Thiên Kim Làm Vợ Kế

Chương 26: Gia sự



Sáng sớm, sau khi Nhược Thủy thu xếp xong bèn gọi Đường ma ma - người đi thu thập tin tức - đến phòng khách, đồng thời sai hạ nhân gọi Thẩm Mộ Yên và Trương Hiển gia đến.

Thẩm Mộ Yên chẳng hay biết gì, soi gương chỉnh trang y phục rồi theo người làm đến gian chính. Sau khi Nhược Thủy kia vào cửa nhà họ Tiết hoàn toàn không có cái gì gọi là người mới nể nang kẻ cũ ba phần, ngoại trừ việc quan tâm đến bọn trẻ cũng không hề có bất kì động thái nào khác. Thẩm Mộ Yên bước đến phòng khách mà không ngăn nổi sự thắc mắc trong lòng, vừa đến đã thấy Trương Hiển cũng ở đấy, tinh thần thị ta tỉnh táo lại trong nháy mắt, thế này là thế nào đây?

Nhược Thủy thấy Thẩm Mộ Yên đến bèn cười bảo: "Muội muội đến rồi, mau ngồi đi."

Thẩm Mộ Yên nhoẻn miệng cười rồi ngồi xuống ghế với vẻ lấm la lấm lét, sau mới cất tiếng: "Chẳng hay tỷ tỷ gọi muội muội đến là có chuyện gì?"

Nhược Thủy cười nói: "Cũng không phải chuyện gì to tát, nghe nói trước đây việc trong nhà do một tay muội quán xuyến, trong sổ sách có chỗ không rõ ràng nên phải vời muội muội đến hỏi xem."

Thẩm Mộ Yên cố gắng bình tĩnh mà rằng: "Có vấn đề gì xin tỷ tỷ cứ hỏi."

Nhược Thủy vẫn giữ nguyên nụ cười, nàng bảo: "Hàng năm nhà ta đều lấy vải từ một tiệm tên Thái Xương, nói ra hẳn muội muội cũng đã thấy quen, chính là nhà mẹ đẻ của muội muội. Mỗi ba tháng chúng ta đều mua rất nhiều hàng từ bên ấy, không biết muội muội có biết chuyện này không?"

Thẩm Mộ Yên khẽ gật đầu.

Nhược Thủy nói tiếp: "Ta đã nói muội muội tinh tường chuyện quán xuyến quả không sai, đồ mua từ nơi này hẳn là phải qua sự đồng ý của muội muội mới được. Vậy thế muội muội có biết rằng tiệm vải Thái Xương bán cho chúng ta với giá đắt đỏ, ít nhất là gấp đôi nơi khác không?"

Thẩm Mộ Yên sửng sốt nói: "Lại có chuyện này sao? Có phải tỷ tỷ đã nghe nhầm không, nhà mẹ muội lúc nào cũng làm ăn ngay thẳng cả."

Nhược Thủy mỉm cười đáp: "Ta cũng sợ là mình đã nghe nhầm." Sau đó nàng đứng tại chỗ nhìn về phía Trương Hiển, nàng nói: "Có lẽ chúng ta bị kẻ khác lừa gạt, thế cho nên lần trước ta đã cố tình bảo bà chủ tiệm Thái Xương ghi lại giá từng loại vải." Nói đoạn, Nhược Thủy lấy tờ giấy Thẩm tẩu tử đã viết ra đặt trước mặt Thẩm Mộ Yên.

Nhược Thủy nói: "Giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, ta cũng sợ mình oan uổng bà chủ tiệm Thái Xương nên đã cố tình sai người đến những tiệm khác bảo bọn họ ghi lại giá từng loại, quả thật chúng ta đã bị mua đắt. Hôm nay ta muốn hỏi muội muội một chút, muội muội có biết chuyện này hay không?"

Thẩm Mộ Yên nhìn những con chữ mà tẩu tử mình đã viết mà hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đã bảo cô ta đừng tham nữa mà nào có chịu nghe, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, đã thế lại còn kéo người ta xuống nước cùng mới hả. Thẩm Mộ Yên nhìn Nhược Thủy, cất tiếng nói: "Thưa tỷ tỷ, muội muội chỉ biết vải này là mua từ nhà mẹ đẻ, trong lòng cứ nghĩ thôi thì coi như chiếu cố người nhà một chút. Nhà mẹ đẻ muội buôn bán cũng có danh có tiếng, cho nên những chuyện này muội cũng không hỏi kỹ. Xin tỷ tỷ thứ cho muội muội đã quá sơ xuất."

