Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 37: Ký sinh



Một luồng gió lao tới như vũ bão gạt bay đám bóng đen ma mị, chúng nhanhchóng tan rã phiêu lãng đãng đi như yên vụ không quên gào thảm thiết câu “cứu tôi”.

Trong lòng tôi không ngừng chửi rủa đám oan nghiệtphiền hà rắc rối kia, câu đó phải là của tôi mới đúng,lý nào đám ác linh kia thốt ra thật thuận miệng, không biết xấu hổ.

Hắn như một tia chớp lóe lên chỗ này rồi vọt tới chỗ khác, tay phải cầm thanh loan đaolia một đường vòng cung dài có khi hóa kiếp đến 2 vong linh một lúc.

Tốc độ ra đòn cực nhanh, hắn quay lưng lại, ở ngay bên cạnh tôi, tả xung hữu đột như một mãnh tướng lao tới cứu chủ.

Thanh loan đao không dài lắm, còn ngắn hơn Thắng Tà nhưng qua cách Âu Tử Dạvận dụng, cực kỳ linh hoạt tài tình, đường đao lia đi ngọt xớt chém tanba bóng ma cùng thời xông tới, tiện đường chém tiếp một con bên cạnh rồi thật nhanh đã có mặt đón đầu con tiếp theo, thuận thế lao tới đánh tancon kế tiếp, tiếp tục vung đao dễ dàng siêu độ thêm hai vong hồn.

Một loạt động tác liên hoàn, trơn tru không chút dư thừa chỉ tốn 5 giây đã hóa kiếp cho 8 oán linh.

Trong lãnh địa hắn hoạt động, kín kẽ tới mức không để sót bất cứ một hồn manào tiếp cận vào trong, tôi hít thở thông thuận hơn, nghĩ tới hồi nãygọi hắn cầu cứu giống như Đường Tăng gọi Ngộ Không. Hắn thần thông quảng đại còn tôi thì mệnh xui xẻo hết sức ,về sau chắc phải kiếm thêm vàingười tới phò tá, chẳng hạn như lão Trư và lão Sa ,cho đủ bộ, nhưngkhông đi Thiên Trúc thỉnh kinh đâu.

Tên Âu Tử Dạ bảo tôi phảicùng hắn đi lùng kiếm cổ, nói cái gì mà trách nhiệm, đúng là điên rồimới tin lời nhảm nhí đó. Trước cần thỏa thuận tiền lương, công việc bánmạng kiếm cơm thế, này sau đó còn phải đòi thêm khoản trợ cấp, tiền tăng ca, phí bảo hiểm.

Đầu óc mới thư thái một chút liền liên tưởngtào lao, xong ngay sau đó đã nhận ra có rất nhiều tiếng nói khác lạ lạiphát ra từ chính cơ thể mình. Tôi thật muốn nghĩ rằng tai mình hỏng nặng hoặc thần kinh thương tổn nghiêm trọng, nhưng âm thanh băng lãnh đóvăng vẳng cực kỳ thân cận làm tôi đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Ở cánhtay trái phần trên bắp tay ,dưới lớp vải rách có 1 bộ răng đóng ra mởvào thốt ra tiếng cười khanh khách ,thâm ý như đạt được .Trên cánh tayphải lại có tới tận 2 bộ răng hiện ra dưới lớp vải áo hỏng, một cái gầnvai một cái trên vai, chúng nó cười có vẻ rất khoái trá.

Một giọng cười quái đản khác phát ra phía cổ bên trái, thêm một cái âm cười man dại sau gáy đả kích tôi triệt để.

Nhưng xem ra ông trời vờn tôi chưa đã, hơi liếc mắt xuống dưới liền thấy vôsố, phải ,là vô số bộ răng nhe ra cười nham nhở cực kỳ ti bỉ hạ tiệndưới lớp vải áo ngực và quần bị rách te tua. Tôi thật muốn lao đầu vàođá chết cho thống khoái.

Một tiếng gầm kinh thiên vang lên, bóng thú dũng mãnh vọt tới như cơn lốc,ma thú thượng cổ thân báo đầu hổ mặt người tới rồi.

Đào Ngột tới,không hiểu sao đám bóng ma bụng bầu nhìn thấy nó lại ùn ùn kéo đến. Một con rồi lại một con điên cuồng lao xuyên vào cơ thể nó,âm hàncủa Đào Ngột như không tổn thương được bọn chúng. Bọn bóng ma quái ngởnày vốn dĩ chỉ là linh hồn oán khí tích tụ ngàn năm trước ,không có thực thể, tôi thầm cười trong lòng ,nghĩ tới lát nữa Đào Ngột sẽ bị cắnnuốt.

Nhưng nó là ma thú thượng cổ,nào phải thú hoang tầm thường, một bạt tay quơ nên đơn giản xóa tan oán linh. Cứ thế dễ dàng gạt bayđám vong, nhưng cái đám như kiến bu ruồi đậu, thực sự khiến Đào Ngột tức giận cùng cực, sau khi bị vài con tấn công tập thể thành công, nó hốnglên, âm thanh vang vọng trong không trung tạo ra sóng âm cường hãn cóthể tiêu diệt thêm một đám oán linh.

Trên không trung sạch sẽkhông còn đám vong uốn lượn như khói đen,chỉ có vô số đá tảng từ trầnhang và vách thi nhau trút xuống rào rào như thác đổ, tưởng như rấtnhanh sẽ sụp xuống chẳng thể nghi ngờ.

