Thiên Nga Đen

Chương 3



Trên đường lái xe vềnhà, tâm trạng Tiêu Lỗi luôn luôn không tốt, nhận được điện thoại của Đoạn NhạnLinh, tâm trạng càng tồi tệ hơn. Cô gái này công tác ở Bộ tổng tham mưu, cùngngành với Diệp Tiểu Hàng, từ lúc gặp anh ở một bữa ăn tối, vẫn dây dưa khôngdứt, làm anh đã phiền càng thêm phiền.

“Lỗi...”Trước giờ Đoạn Nhạn Linh xưng hô thân thiết, nghe bạn bè của anh gọi anh nhưvậy, cũng gọi theo. “Nói chuyện!” Tiêu Lỗi mất kiên nhẫn. Điện thoại đã đượckết nối, mà chỉ gọi tên, cả nửa ngày không nói lời nào, sao không phiền đượcchứ.

“Anhtức giận như vậy làm gì. Anh đang ở đâu?” Đoạn Nhạn Linh vẫn nhàn nhã, đối vớithái độ của anh không chút phật lòng. Theo đuổi một người đàn ông cần phải cókiên nhẫn, đặc biệt là Tiêu Lỗi không phải là một người tùy tiện, không phảicùng anh ấy lên giường là xong.

“Tôi đang ở Tây TamHoàn, vừa qua khỏi Lục Lý Kiều.” Tiêu Lỗi vừa nói điện thoại vừa chú ý tìnhhình giao thông. “Thật đúng lúc, anh tới đón em nhé, em đang ở gần công viênTriều Dương, xe bị thủng lốp, đã tìm được xe kéo về.” Đoạn Nhạn Linh nhìn xungquanh, nói vị trí mình đang đứng cho anh biết.

“Tôi đang ở thành Tây,cô lại đang ở Triều Dương, căn bản là không tiện đường, tự cô kêu taxi đi về làđược.” Tiêu Lỗi không có tâm tư để giúp cô, muốn gác máy.

“Đang là mùa hè, banngày trời rất nắng, anh có chút lòng từ bi được không, không cần vô tình nhưvậy, đến đón em nhé.” Đoạn Nhạn Linh nói xong câu này liền gác điện thoại, khóemiệng mang theo chút ý cười.

Đốivới tính tình của Tiêu Lỗi, cô đoán rất chuẩn, phải mặt dày đeo bám anh ấy, anhmới để ý đến một chút. Nếu rụt rè một chút, đối với khuôn mặt lạnh như tảngbăng của anh, chỉ là hữu tâm vô lực mà thôi.

LúcTiêu Lỗi lái xe đến, Đoạn Nhạn Linh đi tới chỗ anh, mở cửa bước lên xe. Thấygương mặt u ám của anh, chắc là tức giận vì mình, nên thức thời không nói lờinào, trong lòng mừng thầm, cho dù không hài lòng thế nào, rốt cuộc anh vẫn đếnđây.

Phảinói rằng cô đã gặp qua không ít đàn ông, nhưng không trao trái tim cho ngườinào cả. Ngũ quan của Tiêu Lỗi anh tuấn, nhưng đây không phải là điểm hấp dẫnnhất của anh. Khí chất lạnh lùng của anh là hấp dẫn người ta nhất. Thậm chí cóđứng trong một đám đông, thì anh cũng là người đặc biệt nhất, làm cho người takhi nhìn thấy sẽ khó quên.

Anhcó một loại uy nghiêm bẩm sinh, nhưng không phải dạng không xem ai ra gì, trênthực tế kỹ năng giao tiếp và cách thức làm việc của anh trong mối quan hệ bạnbè rất có danh tiếng.

“Đichỗ nào?” Tiêu Lỗi khởi động xe, hỏi Đoạn Nhạc Linh. Đoạn Nhạc Linh nhíu màynhìn anh: “Em bận rộn từ sáng sớm, vẫn chưa ăn cơm, anh với em đi ăn chút gìđược không?” Tiêu Lỗi cũng không phản đối. Lái xe chạy được hơn mười thước,bảng hiệu của một cửa hàng ven đường thu hút sự chú ý của anh.

BlackSwan Gallery- một cái tên rất đặc biệt, logo của phòng triển lãm được thiết kếcũng rất đặt biệt, là một con thiên nga đen đội vương miện bằng vàng, phía bêndưới là tên cửa hàng bằng tiếng Trung Quốc được mạ vàng.

Khianh nhìn lại lần nữa, phát hiện thấy Lâm Yến Vũ mặc một bộ váy màu đen từ trongphòng triển lãm đi ra, treo tấm bảng “mở cửa” lên.

“Đangnhìn gì vậy?” Đoạn Nhạc Linh thấy anh sững sờ, phóng tầm nhìn theo ánh mắt củaanh. “Không có gì.” Tiêu Lỗi thu hồi tầm mắt, tiếp tục lái xe.

