Thiên Hữu

Chương 78: Phiên ngoại 2 – Nếu lúc trước



Một phiến lá bạch quả rơi xuống chung rượu, một bàn tay như bạch ngọc nhẹ nhàng phất qua, phiến lá lặng yên không một tiếng động dừng ở trên bàn đá.

Khí trời đã vào thu, thời tiết dần lạnh đi, tay bưng chung rượu có thể cảm nhận được cái lạnh từ chung rượu truyền đến, hắn cười cười, ngửa đầu uống cạn chung rượu, hắn mặc một bộ bạch bào cho nên dù làm động tác thô lỗ như vậy cũng rất đẹp mắt.

“Vương gia, trời lạnh, người dùng ít thôi.” Một thiếu phụ mặc xiêm y vàng đỏ đi đến bên cạnh hắn, nhẹ lời khuyên giải, “Ngày mai là vạn thọ của Thánh Thượng, e là ngài phải uống không ít đâu.”

“Không ngại.” Hắn nghiêng đầu liếc nhìn nữ nhân bên cạnh, ôn hòa cười, “Ngươi cứ đi xuống trước, gia muốn ngồi ở đây một lúc nữa.”

“Dạ.” Nữ nhân kia thấy thế, đành lui ra, bởi vì nàng biết, giờ phút này, mặc dù gia đối với nàng cười, nhưng lại không có nửa phần ý cười, người trong Liêm Quận Vương phủ đều biết, cảm tình của gia cùng phúc tấn không tốt lắm, nhưng người này không biết, đối với một sườn phúc tấn như nàng cũng chỉ là tương kính như tân, nếu nói là có cảm tình, cũng không thể nhìn thấy, nàng so với đích phúc tấn chỉ là một hài tử.

Hai năm trước, nàng bị mang tới Liêm Quận Vương phủ không lâu, liền bị phúc tấn gây không ít phiền toái, sau đó phúc tấn bị Hoàng hậu nương nương tước hết sĩ diện, nàng chỉ biết Hoàng hậu không thích phúc tấn, mỗi lần trong cung thưởng xuống, mình lại được phân ngang bằng với phúc tấn, sau khi mình sinh hài tử, Hoàng hậu ban cho mình càng nhiều hơn. Nhưng nàng biết, Hoàng hậu không phải là thích nàng, mà là muốn dùng nàng để chèn ép phúc tấn.

Một ít chuyện trước đây giữa đương kim hoàng thượng cùng gia nhà mình, nàng cũng có nghe qua, may mà sau khi hoàng thượng kế vị, vẫn chưa khó xử gia bao giờ, chính là nàng không rõ, nếu đã như thế, vì sao phúc tấn vẫn không hạp với Hoàng hậu nương nương. Ngay cả sự tình trước kia của gia cũng không truy cứu, lại đơn độc nhằm vào Bát Phúc Tấn.

Trong cung, lòng người quá mức phức tạp, nàng chỉ cần nuôi dưỡng con mình cho tốt là được rồi.

“Sườn phúc tấn, hôm nay Hoàng hậu nương nương ở ngự hoa viên tổ chức yến thưởng cúc, hạ ý chỉ nói là mời ngài và phúc tấn vào cung gặp.” Đang nghĩ, nàng chợt nghe người đến báo, nàng đành phải vội vàng thay y phục, cùng phúc tấn tiến cung.

Ngự hoa viên, chỉ trong chốc lát, những mệnh phụ mà Hoàng hậu nương nương mời đều đến đông đủ, trong ngự hoa viên bày biện mấy cái bàn gỗ bát tiên bằng đàn hương, cực kỳ náo nhiệt.

“Hôm nay Hoàng hậu nương nương mời chúng ta ăn cua thưởng cúc, chúng ta thật sự nhặt được của hời rồi. Nhưng sáng mai chính là vạn thọ của vạn tuế gia, Hoàng hậu nương nương cho chúng ta ăn no, chả phải sáng hôm sau chúng ta liền ăn không vô? Như vậy tính ra, Hoàng hậu nương nương hình như mới là người lời to nhất.” Người nói chuyện là phúc tấn của Thuần Thân Vương, nàng biết vị này là người có tiếng nói trước mặt Hoàng hậu nương nương nhất, cũng là một nữ nhân rất thông minh.

