Thiên Hạ Vô Nhị (Hoa Gia Hỷ Sự)

Chương 12



Edit: Song Tử (LTTU156)

Hoa Thanh Vũ thấy Mạnh Hoài Cẩn trừng lớn mắt nhìn mình, sau vài giây sửng sốt hắn che miệng nghiêng mặt đi không nhìn nàng, nhìn kỹ có thể thấy trên mặt hắn có chút đỏ ửng..

Xong rồi, nhất định là bị mình nói trúng nên hắn mới xấu hổ như vậy!

Mạnh Hoài Cẩn thật không ngờ Hoa Thanh Vũ lại trực tiếp như vậy, nhất thời hắn lâm vào tình thế khó xử..

Ăn?

Nàng còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu..

Không ăn?

Nàng đã hỏi mình như vậy, người ta là một cô gái da mặt mỏng, mình không bày tỏ thì cũng không tốt lắm..

Chờ một chút, sao ta lại lo lắng về vấn đề này chứ! Giống như ta thật sự có tà niệm với nàng vậy! Ta đường đường là Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, sao có thể thích một tiểu nha đầu khó coi như vậy.

Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Mạnh Hoài Cẩn, Hoa Thanh Vũ hoàn toàn chắc chắn, thì ra mình thật sự là thức ăn.

“Ta..” Mạnh Hoài Cẩn còn chưa kịp mở miệng, đã bị chuyện xảy ra sau đó làm chấn động.

Bùm một tiếng Hoa Thanh Vũ quỳ xuống trước mặt Mạnh Hoài Cẩn, ôm đùi hắn nước mắt lưng tròng nói: “Đại tướng quân, cầu xin ngài đừng ăn ta, ta không muốn chết, tuy rằng thân thể của ta luôn không tốt, nhưng mà ta thật sự rất muốn rất muốn sống. Ta còn muốn gả cho một nam nhân có tâm địa thiện lương tướng mạo xấu xí, ta còn muốn sinh một đứa nhỏ, ta không muốn bị ăn thịt đâu. Ngài ăn người khác đi, ngài xem, trên người ta chẳng có tí thịt gì, thịt của ta chắc chắn không ngon đâu, một chút cũng không ngon!”

Lúc này, Mạnh Hoài Cẩn thật sự là trợn mắt há hốc mồm .

Nữ nhân này! Nữ nhân này lại thật sự cho rằng mình muốn ăn nàng!

“Phụt ha ha!”

Mạnh Hoài Cẩn cười to, cười đến chảy nước mắt .

Hoa Thanh Vũ thấy hắn cười, tưởng tâm trạng của hắn rất tốt, cho nên sẽ không ăn thịt mình, nghiêng đầu nhìn hắn nói: “Ngài không ăn ta sao?”

“ Ăn!” Mạnh Hoài Cẩn cố ý dọa nàng.

Hoa Thanh Vũ sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, cơ thể run rẩy giống như một chiếc lá rụng, Mạnh Hoài Cẩn nhìn thấy dáng vẻ này của nàng cảm thấy rất vừa lòng, cũng không dọa nàng nữa, bước đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống nói: “Yên tâm, ta nói “ăn” với ngươi không phải là ý đó, ta cũng không ăn thịt người.”

“Nhưng ta nghe nói ngài ở trên chiến trường có ăn thịt người, còn có thể dùng Mộc Côn xuyên qua tù binh nướng trên lửa để ăn.”

“Đó là để hù dọa người khác, chính vì có tin đồn như vậy nên trước khi bắt đầu đánh nhau, kẻ thù sẽ phải sợ ta ba phần. Sao ta có thể thật sự ăn thịt người chứ? Là cầm thú mới có thể làm được việc đó. Ngươi ở trong phủ của ta lâu như vậy, lẽ nào ngươi còn chưa tin ta?”

Nhìn Mạnh Hoài Cẩn hai mắt phát sáng, nghĩ bình thường hắn đối với mình rất tốt, Hoa Thanh Vũ gật gật đầu nói: “Ta tin ngài.”

Mạnh Hoài Cẩn khoái trá nở nụ cười, vỗ vỗ đầu nàng nói: “Đây mới là Tiểu Hoa ngoan của ta.”