Đợi hai ngày, Lý TrưởngNhạc điều tra vẫn chưa có kết quả, Tiêu Lỗi có chút thiếu kiên nhẫn, quyết địnhtự đi tìm Lâm Yến Vũ nói chuyện. Để xua tan sự cảnh giác của cô, anh đặc biệtmang theo hai tấm ảnh của Mộ Tình.

Vừabước vào Black Swan Gallery, Tiêu Lỗi bị thu hút bởi cách trang trí bên trongcủa nó. Được trang hoàng theo phong cách Baroque (*), phòng triển lãm thoạtnhìn rất trang nhã, vận dụng đèn trang trí, hoa và cây xanh để làm gia tăng vẻlãng mạn, giữa đại sảnh chỉ có duy nhất một cái tủ trưng bày, một tác phẩm điêukhắc bằng thủy tinh- Thiên nga đen đội vương miện bằng vàng dưới ánh đèn trôngcàng hoa lệ và tinh xảo.

(*) Baroque là trườngphái nghệ thuật phổ biến ở châu Âu từ cuối thế kỷ 17 - đầu thế kỷ 18 (theoGoogle).

Toànbộ đại sảnh khiến người ta vừa bước vào đã cảm thấy ấm áp và yên tĩnh, bên tráilà một phòng trà– cà phê nhỏ, có quầy bar và chỗ ngồi, còn đặt một giá sách cónhiều tập tranh bằng gỗ hồ đào, có lẽ là nơi để khách xem tranh và nghỉ ngơi,hương cà phê nồng đậm phiêu đãng trong sảnh triển lãm.

ThấyTiêu Lỗi bước vào, nhân viên phòng tranh là Tuyết Nhi chủ động đón tiếp, mỉmcười khả ái: “Chào ngài, mời ngài vào tham quan. Nếu cần giới thiệu gì có thểgọi tôi.”

“Chàocô… Cô Lâm hiện có ở đây không?” Tiêu Lỗi suy đoán, chắc hẳn Lâm Yến Vũ là chủnhân của phòng triễn lãm này. Cách trang hoàng và bố trí ở đây rõ ràng mangphong cách của cô: quyến rũ, lộng lẫy, có một loại kìm nén không thể diễn tảđược.

TuyếtNhi có chút kinh ngạc hỏi: “Người ngài nói có phải là cô Lâm Yến Vũ?” “Đúngvây, chính là cô ấy, cô ấy không phải là chủ nhân nơi này sao? Có thể mời cô ấyra đây hay không, tôi có việc cần tìm.” Tiêu Lỗi quan sát một chút, không thấybóng dáng Lâm Yến Vũ, không khỏi có chút thất vọng.

TuyếtNhin âm thầm đánh giá anh, tuy rằng anh ta ăn mặc tùy ý, nhưng dáng vẻ khôngtầm thường, sau đó nói: “Cô Lâm ở văn phòng trên lầu, tôi có thể giúp ông nhắnvới cô ấy, xin cho tôi danh thiếp để tôi đi thông báo.”

Tiêu lỗi sờ túi, nóixin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi vội vàng ra ngoài, không có mang theo danh thiếp.Phiền cô nói với cô Lâm là Tiêu Lỗi đến tìm cô ấy, tôi là bạn của Tần Tuyển.”Tuyết Nhi nghe anh nói xong lập tức hiểu rõ, nhờ một nhân viên khác tiếp đónkhách, còn mình thì lên lầu tìm Lâm Yến Vũ.

Chỉchốc lát, Lâm Yến Vũ tự đi xuống, nhìn thấy Tiêu lỗi, đầu tiên là ngạc nhiên,sau đó như đã nhận ra anh, chào hỏi một cách lịch sự: “Anh Tiêu, làm thế nàoanh biết được nơi này?” “Một lần lái xe đi ngang qua tình cờ nhìn thấy cô.”Tiêu Lỗi thản nhiên cười với cô. Khi nhìn thấy cô, phải cố gắng kìm chế tất cả cáccảm xúc, Tiêu lỗi sợ mình nhịn không được, ngón tay nắm thật chặt.

“TuyếtNhi nói anh có việc tìm tôi, tôi có thể giúp anh được những gì?” Lúc nóichuyện, giọng của Lâm Yến Vũ rất ôn nhu, nhưng biểu tình thì lạnh lùng. TiêuLỗi nhìn lên lầu nói: “Chúng ta có thể vừa đi vừa nói không?” Lâm Yến Vũ suynghĩ một chút, gật đầu: “Vào văn phòng của tôi rồi nói.”

