Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Chương 15



“Hừ, ngươi vừa rồi kiên quyết ôm ta đi ra làm gì?” A Ly vẫn là không cam lòng.

“Nơi đó rất nguy hiểm.” Đông Vân Tường Thụy đơn giản trả lời.

“Ngươi thực tin có người đuổi giết hắn?” A Ly hỏi.

“Ân.” Đông Vân Tường Thụy gật gật đầu.

Thấy thái độ Đông vân Tường Thụy thật sự không giống như nói dối, A Ly cũng có chút lo lắng cho lão khiếu hóa kia, “Chúng ta không phải là nên lưu lại giúp hắn sao?”

“Hắn không cần chúng ta hỗ trợ, chúng ta lưu lại, sẽ chỉ làm hắn phân tâm mà thôi.”

“Nghe ngươi nói như vậy, giống như hắn rất lợi hại? Bất quá dù thế nào ta cũng không cảm thấy được hắn là võ lâm cao thủ nha?”

A Ly cho rằng chính mình chỉ cần dùng một ngón tay, cũng có thể đẩy ngã hắn.

Chỉ Thủy lắc đầu nói: “Ngươi không thấy người vừa rồi sao. Hắn thổ nạp hữu trí, hô hấp đều đều, rõ ràng là người có nội lực cực kỳ thâm hậu, hẳn chính là cao thủ danh tàng nhi bất lộ. . . . . . Hơn nữa nội công của hắn, hình như xuất thân từ Niếp gia.”

“Chỉ Thủy, ngươi xác định?” Đông Vân Tường Thụy đột nhiên khẩn trương .

“Cái gì nha?” A Ly nghe không hiểu.

“Niếp gia đã từng chịu cảnh diệt môn , như thế nào có thể còn có truyền nhân.”

“Tiểu vương gia, chẳng lẽ ngươi không biết là niên kỉ người này cùng lúc lại rất giống Niếp Nguyên Trinh sao?”

“Niếp Nguyên Trinh?”

“Đúng vậy, chính là tiền triều ngự tiền thị vệ Đô Thống —— Niếp Nguyên Trinh.”

“Đó là người nào nha?” A Ly truy hỏi kỹ càng sự việc.

Chỉ Thủy nói tiếp: “Niếp Nguyên Trinh từ nhỏ thành thục các môn thần công bí tịch, được ví như thần đồng, sau khi về triều làm quan, cũng rất được trọng dụng, lên chức rất nhanh. Nhưng khoảng hơn hai mươi năm trước, Niếp gia đột nhiên gặp tai họa bất ngờ, Niếp gia cao thấp gần trăm mạng người, trong một đêm mà chết không còn ai, sau khi kiểm tra thi thể người chết, mới phát hiện chỉ thiếu Nhiếp Nguyên Trinh. Cho nên có người phỏng đoán, hắn vẫn còn sống.”

A Ly kinh hô: “Thực nhìn không ra!”

Quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, một lão khiếu hoa mà cũng có lai lịch đến vậy. A Ly càng nghĩ càng hối hận, người ta anh hùng mạt lộ, cả nhà bị giết, không thể không dựa vào việc bán tiểu thuyết để kiếm sống, cả người bản lĩnh lại không có chỗ thi triển, thật sự là rất đáng thương . . . . . . Chính mình cư nhiên còn không thông cảm, nói châm chọc. . . . . .

A Ly đột nhiên quyết định: “Ta phải trở về giải thích với hắn!”

Dứt lời, A Ly bỏ lại Đông Vân Tường Thụy cùng Chỉ Thủy, quay đầu chạy về.

Nhưng mới vừa chạy được hai bước, đã bị Đông Vân Tường Thụy túm trở về.

“A Ly cô nương, ngươi sẽ không muốn gây thêm phiền phức đấy chứ. Vừa rồi ngươi cũng đã nghe Niếp tiền bối nói, không muốn chết liền rời đi, đang có không ít người ngựa chạy về hướng này.”

Không ai biết chân tướng của việc Niếp gia bị diệt môn hơn hai mươi năm trước, cũng không ai biết Niếp gia hơn hai mươi năm trước, đến tột cùng đã trêu chọc người nào. Nhưng có thể tưởng tượng, địch nhân kia nhất định là một kẻ thực sự đáng sợ, có thế lực bao trùm thiên hạ, bằng không tuyệt không thể chỉ trong một đêm mà huyết tẩy Niếp gia, lại không thể truy tra ra hung thủ.

Đây là lần đầu tiên Đông Vân Tường Thụy dùng biểu tình đứng đắn như thế nói chuyện với A Ly, A Ly cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng đột nhiên lạnh  một chút, thấp giọng nói: “Chính là, ta còn là cảm thấy được. . . . . .”

Nếu giờ không quay về xin lỗi, chỉ sợ lương tâm hắn sẽ bị cắn rứt.

Gặp A Ly do do dự dự, như là còn muốn trở về, Chỉ Thủy tiến lên nói: “Còn chê ngươi nhiễu loạn vẫn còn chưa đủ sao?”

“Nhưng là. . . . . . Tổng cảm thấy được rất kỳ quái. . . . . .” Kinh ngạc nhìn đường về, A Ly có chút lo lắng, “Nếu hắn biết có người muốn giết hắn, nhưng lại cách xa tới mười dặm, vì cái gì không trốn đi?”