Hoa Thanh Vũ cảm thấy có chút ngượng ngùng, Mạnh Hoài Cẩn tốt với nàng như vậy, vậy mà nàng lại hoài nghi hắn như thế, thật sự là có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Nàng cúi đầu, vò góc áo nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ta không nên nghĩ ngài như vậy..”

“Không sao.” Mạnh Hoài Cẩn kéo Hoa Thanh Vũ đến, vỗ vỗ bụi bám trên váy nàng xuống nói: “Bây giờ có thể theo ta đi dạo phố rồi chứ?”

“Vâng!” Hoa Thanh Vũ khoái trá gật đầu một cái, đuổi theo bước chân của Mạnh Hoài Cẩn.

“Đúng rồi!” Hoa Thanh Vũ buông tâm sự xuống, cười híp mắt bước tới trước mặt Mạnh Hoài Cẩn hỏi: “Ngài bảo “ăn” không giống như ta nghĩ, chẳng lẽ chữ “ăn” còn có ý khác sao?”

Mạnh Hoài Cẩn bỗng nhiên dừng bước, Hoa Thanh Vũ không hiểu tại sao, cũng đứng lại nhìn hắn.

“Ngươi thật sự muốn biết?” Mạnh Hoài Cẩn hỏi.

“Muốn.” Hoa Thanh Vũ gật đầu.

“Vậy được rồi.”

Chỉ thấy trên mặt Mạnh Hoài Cẩn xuất hiện một nụ cười không có ý tốt, khiến Hoa Thanh Vũ nổi cả da gà, bỗng nhiên nàng có chút hối hận.

Khi nàng còn chưa kịp nói chuyện, gương mặt xinh đẹp của Mạnh Hoài Cẩn bỗng nhiên xuất hiện trước mắt nàng, hai người gần như dán sát vào nhau.

Mạnh Hoài Cẩn hôn một cái thật nhanh lên đôi môi hồng nhuận của Hoa Thanh Vũ, sau đó dùng giọng nói vô cùng dịu dàng nói: “Chính là ý này.”

Hoa Thanh Vũ trợn to mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn, “ăn”.. Chính là hôn môi sao?

Nhìn thấy gương mặt đỏ rực và ánh mắt mê mang của Hoa Thanh Vũ, Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy mình hoàn toàn bị lấy lòng, quả nhiên không ai có thể chống lại sức hấp dẫn của Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm.

Nhưng mà chuyện làm cho Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy khó chịu là, dọc đường đi Hoa Thanh Vũ chỉ duy trì một vẻ mặt, gương mặt đỏ hồng, ngơ ngác đi theo phía sau hắn, hắn hỏi cái gì nàng cũng gật đầu, đưa cho cái gì nàng cũng nhét vào miệng.

“Đây là son, không ăn được..”

Hoa Thanh Vũ sửng sốt, lập tức cất son đi, cúi đầu mặt càng thêm đỏ.

Cuối cùng cũng chịu đựng được đến khi hồi phủ, tuy rằng khi chân bị thương nàng có thể cùng ăn cơm với Mạnh Hoài Cẩn, nhưng hiện tại nàng đã tốt hơn rất nhiều, nên tiếp tục làm nha hoàn hầu hạ hắn, cho nên Hoa Thanh Vũ cúi đầu đứng bên cạnh Mạnh Hoài Cẩn không nói lời nào.

Mạnh Hoài Cẩn không ngờ Hoa Thanh Vũ lại trở về dáng vẻ này, tuy rằng nàng ngốc nghếch ngây ngô nhưng cũng rất thú vị, nhưng mà dù sao nàng không nói chuyện với hắn vẫn làm cho hắn có chút buồn.

Thực sự là do vẫn còn quá nhỏ sao? Chỉ đùa một chút thôi mà, lại bị dọa thành cái dạng này..

“Ngồi xuống.” Mạnh Hoài Cẩn nói.

Hoa Thanh Vũ cúi đầu suy nghĩ thật nhanh, sau đó lại lắc đầu.

“Ngươi không ngồi, ta sẽ “ăn” ngươi!”

Nghe vậy Hoa Thanh Vũ nhanh như chớp lập tức ngồi xuống, Mạnh Hoài Cẩn chưa bao giờ thấy nàng làm chuyện gì mà nhanh nhẹn như vậy đấy!

