Thiên Kiếm Tuyệt Ðao

Chương 2: Hồn đoạn Sinh Tử kiều



Tả Thiếu Bạch mắt trông thấy thảm cảnh quá tàn nhẫn, tình phụ tử như ngọn lửa bùng cháy mạnh trong lòng, chàng ngửa mặt nhìn trời nói như gào thét phẫn hận :

- Hài nhi mà bảo toàn được tính mệnh thì tất sẽ trả cho được mối thù ngày hôm nay...

Tả Giám Bạch từ từ đưa tay phải ra vuốt mái tóc bồng buồn rối của con dịu dàng nói :

- Hài tử, đại trượng phu ân oán phân minh, nhà họ Tả chúng ta thì con là người nhiều phước duyên hơn hết, nhờ ơn hoàng thiên thương xót cho Tả gia còn giữ được phần hương hỏa không đến nỗi dứt tuyệt thì con ngày sau nếu còn sống có thể tẩy sạch được mối trầm oan cho phụ mẫu, con không nên giết người bừa bãi, vô cớ, con phải tra cho rõ chân tướng!

Tả Thiếu Bạch rúng động tâm thần, chàng nghĩ bụng :

- “Tỷ tỷ bảo phụ thân là người chính trực, nay xem ra hiển nhiên không sai. Người đã bị trọng thương, máu me đầy mình mà vẫn còn đủ bình tĩnh suy nghĩ phân biệt điều phải lẽ trái, thật là quang minh lỗi lạc”.

Nghĩ vậy, bất giác chàng cảm thấy hổ thẹn trong lòng vì lúc nãy chàng cũng có nghĩ quấy cho phụ thân.

Tả Giám Bạch buông tiếng thở dài, tiếp lời :

- Ta sớm biết rằng nơi nào mà vết chân người lần tới được thì không có chỗ trú chân cho gia đình ta, nếu ta sớm biết ra điều này mà sớm dẫn các con tới đây thì đã không phải để cho các con khổ sở vất vả trong tám năm trời dài đào vong.

Tả Thiếu Bạch thấy vết thương của phụ thân máu vẫn chảy, chàng quặn thắt ruột gan, đau đớn không nhịn được bật khóc mếu máo nói :

- Gia nương bị thương sao không băng bó chỗ vết thương lại?

Tả Giám Bạch cười ái ngại nói :

- À, đây bất quá chỉ là một vết thương ở ngoài da thịt, cha còn có thể chịu được...

Nói đến đây, ông ngừng lại giây lát rồi mới tiếp lời :

- Cường địch tuy bị đẩy lui, nhưng có thể họ sẽ lên tới đây mau chóng, bất luận giờ nào, chúng ta phải sớm lên đường...

Ông đưa mắt nhìn quanh quất, khẽ giọng hỏi :

- Phu nhân, Kế Bạch, các ngươi có còn đi nổi không?

Thiếu phụ trung niên cười thảm đạm nói :

- Tiện thiếp thương thế không nặng, phu quân chớ lo lắng.

Tả Kế Bạch nhanh nhảu nói :

- Hài nhi vẫn còn nhiều sức.

Tả Giám Bạch nói :

- Tốt lắm, Tả gia chúng ta bất luận nam nữ đều là những người ngang tàng cứng cỏi cả.

Dứt lời, ông dắt Tả Thiếu Bạch nhanh bước đi.

Thiếu phụ và Tả Kế Bạch tuy bị thương nặng nhưng cũng cố gắng nhịn đau đi theo. Đây là một hành trình vô cùng hiểm ác, nhọc nhằn. Vợ chồng cha con anh em nhà họ Tả tuy trong thâm tâm mỗi người đều biết người thân yêu của mình bị thương rất nặng, nhưng tình thế bức bách không ai đánh tiếng cả, nói mấy câu an ủi xong, họ lặng lẽ thảm đạm lên đường.

Họ rẽ qua được hai eo núi, cảnh vật trước mặt bỗng khác lạ hẳn.

Trước mặt họ là một tuyệt hang sâu không trông thấy đáy, tuyệt hang chận ngay lối đi, bên trong hang hắc vụ đùn âm u, không thể nhìn ra cảnh vật ở xa năm thước. Một ngọn núi nhọn hoắt đứng dựa vào bên phải tuyệt hang. Ở trên vách đá bằng phẳng trơn tuột có viết ba chữ đại tự đỏ tươi như máu “Sanh Tử kiều”.

Hai bên đại tự đỏ như máu Sanh Tử kiều còn có hai hàng chữ nhỏ màu trắng viết rằng :

“Bách niên nhân sinh vô nhị mạng,

Thử khứ tử vong lộ nhất điều”

Tạm dịch :

“Trăm năm đời người đâu hai mạng,

Bước vào đường chết chỉ một điều”

Tả Giám Bạch đưa mắt nhìn ba chữ đại tự Sanh Tử kiều trầm ngâm giây lâu rồi than :

- Hài tử, đi vòng qua vách đá này chúng ta sẽ tới một cây cầu đá ăn thông qua tuyệt hang hiểm độc này, nó chính là Sanh Tử kiều, cây cầu chúng ta phải đi qua.

Tả Thiếu Bạch ghé mắt nhìn vào trong Sanh Tử kiều thì thấy hắc vụ dầy đặc như mấy đen che kín cả một vùng sơn cốc, bất giác lòng chàng buồn vô cùng.

Lúc bấy giờ cơn mưa đã bắt đầu tạnh hẳn. Ánh mặt trời theo gió tản mạn đùa tan đi những áng mây đen, lộ ra vầng thái dương diễm lệ.

Tả Giám Bạch nói tiếp :

- Không hiểu vị cao nhân nào đã có lòng tốt để lại mấy hàng chữ khuyến cáo trên vách đá mà vẫn có vô số cao thủ võ lâm bỏ thây dưới chân Sanh Tử kiều.

Tả Thiếu Bạch đột nhiên chen vào nói :

- Gia gia, có phải chúng ta qua được Sanh Tử kiều là không sợ gì những nhân vật trong võ lâm truy sát nữa phải không?

Tả Giám Bạch không đám ngay vào câu hỏi của con mà nói :

- Đây là đoạn đường cuối cùng của người trong gia đình ta, tuy chỉ có muôn một con đường sống, nhưng cũng đành phải vậy.

Tả Văn Quyên nói :

- Gia gia có biết cách vượt qua không?

Tả Giám Bạch nói :

- Cha không biết, mà chỉ sợ trên đời này cũng chả có một người nào biết, bởi vì số người đặt chân lên Sanh Tử kiều xưa nay chưa từng nghe thấy nói có ai trở lại cả.

Tả Văn Quyên nói :

- Nói thế thì vượt qua Sanh Tử kiều có nghĩa là nắm chắc cái chết trong tay?

Tả Giám Bạch nói :

- Khắp trong thiên hạ, gia đình của ta chỉ còn mỗi một con đường sống là đi vào Sanh Tử kiều, không làm sao khác hơn được. Nếu còn chỗ khác mà không một người nào biết đến để sinh sống bình yên thì ta lại dẫn các con tới làm gì nơi đây?

Nhìn một lượt khắp các người con thân yêu của ông rồi Tả Giám Bạch trông lên trên nơi ngọn núi có khắc chữ Sanh Tử kiều. Phía dưới vách núi trông thấy có một cây xà đá bắt ngang từ bên này trông nom xuống vùng tuyệt địa mù mịt.

Cây xà đá này chỉ rộng có chừng nửa thước, nhưng lại không có dấu vết chân người giẫm lên nên rêu mọc xanh tươi.

Cầu đá hiện ra dài độ chừng năm thước nối liền từ vách núi đá trắng ăn thông sang bờ bên kia.

Không cách gì nhìn ra cây cầu đá đó do người tạo ra hay thiên tạo, cũng không có cách gì nhìn biết cây cầu đá đó bề rộng bao nhiêu vì cây cầu đá nhoài ra ngoài năm thước thì chúc xuống lẫn vào trong màn hắc vụ âm u ngút ngàn.

Tả Giám Bạch thở dài nói :

- Cây cầu đó chắc là Sanh Tử kiều rồi...

Nói đến đây ông thò tay vào trong người lấy ra một chiếc bình ngọc. năm ngón tay khẽ vận sức, chiếc bình ngọc tức thời vỡ vụn, trên tay ông có được ba viên thuốc đỏ thẫm. Ông ngắm nghía ba viên thuốc tiếp lời :

- Các con, ba viên thuốc này là do mười hai loại lá cây thuốc chuyên trừ khử độc phối chế thành, ngậm ở trong miệng có thể ngừa được độc chướng, các con mỗi người hãy ngậm một viên!

Tả Thiếu Bạch nói :

- Thuốc chỉ vỏn vẹn có ba viên, vậy gia nương không ngậm sao?

Tả Giám Bạch nói :

- Ấy chẳng qua là chuyện phòng bị bất trắc mà thôi. Trong màn hắc vụ lưu động kia có chất độc không thì hiện giờ chưa thể biết được, có điều dẫu cho là có đi nữa thì công lực của phụ thân và công lực của mẫu thân các con cũng thâm hậu hơn các con nhiều, cho nên có thể vận khí cầm cự với độc chướng được.

Tả Kế Bạch khẳng khái nói :

- Hài nhi tự thấy mấy lúc gần đây công lực đã đại tấn, lại đương tuổi thanh niên nguyên khí dồi dào, vậy viên thuốc ngừa độc kia xin để phụ thân dùng!

Tả Giám Bạch nụ cười héo hắt, đưa viên thuốc cho ái thê nói :

- Con đã có lòng, vậy nàng hãy ngậm đi vậy!

Thiếu phụ lách mình sang một bên nói :

- Tiện thiếp là hạng nữ lưu, có chết cũng không đáng tiếc, cha con hai người bất luận sự sống chết của người nào cũng trọng hơn thiếp, vậy xin cứ tùy tiện, cha hay con ngậm cũng được.

