Thiên Hữu

Chương 28: Phúc và họa



Ngày xuân giường ấm, ngủ rất ngon.

Dận Chân nhìn người bị mình ôm lên giường vẫn như trước chưa tỉnh lại, đưa tay thay y đắp kín chăn, ngồi ở đầu giường, kinh ngạc nhìn người đang yên giấc đến ngây ra.

Dận Hữu mi mắt không dày như nam nhi phương Bắc mà thiên về mỏng, cùng màu da trắng nõn kia tương xứng, có hai phần văn nhã. Ngũ quan giống Thành tần, nhưng thật ra ánh mắt có chút giống hoàng a mã, khóe mắt của y hơi nhếch, cười rộ lên mang theo chút đào hoa.

Không thể hoài nghi, Thất đệ xác thực có một khuôn mặt rất dễ gần, cùng các huynh đệ khác không kém chút nào, chỉ là Thất đệ thường làm gương mặt tuấn mỹ này lộ ra nhiều hơn hai phần chất phác cùng ngay thẳng .

Có lẽ ngay cả bản thân Thất đệ cũng không biết, mỗi khi ở trước mặt mình, tròng mắt Thất đệ luôn xoay tròn, hoàn toàn không có chất phác của ngày thường khi đứng trước mặt các huynh đệ khác, mà có hai phần như tiểu hồ ly.

Nhưng, mình ở trong mắt Thất đệ, cũng chỉ là ca ca đáng giá tín nhiệm, mà không phải. . .

Thò tay chọc chọc khuôn mặt trắng nõn nà kia, Dận Chân có chút không cam lòng, mình ở đây khổ não, y lại ngủ ngon, càng nghĩ càng khó chịu, Dận Chân lại duỗi tay chọc chọc mặt người đang nằm trên giường. Ai ngờ người trên giường xoay xoay mặt, ngón tay hắn chọc trúng đôi môi mềm mại.

Xúc giác ấm áp mềm mại làm ánh mắt Dận Chân biến đổi, nhìn người trên giường ngủ như chết, hắn chậm rãi cúi đầu xuống, dần dần áp lên cánh môi mượt mà kia.

“Chủ tử, hoàng thượng đã tới, mời ngài nhanh đi tiếp giá.” Quản gia thanh âm dẫn theo một tia cấp bách, nhưng không bối rối.

Dận Chân ngồi thẳng thân, thở dài, thay Dận Hữu kéo chăn rồi bước ra.

Trên giường Dận Hữu hừ hừ một tiếng, trở mình, chân đạp một cái, một bên chăn rớt xuống đất, y ngáy khò khò, chỉ còn non nửa cái chăn tròng lên cái bụng thịt .

Dận Chân vội vàng đến tiền thính, quỳ xuống thỉnh an, “Nhi thần thỉnh an hoàng a mã .”

“Lão Tứ, trẫm hôm nay tới thăm quý phủ ngươi một chút coi thế nào, xem ra người bên dưới làm việc vẫn rất tận tâm, phủ Tứ a ca được xây thật sự không tồi,” Khang Hi chắp tay ra phía sau, “Mang trẫm đi chung quanh xem một tí.”

“Vâng,” Dận Chân đứng dậy, cung kính làm một cái tư thế xin mời, ánh mắt quét về phía Lý Đức Toàn, gặp đối phương sắc mặt bình thản, liền thu hồi tầm mắt, đi đến bên người Khang Hi nói, “Hoàng a mã, bên này thỉnh.”

Đi dạo qua vài nơi, Khang Hi vào viện của Dận Chân, hắn nhìn chung quanh một lần, gật đầu, “Ừm, trang trọng lại không xa hoa, tốt lắm, làm hoàng tử phải nhớ xa xỉ, kiêu ngạo, lão Tứ ngươi làm rất tốt.”

“Nhi thần không dám,” Dận Chân sắc mặt hơi đổi, rũ mắt .

Khang Hi cười cười, tầm mắt đảo qua cây cối hoa cỏ trong viện, đột nhiên mở miệng nói, “Trẫm nghe nói Tiểu Thất còn ăn vạ chỗ ngươi chưa đi, chẳng lẽ nó tặng lễ, còn chuẩn bị ăn thêm mới thôi?”

Dận Chân nghe vậy vội ho một tiếng, “Thất đệ vừa mới dùng qua cơm, có thể là mệt mỏi, liền ở trong phòng nhi thần ngủ trưa .”

“Ồ, Tiểu Thất này thật nhàn hạ,” Khang Hi nhíu mày, “Mang trẫm đi nhìn một cái.”

Dận Chân thấy Khang Hi tựa hồ không tức giận, liền tự mình dẫn Khang Hi đi vào gian phòng của mình, thay Khang Hi vén tấm màn trong phòng.

Khang Hi nhìn đến tình huống trên giường, sắc mặt biến lại biến, không giống như là tức giận, ngược lại như cố nén cười, hắn nghiêng đầu nhìn Dận Chân, “Hắn ngày thường là bộ dạng này sao?”

