Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Chương 18: Chuyến săn tây sơn 4



Thế Tông bỏ lại con ngựa, mang theo bọn thị vệ im hơi lặng tiếng ẩn thân lẫn vào các bụi cây xung quanh, một đôi mắt ưng không tập trung nhìn con hươu, mà lại chăm chú nhìn Âu Dương Tuệ Như phía đối diện đang nheo mắt, kéo cung chuẩn bị bắn.

Đối phương nhíu chặt chân mày, một đôi mắt đẹp bình thường ẩn chứa ý cười nay long lanh tràn ngập chuyên chú, loại chuyên chú này đối với việc săn con mồi nhất định phải có, mang theo thần thái lóa mắt thu hút lòng người, làm cho người ta không dám nhìn gần, mà cũng không muốn dời mắt.

Ánh mắt thật khá! Thế Tông thầm trầm trồ khen ngợi trong lòng, người có ánh mắt như vậy, nhất định nội tâm cũng đủ cứng rắn, khát vọng đối với thành công cũng càng thêm mãnh liệt. Chỉ đơn giản nhìn ánh mắt Thái tử phi, hắn đối với chuyến săn bắn lần này càng thêm chờ mong.

Tay Âu Dương Tuệ Như cầm cung khẽ siết chặt, hơi thở cũng càng ngày càng nhẹ, đến lúc hoàn toàn ngừng lại, bỗng nhiên trong mắt tỏa ra một chút tinh quang, ngón cái buông sợi dây cung ra, mũi tên sớm vận sức chờ phát động xuyên qua nhánh cây cực nhanh, bay về phía con hươu vẫn đang mãi ăn.

Dựa vào hướng bay của mũi tên, Thế Tông đoán được mũi tên này nhất định không thất bại. Trong mắt hắn cực nhanh hiện lên một chút thưởng thức, thoáng chốc liền phóng về phía con ngựa của mình, tích tắc đã xoay người lên ngựa, chạy đến hướng con hươu có thể trốn được để vây bắt.

Tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, con hươu đề cao cảnh giác, nhấp chân muốn chạy, vừa mới chuyển đầu, mũi tên cũng đã tới nơi, vốn ban đầu nhắm vào bụng nó giờ thành cắm trên mông nó, lung lay lúc lắc.

Con hươu thống khổ kêu một tiếng, bỏ chạy ngược hướng tên bay tới, chưa chạy được xa, một mũi tên có tốc độ còn nhanh hơn, lực sát thương lớn hơn vụt qua trước mặt, cứ như đang trêu chọc nó, rõ ràng có thể một mũi tên lấy mạng, nhưng lại không nhắm vào thân nó, chỉ xẹt qua mình nó cắm trên thảm cỏ cách nửa thước, sâu bảy phân, chặn con đường trốn chạy của nó.

Con hươu kêu một tiếng bi thương, vội vàng đổi hướng, nhưng lần nào cũng có một mũi tên không đe dọa tính tính mạng bay tới, chỉ còn đường trốn chạy về hướng duy nhất không gây trở ngại.

Thấy thế, Thế Tông thu hồi cây cung trong tay, dẫn bọn thị vệ tiếp tục đuổi theo.

Phương hướng con hươu trốn chạy đúng là mảnh cỏ trống trải kia, thấy Thế Tông tiến hành theo kế hoạch, Âu Dương Tuệ Như không dám dừng lại chút nào, đuổi ngay sát phía sau con hươu đang kinh hoàng thất thố, bắn tên liên tục. Rất nhiều mũi tên rơi vào khoảng không, nhưng vẫn có hai ba mũi bắn trúng mục tiêu, nhưng bởi lực đạo của nàng không đủ, tên cắm vào da thịt khá nông, cũng chảy chút máu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Âu Dương Tuệ Như không nhụt chí, vẫn tiếp tục bắn một mũi rồi lại một mũi, động tác chưa từng dừng lại, dã tính sáng ngời trong đôi mắt đang nheo lại.

Những người thị vệ ẩn nấp bốn phía quanh con hươu dưới sự dẫn dắt của Thế Tông truy kích qua đây, đồng loạt tru lên, kích thích tâm trí con hươu vốn đang hoảng hốt, khiến cho nó hỗn loạn và mất đi sự nhạy bén.

