Thiên Nga Đen

Chương 40



Tiêu Lỗi ngồi vàogiường bệnh, vỗ vỗ của lưng cô: "Không có gì, em không cần lo lắng, là têntiểu tử thối Tiêu Miểu kia, nó lại gặp rắc rối. Lúc này anh phải trừng trị nócho tốt, nếu không, sớm hay muộn nó sẽ làm cha mẹ anh tức chết."

Lâm Yến Vũ thấy anhnghiến răng nghiến lợi, nhẹ nhàng lấy tay xoa ngực anh: "Anh nói rõ ràngmột chút, Miểu Miểu gây ra họa gì? Nó vẫn còn là đứa trẻ, lại là em trai anh,anh không cần quá tức giận với nó."

Tiêu Lỗi bèn đem chiếntích "Vinh quang" của cậu em trai Tiêu Miểu của anh kể lại cho LâmYến Vũ, Lâm Yến Vũ nghe xong cũng nhíu mày. Tiểu tử Tiêu Miểu kia, đích thực cóchút cả gan làm loạn, hai nhà Lê Tạ đều không thể đắc tội nổi người ta, nó làmnhư vậy, không chỉ có bản thân xui xẻo, còn liên lụy đến gia đình, nên giáohuấn cho tốt.

"Có đúng là anhphải trở về Bắc Kinh hay không?" Lâm Yến Vũ hỏi Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗi gậtđầu: "Anh phải trở về, cha anh bị cao huyết áp, tuyệt đối không thể tứcgiận, mẹ anh lại không có chủ ý gì, chú anh thì ở Thượng Hải, trong lúc nhấtthời cũng không giúp được việc gì."

"Em thì sao, emcùng anh trở về?" Sức khỏe của Lâm Yến Vũ còn chưa hồi phục, ngồi một látđã cảm thấy choáng váng. Tiêu Lỗi khẽ vuốt vai cô: “Em còn chưa hết bệnh, để emmột mình ở chỗ này, anh không yên tâm. Như vậy cũng tốt, anh nói một tiếng vớiNam Hồn, để anh ta điều đến một trực thăng không quân, sáng mai chúng ta lênđường."

Lâm Yến Vũ gật đầu, nằmlại trên giường. Cô bệnh , đúng là thời điểm yếu ớt nhất, nhìn không thấy anh,trong lòng sẽ bất an. Hôn mê suốt hai ngày, cô hốt hoảng vẫn mơ thấy chuyệntrước kia, ý nghĩ kiên định ban đầu nay đã bị dao động, không muốn lại xa anhlần nữa.

Cha cô là ai thì có gìquan trọng, dù sao cô cũng không thích người đó, về phần kẻ cầm đầu vụ nổ mạnh,chắc chắn bà ấy cũng đã trải qua mỗi ngày như trong Địa ngục, chú Lâm nói đúng,hà tất phải đem lòng mình sa vào bể khổ phục thù.

Lúc trước cô cố ý vềnước, chú Lâm tìm mọi cách ngăn cản nhưng không thành, đành phải cung cấp hếtthảy mọi hỗ trợ mà cô muốn, thật sự là việc làm bất đắc dĩ. Lâm Yến Vũ nghĩ đếnđây, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

"Tại sao lại khóc,em phải tốt lên. Chuyện của Miểu Miểu em cũng không cần phải lo lắng, anh cóbiện pháp xử lý." Tiêu Lỗi bắt gặp trên mặt Lâm Yến Vũ có nước mắt, sợ côsinh bệnh hại tâm bất lợi cho hồi phục, lấy khăn giúp cô lau mặt, ôn nhu an ủicô.

"Lỗi, có thể chamẹ anh sẽ không thích em hay không?" Con ngươi đen thẫm của Lâm Yến Vũnhìn Tiêu Lỗi, nỗi băn khoăn này vẫn chôn sâu trong lòng của cô, càng nghĩ kỹcàng cảm thấy lo lắng.

