Thiên Hàng

Chương 8



Thứ Ba, Thẩm Trĩ Tinh đã giặt và ủi phẳng đồng phục học sinh trường Thực nghiệm, vừa ra ngoài đã vừa vặn gặp phải Chu Ngộ, tình cờ hơn là hai người đều mặc quần dài vận động hàng hiệu cùng màu, thậm chí cả giày cũng đều là màu trắng...

Nhìn cái máy sao chép này, chú An bảo vệ sửng sốt: "Hôm nay trường học yêu cầu mặc như vậy sao?"

Chu Ngộ:...

Ai mà biết được?

Trường Thực nghiệm yêu cầu học sinh mặc đồng phục, nhưng nửa dưới lại không quy định quá cứng nhắc, bằng không những ngày lạnh học sinh nữ phải mặc váy ngắn? Thật ra cũng không tiện, cho nên trường ngầm thừa nhận có thể mặc quần tự do, người trẻ yêu thích là được, còn có nét riêng.

Ngược lại, Thẩm Trĩ Tinh lại muốn đơn giản nhất có thể.

Lớn lên đẹp trai có trùm bao tải cũng vẫn đẹp.

Thẩm Trĩ Tinh đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn sáng, Chu Ngộ cũng theo tới. Rõ ràng đã thử qua bữa sáng trong nhà ăn, nhưng vẫn như cũ mua một bình sữa bò. Trả tiền, hai người cùng nhau lên lớp. Đến phòng học, đa số bạn học chung quanh đều đã tự học buổi sáng, ăn sáng xong trở về.

Đơn Lương cực kỳ muốn xuống chỗ Chu Ngộ nói mấy câu, nếu như cạnh hắn không có người.

Nhưng bây giờ, Thẩm Trĩ Tinh ngồi ở đó, người ta đã cầm bút bắt đầu chuẩn bị trước nội dung môn Ngữ Văn, cậu liền không dám đi xuống. Mất mặt ở trước mặt Chu Ngộ không tính là gì, nhưng cùng lúc mất mặt trước Thẩm Trĩ Tinh, trong lòng ít nhiều có điểm khó xử...

Nhưng mà, đã ba ngày liên tiếp, trừ buổi sáng sớm ngày khai giảng có cùng crush(1) chào hỏi qua, cậu chưa có cơ hội thích hợp cùng Chu Ngộ đơn độc nói chuyện.

(1): nguyên văn là nam sinh thầm mến nên tui để vậy cho quen thuộc.

Nói đến cũng kì quái, nếu không phải tính cách Lý Kỳ Trinh thích tụ tập, bằng tính cách Chu Ngộ, hắn càng thích độc lai độc vãng, cho dù là như vậy, Đơn Lương vẫn rất khó bắt được cơ hội...

Chu Ngộ không ở ký túc xá, không tham gia lớp tự học sáng, tự học tối lại cùng Thẩm Trĩ Tinh xuống phòng học lầu một - ít người, còn yên tĩnh, muốn làm gì thì làm. Hoặc là cũng các học sinh Vật Lý đi lên phòng thí nghiệm làm thực hành, đợi đến lúc họ tan học, các học sinh ở ký túc xá đều đã trở về tắm rửa nghỉ ngơi.

Đừng nói tới ban ngày! Có Lý Kỳ Trinh ở đấy, nghỉ giữa giờ Chu Ngộ không bị kéo đi siêu thị trong trường mua đồ, cũng là chơi bóng dưới sân, Đơn Lương tự mình học bù cũng không kịp tiến độ, hoàn toàn không có thời gian cùng ba người họ họp mặt!

Cậu chỉ có thể nhìn Thẩm Trĩ Tinh sau khi chuyển trường nhanh chóng thích ứng, thậm chí được Chu Ngộ và Lý Kỳ Trinh dùng tốc độ nhanh nhất kéo vào vòng tròn của bọn họ, được cả lớp thoải mái tiếp nhận hoan nghênh, ngay cả khi Lý Kỳ Trinh lén lút chạy tới quán Internet, Chu Ngộ càng muốn ở một chỗ với Thẩm Trĩ Tinh.

Đơn Lương trong lòng đầy oán niệm.

Rõ ràng bọn họ mới là bạn thân cùng nhau lớn lên, là trúc mã a!

Cậu khó lắm mới hòa nhập được như vậy, Chu Ngộ lại dễ dàng tiếp nhận Thẩm Trĩ Tinh bay vào...