Thiếu phụ nói vừa dứt lời thì đột nhiên bên tai đã nghe thấy tiếng quát tháo vọng lại. Mọi người đưa mắt nhìn, thấy mười mấy bóng người lao mình vun vút tới.

Người đi đầu thân hình cao lớn mặc tăng bào, trong tay cầm cây phương tiện sản, thì ra người ấy không ai khác hơn là hòa thượng Thiếu Lâm, chỉ có điều giờ đây đầu y quấn một mảnh vải trắng.

Ở về bên tay trái hòa thượng là đạo nhân trung niên tay cầm trường kiếm sáng loáng, y chính là Kim Chung đạo nhân, môn hạ của Võ Đang, cánh tay trái của y cũng quấn một mảnh vải trắng.

Ở phía bên tay phải hòa thượng là một người nhỏ thó, tay trái cầm một tấm thiết bài, tay phải cầm đoản đao, y có tên là Phi Tẩu Hồ Mai, người trong Bát Quái môn.

Tả Văn Quyên hừ nhạt một tiếng nói :

- Lại ba tên ấy cầm đầu xông tới.

Tả Giám Bạch thương thế tuy nặng nhưng thần trí vẫn còn rất tỉnh táo, ông thoáng mắt nhìn cũng nhận ra ngay ở đằng sau đám người đông đảo truy sát kia, mười mấy trượng ngoài xa thấp thoáng có một bóng người mặc đồ đen.

Tả Kế Bạch bỗng quát lớn lên một tiếng tung mình lao về phía đám địch nhân, giọng nói oang oang như lệnh vỡ.

- Lũ hung quỷ giết không chết kia, ta liều mạng với các ngươi.

Tả Thiếu Bạch cũng thấy máu nóng sục sôi trong lòng vội cho ngay tay vào trong người lấy ra cây Kim kiếm, hét lên một tiếng rồi cũng phóng mình theo anh xông lên.

Tả Giám Bạch lạnh lùng thét :

- Kế Bạch, Thiếu Bạch, trở lại cho mau!

Tả Kế Bạch nghe cha gọi dừng ngay chân lại trước, quay đầu nhìn thấy tay phải đệ đệ mình cầm cây Kim kiếm xông tới như người điên liền quát xẵng.

- Đứng lại!

Vừa quát, chàng vừa nhanh nhẹn đưa tay trái ra nắm chặt lấy cổ tay phải Thiếu Bạch kéo thốc trở lại.

Lúc bấy giờ, đám quần hùng theo dấu đã đuổi tới nơi, họ vây lấy gia đình họ Tả từ ngoài bốn năm trượng rồi từ từ khép vòng vây chặt lại, mỗi lúc họ càng sấn lại gần thêm.

Tả Giám Bạch bước sang ngang hai bước, đứng sóng vai với thiếu phụ, tay phải ông cầm chắc một cây Kim Bối Khai sơn đao, tay trái cầm một ngọn chủy thủ, hướng ánh mắt về phía bọn Tả Kế Bạch cao giọng nói :

- Ta và mẫu thân các con đã chịu không biết bao nhiêu nhọc nhằn, trăm cay nghìn đắng, mang mối hàm oan không gột được, vậy dành cái thân hữu dụng này để che chở cho các con thoát khỏi nơi đây, chỉ mong sao các con duy trì được phần hương hỏa cho Tả gia mà thôi, cường địch đã có phụ mẫu ngăn chống, các con qua cầu đi!

Bên kia đối phương có giọng hét lớn :

- Đừng để chúng rơi xuống tuyệt hang, chúng ta nhất tề xông lên thôi!

Tiếng hò hét nạt nộ vang lên một hồi, quần hùng rùng rùng múa tít binh khí lăn tới tấn công.

Tả Giám Bạch hữu thủ với cây Khai sơn đao sử dụng ngay một chiêu “Hoành Tảo Thiên Quân” vẽ lên một đạo ngân quang chận đường tấn công lên của cường địch trong khi ngọn chủy thủ ở tay trái ông nhanh nhẹn cực cùng đâm vèo sang ngực Phi Tẩu Hồ Mai.

Nguyên Hồ Mai này khinh công khá nhất cho nên xông tới trước hơn hết.

Tả Kế Bạch nghiến răng vừa kéo tay Tả Thiếu Bạch vừa quay sang bảo Tả Văn Quyên :

- Nhị muội, chúng ta không được phụ lòng trông đợi của phụ mẫu, nhị muội đi trước mở đường cho đệ đệ.

Tả Văn Quyên nước mắt chan hòa, nghe anh nói dạ ran một tiếng theo lệnh đạp lên cây sà đá đi tới trước.

Tả Kế Bạch tay trái dùng sức đẩy Tả Thiếu Bạch lên cây sà đá nghiêm giọng nói :

- Đệ đệ, trong nhà ta em là người có phước duyên đầy đặn nhất, em phải bảo trọng lấy mình.

Tả Thiếu Bạch bàng hoàng dạ lên một tiếng rồi chậm bước đi tới.

Tả Kế Bạch đưa tay lên lau ngấn lệ, quay đầu lại nhìn chỉ thấy phụ thân đã chết nằm trên đất, chỉ còn lại một mình mẫu thân như điên cuồng, song thủ mỗi tay cầm một thanh trường kiếm đâm chém loạn xạ.

Thì ra Tả Giám Bạch thương thế thì nặng, mất máu quá nhiều, cho nên chỉ bằng vào nội công thâm hậu cố gắng gượng được, nhưng vừa rồi thi triển hai chiêu đón đánh Phi Tẩu Hồ Mai, máu ở vết thương lại trào ra quá nhiều bị cây Bát Quái thiết bài của Phi Tẩu Hồ Mai chặn lấy cây Khai sơn kim bối đao trong khi ngọn chủy thủ cũng bị đối phương đánh vẹt sang một bên, Hồ Mai tung ra một cước, Tả Giám Bạch liền ngã lăn ra đất. Tức thời, Kim Chung đạo trưởng giơ tay trái ra định điểm vào huyệt đạo của ông để chuẩn bị bắt sống, chẳng dè Tả Giám Bạch thu hết sức tàn đưa ngược mũi chủy thủ thọc mạnh lên.

Kim Chung đạo trưởng không thể ngờ được Tả Giám Bạch bị thương nặng như vậy rồi mà còn đủ sức tự vận nên bối rối hoang mang, trong lúc ấy ngọn chủy thủ đã được đâm mạnh rồi, dẫu có nhanh nhẹn né tránh cũng không còn kịp. Trong lúc vội vàng, đạo trưởng vung mạnh trường kiếm quét ngang một nhát nhanh nhẹn như điện chớp.

Tả Giám Bạch kiệt hết sức rồi làm sao còn nhanh được bằng Kim Chung đạo trưởng, gió lạnh rợn lên, lưng ông tức thời bị chém đứt làm hai đoạn.

Sự việc xảy ra trong nháy mắt, Tả Kế Bạch đẩy đệ đệ lên cây sà đá thì Tả Giám Bạch đã sớm vong mạng xác phơi trên mặt đất rồi. Tả Giám Bạch cũng sợ làm kinh động đến ái tử cho nên lúc lưỡi kiếm oan nghiệt phạt qua lưng, ông cũng ráng nghiến chặt răng lại không kêu lên một tiếng.

Tả Kế Bạch đứng trước tình cảnh quá bi thương, chàng thấy máu nóng bừng bừng bốc lên nóng rang lồng ngực, ngọn nhuyễn tiên trong hữu thủ chưa kịp thi triển trợ giúp mẫu thân thì đã chợt thấy tên hòa thượng Thiếu Lâm vung mạnh lưỡi Nguyệt nha sản đánh văng thanh trường kiếm trong tay mẫu thân, liền theo đó lưỡi đao trong tay Phi Tẩu Hồ Mai cũng lóe lên đâm vút vào lưng mẫu thân.

Hồ Mai rút đoản đao ra, một vòi máu tươi theo đó phun ra ồng ộc.

Tả phu nhân cũng oai dũng như chồng, bà nghiến chặt răng cố nhịn đau không kêu la một tiếng ngã xuống đất chết.

Tả Kế Bạch toan nhấc gót đột nhiên chàng lại thu hồi quay lại nhìn đệ đệ, chỉ trông thấy trong phải em cầm một cây Kim kiếm chầm chậm tiến tới phía trước.

Tả Kế Bạch nhớ tới lời căn dặn của phụ thân phải làm sao duy trì cho Tả gia còn được một mạng sống để tiếp tục giữ lấy phần hương hỏa của giòng họ.

Chàng nghiến răng di động thân hình, đứng chắn ngay trước vách đá dày là một chỗ có lợi thế nhất để cự địch, một mặt nó nằm chắn ngang đường, một mặt thì có vách đá sừng sững hiểm trở nên chàng ngăn chặn được cường địch ở phía chính diện thì dù phía bên cường địch người có đông cũng khó vách đá rượt đuổi kịp đệ, muội của chàng.

Phía bên bọn đối phương cất giọng lạnh lùng nói :

- Tiểu tử, không mau buông khí giới bó tay chịu trói còn đợi khi nào?

Tả Kế Bạch cố đè nén mọi khích động trong lòng, lạnh lùng như băng đá nói :

- Người nhà họ Tả đầu có thể rơi, máu có thể đổ nhưng không biết khuất phục.

Mấy câu nói khẳng khái ngang tàng của Tả Kế Bạch vừa thốt ra khỏi miệng khiến quần hùng đứng gần chàng đều nghe lọt vào tai, ai nấy đều đem lòng khâm phục, nghĩ bụng : Người này tuổi còn nhỏ, chưa bao nhiêu, thế mà lúc lâm địch hành sự cũng có phong thái của cha, quả thật hổ phụ không sinh ra khuyển tử.