Nhà họ Tiêu không phảigia đình bình thường, cho dù con dâu không phải thuộc xuất thân danh môn, ítnhất cũng phải có gia thế trong sạch. Lúc trước cô cùng Tiêu Lỗi yêu nhau, chamẹ anh cũng không phản đối, nhưng mà yêu đương dù sao cũng là yêu đương, khônggiống với kết hôn, hai người họ có thể đồng ý một đứa con gái ngoài giá thúngay cả mang họ gì cũng không biết hay không?

Tiêu Lỗi hiểu rõ bốirối của cô, ôm cô trấn an: "Sao có thể như vậy được, cũng không phải emchưa gặp qua cha mẹ anh. Họ rất thích em, đã xem em như là con gái ruột thịtrồi." Lâm Yến Vũ hơi hơi nghiêng đầu: "Nhưng đã vài năm trôi qua,cách nghĩ của họ chưa hẳn sẽ không thay đổi, nói như thế nào thì em cũng là mộtđứa con gái không cha không mẹ, tuy rằng anh không chê em, nhưng mà..."

Không đợi cô nói xong,Tiêu Lỗi ngón tay đặt lên môi cô, ngăn cản cô nói tiếp: "Đừng nghĩ nhưvậy, chỉ cần lòng dạ của hai đứa kiên định, bất luận có trở ngại nào cũng khôngthành vấn đề, huống chi cha mẹ anh căn bản sẽ không cản trở."

Lâm Yến Vũ thở dài yếuớt: "Chờ em hết bệnh, em muốn trở về Mỹ." Không còn khí lực để nóichuyện lớn tiếng, tiếng của cô rất nhẹ. Tiêu Lỗi biến sắc: "Vì sao phải vềMỹ? Em lại muốn trốn tránh cái gì?" Lâm Yến Vũ biết anh đang hiểu lầm ,nắm tay anh hé miệng cười: "Em muốn gặp chú Lâm, sau đó, để chú theo emcùng nhau về nước định cư."

Lúc này Tiêu Lỗi mớicười , cúi đầu hôn thắm thiết lên khuôn mặt cùng đôi môi tái nhợt của cô, nóivới cô, Nam Hồn đã giúp họ an bài xong trực thăng, sáng sớm hôm sau là có thểxuất phát trờ về Bắc Kinh.

"Hồn rất hàophóng, trực tiếp cấp cho chúng ta một chiếc Black Hawk, sử dụng bộ đội đặcchủng trực thăng vũ trang, có thể bay ở mọi điều kiện thời tiết xấu và giữ vữngđộ cao. Mấy ngày nay thời tiết ở Y Xuân luôn không tốt, ngoại trừ trực thăng,máy bay khác không thể nào bay được." Lúc Tiêu Lỗi giúp Lâm Yến Vũ đắp lạichăn đã nói với cô.

"Em cũng khôngphải là nhân vật quan trọng gì, chẳng lẽ anh lại muốn vũ trang?" Lâm YếnVũ cười yếu ớt. Tiêu Lỗi nói: "Em là gián điệp nước Mỹ, Obama phái em tớilôi kéo ăn mòn anh- Thượng tá tình báo viên Tiêu Lỗi."

Lâm Yến Vũ cười nhẹ,chậm rãi nhắm mắt lại.

Đêm đó, nhân viên côngtác giúp Lâm Yến Vũ thu dọn hành lý thật tốt, nhằm để đảm bảo an toàn, Tiêu Lỗisắp xếp bác sĩ và y tá đi cùng, mang theo đầy đủ dược phẩm và thiết bị, bất cứlúc nào ở trên máy bay cũng có thể săn sóc cho Lâm Yến Vũ.

Lâm Yến Vũ bệnh đến cơthể suy nhược, nhân viên y tế giúp cô chuẩn bị các thiết bị dưỡng khí, để chocô có thể thở oxy bất cứ lúc nào. Sự ù tai khi bay trên không cộng với cảm giáckhó chịu khiến cho cô vẫn mê mê man man, Tiêu Lỗi luôn nắm tay cô, nhẹ nhàngmát xa lòng bàn tay cô, giảm bớt đau đầu.

