Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Chương 32: Bất ngờ ra chiêu



Không phải ai cũng có thể có được được lời hứa bảo hộ của Thế Tông, cũng như cấm vệ quân không phải ai cũng có thể sử dụng được, ngay lập tức Âu Dương Tuệ Như cảm động ôm cánh tay hắn, giọng nói như trẻ con kêu lên: “Phụ Hoàng thật tốt!” làm Thế Tông vui vẻ không thôi, trong lòng cực kỳ sung sướng.

Tần mama và Tiểu Vũ thấy Âu Dương Tuệ Như được Hoàng Thượng yêu thương, cũng giống như sự yêu thương che chở hết lòng của Thừa Tướng, trong lòng đều vô cùng kích động. Như vậy, cho dù không có được sự thương yêu của Thái Tử, tiểu thư ở trong cung vẫn có thể sống tốt được rồi!

Giang Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày, thấy Âu Dương Tuệ Như thật sự tốt số thì càng cảm thấy oán hận và không cam lòng. Vốn dĩ nàng ta chỉ là con gái của một hạ thần thấp kém, phải nên quỳ gối dưới chân nàng mà hô ba lần thiên tuế mới đúng, thế mà bây giờ hai người lại đổi ngược cho nhau. Trong mắt Giang Ánh Nguyệt, tất cả những thứ Âu Dương Tuệ Như đang có bây giờ đều là cướp từ trong tay nàng ta. Những thứ không phải của mình thì không nên tùy tiện sử dụng, một ngày nào đó sẽ phải trả lại hết thảy mà thôi!

Nghĩ xong, trên mặt nàng ta không biểu hiện gì nhưng trong lòng thì cười ác độc.

Cảm nhận được một luồng ác ý, Âu Dương Tuệ Như kín đáo liếc mắt về phía Giang Ánh Nguyệt, trong mắt đã không còn sự sợ hãi của nửa tháng trước, chỉ có sự thù hận và khí thế chiến đấu hừng hực mà thôi. Giang Ánh Nguyệt, đừng đắc ý quá sớm, tỷ đây cũng không phải là người dễ dàng bại trận vậy đâu!

Giang Ánh Nguyệt đã có thể thuận lợi cứu giá, Âu Dương Tuệ Như cũng không thèm nghĩ nhiều nữa, không phải tự tìm phiền não cho mình. Tuy rằng ván đã đóng thuyền, thuyền đã xuống nước rồi, thì nàng cũng sẽ có cách mang nó ném đi.

Nhìn lại hai tay gầy yếu nhợt nhạt của mình, cảm thấy cả người yếu đuối không có sức lực, lại nhìn Giang Ánh Nguyệt tươi tắn sáng láng, sắc mặt hồng hào, ánh mắt Âu Dương Tuệ Như chợt lóe lên, một ý tưởng lướt nhanh qua đầu, nàng khẽ mỉm cười: Giang Ánh Nguyệt ơi là Giang Ánh Nguyệt, uổng công ngươi thông minh một đời lại hồ đồ một chốc, để lộ ra một sơ hở chói mắt cho ta!

Nghĩ xong, Âu Dương Tuệ Như vò vò ống tay áo, giọng điệu hơi áy náy, “Phụ Hoàng, con dâu quả nhiên là bệnh đến ngốc luôn rồi, đã qua nửa tháng, vậy mà bây giờ mới nhớ đến là chưa cảm ơn ơn cứu mạng của Giang nữ quan”. Dứt lời, nàng nhìn Giang Ánh Nguyệt cười ngọt ngào, giả vờ đứng dậy, gọi Tần mama: “Mama, mau đi chuẩn bị lễ vật, ta mốn cảm ơn Giang nữ quan thật tốt!”

Ngay lập tức Giang Ánh Nguyệt thể hiện vẻ mặt thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo lắng sợ hãi), vội vàng nói: “Không dám, không dám!”

Tần mama cũng không để ý đến lời từ chối của nàng ta, vẻ mặt tươi cười bước ra ngoài, chuẩn bị đi lấy lễ vật.