Phi Tẩu Hồ Mai giơ tấm Bát Quái thiết bài trong tay lên nói :

- Tên tiểu tử không biết sống chết kia, mi có tin là chống cự nổi gia gia mi không chứ?

Vừa nói đoản đao trong tay phải y cũng chợt đâm vèo sang nhằm ngay cổ tay cầm nhuyễn tiên của Tả Kế Bạch.

Tả Kế Bạch rút nhanh tay về nửa thước, trường kiếm trong tay trái chàng lập tức rạch lên một vòng sáng phạt ngang người đối phương.

Phi Tẩu Hồ Mai nhanh nhẹn thu thiết bài về che chở lấy thân nhanh như giông gió, y quát lớn một tiếng dùng thiết bài đỡ vẹt trường kiếm của Tả Kế Bạch, người y mượn đà lướt vút đi.

Chiêu thức y thi triển vừa rồi là một tuyệt kỹ của Bát Quái môn có tên Bát Quái độn có thể lướt tránh trong màn đao kiếm lạnh người.

Tả Kế Bạch giật nẩy mình, gọi giật :

- Đệ đệ coi chừng...

Chàng chỉ mới kêu lên được tới đây thì một làn ngân quang lóe sáng, một lưỡi trường kiếm đâm véo tới ngay ngực chàng.

Cây nhuyễn tiên trong hữu thủ chàng ở chỗ giao chiến quá gần không có cách gì thi triển được, chàng nhanh nhẹn vung mạnh trường kiếm theo chiêu “Bạch Hà Thích Linh”, tiếng sắt thép vang lên chát chúa, chàng đã đánh vẹt được trường kiếm của đối phương, thừa thế hữu thủ chàng lắc động một chiêu “Thần Long Giao Đầu” quét tới.

Nếu nhìn cho kỹ sẽ thấy người dùng trường kiếm đâm tới ngực chàng là Kim Chung đạo trưởng.

Lúc bấy giờ mười mấy người bên đối phương nhất tề xông lên, người nào cũng muốn được học tuyệt kỹ của chín đại môn phái cho nên đều hăng hái mang hết sức lực, mang hết tuyệt nghệ ra để chiếm nước tiên.

Đầu Tả Giám Bạch khi ấy đã bị hòa thượng thân hình cao lớn bên Thiếu Lâm phái cắt lấy buộc ở lưng. Tả Kế Bạch đã đau đớn về cái chết thảm của phụ mẫu, phần lại lo cho đệ muội không qua được Sanh Tử kiều cho nên ngọn nhuyễn tiên và thanh trường kiếm trong tay chàng vũ lộng đâm chém thật gắt, chận đứng thế tiến ào ào như ong vỡ tổ của quần hùng rồi ngoái nhanh đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Tả Văn Quyên múa tít trường kiếm trong tay giao đấu kịch liệt với Phi Tẩu Hồ Mai trên cây sà đá nhô ra khỏi vách núi.

Võ công của Phi Tẩu Hồ Mai tuy có cao cường hơn Tả Văn Quyên nhưng tuyệt chiêu Bát Quái môn là một tấm thiết bài, còn đoản đao hữu thủ y cũng có kỳ chiêu nhưng phải có sự yểm hộ của thiết bài trong tả thủ mới phát huy được hết uy lực, bây giờ giao đấu trên cây sà đá nhô ra khỏi vách núi đá bề mặt rộng không đầy một thước, thêm vào đó nó lại mọc đầy những rêu phong trơn trượt dị thường. Nếu không coi chừng cẩn thận để lỡ chân rớt xuống tuyệt hang hắc vụ âm thế tất tan xương nát thịt không sai. Tấm thiết bài trong tay Hồ Mai quá nặng nên khó bề xoay trở trong chỗ địa thế hẹp, mà chỉ trong cậy vào thanh đoản đao để đón đỡ tấn công trong khi thanh đoản đao là thứ binh khí ngắn nên không có tấm thiết bài che chở cho thì đã thiệt rất nhiều.

Nên biết rằng động thủ trong chỗ địa thế hiểm ác như vậy thì không được thi triển khinh công nhảy tới nhảy lui, không được tấn công bừa bãi, hai chân phải kềm cho thật chặt, tấn cho thật vững, càng vững càng hay mới khỏi bị trượt rớt xuống hắc huyệt.

Tả Văn Quyên vừa vung kiếm cự địch vừa một mặt lớn tiếng gọi :

- Đệ đệ, gia đình nhà chỉ còn có mỗi mình em là mạch hương hỏa đấy. Em không được để cho phụ mẫu ôm hận ở dưới cửu tuyền, mau qua cầu cho rồi đi.

Thì ra Tả Văn Quyên nguyên đi ở đằng trước để mở đường cho đệ đệ nhưng rồi nghe thấy tiếng anh thét gọi, nàng bèn mạo hiểm vọt mình qua đầu em nhảy trở lại chắn lối Phi Tẩu Hồ Mai.

Tả Thiếu Bạch lòng đầy bi phẫn, chàng lẩm bẩm nói thầm :

- Phải đấy, ta không được phép chết, ta không nên để phụ mẫu mắng là đồ bất hiếu, uổng phí lòng che chở của đại ca và thư thư...

Hốt nhiên một tiếng rú thảm vang lên, âm thanh rờn rợn cả sơn cốc.

Thanh âm vọng vào tai Tả Thiếu Bạch nghe quen thuộc lạ thường. chàng quay đầu nhìn thì vừa kịp thấy Tả Kế Bạch đã bị địch nhân chém đứt đôi người rớt xuống vực sâu.

Tuyệt cốc đột nhiên chấn động ầm ầm, một trận mưa máu bị hất tung lên té ướt cả mặt mày mình mẩy Kim Chung đạo trưởng.

Tả Thiếu Bạch cảm thấy ù tai đầu tóe xoáy tít bao nhiêu đau đớn, phẫn khích đều tiêu trầm, chàng thấy người như bay bỗng nhẹ không khác một trang giấy trắng, thế rồi chàng mất luôn ký ức, mất luôn bao mối tư lự.

Trong miên mang tiềm thức, Tả Thiếu Bạch chợt nghe rõ những lời châu ngọc của Tả Văn Quyên.

- Gia nương đã bị sát hại. Đại ca cũng đã chết trong trận chiến, tỷ tỷ sợ cũng không giữ được mạng mình trong giòng họ Tả, chỉ có một mình đệ đệ là hương hỏa. Cầu mong gia nương, đại ca ở dưới suối vàng linh thiêng hãy phù hộ độ trì cho em qua được Sanh Tử kiều.

Nghe chị nói chàng vẫn chưa nhúc nhích, chợt có ánh ngân quang lóe lên, có một vật gì bay nhanh như gió tới đụng mạnh vào vai phải của Thiếu Bạch. Chàng bị té quay đầu và chợt rùng mình vùng ngay dậy. Thì ra, thương ai bi khổ quá độ đã khiến chàng ngất đi một hồi lâu, giờ đây thần kinh chàng quá chai sạn, trơ như gỗ đá, thương tích tử vong bây giờ đối với chàng không còn vẻ dữ tợn và đáng sợ nữa.

Trong đầu óc chàng chỉ có mỗi một ý nghĩ là đi qua Sanh Tử kiều mà thôi.

Chàng chậm rãi di động bàn chân, đi trên cây sà đá nhô ra khỏi vách núi hiểm ác âm thầm, nhưng giờ đây óc chàng trống rỗng, sự chết đối với chàng đã không còn nghĩa gì, chàng cất bước đi thái ung dung dị thường.

Lúc bấy giờ, Tả Văn Quyên bị hãm trong một trận cổ chiến hiểm ác, nàng tuy chiếm được địa lợi giao đấu ngang tay với Hồ Mai nhưng trong một lúc phân tâm lo nghĩ cho em nên bị Hồ Mai sấn lên hai bước uy hiếp, uy lực của đoản đao tăng cường, thế công đột nhiên chuyển sang lợi hại.

Trong khi đó, hòa thượng thân hình cao lớn huy động cây Nguyệt nha sản trong tay vang lên những tiếng chan chát liên hồi, rêu xanh mọc trên cây sà đá theo đó tung bay rơi lả tả xuống vực sâu.

Kim Chung đạo trưởng thu hồi trường kiếm nhanh nhẹn bước lên cây sà đá trước, hữu thủ y vịn vách đá, đưa trường kiếm trao qua tay trái, bước nhanh đi. Y đi tới chỗ Hồ Mai và Tả Văn Quyên đang giao đấu kịch liệt, thốt nhiên y đề khí tung mình vút qua đầu hai người.

Tả Văn Quyên thấy vậy vung kiếm đâm véo lên hai chiêu “Kim Tỏa Lôi Phong”.

Chiêu thức Tả Văn Quyên đây là một trong những tuyệt chiêu của phái Bạch Hạc, lại được nàng ta sử dụng trong tình thế vô cùng bất ngờ mà Kim Chung đạo trưởng lại cầm kiếm bằng tay trái, không được linh hoạt bằng tay phải. Chỉ nghe đánh phụp một tiếng, thanh trường kiếm nhọn hoắt đã đâm xuyên vào bắp đùi y khiến máu tươi vọt ra tức thì.

Kim Chung đạo trưởng đã học được võ học thượng thừa của phái Võ Đang nên trong cơn nguy hiểm y vẫn còn đủ bình tĩnh, vận chân khí vào Đan điền thụp người xuống lao vút đi tới trước, đầu dưới chân trên, trường kiếm trong tay trái chúi mũi điểm vào cây sà đá, từ từ y đặt chân xuống đất.

Tả Văn Quyên đâm trúng Kim Chung đạo trưởng một nhát nhưng cũng vì vậy mà thế thủ của nàng bị sơ hở, Hồ Mai đâu chịu để lỡ dịp may, đoản đao xẹt tới nhanh nhẹn vô cùng, rạch lấy một đường dài trên đầu vai Tả Văn Quyên.