Có một khắc, Lâm Yến Vũmở to mắt nhìn thấy Tiêu Lỗi đang cúi đầu, như là ngủ gật, biết anh suốt haingày nay vô cùng mệt nhọc, muốn nói với y tá tìm cho anh một tấm thảm để anhnghỉ ngơi trong chốc lát. Cô vừa động, anh liền tỉnh, trong ánh mắt đều là sựkhẩn trương.

Cô tháo mặt nạ dưỡngkhí ra, nhìn anh nói: "Em không sao, anh nghỉ ngơi một lát đi, cũng đã mệtmuốn chết rồi. Y tá, lấy giúp cho anh ấy một tấm thảm." Y tá cầm thảm đưacho Tiêu Lỗi, Tiêu Lỗi phủ lên trên người, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi máy bay hạ cánhxuống sân bay quân khu Bắc Kinh, đã sớm có xe đứng bên ngoài sân bay chờ đónhọ. Tiêu Lỗi an bài cho Lâm Yến Vũ ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của Bệnh ViệnĐa Khoa Quân Đội Giải Phóng Nhân Dân, vị chuyên gia khoa Trung y mà anh từngđưa Lâm Yến Vũ đến bắt mạch cũng được điều động đến, phụ trách chuyên môn điềutrị giúp Lâm Yến Vũ.

Sau khi dàn xếp hếtthảy đều ổn thỏa, Tiêu Lỗi về nhà xử lý chuyện của em trai anh. Gây ra đại họa,cũng không thích hợp ở lại trong quân đội nữa, Tiêu Lỗi đề nghị với cha mẹ, đưaTiêu Miểu đến Đức du học, trước tiên phải tách nó ra khỏi đám bạn xấu trongnước, lại chậm rãi khai thông. Dưới tình huống lúc này, mẹ Tiêu cũng không cóbiện pháp ngăn cản nữa, chỉ đành đồng ý với đề nghị của con trai lớn, đưa contrai út ra nước ngoài.

Mỗi ngày, Tiêu Lỗi vừaphải vội vàng giúp Tiêu Miểu làm thủ tục xuất ngũ để xuất ngoại, vừa phải đếnbệnh viện thăm Lâm Yến Vũ, còn phải đi làm, bận rộn túi bụi. Vài lần Lâm Yến Vũcó nói, để anh không cần mỗi ngày đều đến bệnh viện, cô đã tốt hơn nhiều, nhưnganh luôn không yên lòng, mỗi tối đều phải gặp cô, cho đến cô ngủ, anh mới rờiđi.

Vị chuyên gia Trung ykia sau khi giúp Lâm Yến Vũ kiểm tra toàn diện, cảm thấy thân thể cô suy yếu,đề nghị cô ở lại trong bệnh viện vài ngày, để cho ông có thể khám và điều trịthêm một bước nữa, thay cô giao thân thể đã được điều trị tốt. Tiêu Lỗi tiếpthu đề nghị của bác sĩ, để Lâm Yến Vũ an tâm ở lâu trong bệnh viện một khoảngthời gian.

Chạng vạng hôm nay, đãsắp đến thời điểm tan tầm, Tiêu Lỗi bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại,khiến anh cùng vài đồng sự phải đi vào phòng họp để họp. Trong cuộc họp, lãnhđạo Bộ nói với mọi người, nhân viên trong hệ thống tình báo có một hội nghịquan trọng ở quân khu Thành Đô, yêu cầu các cơ quan, các bộ ngành trực thuộcquân khu phái nhân viên nòng cốt đi tham gia hội nghị.