Nhược Thủy nhìn Thẩm Mộ Yên, một câu sơ xuất là muốn phủi đi tất cả những chuyện sai trái sao? Nhược Thủy lại nhìn về phía Trương Hiển, nàng mấp máy đôi môi đỏ mọng: "Chuyện trong nhà quá nhiều đương nhiên muội muội không thể quản lý hết mọi mặt, thế nhưng chủ tử coi sóc không xuể thì thân là ma ma quản gia chẳng lẽ cũng không hay biết sao?"

Trong lòng Trương Hiển không ngừng rủa, vốn chuyện này chẳng liên quan đến bà ta, thế nhưng chủ tử lại nói cứ dùng nhiều tiền như thế đi, thân là một hạ nhân chẳng lẽ lại nói không được? Trương Hiển gia cúi đầu nói: "Là lão nô sơ sót."

Nhược Thủy cười bảo: "Chức ma ma quản gia của bà cũng quá nhàn rỗi rồi nhỉ, hỏi đến chuyện gì cũng một câu không biết, hai câu không biết. Cả hai người đều bảo mình sơ xuất, vậy giá cả này là ai bàn bạc với tiệm Thái Xương? Người ta nói bao nhiêu tiền thì mình trả bấy nhiêu không buồn thương lượng gì sao? Chúng ta cũng là nhà làm ăn, ta không ngờ lợi nhuận lại dễ kiếm vào túi đến như thế."

Ai báo giá chứ, đương nhiên là Thẩm Mộ Yên rồi. Thẩm Mộ Yên trầm tư hồi lâu mới lên tiếng: "Khi ấy muội nghĩ là người trong nhà không lẽ lại gạt nhau, cho nên tẩu tẩu nói bao nhiêu muội liền tin là bấy nhiêu."

Nhược Thủy mở miệng bảo: "Muội cũng quá tin người rồi. Chẳng ai ngờ tới tẩu tử muội lại lừa gạt cả muội, tuy muội đã gả ra ngoài những vẫn là muội tử nhà họ, đã là người nhà mà còn hạ thủ với nhau, ta thấy mà không nhịn được. Không sao, bà chủ tiệm Thái Xương không coi muội là muội tử thì đã có ta đây. Tỷ tỷ ta sẽ thay muội đòi lại công đạo, mau gọi bà chủ tiệm Thái Xương đến đây đối chất với chúng ta, ta muốn cả Đài Châu này đều biết cô ta kiếm lời bằng cách nào!"

Thẩm Mộ Yên càng hoảng sợ, thế này há chẳng phải quá tuyệt tình, triệt đường làm ăn của nhà mẹ thị ta sao. Trong buôn bán thì danh tiếng là quan trọng nhất, rất nhiều chủ tiệm vì thanh danh mà thà hi sinh tài lộc hòng dàn xếp ổn thỏa, nếu chuyện này không lo chu toàn e là cửa tiệm nhà mẹ thị ta cũng không cần mở cửa hoạt động nữa.

Thẩm Mộ Yên khẽ khàng cất tiếng khẩn cầu: "Tẩu tẩu nhà muội chỉ là nhất thời thiếu suy nghĩ nên mới làm ra việc ngu ngốc này, mong tỷ tỷ thứ cho tẩu ấy."

Nhược Thủy lạnh lùng đáp: "Nhất thời? Cô ta bán cùng một giá này cho nhà chúng ta những mấy năm liền, thế này nào có phải nhất thời chứ, rõ ràng là đến chết cũng không hối cải. Gọi thế e là còn nhẹ."

Thẩm Mộ Yên vẫn mở miệng cầu xin cho nhà mẹ đẻ mình: "Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì tiệm vải nhà mẹ đẻ muội không thể mở cửa được nữa, xin tỷ tỷ rủ lòng, tha thứ cho tẩu tử lần này. Muội sẽ gọi tẩu ấy đến nhận lỗi với tỷ tỷ."

Nhược Thủy lắc đầu nói: "Chỉ nhận lỗi không thôi thì quá dễ dàng rồi, còn phải trả lại số bạc đã lấy đắt của chúng ta mới được."

Thẩm Mộ Yên ngơ ngẩn gật đầu nói: "Được, muội sẽ quay về làmngay." Nhược Thủy gật đầu ý cho Thẩm Mộ Yên lui trước.

Vừa bước vào phòng thì Thẩm Mộ Yên đã đụng phải tiểu muội nhà mình, chớp mắt đã hất ngã ly trà rồi quát lớn: "Người nào người nấy đều cho là ta sống quá ung dung an nhàn phải không! Bây giờ thì hay rồi, ăn của người ta sau cũng bị người ta bắt nôn ra bằng được. Đã bảo đừng đi mà cứ đi, hết lần này đến lần khác coi lời ta nói như gió thoảng bên tai."

