Thiên Nga Đen

Chương 1



BắcKinh đầu hạ hơi lạnh, lúc 4-5 giờ sáng, ánh trăng còn tại chân trời, đại việnnhà họ Tiêu tấp nập xe ra vào.

Hômnay là cúng thất đầu của ông Tiêu, cán bộ tổng cục lâu năm sáng sớm đã mangtheo nhân viên đến nhà an ủi, đồng thời báo cho thân bằng quyến thuộc, lễ truyđiệu cùng an tang tại nghĩa trang Cách Mạng Bát Bảo Sơn tất cả đều đã được anbài thỏa đáng.

ÔngTiêu là thượng tướng 55 năm, chức vị cao nhất từng là Bộ phó Bộ Quốc Phòng, vềhưu đã nhiều năm, sớm không màng thế sự, nhưng Đảng không vì nguyên nhân này màquên ông.

Nay,từ Trung Ương đến địa phương, lãnh đạo lớn nhỏ không biết đến đây bao nhiêu, lído đều giống nhau đơn giản là để cho người nhà nén bi thương, Đảng cùng Quốcgia không quên Tiêu lão tướng quân đã vì quốc gia cống hiến. Ngày đó nếu khôngcó ông chiến đấu sinh tử hăng hái thì làm sao có đất nước cho hậu bối của ngàynay, nên Chính Phủ nhất định dùng hết khả năng để xử lý tốt hậu sự của Tiêu lãotướng quân.

Nhưngđạo lý “Người vừa đi trà liền lạnh” thì ai không biết. Tám mươi năm trước, mộtvị đại nhân vật đang nắm quyền có hiềm khích với Nhà họ Tiêu nên phái con traitrưởng Tiêu Tử Hoa đến quân khu Thẩm Dương, cả nhà điều ra khỏi Bắc Kinh; chođến kia vị đại nhân vật kia chết đi, thế lực của Nhà họ Tiêu mới lại dần dầnđược khôi phục. Đến đời Tiêu Lỗi, tuy khó được huy hoàng như xưa, nhưng chungquy cũng tạo ra được chút thành tích.

TiêuLỗi ở trong phòng hơi buồn, nên ra hoa viên hút 1 điếu thuốc, thuận tiện nhìnxem sắc trời. Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa nhỏ đến mưa vừa, xem ra mưasẽ đến rất nhanh, trong không khí có thể cảm giác được mưa bụi ẩm ướt. Tiêu Lỗigọi điện xong, trở về phòng thay quần áo, đưa ông nội đoạn đường cuối cùng.Thân là cháu đích tôn, anh còn nhiều việc cần phải làm.

Chín giờ, lục tục có xehơi cao cấp tiến vào bãi đỗ xe công cộng của nghĩa trang. Tổ nhân viên làm việcở hiện trường lễ tang bận tối mày tối mặt, vốn dĩ đây chính là trường hợp đạinhân vật tập hợp mà trời lại đổ mưa âm u, khiến hiện trường cho chút loạn,nhưng nhân viên công tác ở đây đều được huấn luyện tốt, nên rất nhanh sắp xếpchỗ để xe, không để chậm trễ mỗi một vị khách.

Đại sảnh lễ tang đầyvòng hoa, ở cửa có chuyên gia phụ trách phát bông hoa trắng cài áo cho kháchđến phúng viếng. Lúc đầu còn có chút tiếng động xôn xao nhưng đến khi lãnh đạoTrung Ương đến thì hiện trường thì nhất thời trang nghiêm. Trong đại sảnh, trừbỏ nhạc tang lễ, cũng chỉ có thể nghe được tiếng chụp ảnh của các phóng viên.

Ngườiđến viếng cúi đầu 3 cái, chính là để an ủi người nhà. Tiêu Lỗi cùng cha là TiêuTử Hoa đại diện Nhà họ Tiêu đứng bên cạnh bắt tay với từng người. Ước chừngtrong nhiều giờ sau khi mọi người rời đi thì Tiêu Lỗi mới có cơ hội thẳng lưng.

Ông Tiêu ra đi thanhthản, không phải chịu khổ sở gì. Đã trải qua chiến tranh triền miên, dù là lúcđang hấp hối cũng không chút sợ hãi mà còn đốc thúc con cháu tiến lên, khôngđược để tổ tiên mất mặt. Nay ông nằm trong quan tài xung quanh là vạn bụi hoa,thân bao trùm cờ Đảng, khóe miệng còn giống như lộ vẻ cười.

