Thiên Hữu

Chương 10: Tịch dương



Hôm sau Dận Chân đúng giờ đến Vô Dật Trai, Thất a ca Dận Hữu vẫn còn chưa tới, hắn ngồi xuống vị trí của mình, Thái tử tiến lên rất ân cần hỏi thăm mấy câu, hắn nhất nhất đáp lời. Ngay sau đó Tam a ca cũng tiến lên hỏi thăm mấy câu, trên mặt đều là quan tâm.

Dận Chân trên mặt mang một tia cảm kích nói cám ơn rồi ngồi ở vị trí của mình, ánh mắt lại lạc tới chỗ ngồi còn trống bên cạnh, ánh mắt trầm tĩnh như nước, người bên cạnh cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

“Bát đệ thỉnh an Thái tử, các vị ca ca,” Bát a ca Dận Tự và Ngũ a ca theo sát phía sau đến, Bát a ca thỉnh an xong, lại tiến lên đi tới bên cạnh Dận Chân, “Xin Tứ ca bảo trọng thân thể nhiều hơn .”

Dận Chân nhìn tiểu hài bảy tuổi trước mắt mặt mang ân cần, đứng dậy đáp lễ nói, “Đa tạ Bát đệ quan tâm.” Bát đệ này xuất thân không cao, gần đây ý định cũng không nhỏ.

Hai người khách sáo lẫn nhau, mới nghe được thanh âm Thất a ca Dận Hữu thỉnh an.

Dận Chân nhìn Dận Hữu đi tới bên mình, tuy nói tư thế đi đường cùng trước kia không khác, nhưng như cũ có thể nhìn ra mấy phần không đúng, hắn đứng lên thoáng đỡ Dận Hữu một phen,”Thất đệ, hôm nay tới muộn hơn bình thường.”

Dận Hữu nghe vậy, như có chút ngượng ngùng, mặt hồng lên, “Hôm qua ngủ trễ, nên tới muộn, các vị ca ca tha lỗi.”

Thái tử giễu cợt đôi câu, Dận Hữu đến trước án thư mình ngồi, lúc khom đầu gối, hơi nhíu mày, nhưng chỉ trong chớp mắt sau liền cầm sách nhìn lại, cùng thường ngày nửa phần không khác. Dận Chân ngồi ở một bên nhìn thấy, tay cầm sách thoáng dùng lực.

Buổi sáng mấy vị hoàng tử đang đọc sách thì Khang Hi đến kiểm tra công khóa của các hoàng tử . Lần này Dận Hữu không có vẽ em bé, mà là đang ngoan ngoãn đọc sách, Khang Hi đi vào cũng không cho người thông truyền, thấy hoàng tử đầy phòng đều nghiêm túc, thần sắc không thay đổi ngồi vào thượng thủ, kiểm tra công khóa mấy vị hoàng tử xong, trên mặt mới lộ ra vẻ hài lòng.

Dận Hữu biểu hiện đúng quy củ, Khang Hi không khen cũng không phê bình y, so với Thái tử, Tam a ca và Bát a ca kém cỏi không ít.

Khang Hi khuyến khích mấy câu, nhân tiện khen Thái tử mấy câu, mới mang theo uy nghiêm thiên tử bất khả xâm phạm rời Vô Dật Trai.

Dận Hữu thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay mang theo một tầng mồ hôi mỏng, cũng không biết là bởi vì trời nóng, hay là bởi vì kinh sợ, trên mặt chỉ mang theo ngưỡng mộ của một đứa con đối với phụ thân, không có nửa phần tâm tình dư thừa. Y gác bút lông trong tay, nhìn đống chữ chỉnh tề trước mắt, khóe miệng lộ ra một tia vui vẻ phức tạp .

Giữa trưa dùng xong thức ăn, Dận Hữu mới vừa đi ra cửa, liền nghe được sau lưng truyền đến thanh âm mang chút bất mãn của Tam a ca, “Bát đệ thật đúng là lợi hại, ca ca ta đây cũng không dám so với ngươi rồi.”

Dận Hữu không nhịn được quay đầu lại, nhìn thấy Tam a ca mặt mang giễu cợt nhìn Bát a ca Dận Tự, mà Bát a ca đứng ở một bên, sắc mặt trắng bệch, cũng không dám phản bác lời của Tam a ca Dận Chỉ. Nhớ đến hôm nay hoàng a mã kiểm tra công khóa, Bát a ca đoạt danh tiếng của Tam a ca, cũng khó trách Tam a ca khó chịu.

