Thiên Hạ Vô Nhị (Hoa Gia Hỷ Sự)

Chương 17



Edit: mizuno_kc

Beta: Song Tử (Lttu156)

Năm đó khi Hoa Thanh Vũ mới chín tuổi, cả nhà nàng đi dâng hương ở Tĩnh An tự. Trên đường xuống núi trở về, đột nhiên tỷ tỷ nàng kêu đau bụng, mọi người đành phải dừng chân ở triền núi.

Mẫu thân dắt cả hai tỷ muội nàng đi vào trong rừng để đi vệ sinh, Hoa Thanh Vũ rất nhanh đã giải quyết xong nhu cầu của mình. Mẫu thân không biết bụng tỷ tỷ sẽ khó chịu đến khi nào, bèn để cho Hoa Thanh Vũ sang bên cạnh chơi đùa, chờ tỷ tỷ tốt hơn hai người sẽ đi tìm nàng, mọi người cùng nhau quay về.

Mặc dù Hoa Thanh Vũ sợ hãi đàn khỉ đang chạy tới chạy lui trong rừng, vẫn ôm bọc hành lý nhỏ của mình, ngoan ngoãn tới bên gốc cây ngồi đợi. Nàng nghĩ có lẽ tỷ tỷ ngượng ngùng . Bởi vì nàng nghĩ chắc chắn tỷ tỷ sẽ ngượng ngùng khi bị tiêu chảy trước mặt mình, có lẽ nàng nên đi xa một chút.

Hoa Thanh Vũ ôm bọc hành lý nhỏ ngồi xổm dưới tàng cây, vừa bứt cỏ vừa chờ mẫu thân và tỷ tỷ đến đón nàng. Nhưng đến khi trời đã tối, cả khu rừng trở nên đen kịt, ngay cả đàn khỉ cũng đã trở về nhà, vẫn không thấy bóng dáng họ đâu.

Cách đó không xa truyền đến tiếng hổ gầm, Hoa Thanh Vũ sợ tới mức cắm đầu bỏ chạy về phía con đường xuống núi. Nhưng chạy tới nơi, nàng chỉ thấy con đường trống trơn, đoàn xe của cả nhà đã đi rồi.

Dưới ánh trăng, ngọn núi như nhuốm màu thê lương. Hoa Thanh Vũ chín tuổi gắt gao ôm chặt bọc hành lý nhỏ của mình, ngơ ngác đứng tại chỗ. Ngọn núi lớn như vậy, nàng lại không biết đi nơi nào.

Lại một lần nữa cha mẹ bỏ quên nàng…

Năm Trầm Ký Ngôn mười ba tuổi bị lên đậu, trên mặt đầy những nốt ban đỏ, chi chít trông rất ghê người. Hắn vốn là hoàng tử được phụ hoàng sủng ái nhất, bản thân không thể chịu đựng được việc xuất hiện trước mặt người khác với gương mặt khủng khiếp ấy. Vì thế, năm đó hắn cùng đồng bọn của mình là tiểu Hình Nhạn Lai đi tới Tĩnh An tự xa xôi để dưỡng bệnh.

Để ngăn không cho tin tức hắn bị lên đậu lan truyền trong kinh thành, lần xuất cung này có rất ít người biết. Ngoại trừ trụ trì, ngay cả hòa thượng trong Tĩnh An tự cũng không biết vị khách quý là hắn có lai lịch ra sao.

Ở Tĩnh An tự, Trầm Ký Ngôn ngày ngày ưu sầu lo lắng đến độ trà không uống, cơm không ăn. Nguyên nhân là bởi Thái y đã nói với hắn, mặc dù những nốt đậu trên mặt hắn sẽ biến mất, nhưng vẫn có khả năng để lại sẹo rất cao. Nếu như vậy, cả đời hắn không phải sẽ sống chung với những nốt sẹo rỗ đó sao?

Triều đại này rất coi trọng cái đẹp, các đời lịch đại hoàng đế đều được ca ngợi là anh tuấn. Nếu hắn xấu xí như vậy, phụ hoàng sẽ không thích hắn nữa, càng đừng nói đến việc đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho hắn! Cho dù phụ hoàng không để ý đến điều này mà truyền ngôi cho hắn, nhưng hắn xấu xí như vậy, thừa kế vương vị cai quản đất nước còn có ý nghĩa gì nữa đây?

Nghĩ như vậy, tâm tình Trầm Ký Ngôn càng ngày càng ảm đạm.

Hình Nhạn Lai khi đó là thư đồng của Trầm Ký Ngôn, bị bắt đi theo đến chùa miếu nơi thâm sơn cùng cốc để chữa bệnh. Ngày ngày không được nhìn đám tỷ tỷ, muôi muội trong nhà đã đủ làm cho hắn nghẹn khuất, huống chi còn phải đối diện với Trầm Ngôn Ký bộ mặt lúc nào cũng như đưa đám, quả thật là khó chịu và sốt ruột!