Quả nhiên dưới một loạt tiếng tru, con hươu đại loạn, mấy lần loạng choạng gần như sắp ngã, lại cố gắng ổn định thân mình, tiếp tục chạy trối chết. Thấy động tác con hươu càng ngày càng lộ vẻ chậm chạp, Âu Dương Tuệ Như hình như tỉnh ngộ, cũng học theo điệu bộ thị vệ ngửa đầu tru theo.

Giọng Âu Dương Tuệ Như thanh thúy trầm bổng, sau khi tru một tiếng, giống như đã tìm được cảm giác, lại tru liên tiếp thêm vài tiếng, trong tiếng tru cao trong tràn ngập tùy ý, nhiệt huyết, dã tính và tràn đầy ý chí chiến đấu, hào khí như thế nghe vào trong tai, dường như cả trái tim cũng đều bay lên theo tiếng tru này, chọc thủng trời cao.

Trước đây chưa từng thấy khí chất Thái tử phi xuất sắc như vậy, nhưng lại vô cùng phù hợp tính tình người Nữ Chân ngang ngạnh từ nhỏ, bọn thị vệ giống như được khích lệ, dưới sự dẫn đầu của Thái tử phi tru càng lớn tiếng hơn, sơn cốc vốn yên tĩnh bị tiếng tru của bọn họ quấy nhiễu, không ngừng có động vật đang lẫn trong cây cối bỏ chạy, ngay cả chim chóc trên cây đều tung cánh bay lên trời cao, lượn lờ thật lâu không dám hạ xuống.

Trong mắt phản chiếu bóng dáng Âu Dương Tuệ Như như ngọn lửa đầy sức sống, bên tai đều là tiếng tru cao giọng của nàng hòa với bọn thị vệ, vui vẻ sảng khoái như vậy, làm cho nhiệt huyết người ta sôi trào. Tình hình này, hoàn toàn rung động tai mắt Thế Tông, thẳng tiến vào trong lòng hắn.

Phân công hợp tác, cùng tiến cùng lùi, cố gắng truy kích con mồi tới cùng, không đạt mục đích thì không bỏ qua, đây mới thật sự là săn bắt, mà không phải là trò chơi săn bắn được tổ chức ra để tăng cường khống chế các bộ tộc Nữ Chân.

Thế Tông chợt ngẩn ngơ, trong lòng cũng nóng lên, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thét một tiếng dài, tiếng thét hùng hậu, xông thẳng lên trời, mang theo hơi thở sát phạt nồng đậm.

Con hươu kia vốn sắp bị những người này bắn chết, lại còn bị những tiếng tru làm cho rối loạn, đột nhiên nghe thấy một tiếng thét như rồng ngâm này, tim phổi đều bị đánh tơi tả, chân mềm nhũn, ngã xuống đất.

Hai mắt Âu Dương Tuệ Như sáng ngời, không để mất thời cơ bồi thêm một tên, ngay đúng phần bụng mềm nhất của con hươu, nguyên khí con hươu bị tổn thương nghiêm trọng.

Con hươu vùng vẫy đứng dậy, lần nữa bỏ chạy về phía trước, chỉ là tốc độ nó rõ ràng đã chậm lại.

Âu Dương Tuệ Như thấy Thế Tông vừa thét một tiếng đã có hiệu quả như vậy, vội vàng quay đầu lớn tiếng: “Phụ hoàng, thét thật hay! Nó bị người dọa rồi, lại thét thêm hai tiếng đi!”

Lại thét thêm hai tiếng? Hoàng đế không phải để ngươi cho sai bảo, kêu thét thì thét, người ta là hoàng đế đó! Bọn thị vệ đi theo phía sau Thái tử phi nghe thấy nàng tùy tiện lên tiếng yêu cầu, thiếu chút nữa ngã hết từ trên lưng ngựa xuống. Thật vất vả ổn định cơ thể lại thầm lo lắng thay Thái tử phi giản dị dễ gần này, sợ việc nàng bất kính khiến Hoàng Thượng tức giận.

“Ha ha, được!” Thế Tông cười sang sảng, thoải mái đồng ý, quả nhiên lại thét dài hai tiếng lên trời, một đám thị vệ kinh hãi suýt nữa cười ngất, sau lại hoàn hồn tỉnh ngộ: đây là săn bắn, săn được con mồi mới là việc chính, làm sao còn nghĩ đến nhiều nghi thức xã giao như vậy? Bảo thủ quá! Vẫn là Thái tử phi thông hiểu.

