Thiên Hạ Vô Nhị (Hoa Gia Hỷ Sự)

Chương 45: Bởi vì ta thích nàng, trên đời này người ta thích nhất chính là nàng



EDIT: SONG TỬ

Ngày thứ hai, từ sáng sớm Trầm Ký Ngôn và Mạnh Hoài Cẩn đã tới rồi, bởi vì đã nhiều ngày Hình Nhạn Lai không về nhà, cũng không vào triều nên bị tổ phụ và phụ thân của hắn mắng cho một trận tơi bời, hắn giải thích là vì làm theo mệnh lệnh của Cửu Vương gia, nhưng mà Trầm Ký Ngôn lại cố ý không thay hắn giải thích, lấy lần này để trừng phạt chuyện hắn cầu hôn Hoa Thanh Vũ, vì thế Hình Nhạn Lai đã bị đánh cho một nhừ tử, bây giờ vẫn còn chưa xuống giường được.

Vừa vào trong viện Mộng Điệp đã tiến lên đón, Mạnh Hoài Cẩn hỏi nàng tình hình của Hoa Thanh Vũ, Mộng Điệp lắc đầu thở dài nói: “Thoạt nhìn vẫn giống như bình thường, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên ngủ thì ngủ, nên cười đùa thì cười đùa, nhưng mà vẫn không chịu cho nô tỳ tới gần nàng……”

“Tại sao vậy?”

“Còn có thể tại sao nữa……” Mộng Điệp bĩu môi nói,“Còn không phải là vì những lời hôm qua, Hoa cô nương cảm thấy mình chính là tai tinh trời giáng, hại chết nhiều người như vậy, nên không muốn hại nô tỳ…… Nhưng mà nô tỳ không tin những lời này! Lúc trước sống chung mấy tháng với Hoa cô nương không phải vẫn rất tốt sao, những người đó chắc chắn là kẻ xấu thích nói những lời giả thần giả quỷ!”

Nghe vậy, Trầm Ký Ngôn và Mạnh Hoài Cẩn nhìn thoáng qua nhau, bọn họ đã lén giao hẹn với nhau, trước tiên sẽ buông ân oán cá nhân xuống, hai người hợp tác với nhau, không từ thủ đoạn, cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cũng phải bắt Hoa Thanh Vũ ăn tử trùng Hoa Mã kia!

Trước tiên cứu sống mạng của nàng xong rồi nói sau, nếu không người đã chết, bọn họ còn tranh cái gì?

Mạnh Hoài Cẩn và Trầm Ký Ngôn đứng trước cửa bàn bạc xem lát nữa sẽ khuyên Hoa Thanh Vũ như thế nào, thời điểm đang muốn đi vào tìm nàng, một gã sai vặt vội vàng chạy tới, là gã sai vặt Nam Sơn bên người Trầm Ký Ngôn.

“Vương gia, ngài mau chóng tiến cung đi!”

Trầm Ký Ngôn cả kinh, vội hỏi: “Bệnh của phụ hoàng lại tái phát?”

“Không phải không phải! Là chuyện đại sự!”

Trầm Ký Ngôn mặt nhăn mày nhíu nói: “Nếu không phải thân thể của phụ hoàng có vấn đề, giờ phút mấy chuyện khác cũng không phải đại sự. Ngươi đi về trước đi, ta xong chuyện bên này rồi sẽ đi.”

“Thật sự là chuyện đại sự, Vương gia!” Nam Sơn tiến đến bên người Trầm Ký 

Ngôn nhỏ giọng nói, “Có liên quan đến nữ hoàng của người Địch Đóa!”

Trầm Ký Ngôn chấn động, nhìn thoáng qua Mạnh Hoài Cẩn nói: “Chuyện này không cần phải gạt Mạnh tướng quân, ngươi nói thẳng ra đi.”

“Vâng…… Phỏng chừng lát nữa sẽ có người đến thông báo cho Đại tướng quân, nô tài cũng nói luôn một thể.” Nam Sơn nói, “Hai năm trước không phải Địch Đóa quốc từng bị nội loạn sao? Chuyện này hai vị chắc chắn đã biết!”

“Tất nhiên.” Mạnh Hoài Cẩn nói tiếp, “Nếu không phải bị nội loạn, Địch Đóa binh hùng tướng mạnh như vậy, lại là quốc gia có dã tâm chắc chắn sẽ không chịu ngưng chiến .”