Thế Tông ấn Âu Dương Tuệ Như đang nửa ngồi dậy xuống, cẩn thận vén lại góc chăn cho nàng, cười nói: “Tiểu Nha Đầu, chỉ mới bảo gió ngươi đã gọi tới mưa rồi (Càfé: Ý nói người hấp tấp vội vàng, chưa xong điều này đã làm đến điều kia), ngươi không cần ban thưởng, Trẫm đã an bày hết rồi.”

Tần mama nghe Thế tông nói vậy, hiểu ý dừng lại bước chân.

Sẽ thăng nàng ta thành nữ quan nhất phẩm đúng không? Xác định rõ suy đoán trong lòng rồi, Âu Dương Tuệ Như cũng không có hứng thú truy hỏi an bày của Thế Tông, chỉ cười ngọt ngào, ra vẻ vô cùng cảm kích nhìn về Giang Ánh Nguyệt , nói: “Phụ Hoàng an bày là tâm ý của Phụ Hoàng, còn con dâu thì không thể không ban thưởng nha! Mama, thưởng cho Giang nữ quan 10 cuộn lụa tơ tằm, một bộ trang sức trân châu, lại thêm 200 hoàng kim nữa.”

Tần mama nghe lời cung kính lui ra, đi vào khố phòng lấy lễ vật ban thưởng.

Thế Tông yêu thương xoa xoa đầu Âu Dương Tuệ Như, trong lòng thì cảm thán Tiểu Nha Đầu của mình thật là trọng tình trọng nghĩa, tri ân đồ báo, khiến hắn càng muốn yêu thương nàng thêm một chút, càng muốn cưng chìu nàng thêm chút nữa! Tốt nhất là yêu thương chìu chuộng nàng đến khi nàng có thể sinh ra tình cảm khác với hắn thì mới được.

Trong chốc lát Tần mama đã mang một đống lễ vật đến, vẻ mặt cảm kích, cẩn thận đưa lên trước mặt Giang Ánh Nguyệt.

Từng ấy đồ vật, đối với một cung nữ mà nói thì quả thật là rất nhiều. Vẻ mặt Giang Ánh Nguyệt kinh sợ, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh như nước, không hề động đậy một chút, khi nàng ta quỳ xuống tạ ơn, thậm chí ánh mắt còn tỏ ra vài tia khuất nhục (bị áp bức nên cảm thấy nhục nhã), đó là sự giãy giụa, kêu gào của người là hậu duệ Hoàng thất Đại Chu.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cũng là nơi mà ta có thể nhìn được tâm tư của người khác. Âu Dương Tuệ Như lẳng lặng quan sát ánh mắt Giang Ánh Nguyệt, nhìn thấy rõ ràng sự khuất nhục từ hai mắt của nàng ta, trong lòng sảng khoái một chút, nhưng vẫn còn cảm thấy chưa đủ. Không có một cái nền tốt, làm sao nàng có thể bất ngờ ra chiêu với Giang Ánh Nguyệt được chứ?!

“Phụ Hoàng, con dâu đói quá!”, ánh mắt vừa chuyển, Âu Dương Tuệ Như lập tức đổi đề tài, lắc lắc cánh tay Thế Tông, dáng điệu thơ ngây nũng nịu vô cùng.

Chưa nói dứt lời, nàng liền cảm thấy mình quả thật rất đói, nửa tháng qua mỗi khi nhớ đến lần ám sát đẫm máu kia, nàng liền nôn mửa không ngừng, không thể ăn được thứ gì, đến bây giờ, cái bụng dường như nghe nàng kêu gào, cũng đáp lại hai tiếng “ùng ục” theo sau.

Âu Dương Tuệ Như xấu hổ đỏ mặt, Thế Tông thấy vậy cười to, nhéo nhéo hai má đỏ bừng của nàng, nhìn Giang Ánh Nguyệt phân phó: “Mang chút cháo dễ tiêu hóa lên cho Thái Tử Phi, mang nhiều một chút.” Hắn nhớ rõ Tiểu Nha Đầu của mình có thể ăn được không ít, huống chi đã nhịn đói….nhiều ngày thế này.

Giang Ánh Nguyệt nhận lệnh, nhanh chóng mang lên một chén cháo tổ yến lớn và vài món ăn nhẹ.