Hoa Thanh Vũ ngồi xuống rồi, nhưng Mạnh Hoài Cẩn lại càng mất hứng!

Hắn cho rằng mình là thiếu niên đại tướng quân đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, hắn đường đường kinh thành đệ nhất mĩ nam, là Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, là đối tượng hàng ngàn hàng vạn cô gái theo đuổi, vậy mà lại bị ghét bỏ như thế!

“Ngươi chán ghét ta “ăn” ngươi như vậy sao?”

Hoa Thanh Vũ lắc đầu, dừng một chút, sau đó lại dùng sức gật đầu.

Thấy Mạnh Hoài Cẩn đen mặt, Hoa Thanh Vũ mới ấp úng mở miệng nói: “Ngài.. Ngài không thể ăn ta..”

“Tại sao lại không thể! Nàng cảm thấy ghê tởm sao?”

Hoa Thanh Vũ nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Thật sự không có cảm thấy ghê tởm..”

“Vậy nàng cảm thấy khó chịu sao?”

“Cũng không cảm thấy khó chịu.”

Tâm trạng của Mạnh Hoài Cẩn rất tốt, cười tủm tỉm nói: “Vậy sao nàng không cho ta “ăn”.”

“Rất mắc cỡ.. Ta không thích..”

Nghe vậy Mạnh Hoài Cẩn sửng sốt, trong lòng rất nhanh hiện lên suy nghĩ muốn trêu trọc nàng, không để Hoa Thanh Vũ phản ứng kịp, Mạnh Hoài Cẩn tiến lại gần hôn một cái thật nhanh lên má của nàng, sau đó cười híp mắt nói: “Loại chuyện này, làm nhiều sẽ không xấu hổ nữa.”

“Ngươi! Ngươi đồ vô lại!”

Hoa Thanh Vũ lập tức nhảy dựng lên, lui về phía sau một bước dài giữ một khoảng cách với Mạnh Hoài Cẩn.

Không còn thẹn thùng, chỉ còn tức giận !

Nàng thở phì phì trừng mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn, chỉ vào hắn mắng: “Ngươi thật bỉ ổi, đồ lưu manh!”

“Tức giận như vậy sao?” Hoa Thanh Vũ càng tức giận Mạnh Hoài Cẩn càng cảm thấy thú vị, hắn híp mắt nói: “Rất nhiều cô nương trong kinh thành đỏ mắt chờ mong hy vọng ta sẽ hôn các nàng một cái, ta nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, bây giờ trong một ngày nàng được bổn công tử hôn hai lần, nên cảm ơn mới đúng!”

“Ngươi!” Hoa Thanh Vũ chán nản: “Người khác đỏ mắt chờ mong hy vọng thì ngươi đi hôn người khác đi! Ta không thèm ngươi hôn!”

Mạnh Hoài Cẩn nghe nàng nói như vậy cảm thấy rất tức giận, hừ lạnh một tiếng nói: “Nàng đang được lợi lớn đó có biết không, tranh thủ vui vẻ đi, ta không thu tiền của nàng đâu.”

“Khốn kiếp!” Hoa Thanh Vũ không nghĩ ra lời nào để mắng tiếp, chỉ có thể thở phì phì trừng mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn.

“Trừng mắt nhìn ta làm gì, ngồi đi, không ăn cơm sao? Hôm nay có món gà ngâm rượu mà nàng thích nhất đấy.”

“Không ăn!” Hoa Thanh Vũ ở xa xa đứng một bên nói: “Ngươi đang bắt nạt ta.”

“Được được được, ta thề ta sẽ không trêu chọc nàng nữa, vẫn không được sao?” Vẻ mặt Mạnh Hoài Cẩn bất mãn than thở nói: “Thật không hiểu tại sao nàng lại tức giận như vậy..”

Nghe thấy Mạnh Hoài Cẩn thốt ra những lời này, Hoa Thanh Vũ càng tức giận hơn, mặt đỏ lên nói: “Ta.. Ta còn chưa lập gia đình.. Ngươi sao có thể tự ý hôn ta!”