“Đúng, chuyện này chính là như vậy!” Nam Sơn nói, “Hơn mười năm trước Địch Đóa quốc từng bị chính biến một lần, nguyên nhân là hoàng đế Địch Đóa quốc băng hà, người thừa kế duy nhất là Hoa Mạn công chúa cũng mất tích. Ngôi vị hoàng đế tưởng không có ai tiếp quản, thì ra là Hoàng hậu cũng chính là Hoàng thái hậu sau này nhiếp chính ba năm, đồng thời tìm kiếm tung tích nữ nhi. Kết quả người đã chết, nhưng vẫn không tìm được nữ nhi, bị quốc cữu đoạt lấy ngôi vị hoàng đế! Không ngờ sau vài năm vị quốc cữu kia làm hoàng đế, công chúa đã trở lại, quốc cữu không chịu thoái vị, bọn họ đánh nhau, sau này công chúa thắng, đoạt lại ngôi vị hoàng đế tự xưng là nữ đế, nhưng mà thế lực của quốc cữu hùng hậu, Địch Đóa nội loạn không ngừng…… Mấy năm trước nữ đế bởi vì nội loạn trong nước, trong trận chiến dưới chân núi bị bại bởi Đại tướng quân, lập tức đầu hàng, sau đó……”

“Mấy chuyện đó chúng ta đều biết hết rồi, ngươi nói nhiều như vậy làm gì, nói trọng điểm!” Mạnh Hoài Cẩn cắt ngang lời Nam Sơn, nhắc đến trận đánh dưới chân núi đó, làm hắn nghĩ đến cái chết của cha mẹ mình, cho nên hắn không muốn tiếp tục đề tài này.

“Vâng vâng vâng, nô tài sẽ nói trọng điểm! Tóm lại chính là nữ đế này sau vài năm quét sạch nội loạn, vốn tưởng rằng sẽ đến gây hấn, không ngờ chuyện đầu tiên nàng làm chính là đến bổn triều cầu hòa!”

“Cầu hòa?” Lúc này Trầm Ký Ngôn vô cùng kinh ngạc, “Ngươi nói bây giờ nữ đế kia đang ở trong cung ?”

“Đúng vậy, cho nên Hoàng thượng mới vội vàng triệu Vương gia về!”

Trầm Ký Ngôn biết chuyện này không thể chậm trễ, đành phải nói với Mạnh Hoài Cẩn nói: “Ta phải đi rồi, chuyện của Tiểu Hoa giao cho ngươi .”

Mạnh Hoài Cẩn cũng biết chuyện này vô cùng quan trọng, cũng không nhiều lời, 

muốn làm cho Trầm Ký Ngôn yên tâm mà đi.

“Ta chắc chắn sẽ khiến cho Tiểu Hoa đồng ý, nếu nàng không đồng ý, ta cũng sẽ bắt nàng phải đồng ý.”

Lúc này Trầm Ký Ngôn mới yên tâm mà đi.

Hắn đi rồi, Mạnh Hoài Cẩn vẫn còn đứng trước cửa trong chốc lát, một phần tâm tư không kìm được nghĩ đến nữ đế đến cầu hòa kia.

Mạnh Hoài Cẩn vẫn hy vọng có thể tái chiến với Địch Đóa quốc báo thù chuyện phụ thân bị giết, giống Hoa Thanh Vũ đã từng nói, cho dù lý do đánh giặc là gì đi chăng nữa, thì người chịu khổ cũng là dân chúng, người phải chết sẽ là các tướng sĩ.

Loại chuyện “một tướng công thành vạn cốt khô” này, hắn cũng không thích.

“Tướng quân, ngài đứng ngốc ở đấy làm gì chứ?” Mộng Điệp thấy Mạnh Hoài Cẩn đứng bất động, nhịn không được nhắc nhở hắn.

Lúc này Mạnh Hoài Cẩn mới phục hồi tinh thần, chuyên tâm nghĩ đến chuyện của Hoa Thanh Vũ, đi đến phòng của nàng.

Thời điểm Mạnh Hoài Cẩn đi vào phòng, Hoa Thanh Vũ đang ngồi ở trước bàn viết chữ.

Hắn đi qua nhìn, Hoa Thanh Vũ ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn đến, hướng về phía hắn cười cười, lại tiếp tục viết.

Mạnh Hoài Cẩn không đành lòng quấy rầy, đứng ở một bên nhìn nàng viết, thuận tiện cầm những tờ nàng đã viết trước đó lên xem.