Nghĩ tới nghĩ lui, Hình Nhạn Lai quyết định lôi kéo Trầm Ký Ngôn tới ngọn núi phía sau Tĩnh An Tự đặt bẫy cầy hương thuận tiện giải sầu luôn.

“Thật không biết bẫy cầy hương thì có cái gì thú vị…” Trầm Ký Ngôn căn bản không quan tâm đặt bẫy cái gì Từ đầu đến cuối Trầm Ký Ngôn không hề quan tâm đến việc săn cầy hương, chỉ mong sớm được trở về chùa để hắn đắp thuốc, muốn mình nhanh chóng trở lên anh tuấn tiêu sái giống như trước kia!

Hình Nhạn Lai không để ý đến Trầm Ký Ngôn đang oán giận, ra vẻ cao thâm nói: “Cầy hương là loài rất cẩn thận và giảo hoạt, mẫu thân ta nói đặt bẫy nó để rèn luyện tính nhẫn nại và nhanh nhẹn. Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là đang chơi đùa hay sao?”

Dọa ai chứ…

Hắn, Cửu hoàng tử Trầm Ký Ngôn túc trí đa mưu, chẳng lẽ lại không nhìn ra tên tiểu Chiết Hoa ngươi đang nghĩ cái gì hay sao? Ngay khi Hình Nhạn Lai nhìn thấy con cầy hiwong, ánh mắt của hắn đã hoàn toàn bán đứng hắn. Hình Nhạn Lai cũng thích loại tiểu dã thú lông xù này, giống như các cô nương chỉ thích thỏ trắng vậy!

“Suỵt!”

bỗng dưng Trầm Ký Ngôn dừng bước, dọa cho Hình Nhạn Lai nhảy dựng lên.

“ Làm sao vậy?”

“Ngươi nghe xem, hình như có người đang khóc.”

Hình Nhạn Lai vểnh tai lắng nghe, quả nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng khóc nức nở đứt quãng. Hình Nhạn Lai nổi hết cả da gà, không nói hai lời liền quay người bước đi. Thời điểm hắn xoay người, một bàn tay bất thình lình đặt mạnh lên vai của hắn.

“A a a a a a…”

Hình Nhạn Lai sợ tới mức thiếu chút nữa bỏ chạy trước. Trầm Ký Ngôn khinh thường nhìn hắn một cái rồi nói: “Nhìn lá gan của ngươi kìa. Mau đứng lên, đi đến phía trước nhìn xem người đang khóc là ai.”

“Sao ngươi không tự đi?”

“Rèn luyện can đảm cho ngươi.”

Dọa ai đâu chứ! Rõ ràng là ngươi đang sợ hãi !

Bất quá người ta là hoàng tử, Hình Nhạn Lai không thể không đứng lên, nơm nớp lo sợ tìm nơi phát ra tiếng khóc. Dưới ánh trăng, chỉ thấy một cô nương khoảng mười tuổi đang ngồi trên một tảng đá to khóc nức nở, trong tay còn gắt gao ôm chặt bọc hành lý nhỏ…

Nhìn thấy là một tiểu cô nương, Hình Nhạn Lai không sợ nữa. Bởi vì hắn thích nhất là tiểu cô nương!

“Tiểu cô nương, sao ngươi lại ngồi khóc một mình ở đây?”

vừa ngẩng đầu Hoa Thanh Vũ lập tức nhìn thấy một tiểu thiếu niên tuấn tú xa lạ đang đứng trước mặt mình.

“Ta ở đây đợi cha mẹ đến đón.”

“Cha mẹ ngươi sao lại để ngươi ngồi chờ ở nơi hoang vu vắng vẻ thế này?”

Tiểu Hoa vốn không thích những người có bộ dạng đẹp mắt, nhưng ở nơi này trời đất tối đen như mực, chỉ cần là người cũng khiến cho nàng cảm thấy vô cùng thân thiết. Cho nên nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều, kể hết đầu đuôi mọi chuyện ngày hôm nay cho hắn nghe.

Hình Nhạn Lai nghe xong thì sửng sốt, hắn hoài nghi không biết cô nương này có phải bị ngốc hay không. Nếu không phải rất ngốc, lý nào lại không nhận ra được cha mẹ thực sự không cần nàng, cho nên mới đem bỏ nàng lại nơi đây.

Tổ phụ Hình Nhạn Lai là nguyên lão tam triều, phụ thân là trọng thần đương triều, mà hắn lại là con trai duy nhất, độc đinh đơn truyền ba đời, cho nên từ nhỏ ngàn vạn sủng ái chỉ tập trung vào một mình hắn, ngày ngày bị đám tỷ tỷ, muội muội, di nương, bà vú và nha hoàn trong viện vây quanh. Bởi vậy mà so với nam tử khác, hắn am hiểu tâm lý của cô nương hơn, lại càng thương xót các nàng hơn. Nay nhìn thấy tiểu cô nương chín tuổi bị bỏ lại một mình trên núi, hắn không thể không quan tâm tới nàng.

