Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 17: Trả giá cao để được sống



Khi Mộ Dung Gấm trở về Mộ Dung phủ cũng không kinh động bất kỳ người nào. Nàng đặt Đường Trúclên giường, đút cho nàng ta hai viên thuốc. Lúc này mới tựa vào bêngiường, ánh mắt trống rỗng nhìn màn đêm ở ngoài. Hồi lâu nàng thu hồiánh mắt, cúi đầu nhìn đôi tay mình. Giờ phút này, đôi tay thon dài trắng noãn. Những vừa nãy trên đây hiện đầy những hoa văn kinh khủng kia.

Mộ Dung Gấm nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy hoa văn này nàng hoảng sợ tựhủy da thịt mình. Tuy nhiên không tác dụng, nó giống như là máu củanàng, trừ khi nàng chết nếu không tuyệt đối không thể biến mất.

“Khụ khụ!” Lồng ngục khó chịu, nàng không nhịn được ho thành tiếng, hai giọt máu màu tím rơi xuống. Mộ Dung Gấm nhìn cũng không muốn nhìn, thân thểmềm đi tựa vào bên giường. Suy nghĩ bay đi xa.

“Tiểu thư……” Đường Trúc bị thương không nặng, chỉ bị đập đầu xuống nên hôn mê. Lúc nàytỉnh lại nhìn thấy Mộ Dung Gấm như là sắp biến mất, nàng khẩn trương từtrên giường leo xuống, lạnh lùng trên mặt giờ chỉ còn chút nóng nảy vàđau lòng. Ôm Mộ Dung Gấm vào ngực, như một đứa bé tựa vào vai nàng:“Tiểu thư, Đường Trúc vô dụng, không thể bảo vệ cho người!”

Mộ Dung Gấm nhếch môi cười khẽ, nhẹ nhàng chớp mắt: “Đứa ngốc, em đã tận lực, làm sao lại vô dụng?”

“Ô ô!” Nghe vậy Đường Trúc giống như một đứa trẻ khóc lên, tay siết chặtôm lấy Mộ Dung Gấm: “ Tiểu thư! Trời cao tại sao lại hành hạ người nhưvậy!... ... Tại sao!”

“Tại sao?” Mộ Dung Gấm lần nữa mở đôi mắtra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên cao, âm thanh trống rỗng: “Đây là trá giácho sự sống, đối với ta mà nói, như thế này trời cao đã quá ưu đãi rồi!”

Linh hồn sống lại, vốn là chuyện nghịch thiên. Nhưng nàng lại trọng sinhtrên cơ thể không thể sống lại. Cho nên nếu muốn soogns, phải bỏ ra cáigiá cao. Mà cho cùng, cũng chỉ là ở bên trong, huống chi những đau đớnvà sợ hãi kia nàng sớm đã quen!

Đường Trúc ngẩng đầu, trong bóng đêm không rõ được dung nhan của Mộ Dung Gấm, đây không phải lần đầutiên nàng nhìn thấy nhưng mỗi lần nhìn thấy đều mất hồn, bị mê hoặc, đây chính là người nàng lựa chọn dùng tính mạng để bảo vệ. Nếu như là dùngtính mạng có thể chịu khổ sở thay tiểu thư, nàng nghĩ nàng tuyệt đốikhông chút do dự! Nhưng cho dù nàng có chết cũng không giúp được tiểuthư. Chỉ có thể đứng nhìn mỗi lần tiểu thư bị dày vò, vô năng đứng khócthút thít! Mà trong những lúc ấy nàng hận mình, hận sự bất lực của mình, hận vì sao mình không giúp được cho tiểu thư!

Mộ Dung Gấm giơtay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Đường Trúc. Nàng hiểu Đường Trúcluôn thương và lệ thuộc vào nàng, cũng bởi vì vậy nàng nguyện ý tintưởng và giao phó chính mình cho Đường Trúc, để Đường Trúc thấy được mặt yếu đuối của nàng: “Được rồi! Ta không phải đang sống rất tốt hay sao?”

“Tiểu thư!” Đường Trúc đột nhiên hồi hồn, nhất thời có chút xấu hổ, nàng lại ở trước mặt tiểu thư khóc thút thít như một đứa con nít rồi!

“Ha ha!” Mộ Dung Gấm cười khẽ: “Được rồi! Đi nghỉ ngơi đi! Hôm này khuya rồi!”

Kiểm tra một hồi, thấy Mộ Dung Gấm không có gì đáng ngại, Đường Trúc mới thu thập một chút rồi đi ra. Tróng nháy mắt ra khỏi cửa, nét mặt của nànglập tức thay đổi, chỉ còn lưu lại lạnh lùng. Vẻ mặt kia của nàng chỉxuất hiện trước mặt Mộ Dung Gấm.

Chờ Đường Trúc ra ngoài, Mộ Dung Gấm mới chống đỡ thân thể đứng lên, có chút lảo đảo đi về phía bàntrang điểm của mình, cúi đầu mở ngăn bí mật, lấy ra một hộp nho nhỏ, lấy từ bên trong một mặt nạ mỏng. Nhẹ nhàng thoa lên trên mặt mình, khithực hiện xong, nàng ngẩng đầu lên nhìn gương, gương mặt lại khôi phụcdáng vẻ bình thường.