Chỉ thấy tờ thứ nhất viết là: “Mỹ trung bất túc hảo sự ma, nhạc cực sinh bi nhân vật hoán. Nguyên bất quá vạn kính quy không, cứu cánh thị đáo đầu nhất mộng. 

Đảo bất như bất khứ.”

(Nghĩa là: Mọi thứ đều sẽ rất ổn, chỉ là phải vượt qua nhiều khó khăn, lúc nào cũng đừng vui quá, vui quá hóa buồn, cái gì mình đang có, cuối cùng cũng sẽ mất đi, hãy coi như mình đã làm một giấc mơ thôi, đi có khi chẳng bằng không đi.)

Mạnh Hoài Cẩn xem xong, trong lòng lộp bộp một chút, không tốt, đây là có phải là hoàn toàn không còn lưu luyến nhân gian!

Hắn lại nhìn về phía tờ giấy thứ hai, chỉ thấy mặt trên viết là: “Tam sinh thạch thượng mộng tinh hồn, uổng nhập hồng trần nhược hứa niên. Thử hệ thân tiền thân hậu sự, hoặc tình hoặc huyễn hoặc thái si.”

(Nghĩa là: Bên đá tam sinh mộng tinh hồn, uổng nhập hồng trần bấy nhiêu năm. Chuyện trước chuyện nay quấn bên mình, là tình là ảo hay là si.” 

Mạnh Hoài Cẩn xem xong, trong lòng lại là lộp bộp một cái, không tốt, đây hoàn toàn là tâm như tro tàn, tuyệt tình tuyệt ái!

Hắn lập tức nhìn về phía Hoa Thanh Vũ đang viết kia một loạt chữ kia, mới nhìn thấy ba chữ đầu tiên đã dọa hắn đến choáng váng – khóc hoàng tuyền!

Mạnh Hoài Cẩn mạnh mẽ đoạt lấy cây bút của Hoa Thanh Vũ, cầm lấy tay nàng kêu lên: “Đừng viết nữa, ta sẽ không cho nàng chết! Ta chết nàng cũng không thể chết!”

Hoa Thanh Vũ bị Mạnh Hoài Cẩn nắm tay vô cùng sửng sốt, trong lòng vẫn còn sợ hãi giơ tay trái đang bị băng bó kín mít của mình lên nói: “Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, huynh có thể nhẹ tay một chút được không, ta không muốn ngay cả tay phải cũng bị gãy……”

Lúc này Mạnh Hoài Cẩn mới nhìn thấy tay trái bị bao thành một cục của Hoa 

Thanh Vũ, lập tức buông lỏng tay, đau lòng cầm tay trái của Hoa Thanh Vũ nói: 

“Thật xin lỗi, hôm qua ta rất sợ hãi, nhất thời dùng bao nhiêu lực cũng không biết, cho nên đã bẻ gãy tay của nàng…… Ta thật đáng chết……”

“Huynh không đáng chết.” Hoa Thanh Vũ vội vàng ngắt lời Mạnh Hoài Cẩn nói, “Ta mới đáng chết, ta là yêu tinh hại người.”

“Nói hưu nói vượn!” Mạnh Hoài Cẩn trừng mắt mắt nói, “Đừng tin những chuyện bịa đặt đó, vậy tại sao ta không bị nàng hại chết, nàng sống trong phủ Tướng quân của ta mấy tháng trời, tại sao không ai bị nàng khắc chết, mỗi một người trong Tướng quân phủ ta đều khỏe mạnh như vâm, nhất là ta! Về sau ai còn dám nói nàng là yêu tinh hại người, nàng hãy mang danh Uy Vũ Đại tướng quân của ta ra, vả vào miệng của hắn!”

Hoa Thanh Vũ bị Mạnh Hoài Cẩn chọc cho bật cười, nàng nhìn Mạnh Hoài Cẩn, hốc mắt ẩm ướt, có chút nghẹn ngào nói: “Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, huynh đối với ta thật tốt……”

“Ta đương nhiên là tốt với nàng!” Mạnh Hoài Cẩn lại đắc ý, kéo qua Hoa Thanh Vũ vào trong ngực nói, “Bởi vì ta thích nàng, trên đời này người ta thích nhất chính là nàng.”