Dận Chân ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời cảm thấy trong lòng có chút vô lực, bởi vì trên giường Dận Hữu lúc này cuộn tròn, một tay rơi tại mép giường, một tay kéo góc chăn, cái chăn hơn phân nửa đều rơi trên mặt đất. Tướng ngủ này, thật sự hết nói nổi.

Ngay lúc Khang Hi chuẩn bị đi lên, chỉ thấy người trên giường trở mình, càu nhàu mấy tiếng rồi ném chăn lên, lăn một vòng, người quấn vào trong chăn, chăn động một lúc lâu cũng không thấy người leo ra.

Đằng sau mấy nô tài đi theo đều cúi đầu, ý muốn nín cười, cho bọn hắn gan trời cũng không dám giễu cợt hoàng tử, nhưng trường hợp thật sự là. . .

“Phốc, ” người nhịn không được không ai khác, đúng là Khang Hi, hắn khoác tay nói, “Lão Tứ, Lý Đức Toàn, xốc tiểu Thất lên, như vậy cũng có thể ngủ, trẫm là lần đầu tiên nhìn thấy.”

Dận Hữu mơ thấy mình có cả đống vàng, mua cái gì cũng không lo, đột nhiên đất rung núi chuyển, sợ tới mức y cả kinh, tỉnh lại.

Đem ánh mắt mở một đường nhỏ, Dận Hữu xoa xoa mắt, “Kỳ quái, ta làm sao có thể mơ thấy Lý am đạt?”

Lý Đức Toàn cố nén cười nói, “Thất a ca, không phải ngài mơ thấy nô tài.”Nói xong, lấy áo khoác cho Thất a ca, “Nô tài hầu hạ Thất a ca thay y phục.”

Muốn Lý Đức Toàn hầu hạ mặc y phục? ! Dận Hữu đầu óc dần tỉnh táo, y nghiêng đầu nhìn lại, Khang Hi đang ngồi ở trên ghế bưng tách trà nhìn y, Dận Chân đang đứng sau lưng mình.

Tình huống trước mắt là thế nào đây?

Dận Hữu đột nhiên che mặt mình, “Hoàng a mã, người coi như không nhìn thấy nhi thần đi, nhi thần không mặt mũi nhìn người.”

Lần này nô tài trong phòng đều bật cười không đình chỉ, Khang Hi cũng không trách tội, trên mặt hắn cũng lộ ra mỉm cười, đặt tách trà xuống,”Lão Tứ, đi, đem hỗn tiểu tử không mặt mũi gặp người này xách ra cho trẫm, mặc y phục cho tử tế.”

Một đại thúc bị mấy ánh mắt nhìn chằm chằm mặc y phục, còn phải chịu đựng ánh mắt xem trò vui của Khang Hi, Dận Hữu bi phẫn, bọn này xem cuộc vui không trả tiền, vô lại !

Mặc quần áo tử tế, Dận Hữu thanh âm yếu ớt gật đầu với Lý Đức Toàn, “Làm phiền Lý am đạt.”

Lý Đức Toàn mỉm cười nói, “Thất a ca quá lời.” Sau đó lui về phía sau Khang Hi .

Dận Hữu liếc nhìn Dận Chân, lại nhìn Khang Hi một tí, mới lết tới trước mặt Khang Hi, “Nhi thần thỉnh an hoàng a mã .”

Khang Hi nhìn Dận Hữu quỳ trên mặt đất không nói một lời.

Dận Chân thấy thế, quỳ xuống bên người Dận Hữu nói, “Cầu hoàng a mã thứ tội, Thất đệ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nhi thần thân là huynh trưởng, bỏ mặc ấu đệ nhàn tản mà không quản giáo, nhi thần biết tội.”

Dận Hữu nhìn Dận Chân quỳ gối trước mặt mình, tâm tình phức tạp nói không nên lời. Dận Chân lúc này ôm tội cho y là không hề có lợi, hắn vừa mới xây phủ, đang cần biểu hiện trước mặt Khang Hi, nếu làm Khang Hi tức giận, đối với tiền đồ của hắn không có ích.

“Đứng lên cho trẫm,” Khang Hi sắc mặt bình thản, không giống có vẻ tức giận, “Tiểu Thất cái dạng này, lão Tứ ngươi dung túng hay không dung túng cũng vậy.”

Dận Hữu thở dài nhẹ nhõm, dập đầu một cái, “Nhi thần biết tội.” Chính mình xui xẻo thì thôi, còn lôi người khác vào phiền toái, đây là hại người hại mình .

Khang Hi thật sự cũng không quá bận tâm, hắn uống một ngụm trà, “Thôi, ngươi cùng lão Tứ huynh đệ tình thâm, trẫm lần này liền tha ngươi, bất quá, sau này không thể lười biếng.”

“Nhi thần ghi nhớ hoàng a mã dạy bảo, ” Dận Hữu quỳ trên mặt đất, không biết nên đứng dậy hay không.