Lần đầu tiên hôn còn có thể hiểu là vì muốn giải thích nàng biết “Ăn” là gì, lần thứ hai tuyệt đối chính là đùa giỡn lưu manh .

“Nếu người khác biết, sau này ta làm sao mà gả ra ngoài được!”

“Hừ..” Mạnh Hoài Cẩn hừ lạnh một tiếng, chẳng hề để ý nói: “Nhiều chuyện, bị người khác biết thì sao, cùng lắm thì ta cưới nàng làm phu nhân là được.”

Mạnh Hoài Cẩn vừa nói lời này ra, hai người trong phòng đều sửng sốt.

Một người là Hoa Thanh Vũ, người còn lại chính là Mạnh Hoài Cẩn.

Tại sao hắn lại nói như vậy?

Tại sao ta lại nói như vậy!

Xong rồi.. Hắn coi trọng ta ..

Xong rồi.. Đầu óc của ta không hoạt động ..

Không không không, Mạnh Hoài Cẩn nghĩ, hắn tuyệt đối sẽ không cưới Hoa Thanh Vũ, dáng vẻ bình thường như vậy, hắn sẽ bị người ta hoài nghi trình độ thưởng thức của mình! Hơn nữa hắn đường đường là kinh thành đệ nhất mĩ nam, cho dù không cưới thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thì cũng phải cưới kinh thành đệ nhất mỹ nhân chứ? Hắn là người có phẩm vị cao như vậy, tuyệt đối sẽ không có hứng thú với Hoa Thanh Vũ!

“Thực xin lỗi, ta chỉ..” Mạnh Hoài Cẩn vốn định nói chỉ là nói đùa thôi, muốn Hoa Thanh Vũ đừng để trong lòng, nhưng hắn còn chưa nói xong đã bị Hoa Thanh Vũ cắt ngang.

“Ta không thèm gả cho ngươi làm phu nhân đâu..” Hoa Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng nói.

Cái gì! Nàng dám ghét bỏ hắn!

Nhìn gương mặt vô cùng tinh xảo của Mạnh Hoài Cẩn, Hoa Thanh Vũ nhịn không được rùng mình một cái..Dáng vẻ lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu nàng nhìn cả đời, không phải là nghẹn chết sao..

Có chết cũng không muốn!

Hoa Thanh Vũ thở dài, thật ra thì mọi phương diện của Mạnh Hoài Cẩn đều rất tốt, chỉ tiếc nàng là người rất để ý dung mạo.. Biết rõ là phải thay đổi điểm này, nhưng không thể sửa được..

“Ngươi trừng mắt nhìn ta làm chi?” Hoa Thanh Vũ hỏi.

“Bản công tử không xứng với ngươi sao? Tại sao ngươi lại có dáng vẻ ghét bỏ như vậy?” Mạnh Hoài Cẩn chán nản.

Hoa Thanh Vũ ngồi vào trên ghế, chậm rì rì gắp đồ ăn cho vào miệng, chẹp chẹp hai cái, mới thờ ơ nói: “Dĩ nhiên là vì diện mạo của ngươi.”

“Diện mạo của ta?”

Mạnh Hoài Cẩn không rõ, chẳng lẽ vì gương mặt anh tuấn tiêu sái của hắn, cho nên nàng cảm thấy mình không xứng với hắn?

Nghĩ đến đây tâm tình của hắn tốt hơn một chút, thì ra là thế, cũng không trách nàng đã nghĩ như vậy, hắn có phong thái của tiên nhân, đúng là sẽ khiến nữ nhân cảm thấy mặc cảm tự ti.

Nhưng ngay khi hắn muốn an ủi nội tâm tự ti của Hoa Thanh Vũ một chút, hắn lại nghe thấy Hoa Thanh Vũ mở miệng, một câu nói của nàng thôi, khiến cho Mạnh Hoài Cẩn và nhóm thủ hạ phó tướng của mình nửa tháng không vui.

Mạnh Hoài Cẩn bị Hoa Thanh Vũ đả kích cảm thấy không thoải mái.

Nhóm phó tướng bị đại tướng quân đánh cảm thấy không thoải mái.

Hoa Thanh Vũ vẻ mặt ghét bỏ nói: “Gương mặt của ngươi thật sự rất đáng ghét.”