Nhìn thân ảnh Bát a ca có vẻ đơn bạc, Dận Hữu không khỏi ở đáy lòng than thở, Bát a ca tuy nói là một nhân vật xuất sắc, chẳng qua hắn bây giờ chỉ mới bảy tuổi, chỉ một lòng muốn khiến hoàng a mã chú ý, lại quên mất thân phận của hắn cần giấu tài.

Y thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi ra ngoài, như vậy cũng tốt, ngã một lần. Bây giờ còn nhỏ, phạm sai lầm sẽ không ảnh hưởng đến đại cục, nếu sau này phạm sai lầm như vậy, chỉ có mang đến tai hoạ ngập đầu.

Đáng tiếc nguyên nhân Bát a ca thua thảm nhất chính là không nhịn được, hắn nhịn nhiều năm như vậy, lại ngay khi phế Thái tử bởi vì tranh đoạt trữ vị bị đoạt mất bối lặc vị, làm hại mẹ hắn cũng bị mắng, thật sự là thất bại trong gang tấc.

Kẻ có xuất thân ti tiện, đây đối với một hoàng tử mà nói, không thể nghi ngờ là chữ chữ giết tâm. Dận Hữu thậm chí cảm thấy, rõ ràng là Khang Hi phạm lỗi, lại để vết nhơ đó ghi tạc lên người một nữ nhân và một đứa trẻ .

Vô luận là đế vương thành công, nhưng cuối cùng tất cả đế vương đều có khuyết điểm, đó chính làkhông cho mình có lỗi. Giống như thời xưa lịch sử ghi lại nam nhân luôn thích dùng “hồng nhan họa thủy” để giải thích nguyên nhân quan trọng của một quốc gia mất nước, tỷ như Tô Đát Kỷ, Tây Thi, Dương quý phi, Trần Viên Viên, cứ như đều vì nữ nhân dung mạo xinh đẹp tồn tại, nam nhân mới có thể phạm hồ đồ, mới có thể phạm sai lầm, mới có thể mất nước.

Cùng là nam nhân, đối với Dận Hữu mà nói, cảm thấy cách nói này thực sự buồn cười, nếu một nữ nhân quyết định quốc gia hưng vong và suy bại, còn cần nam nhân làm chi?

Buổi chiều như cũ ánh nắng chói chang, bởi vì đầu gối, Dận Hữu cũng không muốn cưỡi ngựa nên cầm cung luyện lực cánh tay, mà Bát a ca bị Tam a ca trách cứ dĩ nhiên sẽ không ở cùng chỗ với mấy vị huynh trưởng kia, cho nên cũng cùng Dận Hữu luyện cung.

Bắn mười lần, bảy lần trúng hồng tâm, thành tích coi như không tệ, Dận Hữu cảm giác mình sắp bị mặt trời nướng chín, đưa cung tên nóng hổi cho Cáp Cáp Châu Tử, vừa tự nhủ, “Đầu mũi tên này thật là chói mắt.”

Cáp Cáp Châu Tử nghe vậy, cười theo trả lời, “Thất a ca, đầu mũi tên này không đủ sáng sao có thể giết địch?”

“Cũng đúng,” Dận Hữu uống một hớp nước sau đó nói, “Đoạt ánh mắt một tí là cắm vào người.” Nói xong, nghiêng đầu nhìn về phía Bát a ca đang buông cung tên xuống, “Ngươi nói xem có phải không, Bát đệ?”

Bát a ca Dận Tự hơi ngẩn ra, bởi vì thường ngày Dận Hữu và hắn cũng không thân thiện, đột nhiên hỏi như thế, hắn có chút phản ứng không kịp, nhưng rất nhanh liền cười nói, “Thất ca nói có lý.”

Dận Hữu cười cười, liếc nhìn am đạt* bên cạnh, lại uống vài hớp nước, mới giống như thở dài nói, “Ừ, cách nhìn Bát đệ quả nhiên cùng ta một dạng.”