"Không đi khôngđược?" Tiêu Lỗi ở phía sau lén hỏi lãnh đạo của anh. Thủ trưởng nói:"Tôi biết trong gia đình cậu gần đây xảy ra chút chuyện, nhưng mà hội nghịlần này thật sự rất quan trọng, cậu là nhân viên nòng cốt trong Bộ của chúngta, không phái cậu đi thì không thích hợp, tôi nhận được thông báo, mục đầutiên của chương trình nghị sự trong cuộc họp lần này là khen ngợi các sĩ quancó công, chúng ta đã đem tài liệu của cậu báo lên trên, cơ hội cậu được khenngợi là rất lớn."

"Phải đi baolâu?" Tiêu Lỗi hỏi tiếp. Thủ trưởng nói: "Chắc cũng mất nửa tháng,chấm dứt hội nghị còn an bài du lịch trong 7 ngày, nếu cậu vội vã trở về, cóthể không theo họ đi du lịch."

"Chắc chắn emkhông có thời gian để đi du lịch." Tiêu Lỗi kéo thật dài khẩu khí. Quânlệnh như núi, anh không muốn đi cũng không được, dù sao cũng không thể vìchuyện cá nhân mà chậm trễ công tác, hơn nữa anh cũng biết, hội nghị lần nàyquả thật mang ý nghĩa trọng đại.

Suy nghĩ lại cặn kẽ,thật đúng là không thể không đi, anh từng nghe được tin đồn, khi hết một nămtầm tháng Tư và tháng Năm, Tổng cục Chính Trị sẽ có một cuộc khảo hạch cán bộ,có thể sẽ đề bạt một nhóm người thăng chức, không đến một năm nữa chủ nhiệmkhoa của họ sẽ về hưu, với anh mà nói đúng là một cơ hội tốt để thăng chức.Điều kiện tiên quyết trong cuộc khảo hạch cán bộ khẳng định sẽ có sự đánh giádân chủ, đến lúc đó tất yếu phải làm nhiều động tác mua chuộc nhân mạch.

Ở Thành Đô không hềthiếu bạn bè cũ, lợi dụng cơ hội này đi thăm bọn họ, đúng là chủ ý không tệ.Tiêu Lỗi nghĩ như vậy, quyết định trở về thương lượng cùng cha anh. Về phần LâmYến Vũ, tĩnh dưỡng cũng hơn một tuần, thân thể đã tốt hơn nhiều, chính là anbài thêm vài người chăm sóc.

Sau khi Tiêu Lỗi vềnhà, anh thương lượng cùng cha anh Tiêu Tử Hoa sự việc anh sẽ đi quân khu ThànhĐô họp. Sau đó hai cha con nói chuyện một lát, Tiêu Lỗi bỗng nhiên nhớ tới mộtchuyện, bèn hỏi Tiêu Tử Hoa: "Cha, cha có từng nghe nói qua người có tênPhùng Khiên hay không?" "Phùng Khiên?" Mi tâm của Tiêu Tử Hoanhíu lại, lập tức nói: "Con làm sao có thể biết đến cái tên này?"

Tiêu Lỗi vẫn chưa đemchuyện Lâm Yến Vũ chính là Diệp Mộ Tình nói cho cha mẹ biết, trước đó Lâm YếnVũ cũng dặn dò anh tạm thời không nên đề cập đến, vì thế anh cũng không nói bấtcứ điều gì, chỉ là nói cho Tiêu Tử Hoa, lúc ở đơn vị anh ngẫu nhiên nghe cóngười đề cập qua cái tên này.

Tiêu Tử Hoa nói vớicon: "Nguyên lai Phùng Khiên với chú con là chiến hữu trong cùng liên đội,sau này hắn được điều động vào một ngành thuộc Tổng Tham Nhị Bộ ở quân khuThành Đô, cụ thể ngành đó ở đâu cha cũng không rõ, vào thập niên 80 thì hắnxuất ngũ. Phùng Khiên là tên giả hắn dùng khi ở trong đơn vị."