TiêuLỗi đi theo cô lên lầu, cầu thang khá hẹp, anh không dám đi quá gần, chỉ sợthiếu chú ý mà va phải cô. Cô cũng giống như ngày đó, mặc một chiếc váy màuđen, nhìn kỹ thì kiểu dáng không giống lắm, cái váy này có ren viền hoa tinhxảo hơn, đôi chân trắng trẻo mảnh mai thấp thoáng dưới làn váy đen. Váy khẽtung bay, cặp mông xoay nhẹ nhàng, cô chỉ đi lên lầu mà tư thái lại động lòngngười như vậy, trạng thái động có phần đẹp hơn so với tĩnh.

Vănphòng ở lầu hai này, nói là văn phòng, chi bằng nói là phòng nghỉ cá nhân củacô thì có vẻ thích hợp hơn. Kệ sách trên tường có đầy đủ sách, máy hát đĩa đangphát ra âm nhạc của Tchaikovsky, là tổ khúc “Hồ Thiên Nga”, giai điệu hòa âmtuyệt vời, khi thì khí thế hừng hực khi thì nhẹ nhàng du dương.

Ấntượng nhất phải kể tới bó hoa hồng đen trên bàn làm việc của cô, được cắm trongmột bình pha lê khảm ngọc lam tương phản với đóa hoa màu đen âm u, nhưng thậtkỳ lạ, bình hoa này cùng bầu không khí trong phòng lại rất hài hòa với nhau.

MộTình thích hoa hồng trắng, còn cô gái này lại thích màu đen, nó có đại diện choviệc hai cô không cùng một thế giới hay không? Hoặc tâm tình hoàn toàn khácnhau? Trong lòng Tiêu Lỗi nghĩ như vậy, ngồi xuống sô pha cạnh cửa sổ.

LâmYến Vũ pha một tách cà phê cho anh. Ngũ quan của cô và Mộ Tình giống nhau nhưđúc, nhưng cử chỉ có chút phong tình và quyến rũ hơn. Khi anh cúi xuống, vừavặn nhìn thấy đôi giày cao gót màu đen ở chân cô, mắt cá chân thanh nhã và tinhtế, làm cho lòng anh căng thẳng, đột nhiên kích thích tất cả hệ thần kinh cảmgiác.

“Ngàyđó thật xin lỗi, đúng là tôi có chút thất lễ.” Gặp mặt lần đầu tiên, Tiêu Lỗiđã nhìn chằm chằm Lâm Yến Vũ nên xin lỗi. Lâm Yến Vũ nhẹ nhàng ân một tiếng:“Không sao, không phải anh đã nói rằng tôi trông rất giống một người bạn củaanh sao, nhìn thấy một người giống hệt bạn mình, kinh ngạc cũng là bìnhthường.”

TiêuLỗi lấy trong túi ra hình chụp của Mộ Tình, đưa cho Lâm Yến Vũ: “Cô Lâm, đây làbạn của tôi, cô nhìn xem, có phải bộ dáng cô ấy và cô rất giống nhau không?”

LâmYến Vũ nhận lấy tấm ảnh, ánh mắt quả nhiên nổi lên kinh ngạc: “Đúng thật, nếuanh không nói, tôi còn tưởng đây là ảnh chụp của chính mình, nhưng cô gái trongảnh này trẻ hơn tôi.” Cô nhìn một lát, trả tấm hình lại cho anh.

TiêuLỗi chú ý quan sát tỉ mỉ phản ứng của cô, trừ khi lúc mới nhận hình ngón tayrun nhẹ ra, nét mặt của cô bình thường không có chỗ nào khác lạ.

BiếtTiêu Lỗi đang nhìn mình, Lâm Yến Vũ cũng nhìn lại anh: “Anh Tiêu, anh muốn biếtcái gì thì cứ hỏi tôi. Anh là bạn của Tần Tuyển nên tôi tin anh.” Nghe ngữ khívừa khách sáo vừa xa lạ của cô, trái tim Tiêu Lỗi khẽ đau.

“Chamẹ cô Lâm có còn ở Mỹ hay không?” Tiêu Lỗi cố nén đau lòng, đi thẳng vào vấnđề. Lâm Yến Vũ cho biết: “Cha mẹ tôi ly hôn đã lâu, cha tôi kinh doanh ở Mỹ,trước giờ tôi vẫn sống cùng với cha.” Lời nói ngụ ý rằng cô chưa từng đến TrungQuốc bao giờ.

TiêuLỗi suy nghĩ ý nghĩa của những lời này có thể hiểu rằng, cô chỉ có cha, khôngcó mẹ. “Tôi nghe cô phát âm tiếng Trung rất chuẩn, nên cứ nghĩ cô từng sống ởTrung Quốc chứ.” Tiêu Lỗi dùng suy nghĩ của mình mà dẫn dắt cô. Lâm Yến Vũ nói:“Cha mẹ tôi đều là người Trung Quốc, từ nhỏ họ đã dạy Hán ngữ cho tôi, và sauđó còn tìm gia sư cho tôi nữa.”