“Lại đây, để Trẫm đút cho ngươi! Bây giờ phải tẩm bổ thật tốt mới được, đã gầy đến thế này rồi!” Thế Tông bưng chén cháo lên, để sát bên miệng Âu Dương Tuệ Như, giọng điệu cực kỳ dịu dàng, không hề che giấu sự thương tiếc.

“Sao con dâu dám làm phiền Phụ Hoàng? Cứ để cho Giang nữ quan đi, Giang nữ quan cứu con dâu, con dâu nhìn thấy nàng thì rất thích, muốn thân thiết với nàng hơn.” Âu Dương Tuệ Như dịu dàng đề nghị.

Trẫm cũng cứu ngươi, sao ngươi không thích Trẫm hả, sao không chịu thân thiết với Trẫm đi?! Thế Tông cảm thấy chua xót, nhưng nhìn vẻ mặt xinh đẹp của Tiểu Nha Đầu, ánh mắt ngây thơ, thái độ thoải mái rộng rãi, vẫn là bộ dạng không hiểu sự đời, chỉ có thể đè nén sự không vui của mình lại, đưa chén cho Giang Ánh Nguyệt bên cạnh, còn không quên trầm giọng dặn dò nàng ta: “Cẩn thận một chút, coi chừng phỏng Thái Tử Phi.”

Vẫn là từ từ đi, dù sao thì trước tiên phải thoát được cái vòng lẩn quẩn Phụ Hoàng-con dâu mới được. Thế Tông mím môi nghĩ thầm, ánh mắt âm trầm khó hiểu, sâu không thấy đáy.

Giang Ánh Nguyệt nghe lời, nhận lấy chén cháo, quỳ gối bên giường, thổi từng muỗng một, đút Âu Dương Tuệ Như, thái độ vô cùng cung kính và cẩn thận, nếu nàng ta có thể giấu diếm được hết sự khuất nhục từ sâu trong đôi mắt, thì quả thật nàng ta đúng là một nữ quan cực kỳ vĩ đại, cực kỳ trung thành, thăng chức lên làm nữ quan nhất phẩm thật là xứng với khả năng của nàng ta.

Âu Dương Tuệ Như ăn được khoảng nửa chén cháo, trong bụng đã có được vài thứ lót dạ, nâng tay tỏ ý bảo Giang Ánh Nguyệt dừng lại, để nàng nghỉ ngơi một chút. Sốt cao nửa tháng, cơ thể của nàng quả thật rất suy yếu, ngồi lâu một chút, ăn uống một chút đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Thế Tông nhíu chặt chân mày, cầm khăn tay lau khóe miệng Âu Dương Tuệ Như, động tác dịu dàng nhưng trong lòng nổi lên một trận phong ba. Hình ảnh Tiểu Nha Đầu hăng hái đi săn vẫn còn rành rành trước mắt, chỉ trong phút chốc đã thành bộ dạng suy yếu thế này, bảo hắn làm sao không đau lòng, không tức giận cho được đây. Đợi đến khi bắt được kẻ bày ra trận này, hắn phải đem xương kẻ đó nghiền thành tro, bằm thây vạn đoạn!

Giang Ánh Nguyệt tuân theo dừng lại động tác đút cháo, ngoan ngoãn quỳ gối bên giường, chờ Thái Tử Phi nghỉ ngơi xong. Ngay cả sức để ăn một chén cháo cũng không có, thật là chật vật quá nha! Ánh mắt nàng ta hiện ra một chút giễu cợt, lạnh lùng ngẫm nghĩ.

Âu Dương Tuệ Như ngoan ngoãn để Thế Tông lau miệng cho mình, đến lúc Thế Tông sắp thu tay lại thì quyến luyến cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, cực kỳ giống một con thú cưng nũng nịu, đáng yêu vô cùng.

Đầu ngón tay Thế Tông run lên, trong lòng ngọt ngào, khóe miệng không kềm được mà nhếch lên, cười vô cùng thoải mái, không khí trong tẩm điện cũng ấm lên không ít.

Âu Dương Tuệ Như cũng ngọt ngào cười theo, cảm thấy có sức một chút, ngồi thẳng lưng nhìn về Giang Ánh Nguyệt, dùng ánh mắt bảo nàng ta tiết tục đút thức ăn.