"Vậy rốt cuộc ôngta mang họ là gì?" Tiêu Lỗi suy tư. Quả nhiên anh đoán không sai, lúctrước Phùng Khiên công tác ở Tổng Tham Nhị Bộ, Nhị Bộ cùng Tam Bộ giống nhau,cùng là ngành tình báo quân sự.

"Họ Lâm."Tiêu Tử Hoa chỉ nói hai chữ này, cũng không nói thêm gì nữa. Tiêu Lỗi có chútnghi hoặc, dường như cha anh không tình nguyện nhắc tới tên Phùng Khiên này,chắc có lẽ sẽ liên lụy đến một số sự kiện bí mật quân sự của nội bộ Đảng, khôngthể nhiều lời, với tư cách là một quân nhân, việc giữ bí mật hay là phải giữ bímật, đặc biệt một số chuyện đề cập đến cơ mật quốc gia.

Thân phận thực sự củaPhùng Khiên chính là Lâm Lệ Sinh, rất có thể cho đến bây giờ vẫn chỉ là một bímật. Quanh năm ông ta ở nước ngoài, lấy việc kinh doanh làm lá chắn để làm côngtác thu thập tình báo cũng không phải là không có khả năng. Mọi người ở Mỹ trakhông rõ tư liệu của ông, có thể thấy được bối cảnh của người này khá phức tạp.

Nghĩ đến đây, vốn dĩTiêu Lỗi cũng không muốn nghiên cứu sâu hơn nữa, dù sao Lâm Lệ Sinh cũng khôngphải là cha của Mộ Tình, làm sáng tỏ điểm này, nhưng cái khác cũng không cònquan trọng nữa.

"Nghe nói lần nàycon đi Đông Bắc, có dẫn theo một cô gái?" Tiêu Tử Hoa nói xong chính sự,bắt đầu thẩm vấn việc tư của con. Tiêu Lỗi ừ một tiếng. Quả nhiên tin tứctruyền mau thật, ngay cả cha anh cũng đã biết.

"Cô gái kia là ai,tại sao chưa từng nghe con nhắc qua?" Tiêu Tử Hoa lại hỏi. Tuy rằng, đứacon lớn nhất luôn luôn chững chạc khéo léo, không để cha mẹ nóng lòng quan tâmlo lắng mọi chuyện, nhưng nghe người ta ở sau lưng nghị luận, khó tránh khỏisuy nghĩ muốn biết chuyện gì xảy ra.

"Chỉ là bạn bèbình thường gặp gỡ nhau thôi." Tiêu Lỗi thản nhiên cười."Được rồi, đithôi." Tiêu Tử Hoa nghe anh nói vậy, cũng không hỏi thêm nữa. Con trai vẫnluôn không kết giao với bạn gái, ngẫu nhiên dẫn một cô gái ra ngoài chơi, cũngkhông phải là chuyện gì ghê gớm lắm.

Tiêu Lỗi theo cha anhtừ thư phòng đi ra, nhìn thấy mẹ anh cùng cô giúp việc Tiểu Tương ở phòng kháchxem tivi, đi về phía đó. Tiêu Miểu sắp sửa đi Đức, mẹ Tiêu liên hệ điện thoạiđường dài với em gái ở Đức, để người cùng một nhà có thể chăm sóc chiếu cốnhiều đến Tiêu Miểu.

"Anh Lỗi tới rồi,ngồi đi, em gọt hoa quả cho anh." Tiểu Tương nhìn thấy Tiêu Lỗi, vô cùngnhiệt tình nhường chỗ cho anh, đi vào trong bếp dọn hoa quả cho anh ăn.

Mùa đông vừa rồi, bạntrai Tiểu Tương đã xuất ngũ, Tiêu Lỗi giúp anh ta liên hệ 3-4 đơn vị ở BắcKinh, để cho anh ta tự chọn một cái, Tiểu Tương cùng bạn trai cô sau khi bànbạc, lựa chọn cục cảnh sát Bắc Kinh, công tác ổn định không nói, thu nhập cũngkhông thiếu, đủ cho hai người bọn họ ở Bắc Kinh an cư lạc nghiệp.