“Ai gia còn tưởng là ai mà có cái miệng lanh như vậy, thì ra là người nhà tiểu Thất, khó trách luôn nghĩ tới thức ăn trước, thật đúng là, không phải người một nhà, không vào cùng một cửa mà.” Thái Hậu mặc trang phục đơn giản, được người khác đỡ đến, trên mặt còn mang theo ý cười, đến gần vẫn không quên trêu phúc tấn của Thuần Thân Vương, “Sáng nay tiểu Thất vội tới thỉnh an ai gia, còn nhắc tới cua trong cung, ai gia gọi người tặng cho y một giỏ, giờ ngươi lại muốn nữa, ngươi nói xem, hai người các ngươi không phải ăn hàng, thì là cái gì?”

“Thỉnh an Thái Hậu, gần đây người càng ngày càng có tinh thần a, xa như vậy mà ngài cũng nghe ta nói được, ta cũng không dám nghĩ đến nữa, vẫn để cho gia ta đến tốt hơn, Thái Hậu, người chỉ thương gia của ta mà không thương nô tỳ.” Phúc tấn của Thuần Thân vương tiến lên thỉnh an Thái Hậu, sau đó cùng Hoàng hậu đỡ Thái Hậu tiến đến thủ vị ở trung tâm bàn bát tiên.

“Hoàng hậu, ngươi xem, mồm mép của người nhà tiểu Thất gia ngày càng lợi hại.” Thái Hậu kéo Hoàng hậu ngồi xuống, mà phúc tấn của Thuần Thân Vương cũng bị kéo ngồi xuống phía bên kia của Thái Hậu, bởi vậy có thể thấy được, Thái Hậu đối với nàng có cỡ nào yêu thích. Theo sát Phúc tấn của Thuần Thân Vương là Phúc tấn của Tuân thân vương, rồi đến phúc tấn của Di thân vương, sau đó mấy người này đều cùng nhau trêu ghẹo phúc tấn của Thuần Thân Vương.

Mọi người ở đây đều biết, Hoàng thượng cùng Tuân Thân vương là huynh đệ ruột thịt, quan hệ không cần phải nói, mà Di thân vương cùng Thuần Thân Vương từ nhỏ đã cùng vạn tuế gia thân cận, nay có ân sủng bậc này, họ cũng không dám ước ao gì nhiều. Huống chi, nếu Hoàng thượng truy cứu sự tình lúc trước cho đến cùng, không biết sẽ có bao nhiêu xui xẻo nữa.

Sườn phúc tấn của Niện Quận Vương ngồi ở một bên nhìn Thất phúc tấn nói chuyện cởi mở, ai cũng đều nói Thái Hậu rất yêu thích Thuần Thân Vương, không thua kém gì nhi tử thân sinh là Tuân Thân vương của nàng, mà Thái Hậu cùng thân mẫu của Thuần Thân Vương là Thái hoàng quý phi, cảm tình vô cùng thân mật, càng làm cho loại quan hệ này tăng thêm một bậc, cũng khó trách vạn tuế gia đối với Thuần Thân Vương lại tín nhiệm như vậy.

Thưởng cúc xong, chính là khai yến, chợt nghe tiếng một thái giám cao giọng truyền báo.

“Hoàng thượng giá lâm, Thuần Thân Vương đến, Di thân vương đến, Tuân Thân vương đến.”

“Nhi tử thỉnh an hoàng ngạch nương.”

“Cung thỉnh Thái Hậu kim an.”

Liêm sườn phúc tấn rất ít nhìn thấy Hoàng thượng, ngày xưa trên yến hội nam nữ quyến đều tách ra mà ngồi, có đôi khi nhìn thấy, cũng là cách rất xa, hôm nay ngồi gần như thế, mới phát hiện hoàng thượng thoạt nhìn rất trẻ tuổi, tuy nói đã hơn ba mươi tuổi, nhưng trông chỉ như hơn hai mươi tuổi, giơ tay nhấc chân đều có uy nghi của bậc đế vương.

“Các ngươi tới thật khéo, ai gia thấy các ngươi là canh giờ mà đến đi.” Thái Hậu cười vẫy thái giám, “Mang bàn tròn đến, để cho bọn họ ngồi ăn, miễn cho họ quấy rầy hưng trí chúng ta.”