Thứ sáu, kiểm tra sức khỏe học kỳ mới, mỗi lớp đều được sắp xếp riêng. Ban nhất tới ban ba khoa học tự nhiên lớp 11 cùng một nhóm, Đơn Lương đứng giữa hàng, nhìn thấy bóng dáng cao gầy của ba người kia ở phía cuối, nhưng không thể trước mặt nhiều người như vậy chen tới cuối hàng.

Trong lúc trong lòng cậu bốc hỏa, đột nhiên toàn bộ hành lang ồn ào lên, không ngừng phát ra tiếng cười vang!

Đơn Lương nhanh chóng ngoái tai về phía sau xem, Giang Gia Tây đang ôm một tập tài liệu trên tay đi về phía trước, xem có vẻ nhỏ đang đi đến văn phòng, mà sự việc giữa nhỏ và Thẩm Trĩ Tinh quá mức nổi tiếng, khi nhỏ đi qua một nhóm học sinh ban hai sắp đến gần Thẩm Trĩ Tinh, đột nhiên bị một nam sinh ban hai đẩy một cái.

Nhỏ nhất thời không kịp phản ứng, sắp ngã sấp xuống, Thẩm Trĩ Tinh phản xạ có điều kiện tiến lên đỡ lấy đối phương, một cái tay khác đưa ra bắt lấy mấy thứ cặp tài liệu muốn rơi ra.

Lỗ tai Giang Gia Tây nháy mắt đỏ bừng không biết phản ứng thế nào, Thẩm Trĩ Tinh liền thay đổi biểu tình, cười hướng nam sinh kia đạp một cước: "Sao hả, đẩy tôi thì có thể, đúng có đẩy cô ấy!". Đối phương giây lát đã hiểu ra: "Xin lỗi, là lỗi của tôi, chị Giang mời, chị Giang đã quấy rầy!"

Nói xong, còn cung kính đưa tay một cách không chê vào đâu được.

Kiểu lấy lòng khiến người ta có chút chán ghét.

Mà tình huống Giang Gia Tây thiếu chút nữa ngã sấp xuống trước mặt mọi người cũng được hóa giải, biến thành tình cảnh nam sinh đơn thuần đùa giỡn, chỉ là không cẩn thận liên lụy tới người đi ngang qua thôi.

Đơn Lương sững sờ, người khác cũng sững sờ.

Năng lực bạn trai này...

Giang Gia Tây đã rơi vào tay Thẩm Trĩ Tinh là thật rồi.

Có người thích thể hiện tình yêu ở trường, khiêu khích sự kiên nhẫn của giáo viên trước những quy định và kỷ luật, làm ồn ào như hận không thể tuyên bố dưới cờ. Mà Thẩm Trĩ Tinh và Giang Gia Tây nổi tiếng cũng không phải do họ mong muốn, dù sao những cặp đôi khác cũng tản bộ ở sân vận động, cũng ăn cơm ở nhà ăn, không thể bởi vì người ta là tuấn nam mỹ nữ mà để ý rồi nói người ta khoe khoang đi?

Thẩm Trĩ Tinh không che che giấu giấu, cũng không có nghĩa y kiêu căng.

Càng không có nghĩa y tự nguyện để người khác đem tình cảm của mình ra làm công cụ thu hút sự chú ý.

Giang Gia Tây tới văn phòng, Thẩm Trĩ Tinh cũng trở lại hàng, giáo viên chủ nhiệm Ứng Quân gọi lớp trưởng đi lấy tờ khai, hành lang dài bắt đầu di chuyển. Một tốp học sinh xếp hàng trước cửa văn phòng, đến bục nhỏ của cầu thang nhận giấy khám sức khỏe từ lớp trưởng, lấy xong, xếp hàng đi đến phòng thể dục.

Lý Kỳ Trinh và Thẩm Trĩ Tinh đi cạnh nhau, còn phun tào mấy thằng bà tám ban hai.

" Tên Vương Dịch đó đúng là nhiều chuyện, trước đây lúc Ủy ban thể dục nói chuyện với một nữ sinh lớp bọn họ, nó đi khắp nơi nói ra nói vào, cái gì mà 'XX loại nữ hài tử như này cũng có người muốn hả', muốn buồn nôn bao nhiêu có thể buồn nôn bấy nhiêu. Lão Ứng ở lớp bên đó gọi bạn nữ trả lời câu hỏi, nó còn ở phía dưới ồn ào, không biết là vui vẻ cái gì...

Thẩm Trĩ Tinh hiểu rõ gật đầu, "Hiểu rồi."

Lý Kỳ Trinh lắc đầu, "Cậu không hiểu, cái loại nó, còn thích ra sân bóng thể hiện, rõ ràng chưa cao tới mét tám còn dám nói mình thiếu chút nữa được chọn vào đội huấn luyện, lúc nào cũng lấy chuyện này làm đề tài nói chuyện, luôn cảm thấy các nữ sinh tản bộ quanh sân bóng đều thích mình!"