“Tiểu cô nương, tên ngươi là gì?”

Hoa Thanh Vũ nhớ cha mẹ đã từng dặn nàng, trăm ngàn lần không thể nói cho người lạ nghe mình tên là gì, nhà ở đâu, nếu không sẽ xảy ra chuyện không hay. Cho nên nàng nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Ta… ngươi… Ngươi gọi ta Tiểu Hoa là được.”

“Tiểu Hoa, trước tiên ngươi nên đi theo ta. Ta ở trên Tĩnh An tự, trụ trì ở đó tốt lắm, chắc chắn sẽ giúp đỡ ngươi.”

Hoa Thanh Vũ nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Cám ơn ngươi, nhưng ta muốn ở đây đợi cha nương ta.”

Hình Nhạn không đành lòng nói cho nàng biết cha mẹ nàng sẽ không tới đây nữa, đành phải nói với nàng: “Buổi tối đi đường trên núi rất nguy hiểm, cha me ngươi không thể tới được. Nếu không ngày mai ngươi lại tới chờ họ?”

Hoa Thanh Vũ vẫn là lắc đầu: “Vạn nhất cha mẹ ta tới đây tìm mà không thấy ta thì hỏng. Ta vẫn nên ngồi đợi ở đây là tốt nhất.”

Hình Nhạn Lai thở dài, không biết phải nói như thế nào cho Tiểu Hoa muôi tử hiểu cha mẹ nàng sẽ không trở lại đây nữa. Đang lúc hắn phiền não, một giọng nói mang theo tức giận từ phía sau truyền đến: “Ngu xuẩn, cha mẹ đã không cần ngươi, ngươi còn ngốc nghếch đợi ở đây làm gì nữa?”

…..

Thời điểm Mạnh Hoài Cẩn tìm được Hoa Thanh Vũ, nàng đang ngồi ở trong phòng của mình, vẻ mặt bi thương. Hắn nhẹ nhàng đi đến ngồi xổm trước mặt nàng, khẽ hỏi: “Nàng làm sao vậy? Có phải họ Trầm kia khi dễ nàng đúng không?”

Hoa Thanh Vũ chỉ lắc đầu, không hề nói chuyện, nước mắt rơi đầy mặt.

Mạnh Hoài Cẩn không thể muốn nhìn thấy Hoa Thanh Vũ khó chịu, càng không muốn thấy nàng rơi nước mắt. Hắn tức giận nhảy dựng lên, nói muốn đi tìm Trầm Ký Ngôn tính sổ.

“Mặc kệ hắn là vương gia hay là hoàng thượng, xem ta có đánh chết hắn không.”

“Đừng!”. Hoa Thanh Vũ vội vàng ôm chặt Mạnh Hoài Cẩn: “Không có, hắn không có khi dễ ta. Hắn đối xử với ta rất tốt, còn nghe ta thổi sáo nữa.”

“Vậy sao ngươi lại khóc?”

Hoa Thanh Vũ thở dài, kể cho Mạnh Hoài Cẩn nghe một đoạn chuyện cũ.

Thì ra năm đó khi Hoa Thanh Vũ bị cha mẹ bỏ quên ở Tĩnh An tự, nàng đã gặp được Thổ Bao ca ca và người hầu của hắn. Hoa Thanh Vũ cùng Thổ Bao ca ca và người hầu của hắn trở thành bằng hữu, nhất là Thổ Bao ca ca, hắn đối xử với nàng rất tốt.

Thổ Bao ca ca khi đó cũng không có đẹp mắt như hiện tại, chỉ là một tiểu tử có gương mặt lở loét xấu xí. Cho nên Hoa Thanh Vũ đặc biệt thân thiết với hắn, cũng hết sức quý trọng tình bạn hữu nghị này.

Không lâu sau, người nhà ở kinh thành tới đón hắn. Thổ Bao ca ca nói với Hoa Thanh Vũ hãy chờ hắn, qua vài ngày nữa hắn sẽ lại tới tìm nàng.

Hoa Thanh Vũ chưa bao giờ nghĩ Thổ Bao ca ca sẽ lừa nàng, vẫn ngốc nghếch ở đó chờ hắn. Một tháng sau, khi cha mẹ nàng đến chùa, muốn đón nàng về nàng cũng không muốn, chỉ nói nàng đã đáp ứng Thổ Bao ca ca sẽ đợi hắn, không muốn về nhà.

Cha mẹ răn dạy nàng một trận, dứt khoát để nàng lại Tĩnh An tự ba tháng, đến tận Trung thu mới đến đón nàng về. Ngày đó nàng ngồi trên xe ngựa, ngoái đầu lại nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn không thấy Thổ Bao ca ca xuất hiện