Trongtang lễ xảy ra chút vấn đề về việc đặt Cờ đảng hay quân kỳ ở trên gây tranhcãi, cuối cùng Tiêu Lỗi chọn cờ Đảng. Anh có nghe ông nội nói qua, đầu tiên làĐảng viên, tiếp theo mới là quân nhân, quân kỳ vĩnh viễn phải đi theo sau cờĐảng. Đứa cháu này khi ông nội còn sống rất hiểu ông, bởi vậy mọi người ngheanh nói như vậy, cũng liền nhất trí ý kiến này.

Vìsao lại nghe anh? Vì mọi người đều biết rằng, Tiêu Lỗi tuy rằng tuổi trẻ, nhưnglà người nổi tiếng trong Đảng, đúng là trò giỏi hơn thầy, Tiêu Tử Hoa tuy rằnglà phó Tư Lệnh quân khu Bắc Kinh, nhưng kỳ thật đã sớm lui về ở ẩn, người chủtrì đại cục ở nhà họ Tiêu là Tiêu Lỗi.

Trong mưa, nghĩa trangthoạt nhìn vắng vẻ, Tiêu Lỗi tiễn một vị lãnh đạo ra xe, gật đầu ra hiệu chotài xế lái xe đi làm nước bắn lên tung tóe.

Trong lúc vô ý, anhngẩng đầu nhìn, thoạt thấy một thân ảnh màu đen, anh cả kinh thiếu chút nữađứng thẳng không được. Lại nhoáng lên một cái, bóng dáng kia biến mất, nhưng màtrong lòng anh kích động không thôi.

Làmsao có thể là cô? Tại đây, trước mắt làm sao có thể xuất hiện bóng dáng của cô?Tâm Tiêu Lỗi co rút đau đớn kịch liệt, có lẽ là trong mấy ngày qua quá bận rộncho lễ tang, ưu tư cùng mệt nhọc quá độ, thế cho nên xuất hiện ảo giác.

Tuyệtđối không có khả năng là cô, mình nhất định là hoa mắt, đem thân hình tương tựnghĩ lầm là cô. Nhưng là vì sao, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái, nhưlà nhất định bóng dáng kia không phải chính mình nhìn lầm, mà là cô thật sựxuất hiện ở trước mắt anh.

"Anh... Chagọi anh đấy, anh em họ Diệp đến, đúng rồi, còn có vài vị họ Trình nữa."Tiếng của Tiêu Miểu từ sau vang lên. Tiêu Lỗi lúc này mới lấy lại tinh thần, đivề hướng đại sảnh tang lễ.

Trong nháy mắt, anh lạithấy bóng dáng quen thuộc màu đen kia. Lần này anh tuyệt không nhìn lầm, đó làcô gái mặc váy dài màu đen mà anh cả đời không quên được.

Diệp Mộ Tình!

Người đã chết 4 năm, cớsao lại xuất hiện ở trước mặt anh.

"Miểu Miểu, em xemkia có phải Mộ Tình hay không?"

Tiêu Lỗi kích động cầmlấy tay em trai mình hỏi. Tiêu Miểu theo tầm mắt của anh trai nhìn về phía đạisảnh tang lễ đông người, nào có thấy bóng dáng Diệp Mộ Tình, không có khả năngnày, cánh tay bị nắm đến đau nhức, nhịn không được kêu khổ:

“Anh, đừng dọa ngườiđược không, chị Mộ Tình đã chết 4 năm, cử chỉ thật là điên rồ!”. Tiêu Miểu nhủthầm, lấy tay anh mình ra và quay người đi.

DiệpMộ Tình đã chết 4 năm, nhưng anh trai anh cho tới bây giờ vẫn nhớ cô khôngquên, mọi người đều biết. Hôm nay là lễ tang ông nội, anh cũng không cần nóichuyện đáng sợ như vậy, chuyện người chết sống lại chỉ có thể phát sinh ở trongphim mà thôi. Tiêu Miểu cảm thấy anh trai nhất định là lo trăm việc trước saumệt muốn chết rồi nên mới có thể nói mê sảng như vậy.

TiêuLỗi đuổi theo vài bước, lại không thấy bóng dáng kia đâu nữa. Chẳng lẽ thật sựanh đã nhìn lầm? Anh có chút mơ hồ, nếu không phải cô, như thế nào bóng dánglại giống đến như vậy? Mộ Tình múa ballet đã mười mấy năm, dáng đi của cô ngườibình thường căn bản không thể bắt chước được.