Tiêu Lỗi nhìn tiểuTương bưng khay hoa quả đến, đưa mắt ra hiệu với cô, Tiểu Tương hiểu ý, chỉchốc lát sau, lặng lẽ đi theo anh lên lầu, tiến vào thư phòng của anh.

"Anh Lỗi, anh cóchuyện gì cứ việc phân phó cho em làm." Tiểu Tương thành khẩn nói. TiêuLỗi ý bảo cô ngồi xuống: "Gần đây anh có một người bạn phải nằm viện, vừavặn mấy ngày nay anh phải đi Thành Đô dự họp, lúc em có thời gian rảnh có thểnấu chút canh mang cho cô ấy."

"À, bị bệnh gì, lànam hay nữ?" Tiểu Tương hỏi."Là con gái, không có gì nghiêm trọng,chỉ là thân thể suy nhược, trước đó vài ngày bị cảm mạo phát sốt vẫn khôngkhỏi, nấu cho cô ấy chút canh để tẩm bổ là tốt rồi." Tiêu Lỗi đem tìnhhình của Lâm Yến Vũ nói với Tiểu Tương.

"Được, ngày mai emliền cùng dì Ngô đi mua thức ăn, hầm canh gà ác đương quy cho cô Lâm uống. Anhyên tâm, anh Lỗi, trước khi em đến Bắc Kinh từng học qua trường y tá, căn bảnhộ sĩ em đều biết. Dì Ngô là cao thủ hầm canh, em sẽ đi nói với dì mộtchút." Tiểu Tương nói.

Tiêu Lỗi ngẫm lại liềnnói: "Nếu mẹ anh hỏi em, em đừng nhiều lời, chỉ nói là anh giao nhiệm vụcho em đi chăm sóc cô ấy, tất cả chuyện khác chờ anh trở về sẽ giải thíchsau." Tiểu Tương liên tục gật đầu.

"Em đó, học tậpcho tốt, tranh thủ thi vào khoa chính quy, đến lúc đó anh nhờ cậu anh sắp xếpcho em vào mạng lưới điện quốc gia, công việc nhàn hạ, kiếm được nhiều tiềnhơn." Tiêu Lỗi cùng cười với Tiểu Tương. Ánh mắt Tiểu Tương sáng rực:"Anh Lỗi, anh thật sự rất tốt, em không biết phải cảm tạ anh thế nào, anhthật tốt quá."

"Muốn báo đáp anh,chăm sóc cho tốt người mà anh nhờ em chăm sóc là được rồi, đừng lười biếng làđược." Tiêu Lỗi lại cười. Tiểu Tương vội nói: "Em tuyệt đối sẽ khônglười biếng, em luôn luôn rất cần cù, anh Lỗi anh cứ yên tâm đi công tác đi, emnhất định giúp anh vỗ béo cô Lâm." Không cần Tiêu Lỗi nói, Tiểu Tương cũngcó thể đoán được, cô Lâm kia ở trong lòng anh rất quan trọng.

Chiều hôm sau, Tiêu Lỗidẫn Tiểu Tương đến bệnh viện thăm Lâm Yến Vũ. Tiểu Tương vừa thấy Lâm Yến Vũ,không khỏi mở to hai mắt nhìn, ánh mắt cũng quái lạ.

"Như thế nào lạisững sờ ở đó, còn không mau đổ canh ra đi, để lâu uống sẽ không còn tốtnữa." Tiêu Lỗi lấy bình giữ ấm trong tay Tiểu Tương, để y tá đem canh đihâm nóng, lại đem tới.

Tiểu Tương cười ngâyngô: "Em thấy cô Lâm rất quen mắt, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra, trong ngănkéo của anh Lỗi có ảnh chụp của cô." "Làm sao em lại biết trong ngănkéo của anh có ảnh chụp?" Tiêu Lỗi thấy lạ nên hỏi. Tiểu Tương nói vớianh, lúc quét dọn vệ sinh, giúp anh dọn dẹp phòng nhìn thấy.