“Vẫn chưa chịu đứng, chẳng lẽ ngươi thích quỳ, ngủ lăn lộn tùm lum, bây giờ quỳ còn không muốn đứng?” Khang Hi cười mắng, “Ngươi nói coi, ngươi chừng nào mới làm trẫm bớt lo ?”

Dận Hữu lúc lắc đứng lên, thấp giọng nói, “Nhi thần ở viện của mình chưa từng ngã giường.”

“Nghe chưa, lão Tứ, nó trách giường ngươi không tốt kìa,” Khang Hi cười ra tiếng, “Ta thấy ngươi che chở thằng bé vô lại này vô ích.”

Dận Chân thấy Khang Hi không tức giận, lại nói giỡn với Dận Hữu, mới chắc Dận Hữu thật sự không có chuyện gì, liền mở miệng nói, “Chắc giường nhi thần thấp, sáng mai nhi thần sai người đê cao hơn, sau này Thất đệ đến đây, dùng tiện.”

Khang Hi liếc nhìn Dận Chân, lại liếc nhìn Dận Hữu đỏ mặt, cười cười, “Thôi, trẫm hôm nay, cũng là đến xem xem chỗ ở của ngươi thế nào, sẽ không ở lâu .”

Dận Chân cũng biết hoàng a mã chính vụ bận rộn, bình thường phê chiết tử mất hơn ba bốn canh giờ, cũng không dám giữ lại.

Dận Hữu thấy thế, cũng chuẩn bị đi theo Khang Hi hồi cung, đến cửa đại môn phủ Tứ a ca, Khang Hi nhìn tất cả nô tài lớn nhỏ quỳ trên đất, nói với Dận Hữu, “Tiểu Thất, trẫm biết ngươi và lão Tứ xưa nay huynh đệ tình thâm, hôm nay qua đêm ở quý phủ của lão Tứ đi.”

Khang Hi lời vừa nói ra, Dận Hữu có chút không rõ dụng ý của hắn, nhưng không dám cự tuyệt, chỉ quỳ xuống nói, “Nhi thần tạ ơn hoàng a mã.”

“Ngươi tạ ơn lão tứ mới đúng, ăn của hắn ở của hắn mà,” Khang Hi khóe miệng lộ ra mỉm cười, “Vẫn là Tứ ca ngươi độ lượng.”

Dận Hữu trong lòng giật mình, mãi đến khi Khang Hi đi rồi cũng còn chưa hồi thần.Khang Hi nói Tứ ca độ lượng, là có ý khác, hay là khích lệ đơn thuần .

Hồi cung sau, Khang Hi nhìn Lý Đức Toàn đứng ở một bên hầu hạ, “Lý Đức Toàn, ngươi nói Tứ a ca đối với Thất a ca thế nào?”

Lý Đức Toàn cung kính trả lời, “Tứ ca đối với Thất a ca hiển nhiên rất tốt.”

Khang Hi mở chiết tử, bên trên toàn là cung thỉnh thánh an vô nghĩa, dùng bút phê xuống hai chữ “thậm an” màu đỏ, hắn lại mở miệng nói, “Mấy ngày trước nghe nói Tiểu Thất tới Phật đường cầu phúc, ngươi có thấy trên người Tứ a ca đeo túi thơm có chữ Phúc không?”

Lý Đức Toàn nói, “Nô tài mắt kém, không thấy rõ, chỉ thấy trên người Tứ a ca xác thực có treo một cái túi thơm, bất quá nô tài nghe nói Thất a ca ca đã nhiều ngày cầu phúc , mang theo hai cái túi thơm đến Phật đường, còn pha trò cho nhiều quý chủ nhân giải trí.”

Khang Hi tự nhiên sẽ không hỏi Lý Đức Toàn từ chỗ nào nghe tới, trên mặt hắn lộ ra mỉm cười, “Thôi, Lý Đức Toàn, đem túi thơm hôm qua của trẫm treo lên cho trẫm .”

Lý Đức Toàn khom người nói, “Dạ.” Trong lòng lại bừng tỉnh đại ngộ, ra cái kia túi thơm là Thất a ca cầu phúc, khó trách phía trên mang theo một cỗ mùi đàn hương, người làm ra cũng không giống các quý chủ nhân các cung khác thêu uyên ương kim long.

Dưới mái hiên Tứ a ca quý phủ, Dận Hữu vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở trên giường nhỏ, nghiêm túc tự hỏi lời nói của Khang Hi .

Tứ a ca ngồi ở một bên nhàn nhã uống trà, nhìn Dận Hữu một bộ nghiêm túc, không hỏi cũng không nói nhiều.

Mãi đến khi ngoài cửa truyền tới một giọng nữ tinh tế, “Gia, thiếp thân làm cho ngài và Thất a ca chút điểm tâm, thỉnh gia và Thất a ca nếm thử.”

Thanh âm ở ngoài cửa, nhưng không có mệnh lệnh của Dận Chân cũng không dám tiến vào.

Dận Hữu nhìn Tứ ca nhà mình, không biết mình có nên vào bên trong tránh đi hay không.

Mà Dận Chân lại là nhìn thân ảnh màu đen ngoài màn, mặt trầm như nước.