Anh đứng lại tại chỗday day thái dương, có lẽ là sự thật, có lẽ thật sự là nhìn nhầm, mới có thểđem một người giống cô nhìn thành cô. Cô đã chết, đã chết rồi sẽ không trở vềnữa, trong lòng anh không ngừng nhủ thầm, buộc chính mình nhận nhìn sự thật tànkhốc này. Tựa như bốn năm trước khi nhận được tin cô chết, anh đã tự thôi miênmình cũng giống như thế.

LúcTiêu Lỗi đi đến linh đường, nhìn thấy anh em Diệp Tiểu Phảng và Diệp Tiểu Hàngđang cúi đầu 3 cái trước di thể liền đi qua đó. Diệp Tiểu Phảng nhìn thấy anh,cùng anh bắt tay: "Hãy nén bi thương! Ông nội của anh hai ngày nay thânthể cũng không được tốt, anh cùng Tiểu Hàng đại diện ông anh đến an ủi cậu, chavà chú của bọn anh chốc lát sẽ đến."

Đều là anh em, khôngcần phải để ý lễ tiết, Tiêu Lỗi kéo Diệp Tiểu Phảng sang một bên, nói nhỏ:"Em vừa mới nhìn thấy một người trông giống Mộ Tình."

Trong nháy mắt, mặtDiệp Tiểu Phảng kinh ngạc đến biến dạng, đang ở linh đường mà nói chuyện này,quả thực là đang khảo nghiệm trái tim, rốt cuộc anh ta cũng trấn định, biểutình khôi phục rất nhanh, an ủi Tiêu Lỗi: "Lỗi, chúng ta đều là quân nhân,không tin chuyện quỷ thần, Mộ Tình cùng cô của anh đều đã chết ở Anh, tự anh đãqua đó làm thủ tục, thi thể đều bị nổ tung không ra hình dạng, không có khảnăng xảy ra kỳ tích."

Nói đến việc này mà đaulòng. Mẹ của Diệp Mộ Tình là Diệp Hinh Nhiên cũng là cô ruột của Diệp Tiểu Phảng,là cô con gái duy nhất của Diệp Nhất Dân tướng quân. Năm đó, Diệp Hinh Nhiênnổi tiếng là người vô cùng xinh đẹp, là vai chính của đoàn múa ballet quốc gia,người theo đuổi bà chật cả cổng nhà họ Diệp, nhưng ai cũng không lọt vào mắtmột người tâm cao khí ngạo như bà, không hiểu tại sao cuối cùng lại sinh ra mộtbé gái.

Vào thập niên 80 củathế hệ trước, tư tưởng phong kiến bảo thủ, chưa kết hôn mà đã có con là chuyệnlàm gia tộc hổ thẹn, thiên hạ gièm pha. Vì thế, Diệp Nhất Dân vô cùng tức giận,buộc bà phải đoạn tuyệt quan hệ với người đó và bỏ đứa nhỏ, nhưng tính tìnhDiệp Hinh Nhiên quật cường giống cha mình, kiên trì muốn sinh đứa bé ra. Do đó,Diệp Nhất Dân tuyên bố cùng con gái đoạn tuyệt quan hệ.

Trongnhiều năm, Diệp Hinh Nhiên không bước chân vào cửa Diệp gia, một mình dẫn theocon gái Diệp Mộ Tình ngăn cách với người nhà. Cho đến 4 năm trước, bởi vì ốngdẫn khí gas phát nổ, bà cùng con gái đã chết ở trong nhà tại Luân Đôn, nướcAnh.

Chuyệnnày là điều cấm kỵ ở Diệp gia, tuyệt đối không ai dám đề cập ở trước mặt lãogia. Chỉ có Diệp Tiểu Phảng nghe y tá bảo vệ sức khoẻ trong lúc vô ý đề cậpqua, khi lão gia nghe tin tức con gái cùng cháu ngoại chết thì mấy ngày nayhàng đêm không thể ngủ được, luôn nhìn di ảnh người vợ sớm qua đời của mình mànhắc tên con gái để sám hối, bởi vậy đã đổ bệnh trong thời gian dài. Người đầubạc tiễn người đầu xanh, mà lại chết thảm tha hương, ngẫm lại lòng càng thêmchua xót.

Chacủa Diệp Mộ Tình là ai, ngoại trừ Diệp Nhất Dân và Diệp Hinh Nhiên, trên dướiDiệp gia đều không ai biết. Mà ngay cả Diệp Mộ Tình cũng không biết, cô từngnói với Tiêu Lỗi vô số lần rằng nếu cha cô trở về tìm cô, cô khẳng định khôngnhận ông ta. Nhưng Tiêu Lỗi biết, làm sao cô có thể không nhận cha, từ nhỏ đếnlớn, hy vọng của Mộ Tình chính là có cha.