Hốc mắt Hoa Thanh Vũ hồng hồng, quyến luyến nhìn Mạnh Hoài Cẩn nói: “Những ngày muội bị bệnh, chỉ sợ không kịp nhìn huynh một cái trước khi chết, bây giờ để cho muội nhìn lâu hơn một chút có được không?”

“Nàng nói vậy là có ý gì?” Gương mặt Mạnh Hoài Cẩn lạnh xuống, trong giọng nói mang theo vài phần tức giận, “Cái gì gọi là nhìn lâu hơn một chút? Về sau không nhìn sao, hay là nàng hạ quyết tâm không cho Địch Tam Thủy cứu nàng, quyết 

tâm muốn chết ?”

Hoa Thanh Vũ biết Đại tướng quân tức giận, nhưng mà nàng cũng không còn cách nào khác, cúi đầu nói: “Muội không còn cách nào khác, muội không thể hại huynh……”

“Cho nên nàng lựa chọn phản bội ta sao?”

Lời nói của Mạnh Hoài Cẩn rất nặng, Hoa Thanh Vũ nói xong giống như là bị một tảng đá chặn ngang yết hầu.

“Hoa Thanh Vũ, nàng có biết không, tự cho là đúng, tự ý hy sinh cũng là một loại phản bội.” Lần đầu tiên Mạnh Hoài Cẩn dùng ánh mắt nghiêm khắc như vậy nhìn Hoa Thanh Vũ, không chút lưu tình nói, “Bây giờ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra nàng cũng không muốn làm rõ ràng, tự quyết định không muốn sống, nàng có nghĩ tới nếu nàng ra đi như vậy, những người còn sống như chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Muội……”

“Nàng có nghĩ tới Thổ Bao ca ca của nàng không, Bông Cải của nàng, Mộng Điệp của nàng, phụ thân của nàng, mẫu thân của nàng liều cả mạng tánh mạng mới sinh ra nàng không? Còn có, nàng có nghĩ tới ta không? Nàng cảm thấy nàng dựa vào cái gì mà đi tìm chết?” Mạnh Hoài Cẩn càng nói càng tức giận, “Có phải chúng ta có thương tâm khổ sở hay không, nàng cũng không để ý, chúng ta sống không bằng chết nàng cũng sẽ thờ ơ?”

“Không phải……” Hoa Thanh Vũ mãnh liệt lắc đầu nói, “Muội làm sao có thể thờ ơ đây, muội sợ nhất là mọi người sống không tốt !”

“Ta nói cho nàng biết, nàng sống thật tốt, cũng chính là đối tốt với chúng ta!” 

Thấy Hoa Thanh Vũ thay đổi suy nghĩ, giọng nói của Mạnh Hoài Cẩn cũng dịu dàng hơn, “Chuyện mười mấy năm trước, chúng ta đều chỉ là nghe nói, không có tận mắt nhìn thấy, ta cùng với Cửu Vương gia đều đã phái người đi thăm dò, muốn làm rõ nội tình, lúc đó nàng hãy quyết định nên làm gì. Chớ ngu ngốc hồ hồ, giống như cha nàng, người khác nói cái gì cũng tin!”

Hoa Thanh Vũ bĩu môi hỏi: “Chẳng lẽ phụ thân lại gạt muội sao?”

“Cha nàng không lừa nàng, chỉ sợ có người lừa cha nàng thôi.” Nhìn vẻ mặt mê mang của Hoa Thanh Vũ, Mạnh Hoài Cẩn khoát tay nói, “Thôi, hiện tại cái gì cũng chưa rõ ràng, cũng không nói nhiều được. Nàng chỉ cần biết, nếu nàng chết, nếu nàng không còn sống, chính là có lỗi với tất cả mọi người, có lỗi với ta. Nàng muốn có lỗi với ta sao?”

Hoa Thanh Vũ mãnh liệt lắc đầu.

“Không muốn, không muốn!”

“Nàng muốn khiến ta thương tâm, khiến ta thất vọng, khiến ta sống không bằng chết sao?”

“Không muốn, không muốn!”

“Vậy nếu muốn không chết, nàng mau ăn giải dược cho ta!”

“Nhưng mà……” Hoa Thanh Vũ cúi đầu do dự.

“Còn nhưng mà cái gì?” Mạnh Hoài Cẩn trừng mắt nhìn nàng nói, “Ta thấy nàng bị trừng trị vẫn chưa đủ!”

“Nhưng mà……” Hoa Thanh Vũ mím miệng ủy khuất nói, “Nhưng mà nếu muội hại chết mọi người thì sao?”