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến mọi người cười ra tiếng, Thuần phúc tấn ngồi ở bên cạnh Thái Hậu cười nói: “Thái Hậu, người nói ra tâm của bọn họ, đừng cho họ một bàn ăn nhiều hơn so với chúng ta a.”

“Lúc này có lão Thất ở đây, mấy người chúng ta thúc ngựa cũng không cản nổi.” Hoàng hậu trời sanh tính nghiêm cẩn, giờ phút này cũng không quên trêu ghẹo mấy câu, có thể thấy được sự yêu thích đối với Thuần Thân Vương là cỡ nào. Lời này vừa ra, lại dẫn tới một trận cười khác, nhưng thật ra người bị cười nhạo kia lại ngông nghênh ngồi xuống cạnh Hoàng thượng, cười he he nhìn cua đồng trên bàn.

Chỗ của Liêm sườn phúc tấn vừa vặn đối diện với hoàng thượng cùng Thuần Thân Vương, nàng lơ đãng nhìn qua phía bên kia, liền nhìn thấy một màn làm cho nàng kinh ngạc.

“Con này to thật, cám ơn Tứ ca.” Duẫn Hữu cười cười, đoạt lấy con cua mập mạp trong tay Ung Chính, thuần thục bóc vỏ, chấm nước tương, bắt đầu ăn một cách ngon lành.

Thập Tứ yên lặng quan sát Ung Chính, vội ho một tiếng, “Thất ca, ngươi thích thì kêu hai thái giám kia chuẩn bị cho ngươi, không nhanh hơn sao?”

“Ăn thứ này mà còn cần người khác làm giúp sao? Thật không thú vị.” Duẫn Hữu liếc nhìn Ung Chính đang cùng thịt cua phấn đấu, “Ngay cả Hoàng thượng đều tự mình động thủ, các ngươi không biết xấu hổ mà cho người ta hầu hạ sao?”

Thập Tứ nhíu mày, sau đó liền nhìn Tứ ca nhà hắn đem thịt cua bỏ vào trong đĩa Thất ca, Thất ca nói để cho người khác động thủ không có ý nghĩa, nhưng thật tự nhiên đem thịt cua kia chấm nước tương rồi ăn vào bụng.

Thập Tứ quay đầu, hắn có thể giống Thất ca kia, thần kinh thô để Tứ ca hầu hạ hắn ăn thịt cua sao? Có thể sao?

Ung Chính ngẩng đầu nhìn Thập Tứ, mặt không chút thay đổi hỏi, “Ngươi cũng muốn sao?”

Thập Tứ mãnh liệt lắc đầu, gắp một con cua vào bát, cười gượng, “Không cần, không cần, ta tự mình làm.” Quả nhiên so với vị Thất ca thần kinh thô kia, hắn còn kém rất nhiều, bị ánh mắt Tứ ca đảo qua một cái, toàn thân hắn đều lạnh buốt, còn dám ăn thịt cua gì chứ, không bằng đi ăn thạch tín đi.

“Rốp!” Thập Tam bình tĩnh tách chân cua, chấm tương, nhai. Thập Tứ đệ, ngươi vẫn còn quá non!

Dùng xong yến hội, buổi trưa cũng xong, hoàng thượng cùng vài vị Vương gia kia đều muốn rời đi, trong đầu Liêm sườn phúc tấn lại không quên được một màn vừa thấy, thì ra vị đế vương cao cao tại thượng kia cũng sẽ bóc cua cho đệ đệ ăn, ánh mắt còn ôn hòa như vậy, đây thật sự là hoàng đế lãnh khốc nghiêm nghị trong lời đồn sao?

Sau khi trở lại Vương Phủ, Phúc tấn mang theo một đám nô tài rời đi, một mình nàng đi đến hậu viện, quả nhiên gia vẫn còn ngồi ở dưới táng cây bạch quả, chỉ là bình rượu trên bàn đã được đổi thành một bình trà xanh.

Thấy nàng đi tới, người đang ngồi bình thản hỏi: “Hôm nay trong cung rất náo nhiệt sao?”

“Gia, hôm nay phúc tấn của các Thân vương, Quận Vương, Bối lặc đều được mời vào cung, sau đó cả vạn tuế gia cũng tới.” Nàng đến gần, mới nhìn thấy chung trà đã không còn nhiệt khí.