Am đạt: là kiểu gọi mang tính kính trọng.Bên cạnh am đạt và người hầu đối với hai vị tiểu a ca khách sáo nói chuyện ngay cả mí mắt đều không nâng như vậy, chỉ tẫn trách chôn đầu, làm chuyện của mình .

Bát a ca tay cầm cung hơi dừng , hắn nghiêng đầu liếc nhìn Dận Hữu sau lưng đã cùng Cáp Cáp Châu Tử nói chuyện, lấy ra một mũi tên ngân quang lóng lánh đặt lên cung tên, kéo dây cung, đầu mũi tên bay ra khúc xạ quang mang khiến mắt hắn nhói lên.

Nhắm mắt lại, mở mắt ra thì trong mắt Bát a ca một mảnh thanh minh, khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Học xong, Dận Hữu cảm giác toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi, thấy Thái tử điện hạ phong tư trác tuyệt cũng tràn đầy chật vật thì y lại cảm thấy cân bằng, khó trách nhi tử Khang Hi đều anh dũng thiện chiến, cho dù ai sáu tuổi cũng bắt đầu thao luyện nên đều là cường giả. Một bên lau mồ hôi vừa đi tới bên Dận Chân đang xuống ngựa, “Tứ ca.”

Dận Chân thấy y mặt mày đỏ bừng, để nô tài bên cạnh rót trà cho Dận Hữu uống mới nói, “Bảo nô tài ngươi thu dọn đồ đạc, chúng ta cùng đi.”

Dận Hữu gật đầu, không cần y nói, tự nhiên sẽ có người thay y dọn xong hết thảy, y cùng với Dận Chân và mấy vị a ca nói lời từ biệt sau, mới chậm rãi rời đi.

Đi ở trên đường, Dận Hữu hí mắt nhìn ánh nắng chiều đỏ rực, ánh trời chiều chiếu xuống Tử Cấm thành nguy nga lộng lẫy, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy vô hạn hùng vĩ, cảm giác này, chỉ có chân chính Hoàng Thành mới có thể cảm nhận được, đây cũng là uy nghiêm của thiên gia vô hình.

“Nhìn gì vậy?” Dận Chân thấy Dận Hữu bước ngày càng chậm, không khỏi nhìn theo tầm mắt Dận Hữu, chỉ thấy phía chân trời bị nắng chiều nhuộm đỏ.

“Nhìn bầu trời, ” Dận Hữu chỉ vào phía chân trời, “Giống lửa không?”

“Ừ, ” Dận Chân gật đầu, “Mây hồng”. Cũng là chút ánh sáng cuối cùng trước khi bóng tối ập đến, hắn bên mắt nhìn thấy, khuôn mặt Dận Hữu dưới nắng chiều, cũng nhiễm chút màu đỏ. Không biết sao, lại cho hắn một loại cảm giác ôn hòa mà lại thư tâm.

Dận Hữu mắt đã cười thành hai đường cong cong, “Cảnh sắc rất đẹp.”

Dận Chân hốt hoảng thu hồi tầm mắt, “Ừm.”

Hai người lại từ từ đi, tiểu thái giám và Cáp Cáp Châu Tử đi theo phía sau cũng rất thông minh cách hai vị chủ tử mấy bước.

“Tứ ca, sau này ta sẽ phụng bồi ngươi xem cảnh sắc xinh đẹp như vậy, chờ ngươi xây phủ, ta muốn đi ăn chực, đến lúc đó nếu Tứ tẩu tương lai đuổi ta, ngươi cần phải giúp một tay đó.”

“Vậy không phải là ta phụng bồi ngươi sao?”

“Tứ ca, ngươi thật nhỏ mọn.” Dận Hữu chọc chọc bả vai Dận Chân cao hơn mình cả cái đầu, “Ngươi bồi ta chẳng phải ta bồi ngươi à.”

“Ừ, ” Dận Chân khóe miệng loan loan.

“Quyết định vậy đi, ngươi nhất định phải nhớ không được để Tứ tẩu đuổi ta.”

“Nữ nhân sao có thể nhúng tay vào chuyện của nam nhân chúng ta .”

“Chờ ngươi có phúc tấn, khẳng định sẽ không nói như vậy.”

“Sẽ không.”

“Chắc?”

“Ừ.”

“Tứ ca, ngươi đã nói mấy cái ừ rồi.”

“Ồ.”

“. . . . . .”