Thẩm tiểu muội dè dặt hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Mộ yên tức tốc kể lại một lần. Thẩm tiểu muội lo lắng hỏi: "Nếu vậy có phải chỉ tối nay thôi tỷ phu sẽ biết chuyện?" Thẩm Mộ Yên cười lạnh nói: "Chẳng phải là Diêu thị muốn tố với Nhị gia chuyện ta tham tiền sao, sao có thể không nói kia chứ. Bây giờ lại còn thiếu Tiết gia đến mấy trăm lượng bạc."

Thẩm tiểu muội nhẹ nhàng hỏi: "Có thật là chúng ta phải trả lại tiền không?"

Thẩm Mộ Yên thở dài mà rằng: "Xem tình hình tối nay ra sao đã rồi tính." Thẩm tiểu muội nghe vậy thì đảo mắt một vòng rồi gật đầu.

Hiển nhiên là việc này chưa kết thúc ở đó, làm sao mà coi như xong được chứ, tuồng hay hẵng còn chưa mở màn, diễn viễn sáng giá còn chưa đăng đài kia mà. Buổi tối hôm ấy, sau khi Tiết Minh Viễn trở về, Nhược Thủy bèn thuật lại đầu đuôi câu chuyện, đồng thời lấy xấp giấy ghi lại giá cả của những cửa hàng khác ra, Tiết Minh Viễn lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

Tiết Minh Viễn cầm xấp giấy lên, lật lật mấy cái xem qua rồi nói: "Gọi Mộ Yên đến đây."

Thẩm Mộ Yên biết là Tiết Minh Viễn đã trở về nên cố ý làm ra vẻ tiều tụy. Vừa thấy Tiết Minh Viễn, thị ta đã quỳ sụp trên đất khóc lóc thảm thiết: "Nhị gia, đều tại thiếp không tốt, là do thiếp ngu ngốc, ngài đừng tức giận. Thiếp đã tự trách mình bất tài, ngài cũng phạt thiếp đi. Ngài phạt thiếp rồi trong lòng thiếp cũng thấy nhẹ nhàng hơn." Tiết Minh Viễn ngồi một bên cười lạnh bảo: "Ngươi quá ngu ngốc ư, ta thấy ngươi là quá thông minh mới đúng."

Trái với sự tức giận của Tiết Minh Viễn, Nhược Thủy lại cảm thấy khâm phục Thẩm Mộ Yên, lúc này đúng là phải hạ thấp phong thái mới hòng tranh được ưu thế.

Thẩm Mộ Yên khóc rống lên: "Thiếp thật sự không biết mà, tẩu ấy nói gì thì thiếp tin như thế. Thiếp thực sự không biết gì cả..."

Tiết Minh Viễn nói: "Mối làm ăn này cũng hời quá rồi, ngay cả người mua cũng chẳng hay biết giá cả là bao nhiêu. Được lắm, ta đi tìm bọn họ hỏi cho ra nhẽ, lừa gạt ngươi thế này ta phải thay ngươi đòi lại công bằng."

Thẩm Mộ Yên sao có thể để Tiết Minh Viễn đi chứ, thị ta ôm chặt lấy chân Tiết Minh Viễn gào khóc, nước mắt lã chã, quyết nắm chặt không buông. Tiết Minh Viễn đương nhiên biết rõ nội tình, trong cơn giận bèn lạnh lùng mắng mỏ Thẩm Mộ Yên: "Cho ngươi quản lý việc nhà thì ngươi làm ra thế này, chưa gì đã vơ vét về trợ cấp cho nhà mẹ đẻ. Ta chưa từng đối xử tệ với ngươi, sao ngươi có thể làm ra chuyện này chứ. Người ta cứ nói thiếp thất không được lên bàn trên, ta vốn chẳng tin, hôm nay xem ra đúng là thật, vì một món lợi nhỏ mà tính toán chi li. Trước đây ta không nên quá tin tưởng, ta không nên..."

Tiết Minh Viễn đang mắng thì chợt thấy bóng Tiết Đinh đẩy cửa chạy vào, quỳ sụp xuống bên cạnh Thẩm Mộ Yên gào khóc: "Đừng mắng di nương của con, đừng mắng di nương của con..."

Tiết Đinh mới lên sáu, dáng vẻ khóc thảm thật khiến người ta đau lòng, chẳng khác nào trời sập. Thẩm Mộ Yên thấy Tiết Đinh đến bèn xoay lại ôm con mình vào lòng, vừa khóc vừa nói: "Xin lỗi."

Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, quả nhiên có một tà áo màu vàng tơ lấp ló ở cửa, người đứng ngoài chính là Thẩm tiểu muội.

Tiết Minh Viễn cau mày nói: "Ai đưa thằng bé đến đây? Tiết Đinh, ở đây không có việc của con, mau về phòng đi."

Tiết Đinh nào có nghe lời, thằng bé càng ôm ghì lấy Thẩm Mộ Yên khóc lớn, khóc như sắp chết đến nơi. Tiết Minh Viễn thấy con mình như vậy cũng mềm lòng, dù sao cũng là nhi tử thân sinh, Tiết Minh Viễn lại nhìn Thẩm Mộ Yên rồi thở dài một hơi. Nhược Thủy thấy tình cảnh này bèn nhớ đến những lời hùng hồn ban sáng của cô ta, Thẩm Mộ Yên có con trai, cũng là bùa hộ mệnh của cô ta.

Mục đích chính của Nhược Thủy là để Tiết Minh Viễn biết được hành vi của Thẩm Mộ Yên, để y biết mà phòng bị, sau này có một số việc quyết không thể để Thẩm Mộ Yên nhúng tay vào. Về phần khiến Tiết Minh Viễn ghét bỏ Thẩm Mộ Yên, e là chuyện cỏn con này còn chưa đủ, song nước chảy đá mòn, dù gì cũng vẫn khiến sự tự đắc của Thẩm Mộ Yên hao mòn.

Lúc này Nhược Thủy mới lên tiếng: "Đinh nhi đừng khóc nữa, còn nhỏ mà khóc nhiều không tốt đâu. Ta đã nói muội muội sai vì quá tin người, tin rằng tẩu tử của muội sẽ không lừa gạt muội. Vì thế cho nên người sai nặng nhất chính là bà chủ của tiệm vải Thái Xương, ban sáng muội muội cũng đã nói món tiền này bên ấy sẽ hoàn lại. Trong chuyện này còn một người sai nữa là Trương Hiển, muội muội vốn không bước quá cửa lớn cho nên không hay về giá cả, bà ta là một quản gia mà lại không nhắc nhở chủ tử, cái sai này tuyệt nhiên không thể bỏ qua. Nào ai biết được bà ta có nhận tiền của tiệm vải hay không chứ, cho nên chức ma ma quản gia kia không thể giao cho bà ta đảm đương nữa."

Thẩm Mộ Yên không dám nói câu gì, đắng cay cũng đành nuốt vào bụng, chuyến này không chỉ nhà thị ta phải bồi thường mà còn có cả nhà Trương Hiển đắp thêm vào.

Tiết Minh Viễn thấy Nhược Thủy vẽ cho mình đường thoát khỏi tình cảnh ngượng ngùng này bèn thở dài một tiếng rồi bảo: "Ngươi nhẹ dạ cả tin, những chuyện sau này đừng nhúng tay vào nữa, chăm sóc Đinh nhi cho tốt là được rồi." Thẩm Mộ Yên lặng lẽ gật đầu, Tiết Minh Viễn chán nản phất tay ý cho Thẩm Mộ Yên đưa đứa nhỏ lui xuống.

Thẩm Mộ Yên kéo Tiết Đinh ra khỏi cửa viện, Thẩm tiểu muội bèn bước đến bên cạnh Thẩm Mộ Yên nói khẽ: "Muội đưa Đinh nhi đến quả không sai, muội nói rồi, tỷ phu không nể mặt tỷ cũng không thể không quan tâm đến Đinh nhi. Có Đinh nhi ở đây nhất định sẽ không có chuyện gì."

Thẩm Mộ Yên ngồi xụp xuống, kéo Tiết Đinh lại dặn dò: "Đinh nhi, nỗi nhục ngày hôm nay con phải nhớ kỹ trong lòng. Cũng vì di nương không phải là chính thất cho nên làm gì cũng phải nhìn sắc mặt người ta, dùng tiền của nhà mình cũng bị người ta khiến cho nhục nhã ê chề đến phải khấu đầu xin lỗi. Cũng bởi vì con là thứ xuất nên mới bị người ta răn dạy giống như hôm nay. Muốn thay đổi số phận của hai mẹ con ta thì con phải học hành cho giỏi, sau này lớn lên đỗ đạt làm quan lớn, có thế chúng ta mới được đối xử đàng hoàng." Đứng trong tiểu viện, Tiết Đinh nghe Thẩm Mộ Yên nói vậy thì nghiêm túc gật đầu.