Hốt nhiên, tiếng gió lại nổi lên vù vù, lại có hai bóng người nhảy qua đầu hai đối thủ. Liền theo sau đó, một tiếng rú thảm vang lên lạnh mình, một bóng người đã rớt phăng xuống màn hắc vụ âm u trong sơn cốc.

Thì ra người này bay qua đầu Hồ Mai và Tả Văn Quyên lúc hai chân vừa chạm đất lại đạp ngay người Kim Chung đạo trưởng, trong lúc lúng túng và gấp gáp y vội lách mình né tránh nhưng lại hụt chân ngã lao xuống tuyệt cốc.

Còn một người nữa chưa đặt chân lên cây xà đá nhưng mắt đã mục kích đồng bạn ngã xuống vực sâu nên hoảng hồn rụng rời tay chân, cả một hồi lâu sau y mới định thần.

Kim Chung đạo trưởng thương thế khá nặng nên đứng tựa vào vách đá vận khí điều tức, không dám mạo hiểm xông tới nữa.

Tả Văn Quyên bị trúng một đao ở vai, trong lòng hết sức lo lắng cho sự an toàn của đệ đệ, trong lòng vô cùng bấn loạn, nàng không kể gì đến vết thương, vung mạnh thanh trường kiếm theo chiêu “Hạc Vũ Trường Không” chận ngay dưới đoản đao của Hồ Mai, liền theo đó nàng lao cả người về phía đối phương.

Hồ Mai kinh hãi rụng rời, vội vàng vận công thành thiết thủ buông ngay tấm thiết bài, vung năm ngón tay thành trảo thủ chộp lấy cổ tay trái Tả Văn Quyên, năm ngón tay y như năm móc câu sắc khiến Tả Văn Quyên cảm thấy trong người lực đạo mất tiệt, trường kiếm trong tay cầm không vững, rơi xuống tuyệt cốc.

Hồ Mai tuy đã chế phục được Tả Văn Quyên nhưng diện tích quá hẹp, phía trước lại có Kim Chung đạo trưởng chắn lối, đi lại thật không dễ, trong tay y lại nắm giữ Tả Văn Quyên, nên có vài phần nguy hiểm.

Đối với y, Tả Văn Quyên hiện giờ là người còn lại của giòng họ Tả mà y bắt sống được cho nên y không buông tha nàng ngay, vạn nhất lại một thiếu niên sống sót lại trong họ Tả mà không vượt qua được Sanh Tử kiều hoặc nữa té xuống vực thẳm thì việc bắt sống Tả Văn Quyên là một công việc vô cùng trọng vọng, chín đại môn phái đã đứng chung tên truyền khắp giang hồ, lấy hai mươi bảy tuyệt kỹ để đổi lấy người trong nhà Tả gia thì quyết không khi nào lại đánh mất chữ tín hay nói cách khác, y có thể được hưởng phần thưởng ngang hàng với hòa thượng Thiếu Lâm, mỗi người chia học chín chiêu, hòa thượng tuy lấy được thủ cấp của Tả Giám Bạch nhưng y lại bắt sống được Tả Văn Quyên, có lẽ là người sót lại trong gia đình họ Tả cũng vậy.

Kim Chung đạo trưởng tựa lưng vào vách núi nghĩ ngợi giây lát đột nhiên lấy kiếm làm gậy chống lần đi về phía trước. Y tuy là người tu đạo nhưng lòng tham không đáy, lại còn ghê gớm hơn hẳn Hồ Mai rất nhiều, y không kể gì tới vết thương trên đùi, đuổi theo Tả Thiếu Bạch cho kỳ được.

Cùng lúc ấy bóng người loang loáng, sáu bóng người cùng nhau nhảy lên cây xà đá, như sợ mất phần, người nào cũng nhảy vút qua đầu Hồ Mai.

Lúc bấy giờ Tả Thiếu Bạch đã đi hết đoạn đường của cây xà đá, chân bắt đầu đặt lên thạch kiều, thống khổ quá độ khiến cho chàng không nhỏ một hạt lệ nào nữa, và chàng cũng xem thường chuyện sống chết, chàng chậm rãi di động gót chân ngang qua cây xà đá.

Kim Chung đạo trưởng đi hết cây xà đá, chỉ còn cách Tả Thiếu Bạch vài bước chứ không xa xôi gì, chỉ cần đặt chân xuống bước một vài bước dài, đưa tay ra là có thể nắm được Tả Thiếu Bạch nhưng vết thương ở chân y rất nặng, y không bước dài được. Y đưa trường kiếm lên thử thạch kiều, đến ngang tầm vai vừa hạ xuống thì hốt nhiên nghe đánh vèo một cái. Một người đã liều lĩnh nhảy qua đầu y lên thạch kiều.

Một người vận kình trang, hữu thủ cầm cây đơn đao, chỉ thấy y khua tay lên rồi giơ tay trái ra định nắm lấy cổ áo Tả Thiếu Bạch.

Kim Chung đạo trưởng thấy vậy giận dữ nghĩ bụng :

- “Tên tiểu tử này núp ở sau lưng ta, để cho người ta mạo hiểm trước, kịp đến lúc ngon xơi thì nhảy tới cướp công, mi khôn quá!”

Y chưa nghĩ hết dòng tư tưởng thì đột nhiên lại nghe thấy một tiếng rú thảm thiết vang lên, tên đại hán nhanh nhảu kia đột nhiên bay người lên rớt xuống tuyệt vực.

Kim Chung đạo trưởng chột dạ, định thần nhìn kỹ chỉ thấy Tả Thiếu Bạch vẫn men theo thạch kiều mà thong thả đi về phía trước mặt, bóng dần khuất vào trong màn hắc vụ dày đặc, những tiếng kêu thảm thiết vang lên ở đằng sau lưng vẫn chẳng gợi lên một tý gì khiến chàng phải quay đầu ngó lại.

Kim Chung đạo trưởng thốt nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng đằng sau vọng tới :

- Kim đạo huynh, ca ca của tại hạ tại sao lại rớt xuống vực?

Kim Chung đạo trưởng giận dữ nói :

- Ta làm sao biết được?

Giữa lúc ấy bỗng vang lên một tràng cười ha hả, tiếp theo là một giọng nói chen vào :

- Nhị vị đừng có đứng ở đây mà cãi vã nữa.

Liền theo tiếng nói chỉ nghe đánh vù một cái, một bóng người đã phi về tới đặt chân lên thạch kiều đuổi theo tới sau lưng Tả Thiếu Bạch.

Kim Chung đạo trưởng chợt thấy gáy lạnh lên, thanh kiếm ở phía đằng sau đưa tới chận ngay vào cổ, vang lên giọng nói lạnh lùng :

- Gia huynh có phải đạo trưởng gia hại không?

Giữa khi ấy lại rợn lên một tiếng rú. Đại hán đuổi theo Tả Thiếu Bạch đã lao mình tuốt xuống dưới đáy huyệt vực rồi.

Dưới tuyệt vực, hắc vụ dày đặc cả vạn trượng. Đại hán rớt xuống đáy không còn trông thấy tông tích nữa.

Kim Chung đạo nhân tuy trong bụng rất căm giận nhưng lão tự biết rằng hiện tại đang kề bên cái chết, ngọn kiếm trong tay người kia chỉ khẽ đưa đi là lập tức đầu lìa khỏi cổ ngay, bởi vậy nên y cố nhịn, ôn tồn nói :

- Nếu như không có điểm gì quá lạ thì sao đây lại có tên Sanh Tử kiều được?

Chắc người kia cũng thấy một đồng bạn khác của y rớt xuống tuyệt vực không phải do Kim Chung đạo trưởng ám toán, có lẽ y biết vậy nên thu ngay đơn đao về nói :

- Tại hạ lỗ mãng, đối xử không phải với đạo huynh, chỉ dám mong đại độ dung thứ cho.

Kim Chung đạo trưởng cười nhạt chẳng nói năng gì.

Chỉ bởi lúc này vì vết thương ở chân nên nội lực giảm sút đi rất nhiều, nếu như đứng ở chỗ địa thế quá hiểm ác hiện tại mà động thủ với đối phương chỉ sợ cùng lâm nguy đến tính mạng ráo, nghĩ vậy nên Kim Chung đạo trưởng đành nuốt hận không mở miệng gây hấn phát tác đó thôi.

Bây giờ đạo trưởng đôi mắt nhìn đã không còn trông thấy bóng Tả Thiếu Bạch.

Quần hùng bao nhiêu người thấy hai người đồng bạn đang mạnh đang lành vô duyên vô cớ lại rớt xuống tuốt huyệt sâu vực thẳm nên ai nấy đều ớn lạnh trong lòng, không dám thử mạo hiểm, đồng thời toàn thể cứ đứng sững nhìn chứ không ai bước đi nữa.

Hồ Mai đưa mắt nhìn một đầu thạch kiều lẫn trong màu vận vụ rồi nói :

- Thật quá lạ! Nếu như trên thạch kiều mà quả có sự kiện kỳ quái thế sao tên tiểu tử họ Tả kia lại ung dung đi qua được như thế.

Kim Chung đạo trưởng là người đứng gần cầu nhất và là người trông thấy rõ nhất, y thấy người nào đặt chân lên thạch kiều tới bên làn hắc vụ là y như rằng rơi tuốt xuống vực ngay nên y xen lời nói :

- Các hạ vốn có danh hiệu Phi Tẩu xưa nay khinh công cao tuyệt làm sao không thử lên cầu một phen xem thử như thế nào.

Phi Tẩu Hồ Mai cười khan hai tiếng nói :

- Tại hạ đã sanh cầm đứa con gái của Tả gia, nếu như nay các vị không sanh cầm được tên tiểu tử kia thì đại khái tại hạ có công là người duy nhất đã sanh cầm được một người sống thuộc họ Tả vậy.