Giang Ánh Nguyệt vội vàng múc một muỗng cháo, thổi nguội, đưa đến bên miệng Âu Dương Tuệ Như. Âu Dương Tuệ Như cố gắng đè nén cảm giác căm ghét trong lòng, ăn xong cháo, nghĩ thầm: Đến lúc rồi! Lập tức nhướn mày, đẩy muỗng cháo nàng ta mới múc qua, nhìn chằm chằm nàng ta một lượt từ trên xuống dưới.

Ánh mắt Âu Dương Tuệ Như nóng rực và chuyên chú, làm Giang Ánh Nguyệt vô cùng khó hiểu, trong lòng lại cực kỳ bất an, đành phải buông muỗng, cung kính hỏi Âu Dương Tuệ Như: “Xin hỏi Thái Tử Phi, nô tỳ có chỗ nào không phải ạ? Sau này nô tỳ nhất định sẽ sửa lại.” Như vậy cũng tốt, mình cũng không muốn hầu hạ đồ ngu ngốc này!

Âu Dương Tuệ Như xua tay: “Không, Giang nữ quan không có chỗ nào không phải.” Dứt lời, nàng nhìn về Phía Thái Tông tỏ vẻ xấu hổ nói: “Con dâu chỉ là nhìn thấy Giang nữ quan lại thấy mình cực kỳ vô dụng mà thôi!”

Là ý gì? Thế Tông nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Giang Ánh Nguyệt cười thầm trong lòng, ngươi cũng biết mình là đồ vô dụng sao? Rõ là đồ ăn hại!

Giọng điệu Âu Dương Tuệ Như càng lộ vẻ xấu hổ, nói tiếp: “Con dâu được Phụ Hoàng bảo vệ tốt đến vậy mà còn bị dọa sợ hãi như thế, phải bệnh đến nửa tháng! Qủa thật là hồn vía lên mây, nhếch nhác vô cùng. Nhưng Giang nữ quan thì không có ai bảo vệ, chẳng những không bị dọa sợ, còn có thể cứu giá, thậm chí….thậm chí còn có thể giết người, bây giờ lại vô cùng tốt, tinh thần thoải mái, sắc mặt hồng hào, một chút không ổn cũng không có. Con dâu so với Giang nữ quan quả thật là một trời một vực, hổ thẹn vô cùng! Con dâu phải thay đổi, nhất định sau này sẽ không nhát gan như vậy nữa!”

Nàng vừa dứt lời, đầu óc Giang Ánh Nguyệt nháy mắt trở nên trống rỗng, trong lòng sợ hãi không thôi, không để ý trượt tay làm nghiêng bát cháo, làm dơ một khoảnh trên giường. Nàng ta bị bát cháo làm tỉnh lại, vội vàng dập đầu thỉnh tội, luống cuống tay chân lau sạch chỗ bẩn.

Âu Dương Tuệ Như mở to mắt ngạc nhiên nhìn về phía nàng ta, vẻ mặt hồn nhiên nói: “Giang nữ quan sao vậy? Không sao, “mã hữu thất đề, nhân hữu thất thủ” (Càfé: ngựa có lúc sảy chân, người có lúc lỡ tay), lau dọn sạch sẽ là được rồi. Bản cung cũng không làm khó ân nhân cứu mạng của mình đâu!”. Dứt lời, nàng vội vàng gọi Tần mama và Tiểu Vũ đến hỗ trợ dọn dẹp.

Có Tần mama và Tiểu Vũ hỗ trợ, vết bẩn rất nhanh được lau dọn sạch sẽ.

Thế Tông ngồi bên giường, ánh mắt dò xét quan sát hành động thất thố của Giang Ánh Nguyệt, vẻ mặt cực kỳ âm trầm, híp đôi mắt đang đầy ắp sự tàn bạo, trên người tản ra hàn khí nhàn nhạt.