Lâm Yến Vũ liếc mắtnhìn Tiêu Lỗi một cái, thấy anh giống như có chút xấu hổ cúi đầu, nhịn khôngđược cười thầm: "Tiêu Lỗi nói em làm mỳ sợi ăn rất ngon, có phải haykhông? Nếu tương lai có cơhội, nhất định em phải làm một chén cho chị nếm thử."

"Điều đó rất dễdàng, ngày mai em có thể làm, cô Lâm, cô muốn ăn gì, em đều làm cho cô ăn, côkhông cần khách sáo." Tiểu Tương cười hớ hớ .

Y tá bưng canh đã hâmnóng tới, Tiêu Lỗi nhìn Lâm Yến Vũ uống xong, ở bên giường cùng cô nói chuyệntrong chốc lát, nói đến lúc cao hứng, tay còn có thể rất tự nhiên giúp cô buộclại tóc, nhất cử nhất động đều lộ ra sự thân mật và yêu thích nói không nênlời.

"Ngày kia anh điThành Đô công tác, mất hai tuần mới trở về." Tiêu Lỗi đem chuyện này nóivới Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ ừ một tiếng, đôi mắt nhìn anh. Tiêu Lỗi biết cô muốnnói cái gì, cười nhẹ: "Em yên tâm, anh sẽ an bài mọi thứ ổn thỏa, về phíabệnh viện anh đã chào hỏi qua, ngoại trừ anh và Tiểu Tương, sẽ không để bất cứai đến thăm em."

"Sáng nay TầnTuyển có gọi điện thoại cho em, anh ấy nói cuộc phẫu thuật của mẹ anh ấy hoànthành rất thuận lợi... Anh ấy cũng sắp trở về." Lâm Yến Vũ nói rất cẩnthận, quan sát biểu tình của Tiêu Lỗi. Vốn dĩ Tiêu Lỗi đang nắm tay cô vuốt ve,nghe nói như thế, tầm mắt hướng lên trên: "Anh ta trở về khẳng định sẽ tìmem, tốt nhất em nên gặp mặt anh ta một lần, nói cho rõ ràng."

Dạ. Lâm Yến Vũ lêntiếng, suy nghĩ băn khoăn. Nên giải thích như thế nào với Tần Tuyển? Nói rằngcho tới bây giờ chưa từng yêu anh ta, chỉ yêu Tiêu Lỗi? Tần Tuyển cũng khôngphải là tuýp người có thể nói vài ba câu có là thông suốt ngay được.

"Nếu em không tiệnnói chuyện với anh ta, hãy chờ đến khi anh trở về." Tiêu Lỗi nhìn ra tâmsự của cô. Lâm Yến Vũ than nhẹ: "Không cần. Việc này vẫn nên để em nói vớianh ấy có vẻ tốt hơn, có chuyện em phải giáp mặt nói với anh ấy mới được... Anhấy cũng..." Đắn đo một lát, tiếp tục nói: "Anh ấy cũng không có làmgì sai cả, là do em không tốt." Tiêu Lỗi đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng nắmchặt.

Tiểu Tương ngồi ở bêncạnh nhìn họ, thấy cảm tình của họ tốt như vậy, trong lòng cũng vui mừng thaycho họ. Ánh mắt của Tiêu Lỗi nhìn Lâm Yến Vũ không giống với khi nhìn ngườikhác, sau khi thấy cô, trong ánh mắt liền chỉ có cô.

Thu xếp cho Lâm Yến Vũxong, Tiêu Lỗi yên tâm đi Thành Đô công tác. Nhưng anh tuyệt đối không ngờ tới,anh mới vừa đi chưa được hai ngày, tình hình liền hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểmsoát của anh. Tần Hạc An tự mình tìm đến bệnh viện thăm Lâm Yến Vũ.