Kim Chung đạo trưởng nói :

- Hồ đại hiệp đã có ý muốn học cho được hai mươi bảy tuyệt kỹ của chín môn phái chúng tôi thế mà bây giờ đây lại không muốn ra tay ư?

Phi Tẩu Hồ Mai nói :

- Tại hạ đã bắt sống được một người thì thiết nghĩ cũng đã hơn người ta một bước, lẽ nào lại đi làm chuyện vơ đũa cả nắm vậy?

Chợt một giọng nói the thé chen vào :

- Tiểu tử ấy sở dĩ không gặp chuyện gì sơ nhở chắc là không có gì...

Giọng nói này vừa nói đến đây tức thời có người cất tiếng khen :

- Chuyện nói phải lắm, để tại hạ lên cầu xem sao.

Lời vừa dứt, một đại hán thân hình nhỏ thó đã nhảy bay lên cầu. Y đứng thẳng người rồi thoạt tiên vận khí điều tức một hồi rồi sau đó mới từ từ đi tới trước.

Y đi rất chậm, thêm nữa y lại dè dặt cẩn thận dị thường, mỗi muội bước đi của y bất quá chỉ di động thân hình được vài tấc đường, thật chẳng khác nào như đối diện với vực thẳm, như đặt chân lên làn băng mỏng. Quần hào ai nấy trố mắt cả ra nhìn xem sao, hy vọng nhờ vào hành động của người đó để tìm ra nguyên nhân tại sao có thể ngã xuống tuyệt vực được.

Chỉ thấy khi chân người đó vừa đặt vào chỗ có hắc vụ thì thốt nhiên hét lên một tiếng chói chang đinh tai nhức óc và lao thẳng người xuống thâm cốc.

Quần hào ai nấy đều đã trố mắt cả ra nhìn mà vẫn không thấy đầu mối ở đâu cả thì đều hãi hùng.

Phi Tẩu Hồ Mai bỗng cất tiếng nói :

- Lão hủ có một kế trông lẫn cho nhau định đem ra thử.

Kim Chung đạo trưởng nói :

- Hồ huynh có rất nhiều biện pháp sao không tự thử xem?

Hồ Mai nói :

- Nếu như đạo huynh chịu thì tại hạ sẽ xin hầu tiếp.

Kim Chung đạo trưởng cười nhạt nói :

- Bần đạo tuy đã bị thương nhưng tự tin là vẫn có thể hầu tiếp Hồ thí chủ ở điểm dõng khí, nhưng không hiểu thí chủ có kế gì hay, bần đạo xin được nghe cao kiến?

Lúc bấy giờ bao nhiêu cao thủ theo dấu Tả Giám Bạch đều đã đứng cả trên cây xà đá, ai nấy đều hết sức lắng tai nghe.

Phi Tẩu Hồ Mai nói :

- Cây Sanh Tử kiều kia, mấy chục năm nay đã có không biết bao nhiêu là nhân vật võ lâm táng mạng ở dưới đó, nhưng giờ đây tên tiểu tử họ Tả lại bình yên đi qua một cách thung dung, vậy bên trong nhất định phải có chỗ ảo diệu, chỗ sơ hở.

Hốt nhiên có một giọng nói lạnh như băng tuyết đỡ lời :

- Điều này khỏi cần nói, ai ở đây mà chẳng được mắt thấy tai nghe?

Hồ Mai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người toàn thân vận đồ đen, da mặt xanh bủng, ở trên má trái có một nốt ruồi to bằng đồng tiền, trên vai dắt một thanh kiếm đuôi thõng tua vàng, người này đứng ngay sau lưng.

Hồ Mai chột dạ nghĩ bụng :

- “Người này không hiểu đến từ lúc nào?”

Thì ra trong đám người đuổi theo Tả Giám Bạch vốn không có mặt người lạ này, và cũng không hiểu sao y lại vượt được đám quần hào để tới cây xà đá hiểm ác chắn đường.

Phi Tẩu Hồ Mai sau khi giật nẩy mình rồi lại cười lên ha hả nói :

- Tại hạ tưởng ai chẳng dè lại là Tề huynh đã giá lâm tới nơi này!

Người mặc đồ đen nhếch mép cười nhạt nói :

- Hồ huynh chẳng cần phải khách sáo, tại hạ đang đợi để nghe cao kiến.

Phi Tẩu Hồ Mai vốn tự phụ võ công cao cường không coi ai vào đâu, ngay cả hòa thượng Thiếu Lâm và Kim Chung đạo trưởng y cũng không để trong tầm mắt, nhưng giờ đây đối với người lạ mặt này y lại phập phồng cung kính, y khẽ đằng hắng vài tiếng rồi nói :

- Ý kiến của huynh đệ là cho một người mạo hiểm qua cầu...

Kim Chung đạo trưởng với Phi Tẩu Hồ Mai vốn không ưa gì nhau cho nên tưởng được dịp công kích đối phương, Kim Chung đạo trưởng liền cắt ngang nói :

- Người lên cầu hẳn là Hồ thí chủ chứ còn ai vào đây nữa phải không?

Hồ Mai gượng cười nói :

- Ai lên trước cũng vậy thôi, người mạo hiểm lên cầu trước đó ngang lưng sẽ buộc chặt một sợi dây mà một đầu dây sẽ buộc vào mình một người khác, nếu như người đi đầu mà trợt ngã thì ít nhất người đi gần y nhất sẽ mang toàn lực ra tiếp cứ để khỏi cảnh chính mình cũng bị lôi kéo theo xuống vực.

Người vận đồ đen lạnh lùng nói :

- Đúng vậy, tuy không cao minh cho lắm nhưng cũng có thể dùng thử được.

Kim Chung đạo trưởng nói vào :

- Bần đạo bị thương không nhẹ, khó bề lên cầu, nếu như phải người võ công xoàng thì chỉ tổ hỏng việc, tốn công vô ích, hiện tại người đáng được tuyển chọn nhất theo ý bần đạo là Hồ thí chủ đấy, Hồ thí chủ đã có công phu khinh công siêu tuyệt lại còn có trí mưu tùy cơ ứng biến được.

Hồ Mai cười nhạt nói :

- Nếu như huynh đệ là người lên cầu thì người cứu ứng hẳn phải là đạo trưởng có phải thế không?

Kim Chung đạo trưởng đáp :

- Bần đạo xin rất vui lòng đảm đương.

Hồ Mai được người trên giang hồ ban tặng cho danh hiệu Phi Tẩu là đi như bay, quả thật y cũng có một thân khinh công tuyệt luân. Đứng trước bao nhiêu con mắt nhìn vào, y tuy rõ biết tình thế vô cùng hung hiểm nhưng không thể mở miệng nói hai tiếng không được, y khổ sở trong lòng nghĩ bụng :

- “Ta đưa ra ý kiến khốn khổ này chẳng dè lại tự hại thân mình”.

Nghĩ rồi, y đưa nhanh tả thủ ra điểm vào hai huyệt đạo trên người Tả Văn Quyên vừa nói :

- Xin phiền Tề huynh vậy.

Người vận đồ đen quét cặp mắt lạnh lùng nhìn mặt Hồ Mai một cái nói :

- Hồ huynh nói ra đi xem tại hạ có làm được không?

Phi Tẩu Hồ Mai nói :

- Ngoài Tề huynh ra thiết nghĩ hiện tại chỉ sợ không có ai làm được việc này.

Giọng nói ngưng một chút rồi tiếp :

- Huynh đệ muốn xin nhờ Tề huynh làm một người chứng nếu vạn nhất mà huynh đệ và Kim chung đạo huynh cùng gặp phải chuyện bất trắc, vì huynh đệ sanh cầm được vị Tả cô nương đây xin gởi Tề huynh, chín đại môn phái đứng chung tên truyền văn ra giang hồ nói rõ việc truyền hai mươi bảy môn tuyệt kỹ cho người nào bắt sống được Tả Giám Bạch, việc này khắp giang hồ đều biết rõ, hiện thời con a đầu này là người sống sót duy nhất trong Tả gia thì dẫu cho cửu đại môn phái có tìm lời mượn cớ thoái thác không chịu giữ đúng như lời hứa, nhưng cũng không thể không truyền cho được một tuyệt kỹ.

Người mặc đồ đen vẫn chẳng vui lên một chút nào, y vẫn khó đăm đăm lạnh lùng nói :

- Điều này tại hạ đa tạ.

Hồ Mai lại nói :

- Còn một chuyện nữa muốn xin phiền Tề huynh.

Hắc bào nhân nói :

- Nói đi.

Hồ Mai quắc mắt nhìn thẳng vào mặt Kim Chung đạo trưởng gằn giọng nói :

- Nhờ đạo huynh hãy trao báu kiếm trong tay cho Tề huynh giữ cho để khỏi xảy ra cái cảnh lúc tại hạ rớt xuống cầu đạo huynh liền cắt đứt dây buộc.

Kim Chung đạo trưởng cười gượng gạo nói :

- Trước bao nhiêu con mắt của quần hào ở nơi đây theo dõi, lẽ nào bần đạo lại đi làm chuyện đốn mạt chặt đứt dây cho được? E Hồ thí chủ lo quá xa chăng?

Hồ Mai nói :

- Biết người thì biết mặt mũi chứ đâu biết lòng, tại hạ bất đắc dĩ phải đề phòng chứ không quá lo nghĩ.

Hắc bào nhân bỗng vung mạnh tay ra chụp cứng lấy cổ tay Kim Chung đạo trưởng nói :

- Lời Hồ huynh nói chắc không quá đòi hỏi, đạo trưởng nên giao binh khí thì hơn.

Kim Chung đạo trưởng cảm thấy những ngón tay móc lấy cổ tay mình cứng như thép mà hiện tại y đang bị thương rất nặng không thể kháng cự được nên đành phải từ từ buông trường kiếm.

Hồ Mai nắm cứng người Tả Văn Quyên giao sang cho người vận đồ đen, nói :

- Nhất thiết mọi chuyện xin phiền Tề huynh.