Thẩm Trĩ Tinh nghe xong, lộ ra biểu tình một lời khó nói hết.

Chu Ngộ đứng ở phía sau hắn, xuống cầu thang đứng cao hơn một đoạn, có thể thấy rõ từng cái nhíu mày của Thẩm Trĩ Tinh, hàng lông mi dài thẳng bao phủ trên mí mắt, cùng với đôi môi không tự chủ được hơi mím lại.

Hắn cứ như vậy ngẩn người nhìn một giây. Cho nên phía sau có người trượt chân, thiếu chút nữa đã đem Chu Ngộ cả người đều không phòng bị đẩy về phía trước.

Cũng may Thẩm Trĩ Tinh phản ứng nhanh, quay nửa vòng kéo hắn dậy, tránh khỏi một trận liên hoàn ngã cầu thang!

"Ai, các cậu cứ một người hai người ngã, tôi thực sự không đỡ nổi a!"

Lý Kỳ Trinh hướng về phía sau hô to gọi nhỏ: "Ui, cẩn thận một chút a!" Chờ cậu ta nhìn rõ rốt cuộc là ai suýt chút nữa đem người làm ngã, cơn tức giận lập tức nổi lên, "Tao nói Vương Dịch mày có bị bệnh không! Đánh nhau trên lầu, mày không sợ ngã chết nhưng người khác sợ có được không hả!" Mà người sau chỉ cợt nhả nói câu xin lỗi.

Lúc cả lớp lần lượt được phát giấy kiểm tra sức khỏe, ban hai lại cầm cả tập chẹn chúc xuống lầu.

Trên cầu thang, đầu hàng xô đẩy đuôi hàng.

Chu Ngộ được giúp đỡ không nói lời nào, ngược lại thẩm Trĩ Tinh liếc nhìn Vương Dịch thêm vài lần.

Chỉ là cái liếc nhìn thôi, sau đó, hai người lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng thường ngày, cầm tờ khai không nhanh không chậm đứng cuối hàng theo sau ban nhất, không cho ban hai lùi về sau, cũng không thể vượt qua...

Mãi đến khi 1 tốp kiểm tra sức khỏe xong, lớp trưởng ở cửa phòng thể dục lần lượt thu lại tờ khai, tiết học thứ hai vừa văn kết thúc. Bốn lớp khoa học tự nhiên đầu tiên hoàn thành kiểm tra sức khỏe theo quy định, vừa kịp trong nửa tiếng giải lao giữa giờ.

Thẩm Trĩ Tinh ở ngoài bồn rửa tay nhìn thấy Giang Gia Tây, hai người chỉ đối mặt một chút sau đó liền tách ra cùng bạn học hội họp, ngược lại Lý Kỳ Trinh gặm CP cực kỳ thất vọng, "Sao không cùng Giang Gia Tây nói vài câu a, giờ giải lao dài như vậy, hôm nay cũng không có bài tập."

Chu Ngộ đưa tới hai chai nước, Lý Kỳ Trinh tự nhiên nhận lấy, còn lại một chai, Thẩm Trĩ Tinh cũng đưa tay cầm, tay còn lại lấy giấy ăn lau giọt nước trên mặt, hàm hồ nói câu cảm ơn, Chu Ngộ nhìn thêm một chút, đưa tay chỉ thái dương đối phương: "Chờ đã, chỗ này còn dính giấy..."

Thẩm Trĩ Tinh đưa tay sờ, lại sờ không tới, không đợi y chạm tới, Chu Ngộ trực tiếp đưa tay gỡ mảnh giấy thấm nước xuống.

Sau gián đoạn như vậy, chủ đề bất ngờ chuyển sang bài kiểm tra vật lý tuần sau.

"Kiểm tra gì cơ? Khai giảng nửa tháng đều không học, làm sao làm bài..."

Nói thì nói thế, nếu hỏi Lý Kỳ Trinh có sợ không, vậy thì vẫn là không sợ, dù sao thành tích của cậu ta vốn đã tốt, chỉ là thích chơi. Chân chính lo lắng về bài kiểm tra, là người bạn thân thiết, luôn chần chờ muốn tới nói chuyện, Đơn Lương.

"Cái kia..."

Lý Kỳ Trinh vẫy tay gọi cậu: "Lương tử, lại đây a, cậu đứng ở đó không nắng a!"