Bị Thái tử phi và Thế Tông lôi cuốn, bọn thị vệ cũng thả lỏng kiêng dè trong lòng, càng thêm ra sức vây bắt con hươu kia, cuối cùng mang nó tới mặt cỏ trống trải kia.

Trên mặt cỏ, một màn săn giết chính thức trình diễn.

Bọn thị vệ tản ra bốn phương tám hướng thay Thái tử phi ngăn chặn các con đường chạy trốn, Thái tử phi nhanh chóng đuổi theo sát phía sau con hươu, cứ đến đúng tầm lại bắn tên, chẳng mấy chốc bao đựng tên đã trống rỗng, Thế Tông đúng lúc ném qua một ống, ý bảo nàng tiếp tục cố gắng.

Hai người cưỡi ngựa đan xen, phối hợp ăn ý, chỉ khổ cho con hươu kia, cả mình đều cắm đầy tên, mà lực đạo tên quá nhỏ cho nên không lập tức lấy mạng nó, nó chỉ có thể bất đắc dĩ chạy rồi chạy, lại thật bất đắc dĩ bị bắn rồi bị bắn nữa, nếu nó thông minh hơn một chút, không chừng nó sẽ trực tiếp tìm lấy một thân cây rồi đâm đầu chết ngay chứ không muốn tiếp nhận sự chà đạp dã man vô nhân đạo như vậy của Âu Dương Tuệ Như.

Ở trên cỏ chạy qua chạy lại vô số lần, vẫn không thể đột phá vòng vây, rốt cục con hươu cũng hấp hối ngã trên mặt đất, há mồm thở từng hơi, hơi thở cũng dần dần mỏng manh, bỗng nó giật giật hai cái, rốt cục dù không cam lòng cũng nhắm mắt lại, không còn hơi thở. Đáng thương cho nó không phải vì bị tên bắn chết mà do mất máu quá nhiều, hao tổn quá độ mà chết.

Âu Dương Tuệ Như thấy con hươu đã ngã xuống đất, cũng không lập tức chạy tới, mãi đến khi nó tắt thở, lúc này mới xuống ngựa, từ từ tới gần, giơ chân tính đá thử phía sau nó.

Thế Tông nhanh chóng xuống ngựa, chạy vội mấy bước tới bên cạnh nàng, tách nàng ra, trong giọng nói có phần lo lắng: “Cẩn thận, có một số loài động vật giả ngất, chờ ngươi đến gần liền tấn công, vô cùng giảo hoạt.”

Âu Dương Tuệ Như giật mình gật đầu, trông mong nhìn về phía Thế Tông, giống như đang nói: vậy ngài giúp ta nhìn thử đi?

Thế Tông bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt lại mang theo vài phần sủng nịch, đi đến con hươu, thay Âu Dương Tuệ Như xem xét, một lát sau, hắn quay đầu, nhìn lại nàng đang mang vẻ mặt chờ mong, gật đầu khẳng định.

Nháy mắt Âu Dương Tuệ Như cứng lại, một lát sau lộ ra tươi cười cực kỳ xán lạn, hai tay khép lại tạo thành hình cái loa, hét một tiếng thật dài. Tiếng hét so với tiếng tru lúc nãy cao hơn hai thang âm, lực xuyên thấu cùng cực, ước chừng truyền ra đi được thật xa.

Thế Tông trừng mắt, kinh ngạc nhìn về phía Âu Dương Tuệ Như. Không phải Thái tử phi là người Hán hay sao? Cách hét này là ai dạy nàng? Nhưng thật ra làm cũng ra dáng ra vẻ hẳn hoi.

“Phụ hoàng, Phụ hoàng làm sao vậy?” Thấy Thế Tông trợn mắt nhìn mình, Âu Dương Tuệ Như thả tay, nghi ngờ hỏi, không đợi Thế Tông trả lời, lại mở miệng nói tiếp, “Hoàng tổ mẫu nói, dũng sĩ Nữ Chân sau khi săn bắn thành công đều cùng nhau hét lên thay tiếng chúc mừng, tiếng hét truyền đi thật xa, để cho người già, phụ nữ với mấy đứa nhỏ đang chờ đợi ở lều nghe thấy, bọn họ liền biết hôm nay không phải chịu đói, hơn nữa còn có thể có một bữa tối thịnh soạn, vì thế mọi người đều rất vui vẻ, còn có thể vây quanh lều trại ca hát nhảy múa chúc mừng. Phụ hoàng, Phụ hoàng cũng làm đi, để cho Hoàng tổ mẫu nghe thấy, liền biết đêm nay có thịt hươu ăn.”