Nói đến đây, y lấy trong mình ra một sợi dây tơ trắng, nói tiếp :

- Sợi dây tơ này có thể treo được một vật nặng ngàn cân, đạo huynh dẫu có chưởng lực hùng hồn cũng không thể nào chỉ bằng nguyên chưởng lực mà làm đứt được.

Kim Chung đạo trưởng đưa tay ra nói :

- Trao sợi dây tơ cho bần đạo nào!

Hồ Mai nói :

- Không dám phiền.

Dứt lời, y cột sợi dây vào người trước rồi cười nói :

- Dây trên người đạo huynh cũng sẽ do tại hạ cột, đạo huynh nghĩ sao?

Kim Chung đạo trưởng hối hận nghĩ bụng :

- “Tên này gian ngoan quỷ quyệt quá, ta đẩy y lên thạch kiều, hóa ra lại mua hung hiểm vào người, thật giận!”

Nghĩ vậy, nhưng lão cũng đành phải ưỡn ngực nói :

- Vạn nhất tại hạ gặp chuyện bất hạnh, có đại huynh xã thân hầu tiếp thì có chết tại hạ cũng không than tiếc.

Dứt lời, y đưa nhanh song thủ lên cao để cho Hồ Mai buộc dây vào người thành ba vòng ở nơi bụng rồi cuối cùng mới thắt hai nút thật chặt. Kim Chung đạo trưởng ngầm lấy hơi, bất kể đến thương thế đang đau, hai chân đứng bám vào đất thật chặt, lưng tựa vào sát vách núi, dõng dạc nói :

- Hồ thí chủ có thể đi được rồi đấy.

Phi Tẩu Hồ Mai rút đao cầm ở tay phải, tay trái cầm cuộn dây trong tay trao cho Kim Chung đạo trưởng rồi cười nói :

- Đạo huynh từ từ thả dây ra, hiện tại chúng ta đã là anh em bất đồng sinh nhưng đồng tử cùng chung sống chết rồi đấy.

Nói rồi y cất mình nhảy lên thạch kiều.

Kim Chung đạo trưởng tuy chưa đặt chân lên cầu nhưng trí óc lại khẩn trương hơn kẻ lên cầu nhiều. Cây Sanh Tử kiều ở trong võ lâm đã vang ác danh, phàm những người đặt chân lên ấy xưa nay chưa từng nghe thấy nói có ai trở lại, vừa rồi chính mắt y lại còn thấy hai ba cao thủ võ lâm bỗng dưng vô duyên vô cớ ngã xuống dưới tuyệt cốc. Ở dưới tuyệt cốc, hắc vụ cứ đùn lên ngùn ngụt, âm u, thêm nữa lúc này ở trong màn sương mù hung hiểm lại thỉnh thoảng phát ra những tiếng động ùng ục làm thành một cảnh tượng huyền bí dễ sợ, không thể nào dò cho cùng được. trong lòng Kim Chung đạo trưởng giờ đây đã rũ liệt vì hãi hùng rồi.

Kim Chung đạo trưởng cố nhịn đau bởi vết thương ở chân, vận hết toàn thân công lực đứng thật vững, trợn trừng mắt nhìn chằm chặp theo từng bước chân của Phi Tẩu Hồ Mai.

Phi Tẩu Hồ Mai bị Kim Chung đạo trưởng nói lời khiêu khích nên trong lúc nóng nảy liều găng gây thành cục diện khẩn trương như hiện tại. Y đành bất đắc dĩ phải cố làm ra vẻ ngang nhiên đạp chân lên thạch kiều, ngầm vận công lực chầm chậm tiến tới.

Chợt một ngọn gió lạnh buốc thổi tạt vào mặt khiến y dừng ngay chân lại một cách tự nhiên.

Lúc bấy giờ y đã đi gần tới chỗ tiếp cận màn hắc vụ trầm trầm đầy vẻ khủng bố. Y phát giác ra một điều là vùng hắc vụ trùng trùng ấy giống như một giòng nước sôi sục trong một cái chảo gang đang bị một luồng khí lưu động thật gấp bịt kín lại, từng lúc dập dềnh, trồi lên sụt xuống.

Chỉ bởi vì quầng vụ đó khí trồi lên sụt xuống với tốc độ quá mau nên nếu đứng ở chỗ hơi xa một chút dẫu có con mắt thật tốt cũng khó mà nhận biết ra.

Y cố phóng tầm mắt nhìn xem có bóng dáng Tả Thiếu Bạch đâu không nhưng hắc vụ dày như bức màn đen đậm chẳng trông thấy gì cả.

Tình cảnh này khiến cho Hồ Mai nức lòng háo thắng, y nghĩ bụng :

- “Tên tiểu tử họ Tả còn ngang nhiên qua được, tại sao ta lại không có thể làm như vậy được?”

Hào khí bỗng nảy sinh, y liền khoa chân xông vào trong màn hắc vụ. Y là người gian ngoa xảo quyệt, thấy nhiều biết rộng nên khi chân trái nhấc lên thọc vào trong màn hắc vụ thì đồng thời y mang hết trọng lượng trên người đặt ở chân sau, cho nên chân trái y nhẹ nhàng thò vào trong màn hắc vụ đầy khủng bố.

Y cau mày lại, mồ hôi trán nhỏ giọt, cảm thấy chân trái chạm vào một luồng khí lạnh, buốt cóng chẳng khác gì tra chân vào vùng băng tuyết.

Trong khi đó, một cơn gió nhẹ từ trong màn hắc vụ dày đặc tạt ra thổi hắt vào tay áo y. Giây lâu, y định thần thấy không có gì khác lạ xảy ra, đối với một người có một thân võ công siêu tuyệt như y mà vừa rồi phải hoảng sợ hoàn toàn, thần hồn nát thần tính.

Đã lấy lại được tự tin, Hồ Mai nhẹ nhàng đặt chân lên thạch kiều, quả nhiên y không thấy có cảm giác gì lạ thường.

Bây giờ thì vững bụng lắm rồi, Hồ Mai ngoảnh đầu nhìn lại đàng sau, với vẻ ngạo nghễ, ý quét một cái nhìn lạnh lùng qua mặt quần hào, chỉ thấy mấy chục con mắt đều nhìn sững vào mặt y, trong khoảng chớp mắt ấy, y thống khoái cảm thấy vinh quang đã lên tới tột độ, nghĩ bụng :

- “Cây Sanh Tử kiều danh chấn thiên hạ thì ra cũng chỉ xoàng như thế này thôi”.

Trong lúc nghĩ bụng, chân phải y đã từ từ giơ lên thò vào trong màn hắc vụ.

Lúc bấy giờ kể như toàn thân y đã rơi hẳn vào trong màn hắc vụ giăng kín thạch kiều. Cây Sanh Tử kiều sung mãn những chết chóc cùng khủng bố giờ đây đã để mất ấn tượng đáng sợ trong lòng Phi Tẩu Hồ Mai. Y chậm rãi di động thân hình bước tới trước hai bước.

Trong màn hắc vụ, ngoài luồng gió hàn băng buốt cóng tận xương tủy ra không còn cảm giác nào khác lạ quá nên y chẳng sợ hãi gì nữa, gan mật hăng hái lên rất nhiều.

Thốt nhiên một luồng khí xoáy thật nhẹ thổi hắt từ trong màn hắc vụ chẳng khác một trận lãnh phong thốc lại.

Hồ Mai đẩy nhẹ tả thủ, phát ra một luồng âm kình chận đứng luồng khí trên, tức thời trong đám hắc vụ nồng nặc bỗng dậy lên một trận phong ba mãnh liệt, uy lực thiên nhiên đã phát tác!

Một chưởng của Hồ Mai nhẹ đẩy ra tợ châm ngay ngòi nổ vẫn ngầm phục sẵn của uy lực đại tự nhiên, một trận cuồng phong ào ạt hừng hực vọt lên trong hắc vụ dày đặc như bài sơn đảo hải ầm ầm quật tới.

Đại lực lượng này quyết không phải sức một người chống cự được, Phi Tẩu Hồ Mai chỉ cảm thấy bị một luồng lốc mạnh mẽ cực cùng cuốn thốc đi, người y không còn tự chủ được, văng tuốt xuống phía dưới thạch kiều.

Một tiếng thét chát tai đột ngột vang lên phá tan bầu không khí tịch mịch của không gian. Kim Chung đạo trưởng chỉ thấy sợi dây buộc vào người ông phóng thẳng xuống tuyệt cốc nên trong lòng hoang mang cực độ.

Hắc y nhân đột ngột đưa tay ra nắm chặt sợi dây, ngầm vận kình lực nói :

- Tại hạ giúp các hạ một tay!

Liền theo đó những người đứng bên cạnh Kim Chung đạo trưởng đều ùn ùn đưa tay nắm sợi dây đang từ từ chìm xuống, họ đều là đệ nhất lưu cao thủ trên giang hồ nay hợp sức nhau lại xuất thủ, lực đạo không dưới mấy thiên cân.

Thế mà kỳ quái, họ vẫn cảm thấy một dòng kình đạo rần rần không ngớt truyền từ sợi dây thừng từ phía dưới lên, quần hào võ lâm nắm sợi dây đều thảng thốt, mặt mày biến sắc, ai nấy đưa mắt nhìn nhau mấy cái rồi cùng hè sức toàn lực kéo rõ mạnh.

Kình đạo rần rần trên sợi dây đột ngột yếu dần, đầu dây trong tay quần hào thốt nhẹ đi quá nhiều so với sức nặng lúc ban đầu.

Dần dà toàn thể quần hào đã tận mắt thấy Phi Tẩu Hồ Mai cứng đơ ở một đầu dây kia. Kim Chung đạo trưởng hú vía, nhẹ thở ra nghĩ bụng :

- “Nguy quá, nguy quá, nếu như không có bao nhiêu người ở đây xuất thủ trợ lực thì giờ phút này chỉ sợ rằng ta đã sớm bị luồng sức kéo của Hồ Mai lôi xuống kéo phăng đi luôn vào dưới tuyệt cốc âm u dày đặc hắc vụ này rồi chứ không sai”.