Mạnh Hoài Cẩn biết từ đầu đến cuối là nàng có lòng tốt, cũng không nhẫn tâm trách cứ nàng, giữ chặt tay nàng nói: “Ta là Đại tướng quân phúc lớn mạng lớn, sẽ không bị nàng khắc chết, Trầm Ký Ngôn kia không giết người khác đã là may mắn rồi, nàng còn có thể làm cho hắn chết đi sao? Còn có Hình Nhạn Lai kia, ngốc như vậy, nàng không biết kẻ ngốc sẽ không chết sao? Về phần Mộng Điệp, nàng yên tâm đi, Mộng Điệp dũng mãnh như vậy, cho dù ta có chết nàng ta cũng không chết được!”

“Vậy những người khác thì sao?”

“Người khác?” Mạnh Hoài Cẩn nghĩ nghĩ, hỏi Hoa Thanh Vũ nói, “Tiểu Hoa, nàng tin không tin ta?”

Hoa Thanh Vũ gật gật đầu.

“Ta nói cho nàng biết, đừng nói nàng căn bản không phải là tai tinh tai hoạ, cho dù đúng là như vậy, ta cũng có thể vì nàng mà khiến cho thiên hạ chìm trong khói lửa, ta sẽ bảo vệ nàng bình an suốt đời.” Mạnh Hoài Cẩn dùng giọng nói gần như là thành kính nói với Hoa Thanh Vũ, “Đây là lời hứa của ta với nàng, nàng nguyện ý tin ta không?”

Hoa Thanh Vũ sửng sốt, chỉ cảm thấy có một cỗ kích động giống như dòng nước ấm xuyên qua lòng của nàng.

Nàng không chút do dự nói: “Ta tin, những lời huynh nói ta đều tin.”

Mạnh Hoài Cẩn ôm chặt lấy Hoa Thanh Vũ, Hoa Thanh Vũ cũng dựa vào hắn, hai người chưa bao giờ cảm thấy gần nhau như vậy.

“Khách khách -”

Chỉ tiếc sự dịu dàng thắm thiết này trong nháy mắt đã bị Hoa lão gia đến thăm Hoa Thanh Vũ cắt ngang .

Ánh mắt của Hoa Quý Lương phức tạp nhìn nam nhân đang ôm ái nữ của mình, ông ta không nói rõ được cảm giác của mình là gì, muốn thoát khỏi cảm xúc của mình……

Mạnh Hoài Cẩn nhìn thấy Hoa lão gia đến, vội vàng buông tay, ngượng ngùng đứng sang bên cạnh.

“Hoa lão gia.”

Hoa Quý Lương gật đầu một cái, nói với Mạnh Hoài Cẩn: “Nếu Mạnh Đại tướng quân không ngại, ta muốn một mình nói chuyện với tiểu nữ một lát.”

Mạnh Hoài Cẩn nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, giống như là đang hỏi ý tứ của nàng.

Điều này lại làm cho tâm tình Hoa Quý Lương càng thêm phức tạp, tại sao mình gặp nữ nhi của mình, mà Mạnh Hoài Cẩn hắn chỉ là một ngoại nhân mà còn không yên tâm? Ông ta còn chưa có gả con gái cho hắn ta đâu!

Thấy Hoa Thanh Vũ gật đầu, Mạnh Hoài Cẩn mới nói: “Vậy hai người nói chuyện trước đi, ta về phủ tướng quân một chuyến, tối nay lại đến nữa.”

Hoa Quý Lương còn đang mất hứng với biểu hiện vừa rồi của Mạnh Hoài Cẩn, hừ lạnh một tiếng nói: “Mạnh tướng quân thật đúng là không sợ mệt, cả ngày chạy đến Hoa phủ của ta!”

“Đúng vậy!” Mạnh Hoài Cẩn cũng không khách khí, cười tủm tỉm nói, “Nếu không chạy đến đây, ta sợ vợ tương lai của ta sẽ chạy theo người khác mất!”

Hoa Quý Lương tức giận đến trừng mắt, Mạnh Hoài Cẩn biết mình không cẩn thận lỡ miệng nói lời trong lòng ra, vội vàng mở cửa chạy mất.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cuốn sách này đã có mặt trên thị trường được một năm, bắt đầu từ hôm nay, đến ngày kết thúc. Mỗi ngày bảy chương.