"Cóthể là em nhìn lầm rồi." Giọng nói Tiêu Lỗi khàn khàn trầm thấp. Tiêu Miểukhông thấy, Diệp Tiểu Phảng cũng không thấy, mà chỉ có anh thấy, ngẫm lại cóthể là anh đã tưởng niệm đến phát điên, mới có thể nhìn lầm người. Ngoài cuộctỉnh táo trong cuộc u mê, chuyện mượn xác hoàn hồn là không thể tưởng tượngđược.

“Chờqua tang sự 2 ngày, chúng ta cùng nhau họp mặt, Tuyển từ Mỹ đã trở về, chúng tatụ họp đánh vài ván, đến lúc đó cậu cũng đi đi." Diệp Tiểu Phảng giống nhưmột người anh cả vỗ lưng Tiêu Lỗi. Trong nhóm 8 người anh ta là lớn tuổi nhất,uy vọng cũng cao nhất, anh ta mời dùng cơm mà không đi tức là không nể mặt.

"Đichứ, đến lúc đó chúng ta liên thủ, làm cho Tuyển cũng phải mất mặt." TiêuLỗi tiễn Diệp Tiểu Phảng và Diệp Tiểu Hàng ra cửa, bàn bạc về chuyện họp mặtvới Diệp Tiểu Phảng.

DiệpTiểu Phảng lên xe, sóng vai ngồi cùng Diệp Tiểu Hàng, quay kính xe xuống nhìnthoáng ra bên ngoài, trong nghĩa trang người đến viếng tập nập không có gì kháclạ. Làm sao ban ngày có thể gặp quỷ được, khẳng định hơn phân nửa là ảo giác.Nghĩ đến sắc mặt vừa rồi của Tiêu Lỗi, Diệp Tiểu Phảng thở dài.

"Ngàygiỗ cô và Mộ Tình sắp đến, lúc đó đừng quên nhắc nhở anh đi tảo mộ." DiệpTiểu Phảng nói thầm với em trai Diệp Tiểu Hàng. Diệp Tiểu Hàng ngạc nhiên hỏi:"Tại sao bỗng nhiên anh nói như vậy?"

"Thấy cảnh sinhtình thôi." Cảm xúc của Diệp Tiểu Phảng chỉ thoáng qua nên người bên cạnhkhông phát hiện. Diệp Tiểu Hàng liếc mắt, đoán không ra tâm tư của anh trai.

Thờiđiểm Diệp Hinh Nhiên bỏ nhà đi, Diệp Tiểu Hàng còn nhỏ, từ đó đến nay cũngkhông gặp mặt, bởi vậy đối với người cô này không có ấn tượng, cũng chưa từnggặp mặt Diệp Mộ Tình. Khi đó Diệp Tiểu Phảng đã lên tiểu học, anh còn nhớ rõDiệp Hinh Nhiên rất thích trẻ con nên thường xuyên mua đồ chơi cùng đồ ăn vặtcho anh.

Sau khi lễ truy điệukết thúc, chỗ nào Tiêu Lỗi cũng không đi, trực tiếp lái xe về nhà. Trong phòng,anh yên lặng mở ngăn kéo, lấy ra một khung hình tinh xảo, ngón tay nhẹ nhàngvuốt ve khuôn mặt người con gái trong ảnh chụp.

Côgái cười rực rỡ như vậy, lại sớm âm dương cách biệt. Ngón tay búng một cái, tànthuốc rớt một khối trên mặt cô, Tiêu Lỗi cười nhàn nhạt, lau đi.

Cô sợnhất ngửi thấy mùi khói thuốc, lúc hai người ở cùng một chỗ anh cũng chưa baogiờ hút thuốc, thói quen hút thuốc là sau khi cô qua đời mới hình thành. Ngàyđó, anh thống khổ tột cùng, cả đêm ngủ không được, cứ nhắm mắt lại là thấy bộdạng bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ của cô hướng về anh xin giúp đỡ, cả ngườiđầy máu thịt, không thấy rõ khuôn mặt.

Nhậnthấy được đáy mắt có chút lệ ướt át, Tiêu Lỗi đem khung hình một lần nữa bỏ vàongăn kéo, không muốn mãi đắm chìm trong truyện cũ. Thời gian 4 năm đủ để choanh nhận ra được sự thật là cô không còn trên cõi đời nữa, nhưng vết thươngtrong lòng vẫn không thể lành. Có lẽ là lúc nên thanh tỉnh lại, anh yên lặng tựnói với chính mình, đi ra khỏi phòng ngủ.