Đơn Lương chạy chậm vài bước lại đây, tham gia cũng Lý Kỳ Trinh ta một lời ngươi một câu phun tào Diêu Tịnh vượt qua tiến độ kiểm tra của các giáo viên khác, bên cạnh hai học sinh luyện thi Vật Lý mặt không cảm xúc, kiểm tra trong mắt bọn họ thật ra không tính là gì.

Cuộc thi Vật Lý năm nay vẫn được tổ chức vào tuần đầu tiên của tháng 9, trải qua năm lớp 10 và kỳ nghỉ hè chuẩn bị ôn tập kỹ lưỡng, căn bản những chuyện nên làm đã làm xong, kể cả việc tuần này Diêu Tịnh mang lớp luyện thi thực hành mô phỏng từng lần từng lần, không chỉ giáo viên mà cả học sinh đều đã nắm chắc.

Ngày mai đấu vòng loại, hôm nay kiểm tra sức khỏe, trạng thái của Thẩm Trĩ Tinh và Chu Ngộ đều làm cho Diêu Tịnh yên tâm, giống như có thể từ hai học trò nhìn thấy mấy chữ lớn "nắm trong tay", "việc nhỏ như con thỏ"...

Đợi đến giờ tan học buổi chiều thứ sáu, Diêu Tịnh không cho các học sinh luyện thi làm những việc khác nữa, chủ yếu là giải thích một số kỹ năng đi làm bài thi: ví dụ như phạm vi đề tài ra trật khỏi nội dung nên làm sao, hay như gặp phải câu hỏi dị dạng chưa bao giờ gặp nên làm thế nào, cần phân bổ thời gian ra sao, thậm chí còn có phụ đạo tâm lý "Phòng thi đột nhiên có thí sinh không kiềm chế được bỏ thi làm sao để bản thân không bị ảnh hưởng"...

Diêu Tịnh thật sự là quan tâm hết mức.

Cũng may đều là học sinh lớp 11, dù xui xẻo thế nào thì sang lớp 12 vẫn còn cơ hội.

Buổi tối, Đơn Lương muốn mượn cơ hội hỏi Chu Ngộ bài tập Vật Lý. Nghỉ giữa giờ, quay đầu nhìn lại hàng cuối đã trống hai chỗ, mới nhớ tới đối phương đang ở dưới phòng học, để xác nhận, cậu hỏi thêm Lý Kỳ Trinh ở bên cạnh lối đi một câu: "Chu Ngộ dưới lầu sao?"

Lý Kỳ Trinh cầm trong tay quyển tạp chí truyện tranh theo đuổi fan, cũng không ngẩng đầu theo phản xạ trả lời: "Ừ, ở đó."

Qua một giây, cậu ta mới ngẩng đầu: "Ai, cậu đừng đi, bọn họ ngày mai sẽ đi Lộc Đại(2) thi đấu, tiết tự học ban ba giáo viên Vật Lý sẽ thay Diêu Tịnh lên lớp, cậu trực tiếp hỏi ổng đi! Ổng tính khí rất tốt nha!"

(2): Đại học Lộc Châu

Đơn Lương:...

Cậu biết mình không nên sinh khí.

Thẳng nam thối quá đáng ghét đi!

Nói thì nói thế, Đơn Lương vẫn chạy xuống lầu một.

Cậu ở phía sau cách cửa sổ thủy tinh thấp thỏm nhìn vào trong, trong phòng học mười mấy người ngồi rải rác, mà Chu Ngộ và Thẩm Trĩ Tinh sóng vai ngồi, người trước ngồi hướng vào trong đưa lưng ra ngoài, trong tay cầm bút viết viết vẽ vẽ trên giấy, người sau lười biếng dùng một tay chống đỡ đầu như có như không đáp lại một câu, tư thế kia như là đang buồn ngủ.

Đơn Lương im lặng đứng nhìn 5 phút đồng hồ, trong lúc Thẩm Trĩ Tinh đổi tư thế chống cằm, Chu Ngộ lấy bút gõ nhẹ đầu y, làm cho đối phương lập tức tỉnh táo ngồi thẳng lại, cũng phải cầm bút gõ đầu Chu Ngộ cho hòa nhau.

Trong phòng học, Thẩm Trĩ Tinh thở phì phò giật lấy bản nháp, rồng bay phượng múa để lại mấy chữ, trầm giọng với bạn học mới, "Không cho chạm vào đầu tôi!"

Chu ngộ không có thành ý xin lỗi: "Xin lỗi."

Sau đó, hắn lấy bản nháp thêm một câu: "Chu Ngộ là con heo ngu ngốc".

- -----------

Lời tác giả: Càng ngày càng dài, chương sau còn dài hơn!

Đi ngang qua, bấm vào yêu thích để lại bình luận, năn nỉ!