“Cô có anh chị em haykhông?” Tiêu Lỗi nắm chặt tách cà phê trong tay, đổi lần lượt từ tay này sangtay kia, che giấu nội tâm bất an và kích động. Lâm Yến Vũ chú ý tới cử chỉ củaanh, tỉnh bơ nói: “Không có, tôi là con một.”

“Trênđời lại có người giống nhau đến thế, thật khiến người ta kinh ngạc.” Tiêu Lỗingẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt toát ra sự thất vọng thật sâu. Lâm Yến Vũ tựahồ bị ánh mắt của anh làm cho xúc động, chủ động hỏi: “Anh có thể cho tôi biết,người bạn này của anh đã đi đâu rồi?”

“Côấy đã qua đời cách đây 4 năm, trong một sự cố nổ ống dẫn gas, cô ấy chỉ mới 24tuổi.” Tiêu Lỗi dồn nén quá khứ trong lòng, thản nhiên giải thích. Lâm Yến Vũcảm động thở dài: “Chuyện đó thật bất hạnh, trẻ tuổi như vậy mà đã qua đời,chắc anh rất có cảm tình đối với cô ấy.”

“Côấy là người tôi yêu nhất.” Tiêu Lỗi kéo dài giọng. Hai người im lặng khoảngmười giây, Tiêu Lỗi đứng dậy ra về, anh không thể ở lại lâu hơn nữa, nếu tiếptục anh không thể đảm bảo mình có khống chế được cảm xúc hay không. Đối mặt vớigương mặt giống nhau đến thế, anh căn bản không thể che giấu được cảm xúc.

LâmYến Vũ đứng lên tiễn anh xuống cầu thang. “Cô Lâm không cần khách sao, tự tôiđi xuống được rồi.” Tiêu Lỗi từ chối, nhanh chóng rời đi. Thế nên anh không chúý tới Lâm Yến Vũ phải tựa vào thanh vịn cầu thang bên cạnh, bàn tay nắm thậtchặt lan can mới có thể đứng vững. Đưa mắt nhìn anh rời đi, đôi môi cô khẽđộng, hít sâu một hơi mới xoay người trở về văn phòng.

TiêuLỗi lái xe trên đường, cân nhắc một cách cẩn thận toàn bộ chi tiết lúc gặp LâmYến Vũ, tất cả câu trả lời và biểu hiện trên khuôn mặt cô đều hoàn hảo, khôngnhìn ra sơ hở, nhưng tại sao anh lại thấy có một cái gì đó quen thuộc trênngười cô.

Độtnhiên, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu. Đúng rồi, chính là đĩa nhạc đangphát giai điệu của tổ khúc “Hồ Thiên Nga”. Lúc còn sống Mộ Tình cũng rất thíchnghe tổ khúc này, cô luyện tập vũ đạo mười mấy năm, vô số lần trên sân khấutrình diễn vai nữ chính- công chúa thiên nga trong vở “Hồ Thiên Nga”.

Bị vướngtà thuật nên công chúa thiên nga Odette bị ma vương và con gái của ông ta làthiên nga đen Odile biến cô thành một con thiên nga, cô đều có thể thể hiệnxuất thần nhập hóa, mà bản thân cô, tựa như là một công chúa thiên nga thuầnkhiết, lương thiện, hoàn hảo, xinh đẹp làm say lòng người.

Sựphát hiện này làm Tiêu Lỗi mừng rỡ không thôi, thậm chí còn tự trách mình bấtcẩn, không sớm nghĩ tới điểm này. Từ tên của phòng triển lãm là Black Swan, anhnên nghĩ đến, Lâm Yến Vũ và Mộ Tình không thể không có quan hệ. Trên thế giớikhông có hai người tương tự như vậy được, thậm chí ngay cả sợ thích của họ cũnggiống nhau.

Quayxe lại, Tiêu Lỗi kiềm chế sự phấn khích, muốn quay lại tìm Lâm Yến Vũ lần nữa,đi thẳng vào vấn đề, hoàn toàn hỏi cô rõ ràng. Đúng lúc này, Lý Trường Nhạc gọiđiện đến, nói với anh là đã có kết quả điều tra.

“Thảoluận trong văn phòng rất bất tiện, chúng ta tìm một nơi bên ngoài để nói.” LýTrường Nhạc không đem kết quả nói ngay cho Tiêu Lỗi. “Được, vậy lát nữa gặp.”Tiêu Lỗi hẹn Lý Trường Nhạc thời gian và địa điểm gặp mặt, vừa rồi tâm trạngcòn lo sợ giờ lại cảm thấy thoải mái kỳ lạ. Mặc kệ thân phận Lâm Yến Vũ như thếnào, trong lòng anh cũng đã xác định được một số điều nhất định.