Rơi vào tầm mắt là đôi môi hơi sưng, trướcmắt đột nhiên xuất hiện hình ảnh mỹ nam tử. Giống như có cái gì đánh vào đáy lòng nàng, kích thích một cơn sóng lăn tăn. Đáng tiếc rung động quá nhỏ, chính nàng cũng không phát hiện!

“Sở Dạ…….Sở Dạ…….” Mộ Dung Gấm lẩm bẩm cái tên này. Nhưng không hề nghĩ được đế đô có họ Sở. Chỉlà, nam tử kia có phong cách và bản lĩnh không bình thường, chỉ sợ không hẳn là một nhà quý tộc nào đó.

Đứng dậy đi đến cửa sổ,nằm trênghế trúc, ánh mắt nhìn vào đêm đen. Mắt trở lên trống rỗng, trong đầumột mảng hỗn độn. Khi lắng xuống, nàng mới phát hiện ra mình quá mệtmỏi, mệt đến mức ngay cả cử động đầu ngón tay cũng không muốn động. Mệtkhông phải thân thể mệt mà là linh hồn của nàng. Cứ như thế mà sống, socái gì cũng mệt mỏi hơn, nhưng nàng vẫn muốn sống…… Ít nhất, còn sống……

Khi phía chân trời xuất hiện những tia sáng đầu tiên, Mộ Dung Gấm mới sữngsờ hồi hồn. Nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện ra mình cư nhiên ngồi như vậy cả đêm. Tất cả đều lạnh lẽo, đầu ngón tay giống như từ hầm băng đira. Giật giật ngón tay cứng ngắc, Mộ Dung Gấm tự giễu cười cười, ngaysau đó khôi phục vẻ mặt bình thường.

Đứng dậy tìm y phục thay,lúc này nàng mới mở cửa. Đường Trúc đã bưng một chậu nước nóng đứng chờ, nhìn thấy lọn tóc của nàng ướt, Mộ Dung Gấm trong lòng than nhẹ. Hiểnnhiên Đường Trúc đứng canh trước phòng cả buổi tối.

“Vào đi!”

Đường Trúc bưng chậu nước vào, sau đó cẩn thận phục vụ Mộ Dung Gấm rửa mặt.Chải tóc giúp Mộ Dung Gấm, sau đó dùng trâm cài lên, lúc này mới lêntiếng nói: “Mới có tin từ trong cung truyền ra, hôm nay hoàng thượngnước Sở đến thăm. Nói tướng quân và tiểu thư chuẩn bị một chút, lát nữasẽ vào cung!”

“Nước Sở?” Mộ Dung Gấm khẽ suy tư, hỏi: “Hoàng đế nước sở tên gì?”

“Sở Dạ!”

“Lại là hắn!” Mộ Dung Gấm cả kinh, không ngờ người hôm qua nhìn thấy lại làhoàng đế nước Sở. Nhắm mắt lại, ngồi trở lại chỗ cũ: “Thả tóc của ta ra, đi nói với phụ thân ta tối hôm qua rơi xuống nước nhiễm phong hàn,không thể vào cung gặp vua!”

Đường Trúc không biết vì sao Mộ Dung Gấm đột nhiên nói thế, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều. Hai ba động tác gỡ tóc ra cho Mộ Dung Gấm, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.”

Khôngbao lâu nghe thấy tiếng Mộ Dung Gấm cùng đại phu đi vào, nhìn Mộ DungGấm nằm trên giường đau lòng: “Cẩm nhi, đêm hôm qua con rơi xuống nướcvì sao không nói sớm cho ta? Cái đứa bé này, coi như không để ý đến tâmtình của phụ thân thì cũng phải chú ý đến thân thể bản thân chứ!”

Mộ Dung Gấm cười yếu ớt: “Phụ thân, con không sao, chỉ là có chút khôngthoải mái. Hôm nay con không thể cùng phụ thân vào cung, không biết cóviệc gì không?”

“Thân thể không thoải mái còn vào cung làm cáigì? Hoàng thượng để phụ thân nói. Con nghỉ ngơi đi, trước tiên dưỡngthân thể cho tốt!” Trên mặt Mộ Dung Chinh là sự quan tâm không chút chegiấu.

Mộ Dung Gấm trong lòng cảm thấy ấm áp, thu hồi tay mà đại phu vừa bắt mạch: “Phụ thân chuẩn bị đi đi! Con không sao!”

Mộ Dung Chinh vẫn lo lắng, hỏi đại phu xác định không có việc gì, cẩn thận dặn dò một phen rồi mới rời đi. Trong ánh mắt tràn đầy nhu hòa, đâychính là phụ thân của nàng, nàng nguyện ý bảo vệ nơi này không lý do!

Không tự chủ nàng lại nghĩ đến Sở Dạ, người đó cho nàng có cảm giác là hắnlà kẻ nguy hiểm. Nàng không bao giờ muốn gặp lại hắn. Hôm nay nàng biếtđược than phận đế vương của hắn, nàng lại càng không muốn dính líu quanhệ với hắn. Hy vọng hắn nhanh chóng rời đi, tốt nhất về sau không cầnxuất hiện trước mặt nàng!