Lúc bấy giờ mà hắc vụ vẫn di động không ngừng, mà Sanh Tử kiều vẫn đứng sừng sững ngạo nghễ trong đám sương mù đen kịt trong khi Hồ Mai chẳng còn là con người lanh lẹ đầy mưu thần chước quỷ nữa, mặt y xanh dớt như tàu lá, toàn thân cứng đơ tợ như đã sớm tuyệt khí chết rồi.

Người mặc đồ đen đột ngột xuất thủ điểm vào mấy huyệt đạo trên người Hồ Mai, thốt nhiên y lại nhìn vào mặt Kim Chung đạo trưởng nói khan :

- Chúng ta xuất thủ cứu đạo trưởng, bây giờ đạo trưởng mang thi thể của y dời khỏi tức khắc hiểm địa này.

Nói đến đây, không dợi Kim Chung đạo trưởng trả lời, hắc y nhân liền cắp Tả Văn Quyên lui nhanh lại sau trước.

Quần hào được tận mắt thấy Phi Tẩu Hồ Mai gặp biến trong bụng đã sớm hãi hùng còn đâu can đảm mà mạo hiểm liền cũng chẳng hẹn mà cùng rùng rùng men theo cây xà đá thụt lui.

Xem ra chỉ khổ cho Kim Chung đạo trưởng, vết thương ở chân y đã kỳ nặng chưa có thì giờ băng bó lại, giờ đây lại còn phải vác cái xác cứng như khúc gỗ của Hồ Mai, trong lòng cứ hậm hực không thôi, chẳng làm sao thốt ra lời được.

Quần hào đã rút lui ra khỏi cây xà đá nằm bên vách núi chót vót, bây giờ người mặc đồ đen mới lạnh lùng tiếp :

- Giờ đây có thể ném y xuống được rồi, xem có thể cứu được không cho biết?

Người này có khuôn mặt khô dài như thể được phết lên một làn sương lạnh, chỉ cần đưa mắt nhìn độ hai cái là thấy ớn lạnh hãi hùng rồi. Đứng trước cái lối sai xử hách dịch của y, quần hào không một ai dám hó hé phản đối qua một câu hay bằng một cử chỉ.

Cuối cùng chỉ có hòa thượng Thiếu Lâm thân hình cao lớn hình như không thích thái độ cuồng ngạo của hắc y nhân cho nên một mình lão lẫn ra xa hơn trượng ngửa mặt lên dòm trời.

Kim Chung đạo trưởng từ từ sẽ đặt Phi Tẩu Hồ Mai xuống đất, thở phào nhẹ nhõm rồi xé ra một mảnh đạo bào băng bó vết thương lại cẩn thận.

Hắc y nhân dùng tả thủ nhấc cổ áo Phi Tẩu Hồ Mai, hữu chưởng đánh bốp một tiếng vỗ vào gáy Hồ Mai, liền theo đó lại vuốt lên mười mấy huyệt đạo trên người y.

Hai con mắt nhắm nghiền của Hồ Mai đã từ từ động đậy, trái tim tinh chỉ của y cũng bắt đầu đập.

Hắc bào nhân đưa hữu chưởng nhẹ nhàng ấn xuống đỉnh đầu Hồ Mai, một luồng hơi nóng theo đó dồn xuống xâm nhập vào trong huyệt đạo của Hồ Mai.

Bỗng Phi Tẩu Hồ Mai thở dài sườn sượt mở hai mắt ra. Hắc bào nhân lạnh lùng nói :

- Hồ huynh giao vị cô nương này cho tại hạ, tại hạ đã cứu mạng Hồ huynh, như vậy cũng đủ gọi là có báo đáp rồi?

Phi Tẩu Hồ Mai biết kỹ rằng nếu như y già mồm biện luận dằn dai hoặc để lộ vẻ bất mãn thì đối phương chỉ cần khẽ đẩy tăng nội lực vào lòng bàn tay là lập tức huyệt đạo ở thiên linh cái của y nát tan ngay. Người này ở trên giang hồ xưa nay vẫn nổi tiếng là tàn độc khủng khiếp. Hai chục năm trở lại đây trên giang hồ các nhân vật võ lâm táng mạng dưới bàn tay lão không biết bao nhiêu mà kể nữa. Hồ Mai sức nhớ đến việc y phải khổ đấu, chua lắm mới sanh cầm được người con gái họ Tả, đang tính dùng nàng để đổi lấy việc học tuyệt kỹ của chín đại môn phái. Chẳng dè hóa ra mừng hụt, trong lòng y rất đổi không vui nhưng ngoài miệng không dám thốt lời, y cố nén cơn giận nói :

- Tề huynh nói không sai, chính phải như thế mới gọi là công bình.

Hắc bào nhân từ từ thu hữu chưởng ấn trên đầu Hồ Mai về nói :

- Nếu đã như vậy, tại hạ xin kiếu ở đây vậy.

Nói rồi y nhanh nhẹn xốc Tả Văn Quyên lên tung mình nhảy vụt đi, người đã vèo xa hơn một trượng, y nhảy liền thêm mấy cái nữa đã mất tăm tích, không còn trông thấy bóng hình đâu nữa.

Mấy chục con mắt đổ dồn vào nhìn người mặc đồ đen nhưng không một ai dám cả gan ngăn trở y cả.

Phi Tẩu Hồ Mai chậm rãi đứng thẳng người dậy, nhặt thanh trường kiếm hắc bào nhân ném dưới đất huy động liền mấy đường. trường kiếm lóe lên liên hồi chặt đứt sợi dây buộc trên người y, xong đâu đấy, y trở ngược mũi kiếm đưa đốc kiếm vào tay Kim Chung đạo trưởng nói :

- Tại hạ phen này thoát chết là nhờ tay đạo huynh. Chúng ta mãi mãi không quên nhau, thế nào mai này cũng còn có dịp gặp gỡ, tại hạ giờ đây xin phép đi trước một bước.

Y tung mình lao đi như bay, thực đúng với danh hiệu Phi Tẩu mà giang hồ ban tặng. Hồ Mai đi rồi, quần hào mới đưa mắt dáo dác tìm kiếm hòa thượng Thiếu Lâm, mới hay hòa thượng cũng đã bỏ đi đâu mất từ hồi nào.

Quần hào lại ngước mắt nhìn cây Sanh Tử kiều nhưng thấy hắc vụ mênh mông nên chẳng có ai dám cả gan mạo hiểm vào chốn đầy khủng bố tử vong đó nữa.

* * * * *

Hãy nói Tả Thiếu Bạch miên man đạp chân lên Sanh Tử kiều. Chàng chậm rãi lần bước đi tới trước, cảnh nhà tan cửa nát, phụ mẫu đều bị chết thảm, bao mối thương tâm thống khổ ấy dày vò khiến chàng tan nát cả cỏi lòng, trí óc chàng trở nên trơ trơ. Chàng chỉ còn nhớ được chỉ độc mỗi việc, ấy là qua cho được Sanh Tử kiều.

Màn hắc vụ lưu động dưới cây cầu thốc lên những làn hàn phong từng hồi hất tung tay áo chàng phần phật. Trong lúc ấy chàng càng đi, thân cầu càng chúc xuống, màn hắc vụ bao vây lấy toàn thân chàng, hàn khí chàng gia tăng, sức rét buốt cắt da.

Cảnh tượng hãi hùng đáng sợ ấy chẳng khiến được Tả Thiếu Bạch phải chú ý, chàng cũng chẳng buồn vận khí để ngự hàn, ngay cả ý niệm phải chống chọi với uy lực của thiên nhiên chàng cũng không có nữa.

Bây giờ chàng đã bơ phờ, tan nát cõi lòng, thần trí phiêu diêu, chàng đã chẳng còn thấy sự chết chóc là đáng sợ, đến nỗi một ngọn núi sừng sững cao chọc mấy mù bỗng sầm đổ trước mặt, chàng cũng không màn tới né tránh.

Cái tướng đi chậm rãi mất hồn, mất vía của chàng lại hóa ra trùng hợp với chiều lưu chuyển của luồng khí ghê gớm. Luồng khí lưu này vô cùng quái lạ, nó được hình thành do hình thế núi trùng trùng điệp điệp chạy dài cả ngàm dặm và một luồng ám lưu ở dưới tầng đất. Luồng ám lưu ở dưới tầng đất khi đến địa phận tuyệt cốc thì bạo xuất khỏi mặt đất, cứ như thuận theo chiều mà lưu chuyển ào ạt như nước vỡ bờ, nhưng rồi nó lại bị mấy chân vách núi vòng cao ngút ngàn chắn mất đường cho nên phải bật văng thổi ngược trở lại tạo thành luồng xoáy lưu kỳ quái hiện tại.

Trong khi ấy, luồng khí lưu thổi men theo thế núi bị hai dãy núi ở hai bên mép chèn ép thêm bị vách đá cong queo ngăn chặn liền vào hợp với luồng ám lưu ở dưới mặt đất, cả hai bị luồng gió thổi lộng ở trong sơn cốc thốc lên gây thành màn hắc vụ lưu động trong tuyệt hắc, thế núi cong queo suốt năm có qui luật ngăn chận luồng lưu khí tập thành một luồng “Hồi tiền phong”.

Luồng hồi tiền phong kỳ dị này lưu động theo luồng khích lưu ở dưới đáy cốc, càng đi lên nó lại chàng tan loãng dần đi.