“Thuần Thân Vương cũng đến?” Âm thanh của gia cũng mang theo ý cười.

Nàng gật gật đầu, “Thuần Thân Vương, Di Thân Vương, còn có Tuân Thân vương nữa.”

“Ta biết, làm sao y có thể bỏ qua yến hội được.” Trong câu nói của gia càng đậm thêm ý cười, nàng khó hiểu nhìn nụ cười nơi khóe môi của gia, nàng chưa từng nghe qua gia và Thuần Thân Vương thân thiết như vậy, vì sao ngữ khí của gia khi nhắc tới Thuần Thân Vương lại thân thiết . . . đến như thế?

Duẫn Tự đứng lên, thản nhiên mở miệng, “Ngươi đã vào cung một chuyến, cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Nói xong, liền ra khỏi viện.

Nàng nhìn gia, trong mắt nhàn nhạt nghi hoặc, nàng không rõ, rõ ràng mới vừa rồi gia vẫn còn vui vẻ, vì sao lại đột nhiên trở nên ủ dột rồi, còn có thương cảm trong ánh mắt kia, là vì cái gì?

Một mình đi ra khỏi Quận Vương phủ, hắn nhìn Thuần Thân Vương phủ cách mấy chục bước, trong đầu lại nhớ tới sự kiện đã xảy ra hồi mùa đông năm Ung Chính thứ hai.

Lão Tam cho tung lời đồn, nói mình cùng đám quan viên tham ô nhận hối lộ kia có quan hệ, khi đó hắn nghĩ, mặc kệ châm tướng việc này như thế nào, lão Tứ nhất định sẽ nhân cơ hội này xuống tay với mình, quả nhiên hắn liền bị giam vào đại lao Tông Nhân phủ, trong cái nơi không có ngày đêm này, thời gian cứ trôi từng ngày, hắn nghĩ tới ngạch nương, nghĩ tới hoàng a mã luôn trách cứ hắn, nghĩ tới dã tâm trong quá khứ, nghĩ tới lão Cửu và Thái tử bị lão Tứ hãm hại, cuối cùng nghĩ tới Thất ca.

Nhớ đến trận tuyết hồi ba tuổi kia, rồi khi chinh chiến với Cát Nhĩ Đan, Thất ca mỉm cười với mình, rồi nghĩ tới khi hoàng a mã ban chiếu thư kế vị trong đêm ấy. Lão Tứ ở ngoài Càn Thanh cung đợi một đêm, hắn ở phía sau tàn cây ngoài Càn Thanh cung cũng đứng một đêm, đêm đó mưa rất lớn, hắn mặc y phục ướt đẫm nhìn mặt trời mọc, nhìn Thất ca đi ra khỏi Càn Thanh cung, rồi nhìn hai người bọn họ ôm nhau.

Hắn ở trong lao suy nghĩ rất nhiều thứ, cuối cùng hắn cũng nhận mệnh, mà trong cái ngày hắn nhận mệnh ấy, cửa lao lại mở ra, Thất ca mặc một thân áo lông bạch hồ, trên giày còn dính bông tuyết, mặt bị đông lạnh đến đỏ bừng, sau đó đem một khối khăn tay nhét vào trên tay hắn, nói, “Đem mặt lau đi, ta đã điều tra rõ vụ án này rồi, cùng ngươi không có can hệ gì, ngươi có thể trở về quý phủ hảo hảo tắm rửa, rồi ngủ một giấc, sau đó hảo hảo ăn một bữa bồi bổ thân thể.”

Khi đó tâm tình của hắn là gì? Vui mừng, khổ sở, hay là khiếp sợ lão Tứ đối với Thất ca lại dễ dàng khoang nhượng như vậy? Hắn đã không thể nhớ rõ nữa rồi, hắn chỉ nhớ rõ khi đó mình gắt gao nắm lấy khăn tay kia, rồi nhẹ nhàng kêu một tiếng Thất ca.

Thất ca.

Gió thu thổi qua, trên người có chút lạnh, hắn dừng bước cách Thuần Thân Vương phủ chừng mười bước, trong lòng hắn càng thêm khó chịu.