“Đại khái. . . . . . Là muốn một cái kết thúc sao?” Đông Vân Tường Thụy thấp giọng đoán nói.

“Kết thúc?” A Ly lập lại một lần, cảm thấy chính mình giống như nghe được một cái từ rất xa lạ, “Nói như vậy, trong chốc lát nữa, địa phương này sẽ kéo tới một màn tinh phong huyết vũ sao?”

“Đúng vậy, cho nên mới kêu ngươi đi mau.” Đông Vân Tường Thụy nói, “Nếu cứ ngây ngốc ở đây thêm một giây nào nữa, liền sinh thêm nhiều nguy hiểm. Tuy rằng không biết đến tột cùng là ai muốn tìm hắn kết thúc, nhưng chúng ta cũng chỉ là hậu bối, không nhúng tay vào thì hảo hơn.”

A Ly nghĩ nghĩ, cảm thấy được Đông Vân Tường Thụy nói cũng có đạo lý. Tuy rằng A Ly đối với chuyện sắp phát sinh cũng có chút tò mò, lại lo lắng, nhưng cuối cùng nhịn xuống không có tái trở lại.

Lúc này, chỉ thấy Chỉ Thủy cầm chút thủ ghim sâu vào đất, cúi người vừa nghe, sắc mặt khẽ biến, lập tức đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc bẩm báo Đông Vân Tường Thụy nói: “Những người đó cũng sắp tới rồi! Chúng ta đi con đường này, thực sẽ đụng độ!”

“Vậy trước tránh một chút đi. . . . . .”

Đông Vân Tường Thụy vừa nói xong, đã bắt đầu nhìn bốn phía chung quanh, xem có cái gì … hay địa phương nào có thể tạm thời né tránh.

Nhưng đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền tới tiếng kêu lớn của một con chim to, ba người đều bị hoảng sợ, chỉnh tề nhất trí ngẩng đầu —— chỉ thấy trên đỉnh đầu có một con diều hâu đang lượn vòng!

“Diều hâu?” A Ly kinh ngạc thốt lên, hắn không nghĩ tới chính mình có thể tại nơi trồng trọt này nhìn thấy diều hâu.

Mà Chỉ Thủy phản ứng lại càng thêm kỳ quái, hắn nhìn con diều hâu kia, thấp giọng tự nói  một câu: “Thất Thất?”

“Thất Thất?” A Ly mạc danh kỳ diệu quay đầu lại nhìn Chỉ Thủy.

Lúc này, Đông Vân Tường Thụy cũng tiến đến, sắc mặt ngưng trọng hỏi Chỉ Thủy: “Ngươi xác định nó là Thất Thất?”

Chỉ Thủy gật gật đầu, tiến lên từng bước, nhìn lên lên con đại ưng chỉ bay lượn trên đỉnh đầu bọn họ, khúc chỉ nhập khẩu, thổi ra một tiếng tiêu âm hưởng lượng. Tiêu âm chưa tắt, không trung liền truyền đến một tiếng ưng minh bén nhọn—— đúng là đáp lại tiếng con diều hâu kia! Hơn nữa còn bay vọt về phía Chỉ Thủy!

“A!”

A Ly hét lên một tiếng, bị dọa phải lui về phía sau từng bước. Mà Chỉ Thủy lại vươn cánh tay phải, tựa hồ như đang nghênh đón con diều hâu kia đến. Lúc này, chỉ thấy con diều hâu đập cánh vài cái, thân thể khổng lồ linh hoạt đậu trên tay Chỉ Thủy, còn dùng cánh vỗ vỗ đầu Chỉ Thủy, giống như là đang chào hỏi lão bằng hữu.

A Ly thấy vậy sửng sốt sửng sốt, đối Chỉ Thủy sùng bái lại gia tăng vài phần. Nghĩ thầm về sau có cơ hội, nhất định phải kêu Chỉ Thủy dạy mình dưỡng lão ưng.

“Chỉ Thủy đại ca nha. . . . . .” A Ly vẻ mặt nịnh nọt mỉm cười, tới gần Chỉ Thủy, chỉ chỉ kia con ưng, hỏi, “Là ngươi dưỡng sao? Ta nghe ngươi vừa rồi gọi hắn Thất Thất. . . . . . Thất Thất, là tên của hắn sao?”

“Không phải.” Chỉ Thủy không mang theo cảm tình trả lời, thanh âm tựa như đang đọc báo cáo không có tiết tấu, ” Con diều hâu này không phải của ta, mà là của bằng hữu ta. Thất Thất, là bằng hữu của ta đặt tên cho nó.”

” Bằng hữu của ngươi là ai nha?” A Ly tiếp tục hỏi.

Nhưng lần này, Chỉ Thủy nhưng không có lập tức trả lời, mà là quay đầu đối Đông Vân Tường Thụy nói: “Thiếu chủ, xem ra Thiển Thương cũng đến kinh thành .”

—— Thiển Thương?

A Ly lại nghe thấy một cái tên xa lạ, nghĩ thầm, chẳng lẽ con diều hâu kêu Thất Thất này, là của cái người gọi Thiển Thương kia dưỡng?