Thế nhưng, luồng gió loãng tan khinh vi này lại chất chứa một uy lực mạnh vô song, nếu như gặp phải một trở lực thì uy thế của nó tức thời tăng cường dễ sợ, nếu như người bị đụng đầu với nó mà không chú ý tới, cứ mặc cho nó xoay theo qui luật trong trong suốt năm của nó thì không sao cả, nhược bằng hoảng hốt hay tự thị võ công cùng sức mạnh vận sức kháng cự thì oai lực tự nhiên càng ghê gớm hãi hùng, cho nên thứ oai lực của đại tự nhiên này không phải là chuyện sức người có thể dùng võ công kháng cự được.

Tả Thiếu Bạch trong lòng quá nỗi đau đớn về cái chết thê thảm của phụ mẫu và trưởng huynh lâm nạn, chàng miên man đi không chú ý đến cảnh tượng chung quanh hóa nên cuối cùng lại vượt qua được Sanh Tử kiều hết sức bình yên trong khi Sanh Tử kiều là chốn hung hiểm vô cùng.

Phía bên kia cầu cảnh vật hiện ra khác lạ hẳn. Một dãy núi vây bọc lỳ một khoảng đất bằng phẳng rộng hàng trăm mẫu. Đâu đâu trên mảnh đất này cũng thấy tươi tốt những hoa, một vùng sặc sỡ, mấy khóm trúc thanh bai mọc lẫn lộn trong rừng sơn hoa.

Trong khoảnh khắc mới mẻ này hẳn nhiên phải có người, bởi vì thấy có dấu vết khai phá, có ruộng vườn trồng đủ ngũ cốc và rau cải.

Dãy sơn hoa sặc sỡ rực đỏ và rau cải, ngũ cốc vẫn chưa lôi cuốn được sự chú ý của Tả Thiếu Bạch, chàng vẫn miên man bước đi như người không hồn.

Khi ấy, dưới một gốc cây hồ đào cao lớn có một ông già râu tóc bạc phơ ngồi. Trước mặt ông lão kê một cái bàn, trên bàn bày bốn cái đĩa thức nhắm, một chén rượu, một đôi đũa. Ông lão tự rót rồi ngồi uống một mình vẻ mặt hớn hở đầy tự đắc.

Lúc bấy giờ Tả Thiếu Bạch đi ngang qua bên cây hồ đao thản nhiên như chẳng hay biết chuyện gì dưới gốc cây có người ngồi, chàng cứ nhìn thẳng về trước mà đi không ngó ngang ngó dọc, không nhìn quanh quất.

Dáng điệu lạnh lùng của chàng trái lại khiến cho lão nhân đâm ra hiếu hỳ, lão đằng hắng mấy tiếng gọi giật giọng :

- Tiểu tử, tiểu tử kia!

Tả Thiếu Bạch ngây ra như chưa nghe, chàng vẫn cứ chậm rãi lần bước đi tới.

Lão nhân cau mày đột ngột công tay búng cái tách, một luồng chỉ phong cực lợi hại vọt thẳng tới đánh trúng ngay đầu gối phải nơi huyệt Khúc Tuyền của Tả Thiếu Bạch.

Lão nhân vẫn tưởng cái búng tay của lão chỉ dùng có ba thành công lực, chưa hẳn đã có thể đánh trúng đối phương mà dẫu có đánh trúng cũng chưa hẳn đã đả thương y, chẳng dè chân phải Tả Thiếu Bạch bị trúng chỉ phong tức thời quị ngay xuống, chàng ngã bổ xoài ra đất.

Thần trí của Tả Thiếu Bạch đang ngơ ngẩn mê man bị trúng chỉ phong của lão nhân bỗng sực tỉnh hẳn.

Chàng ngoái cổ nhìn, chỉ thấy một lão nhân râu tóc bạc phơ cất bước đi lại. Bất giác chàng thở dài nghĩ bụng :

- “Ta đã đi qua được Sanh Tử kiều kể như vậy cũng đã không đến nỗi phụ với mạng lệnh của phụ mẫu, giờ đây có phải chết trong tay lão nhân này thì lại chàng sớm gặp gia nương, trưởng huynh nơi hoàng tuyền”.

Nghĩ vậy, chàng nhắm chặt hai mắt, chẳng thèm nhìn đến lão nhân.

Thần trí mê loạn của chàng tuy đã tỉnh ra nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo hẳn cho nên chàng vẫn chưa hiểu hết được ý nghĩa những lời dặn đi dặn lại của phụ mẫu kêu chàng phải vượt qua cho được cây Sanh Tử kiều.

Lúc đó bỗng nhiên chàng cảm thấy chỗ huyệt đạo nơi chân phải bị vỗ đánh chát một cái, huyệt đạo đang bị khóa tức thời được giải khai.

Tả Thiếu Bạch mở choàng mắt, nhìn thấy lão nhân mỉm cười hiền hòa đứng ngay bên người chàng, xem thái độ của lão nhân không có vẻ gì là ác ý.

Tả Thiếu Bạch từ từ ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh thở ra một hơi dài nói :

- Lão bá bá, tại sao lão bá bá không giết cháu?

Lão nhân cười nói :

- Tiểu tử tuổi non choẹt này, việc gì lão phu lại phải giết nhà ngươi mới được chứ?

Tả Thiếu Bạch nói :

- Trong suốt tám năm trời nay, vãn bối chỉ toàn gặp những người muốn giết sạch cả nhà vãn bối.

Lão nhân thôi cười nói :

- Có chuyện này sao?

Thiếu Bạch đỡ lời :

- Vâng, không sai một chút nào! Cho nên vãn bối mới lấy làm lạ tại sao bá bá điểm huyệt cháu rồi lại giải?

Lão nhân nói :

- À! Chuyện này tại nhà ngươi không nghe lời lão phu nên lão mới điểm huyệt đấy thôi, chúng ta không thù không oán, cho nên ta giết nhà ngươi làm gì, hà huống trong một đời lão phu, trừ hai bận lỡ tay đả thương hại người ra thì chưa từng sát hại ai bao giờ cả.

Thiếu Bạch chậm rãi đứng thẳng người lên hỏi :

- Đây là đâu bá bá? Cháu đi như vậy đã hết Sanh Tử kiều chưa?

Lão nhân đáp :

- Địa phương này không có tên gọi, lão phu tự đặt cho nó tên là Vong Ưu cốc, ha ha, bất luận người nào có thể tới được đây thì rồi cũng sẽ hết lo nghĩ, phiền não. Nếu như nhà ngươi không đi qua được Sanh Tử kiều thì làm sao mà tới chỗ Vong Ưu cốc này cho được.

Cảnh chết thảm của phụ mẫu bỗng hiện ra trong đầu Thiếu Bạch, chàng hơi choáng váng người thở dài nói :

- Tuy thế, tuy đã đặt chân lên Vong Ưu cốc nhưng vãn bối vẫn không thể nào quên đi được mối thù của phụ mẫu, trưởng huynh và tỷ tỷ!

Lão nhân nói :

- Thế nào? Cả gia đình ngươi đều bị người khác giết rồi?

Thiếu Bạch đáp :

- Dạ đúng như vậy, gia đình cháu cả thảy năm người, hiện tại đại khái chỉ còn có một mình cháu mà thôi.

Lão nhân không nén được một tiếng thở dài nói :

- Tiểu tử đáng thương thật, tại sao người ta lại muốn giết hại phụ mẫu, trưởng huynh và tỷ tỷ ngươi?

Thiếu Bạch nói :

- Đây là một công án trong võ lâm, phụ mẫu vãn bối bất quá bị người mưu hại cho nên mới sa chân vào chỗ thị phi khiến nhà tan cửa nát.

Lão nhân nói :

- Lệnh tôn và lệnh đường không hiểu bị người nào sát hại và sát hại ở chỗ nào?

Thiếu Bạch đáp :

- Ngoài Cửu đại môn phái còn có Tứ môn, Tam hội và người của Lưỡng bang. Vô số cao thủ ấy chỉ muốn giết cho kỳ được người nhà họ Tả vãn bối mới cam nguyện. Hừ, gia nương bị sát hại ở chỗ gần Sanh Tử kiều, vãn bối phải tìm họ để trả thù cho gia nương.

Lão nhân nói :

- Việc báo thù để sau sẽ nói lại, hiện tại đầu óc nhà ngươi vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, vậy trước hãy nghỉ ngơi một lúc, đợi khi trí óc thật là tỉnh táo chúng ta sẽ nói lại chuyện cũ.

Thiếu Bạch nói :

- Đa tạ lão tiền bối có lòng lo lắng cho.

Lão nhân nhanh như điện chớp, thò tay ra nắm chặt lấy mạch huyệt ở cổ tay phải của Thiếu Bạch rồi nói :

- Đi, ta đưa nhà ngươi tớ chỗ mái tranh của ta.

Thiếu Bạch bị nắm huyệt đạo ở cổ tay phải, dầu cho không có muốn đi cũng không thể được nên đành để mặc cho lão nhân lôi tới túp lều tranh của lão. Hai người đi vào trong nhà thì lão nhân mới dùng song thủ nhấc bổng người Thiếu Bạch đặt lên một cái chõng, liền theo đó lại điểm ngay vào Thụy huyệt trên người chàng, nói :

- Nhà ngươi hãy ngủ kỹ đi một giấc.

Nói rồi lão nhân chậm rãi quay ra ngoài. Thiếu Bạch trong trí rất sáng suốt nhưng thụy huyệt bị điểm, chàng dẫu có miệng cũng khó nói nên lời, hai ní mắt chàng không còn tự chủ được từ từ nhắm nghiền lại, chàng thiếp đi trong giấc ngủ triền miên.

Không biết bao lâu thời gian đã qua đi, trời đã tối đen. Thiếu Bạch tỉnh dậy giương mắt nhìn quanh, chỉ thấy lão nhân ngồi bên một cái bàn gỗ uống rượu, cử chỉ nhàn nhã thơ thới, ở một góc nhà tranh có cắm cao một ngọn đuốc gỗ thông.

Ở bên ngoài trời bóng tối mênh mông, không trông rõ vật gì cả.