Nó lẳng lặng nhìn Âu Tử Dạ, ánh mắt muôn phần cừu hận,xem ra bị hắn dày vò cho không ít, ức chế vạn phần xông tới .

Cơ thể Đào Ngột qua trận chiến kịch liệt với Âu Tử Dạ để lại vô số vếtthương đang khép miệng. Không có một kích trí mạng hoặc nhắm trúng tửhuyệt thì xem ra còn lâu mới hạ ngục nổi nó. Dù sao nó cũng là ma thú,sức phục hồi hơn hẳn con người,tên Âu Tử Dạ dù có sức trâu bò tới mấy,qua mấy lượt khổ chiến ác liệt, hơi thở cũng trở lên gấp rút dồn dập.

Đào Ngột cũng bị mấy bộ hàm răng hiện lên thân thể,chúng hét ré lên âmhiểm,nhưng nó không để tâm, chỉ chú mục đối thủ dũng mãnh kia linh hoạtnhư tia chớp tiếp tục công kích nó thành công.

Tôi rầu rĩ muônphần nhìn lại cơ thể tàn tạ, tay trái khó khăn từng chút một cố tách rakhỏi tay phải, đám âm khí như bị làm phiền, buồn bực bám dính cái miệngtròn đầy răng càng chặt như không muốn bỏ qua. Giống như một đám trùngđang yên ổn kết lối với vật chủ thì bị phía ngoài tác động chia rẽ,chúng giãy giụa cái thân thể thon thả trơn mượt như tơ rồi uốn éo cuộnvề tay phải.

Tôi nhìn tay trái đã thoát khỏi khống chế để lạinhững vệt thâm tím loằng ngoằng trên mu bàn tay lộ ra dưới lớp bao tayrát nát, rồi lại chán nản nhìn quần áo te tua, thật vất vả mãi mới cởiđược chiếc áo khoác ngoài ra. Cơ thể đau đớn nhức nhối tới mức mỗi lầncử động lại khiến xương khớp kêu lên răng rắc, hít thở cũng thấy chậtvật mà âm thanh cười âm hiểm kia cứ thế thi nhau nổ vào trong màng nhĩkhiến tôi muốn phát điên phát rồ.

Một tay vẫn không cách nàobuông bỏ được Thắng Tà, dùng tay còn lại run run tháo từng khuy áo quânphục, khi hai vạt áo chân chính khai mở phơi bày phần ngực ,tôi thấy bản thân phải chăng đã triệt để đắc tội với thần may mắn, cớ sao lão ấy cóthể nhẫn tâm phủi tay bỏ tôi rơi vào cảnh khốn cùng này.

Từ haikhóe miệng chúng, mỗi lần hàm răng cử động, máu của tôi lại chầm chãichảy ra,cơn đau xộc tới tận tâm can. Cảm tưởng như mỗi lần chúng cười,răng chúng lại cắn chặt lấy sợi dây thần kinh ,nhai nhai như nhai rauxanh.

Tôi đau tới tê tâm phế liệt có xúc động muốn chọc thanhkiếm Thắng Tà vào cái miệng gớm guốc ghê tởm, lôi máu thịt ra ngoài cơthể, để xem chúng nó còn cười tà ác được nữa không.

Một tiếngrống ghê gớm vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn, sao có cảm tưởng Đào Ngột như mạnh mẽ hơn? Chẳng lẽ đám ác linh đó không hút nguyên khí của nó? Toànthân nó tuôn trào hàn khí bốc lên ngùn ngụt như một tấm màn phòng hộngăn cản mỗi lần Âu Tử Dạ công kích.

Hắn nhẹ nhàng nhảy tới, lộnmột vòng trên không trung xoay ngược người lại vững vàng cắm thanh loanđao vào gáy Đào Ngột, dường như là cắm lại vào vết thương cũ.

Lực cắm vẫn không được sâu lắm, Đào Ngột đau đớn gầm lên điên cuồng lắcngười,hàn khí buốt giá bốc lên càng kịch liệt, Âu Tử Dạ tức tốc phóngvào vách hang rồi bật ngược trở lại, cắm tiếp thanh đao vào vị trí vếtthương cũ còn chưa kịp khép miệng.

Chẳng lẽ đó là nhược điểm củaĐào Ngột ,không đúng, tôi vẫn còn tâm trí mà lo nghĩ. Nhiệt khí xanhngọc bao vây lấy loan đao tỏa ra càng nồng đậm,dường như hắn đang dốchết sức cho những cú đâm cuối .

Nhiệt khí hừng hực lan tỏa chiếusáng khuôn mặt lãnh khốc của Âu Tử Dạ, đôi mắt hắn vẫn tăm tối và sâuthẳm như thế, không có cách gì ánh sáng xâm phạm được. Gương mặt chẳnghiểu sao lại càng tái nhợt lợi hại, nhợt nhạt như không còn chút huyếtsắc, ánh lửa hắt lên nhìn rõ tầng mồ hôi mỏng không ngừng nhiều thêm.

Trên người hắn cũng thấy vô số vết rách áo quần, thương thế dường như khôngít, chẳng biết sâu nặng thế nào? Còn chảy máu nữa không? Một kẻ phàmnhân lại có thế đấu gang cơ với quái thú thượng cổ khiến lòng tôi thầmsợ hãi than. Tên này cũng chẳng khác quái vật là bao.