Nếu lúc ba tuổi ấy, hắn dựa vào Thất ca thì sẽ như thế nào?

Nếu năm sáu tuổi ấy, hắn học theo cách làm việc của Thất ca thì sẽ như thế nào?

Nếu lúc tám tuổi ấy, hắn nghe lời Thất ca ám chỉ mà không nghĩ nhiều nữa thì sẽ như thế nào?

Nếu năm mười hai tuổi ấy, khi Đại ca gây khó xử cho Thất ca, chính mình đứng ra can ngăn thì sẽ như thế nào?

Nếu lúc mười lăm tuổi ấy, hắn mỉm cười chân thành với Thất ca, không hề có dụng tâm tính kế gì, thì sẽ thế nào?

Nếu. . .

Một cỗ kiệu dừng ở phía trước cửa Thuần Thân Vương phủ, hắn nhìn thấy Thất ca bước ra khỏi kiệu, mỉm cười đi vào đại môn, sau đó đại môn đỏ sẫm kia chậm rãi khép lại, phát ra tiếng vang khẽ.

“Thất ca.”

Hắn cúi người xuống, cười khẽ một tiếng, lại hoàn toàn không biết là mình cười đến hốc mắt phát hồng.

Đại môn Thuần Thân Vương phủ lại mở ra một lần nữa, hắn ngẩng đầu, một thân ảnh quen thuộc hướng hắn đi tới, y lộ ra một nụ cười, hắn liền há miệng thở dốc, sao mình lại không thể nào bật ra hai chữ kia, hai chữ mà mình đã kêu vô số lần ở trong lòng?

“Bát đệ, sao ngươi lại đứng ở chỗ này?” Người nọ một thân cẩm phục sáng màu, trong mắt có lo lắng chân thật, bàn tay ấm áp chạm lên mu bàn tay lạnh lẽo của hắn, “Đã vào mùa thu rồi, sao không mặc nhiều y phục một tí, vừa rồi ta đã cảm thấy người đứng trước cửa có chút giống ngươi, đi ra liền thấy đúng thật là ngươi, đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn lắc lắc đầu, cười cười, “Thất ca, không có việc gì, ta chỉ vừa vặn đi ngang qua đây mà thôi.”

“Thì ra là thế, nếu không ngươi vào phủ ta ngồi một chút đi?” Duẫn Hữu cúi đầu, nhìn ngọc bội bên hông hắn, bộ dáng suy nghĩ sâu xa nói, “Cái ngọc bội này, hình như có chút quen mắt.”

Hắn cúi đầu, liếc nhìn ngọc bội song ngư kia, rõ ràng là của y tặng mình, nhiều năm trôi qua, thì ra chỉ có mình còn nhớ, đối phương đã sớm quên rồi.

“Ta cũng vậy, không nhớ rõ làm thế nào lại có ngọc bội này, quý phủ của ta có chút chuyện, ta nên trở về.” Hắn cười như xuân phong, “Thất ca, nếu rảnh rỗi thì đến quý phủ của ta ngồi chơi một lát.”

“Được.” Duẫn Hữu cười gật đầu, “Đến lúc đó đừng quên chuẩn bị mỹ thực là được.”

“Tất nhiên ta sẽ không quên sở thích của Thất ca.” Hắn cười cười, xoay người đi về phủ, tay nắm lấy ngọc bội bên hông, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.

Duẫn Hữu đứng tại chỗ nhìn lão Bát dần đi xa, sau đó đi vào đại môn Liêm Quận Vương phủ, y mới giật mình lẩm bẩm: “Ngọc bội kia không phải của ta tặng cho lão Bát sao? Đeo ngọc bội kia suốt bên người mà không nhớ rõ là do ai tặng, đáng tiếc cho một mảnh tâm ý của gia rồi.”

Trở lại trong phòng mình, Duẫn Tự tháo ngọc bội bên hông xuống, nhìn thật lâu, rồi thật cẩn thận bỏ vào trong hộp gấm xanh ngọc ở đầu giường.

Hai chú cá sinh động như thật, một cái hướng về phía bên trái, còn một cái hướng về phía bên phải.

“Kịch.” Nắp hộp nhẹ nhàng khép lại.

“Thất ca. . .” Trong phòng hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại một tiếng nỉ non này.