Lời nàng chân thành như vậy, còn lộ ra một sự hồn nhiên chân chất, như dòng suối mát lạnh rửa sạch tâm hồn, mang đi sự vẩn đục và mỏi mệt. Thế Tông giật mình, dường như đang nhớ lại những năm tháng khi hắn còn trẻ du săn trên thảo nguyên, tuy gian khổ, được bữa nay lo bữa mai, nhưng không có âm mưu, không phải giết chóc, không phải thủ túc tương tàn. Đó là những ngày không lo không buồn nhất trong cuộc đời hắn.

Âu Dương Tuệ Như đã sớm nóng mồ hôi đầy đầu, mồ hôi làm bết tóc trên trán nàng, hun đỏ hai gò má của nàng, hình dáng tuy chật vật, lại không hề làm tổn hao gì đến sự xinh đẹp của nàng, nàng cứ như vậy bình tĩnh nhìn thẳng đôi mắt thâm thúy của Thế Tông, trên mặt tràn đầy chờ mong, trên người tản ra tia sáng tha thiết, giống như một mặt trời nho nhỏ, thiêu cháy hai mắt Thế Tông.

Từ lâu Thế Tông vì bởi đấu đá huyết tinh mà trở nên lãnh khốc thì giờ trái tim lại lần nữa như được hâm nóng lại, đập thình thịch, tiếng sau lớn hơn tiếng trước. Hắn che ngực, híp hai mắt lại, mạnh mẽ tự áp chế khác thường trong lòng. Đợi cho tim đập bình ổn lại, hắn nhìn ngắm Âu Dương Tuệ Như thật sâu, thể theo yêu cầu của nàng, bắt hai tay kề bên miệng, thét thật to.

Tiếng thét này mang theo những tình cảm trong lòng, hơi của hắn đặc biệt dài, tiếng thét to rõ trầm bổng, văng vẳng trong không trung thật lâu mới ngừng lại.

Phần lớn những thị vệ của hắn đều là những người từ nhỏ luôn đi theo trước đến giờ, thấy thế, trong lòng cũng có cảm xúc, người người noi theo, bỗng chốc tiếng thét nổi lên bốn phía, vang tận trời xanh, chấn động toàn bộ sơn cốc.

Trong sơn cốc chim thú chạy loạn khắp bốn phía, mọi người đi săn đều quay đầu về hướng phát ra tiếng thét, trong lòng vô cùng tò mò, đến tột cùng là ai mà dám tùy tiện như vậy ở khu vực săn bắn hoàng gia? Bộ không sợ quấy nhiễu Hoàng Thượng?

Trong doanh địa, nghe thấy tiếng thét vừa to vừa rõ, Thái Hậu đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở hai mắt, nhìn về phía sơn cốc, trên mặt mang theo hai phần giật mình.

“Tiếng thét vừa mới nãy, hình như là Hoàng Thượng mà!” Lão ma ma hầu hạ Thái Hậu từ rất lâu nhẹ giọng bẩm báo.

Thái Hậu gật đầu: “Ừ, dường như Hoàng Thượng chơi đùa thật tận hứng, tiếng thét này, đã bao nhiêu năm rồi chưa được nghe lại ?” Thái Hậu cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên nở nụ cười, giọng nói chan chứa yêu thương nồng đậm: “A, nhất định là quỷ linh tinh Tiểu Như kia, ai gia hôm nay mới dạy nàng thét lên thế nào, nàng mới học đã dùng ngay, còn xúi giục Hoàng Thượng nữa, thật là…” Thật là làm người ta hoài niệm mà!

Thái Hậu không nói nửa câu sau, tươi cười trên mặt tĩnh mịch mà xa xưa, lâm vào hồi ức trước kia, sau một lúc lâu, mới từ trong hồi ức thoát ra, Thái Hậu hưng trí bừng bừng phân phó ma ma: “Mau, đi bảo thiện phòng chuẩn bị tốt nguyên liệu, đêm nay ai gia muốn nướng thịt hươu ăn.” Nha đầu Tiểu Như kia đang báo tin cho nàng đấy! Nàng có lộc ăn.