Không phải sao? Nếu chỉ là một nữ tử bình thường, thì làm sao dám giết người? Cứ cho là rơi vào tình thế bắt buộc phải giết người đi nữa thì có được mấy ai có thể tỏ ra như không có chuyện gì như Giang Ánh Nguyệt? Tay nàng ta nhuộm máu tươi, nhưng người lại bình tĩnh thoải mái. Nửa tháng qua vẫn là một cung nữ cẩn thận của Điện Càn Thanh, ngay cả một chút cảm xúc không ổn cũng không có, đây là phản ứng của một nữ tử nông thôn bình thường hay sao? Chỉ có thể là kẻ đã quen giết người hoặc là nhân tài trời sinh máu lạnh vô tình thì mới có thể làm được như vậy mà thôi. Nếu như nàng ta đã quen giết người thì nhất định lai lịch của nàng ta không đơn giản, còn nếu nàng ta trời sinh đã máu lạnh vô tình, thì nữ nhân như vậy không thể tín nhiệm mà đặt bên người được.

Mặc kệ Giang Ánh Nguyệt là gian tế hay thật sự máu lạnh, khâm ban cho chức vụ nữ quan nhất phẩm là tuyệt đối không thể! Không thăng chức, cũng không thể để nàng ta rời đi, tốt nhất là đem nàng ta đặt bên người, bí mật giám sát. Nếu điều tra ra nàng ta quả thật là gian tế, đối với kẻ dám lừa gạt mình, Thế Tông luôn có trăm ngàn loại cực hình để hầu hạ kẻ đó, nhất định có thể khiến cho nàng ta muốn chết không được mà muốn sống cũng không xong. Còn nếu điều tra ra nàng ta quả thật không có liên quan, đúng là người trời sinh máu lạnh vô tình, thì sẽ điều nàng ta đến tẩy y cục (chỗ giặt quần áo), đuổi đi thật xa.

Trong lòng đã có quyết định, Thế Tông sâu sắc nhìn Giang Ánh Nguyệt lần nữa, cuối cùng mới thu hồi tầm mắt.

Giang Ánh Nguyệt bị Thế Tông nhìn mà trong lòng hoảng hốt, phải cố gắng hết sức mới giúp bản thân không phải run rẩy. Nàng ta hít sâu, điều chỉnh bờ môi, dùng đầu gối đi đến bên giường Âu Dương Tuệ Như, dập đầu thật mạnh, giọng điệu sợ hãi giải thích: “Thái Tử Phi quá lời, quả thật nô tỳ cũng rất sợ hãi, chỉ là nô tỳ thân phận hèn mọn, lại mang nhiệm vụ trên người, không thể tùy ý biểu lộ mà thôi. Nô tỳ không dám nhận lời khen ngợi của Thái Tử Phi.”

Tuy là nàng ta đã lấy lại vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn đang sông cuộn biển gào, hốt hoảng vô cùng. Nàng ta hiểu rõ, lời Âu Dương Tuệ Như vừa nói ra, cùng với hành động thất thố vừa rồi của nàng ta, đã khiến Thế Tông sinh lòng nghi ngờ, cho dù nàng ta có thể may mắn giấu diếm được sự điều tra, thì tiền đồ cũng đã bị hủy, không còn cơ hội để gần Thế Tông được nữa. Âu Dương Tuệ như đáng chết, không biết nàng ta là cố ý hay chỉ là chó ngáp phải ruồi nữa!

Nếu cơ hội bên cạnh Thế Tông bị cắt đứt, thì Hoàng đệ phải làm sao bây giờ? Không lẽ phải làm luyến sủng cho Thái Tử hay sao? Như vậy không phải sẽ hủy đi cả đời Hoàng đệ, bảo hắn về sau làm sao có thể đăng cơ? Làm sao có thể nắm giữ thiên hạ? Nghĩ đến đây, nàng ta cảm thấy tuyệt vọng, trong lòng rỉ máu, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt nổi cả gân xanh. Không được! Nàng ta phải nhẫn nhịn! Cho dù phải bỏ đi những trợ thủ đắc lực, bỏ đi tất cả cọc ngầm, cũng phải nhẫn nhịn! Tuy Thái Tông nghi ngờ nàng ta nhưng chắc chắn sẽ không loại nàng ta ngay lập tức được, nên nàng ta vẫn còn thời gian tính toán xoay người lại lần nữa! Giang Ánh Nguyệt cắn răng suy nghĩ trong lòng.