Vìchào đón Tần Tuyển, lần tụ họp này được an bài ở một nhà hàng mới mở tại BắcKinh, địa thế khó tìm, nên Tiêu Lỗi lái xe một vòng lớn mới tìm được, đem xedừng ở dưới lầu.

Vừavào cửa, đã thấy nữ lễ tân ân cần nhấn thang máy cho khách, Tiêu Lỗi ấn thangmáy từ tầng trệt đến tầng anh muốn lên. Ngắm cảnh thang máy theo tầng trệt đilên cách mặt đất càng xa, Tiêu Lỗi nhìn xuống bên dưới thấy Tần Tuyển lái chiếcMaybach từ ngoài đi vào, dừng xe ở chỗ khá xa.

Anhcùng Tần Tuyển không quen thân lắm, chỉ cùng nhau dùng cơm vài lần, đánh quavài ván bài mà thôi. Diệp Tiểu Phảng mới thân thiết với Tần Tuyển, bởi vậy nêntổ chức tụ họp ở đây để chào đón hắn.

TầnTuyển không phải là cán bộ cao cấp, chỉ là một cậu ấm mới nổi, ba hắn Tần HạcAn là đại viên ngoài tỉnh, bất quá mới được điều vào Trung ương mười năm. Trongmột cuộc bầu cử phụ gần đây nhất, được đắc cử làm Ủy viên cục chính trị. Ngheđồn, Tần Hạc An làm việc rất nghiêm túc nên tiền đồ rất sáng lạn. Bởi vậy contrai bảo bối của ông ta ở Bắc Kinh cũng dần dần có danh tiếng.

DiệpTiểu Phảng là chủ trì buổi tiệc nên đến sớm nhất, lúc Tiêu Lỗi vào, thấy anh emhọ cùng Tạ Vũ Dương, Lý Trường Nhạc và một số bạn hữu quen biết đã ngồi ở mộtbên đánh bài liền qua đó góp vui. Diệp Tiểu Hàng muốn nhường chỗ cho anh, anhliền khoát tay, tỏ vẻ chỉ muốn đứng xem.

Không lâu sau, TầnTuyển cùng một cô gái đi vào, mọi người nhìn thấy liền qua đó, không hẹn màcùng cầm bài trong tay. Những người đang ngồi ở đây đều đã gặp qua vô số ngườiđẹp, nhưng khi nhìn cô gái kia thì có một loại kinh ngạc và không nói nên lời.Không biết phải hình dung ra sao, mọi người chỉ cần thấy cô lẳng lặng đứng ởđằng kia, mà tầm mắt vô thức đã bị hấp dẫn .

Bộdạng cô gái rất xinh đẹp, nhưng ăn mặc có chút không hợp thời. Nhiệt độ trongkhông khí gần 300C, trong phòng mọi người đều mặc áo ngắn tay, còncô lại mặc chiếc váy dài tay màu đen.

Hấpdẫn nhất là thân hình tao nhã của cô, đường cong từ bả vai đến phần eo thon dàivui mắt, sống lưng thẳng, chiếc cổ như tuyết trong suốt phối hợp với váy đenlàm nổi bật nét thon gầy trông như cổ thiên nga. Tóc quăn dài mềm mại xõa trênvai, khuôn mặt khéo léo tinh xảo, hai hàng lông mày sắc nét, môi không hồngnhuận nhưng lại có màu hồng nhạt tự nhiên. Toàn thân cô không đeo bất cứ trangsức gì nhưng vì thế mà nổi bật lên khí chất động lòng người, làm cô thoạt nhìngiống như một thiên nga đen tự phụ.

Bịánh mắt mọi người chú ý nhưng biểu tình của cô vẫn thản nhiên, im lặng đi theophía sau Tần Tuyển, nghe hắn giới thiệu mình với mọi người. Chỉ có lúc nhìn TầnTuyển, biểu tình của cô mới có chút mỉm cười.

TiêuLỗi nhìn cô, choáng váng hoa mắt, trên đời sao lại có hai người giống nhau đếnvậy? Không thể tưởng tượng nổi! Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô liền muốn kêu lênsợ hãi. Quả thực, dung mạo của cô cùng Mộ Tình là cùng một khuôn đúc ra, nhưngcô lại xem anh như người xa lạ, thái độ lãnh đạm không có biểu hiện gì, làm anhtin tưởng người này không phải Mộ Tình, chỉ là một người giống hệt cô mà thôi.

Cô tên Lâm YếnVũ, là bạn gái của Tần Tuyển.

Tác giả nói rasuy nghĩ của mình: hoan nghênh trùng phùng…