Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Chương 107



Tới sáng ngày thứ hai, Thủy Du Ngân mơ màng trầm trầm mà hơi hơi mở mắt, cảm thấy đau đầu không thôi, đưa tay vừa sờ, lại phát hiện trên trán mình quấn một vòng băng gạc. Nhớ lại chuyện tối hôm qua, còn cảm thấy thật giống như đang nằm mơ .

“Tỉnh?” Phượng Lê an vị bên giường của hắn.

“Ân.” Thủy Du Ngân đỡ lấy cái trán, chậm rãi đứng dậy, hỏi, “Bên ngoài thật ồn ào, xảy ra chuyện gì?” .

Phượng Lê cười nói: “Còn đang thảo luận ai làm hoàng đế đó.”

“Hừ, một đám nghịch tặc.” Tiếng mắng Thủy Du Ngân đkhông có nửa điểm khí lực, nghe thấy càng giống nói giỡn, dừng lại một chút hỏi Phượng Lê nói, “Nơi này là nơi nào ?”

Phượng Lê đáp: “Vẫn là hoàng cung.”

“Bọn họ ở tại chỗ này, không sợ bị hoàng hậu phát hiện?” Thủy Du Ngân thầm nghĩ phải nhanh chóng đem bọn họ tống ra ngoài cung mới an toàn.

“Cũng sắp ly khai, Vinh Nghĩa quận chúa sẽ đưa bọn họ đi. Mạc Triêu Diêu nói muốn đi Trung Châu gặp mẫu thân, A Ly cũng đi theo hắn, Vinh Nghĩa quận chúa tuy rằng cũng rất muốn đi theo. Nhưng nàng vừa đi, hoàng hậu có thể sẽ phát hiện, chỉ dành từ bỏ.”

“Ngươi thì sao?”

“Ta?” Phượng Lê sửng sốt, “Ta cũng muốn đi sao?”

“Ngươi còn muốn chạy sao?” Thủy Du Ngân hỏi lại.

“Ta…” Phượng Lê cúi đầu, ấp a ấp úng, mất thật lớn can đảm mới nói ra, “Ta không muốn đi. Từ lần đầu tiên gặp mặt, ta liền nguyện ý đi theo ngươi. Trừ phi có một ngày, ngươi đuổi ta đi mới thôi.” .

“Quả nhiên là ngu ngốc.” Thủy Du Ngân thở dài, sau đó lại bật cười.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇.

Trên đường điTrung Châu đích, Bạch Thiên Lý làm người đánh ngựa, A Ly cùng Mạc Triêu Diêu ngồi trong thùng xe nói chuyện phiếm:

“Phượng Lê theo hắn sẽ hạnh phúc chứ?”

“Ai biết, có lẽ tình yêu có thể thay đổi hết thảy đi?”

“Nhưng Thủy Du Ngân quá xấu xa!”

“Đừng như thế nói, vì có thể lên ngôi vị hoàng đế, ai không nhuốm máu đầy mình chứ?”

“Nói là như thế nói…” .

“Đúng rồi, Đông Vân Tường Thụy mà? Đã lâu không thấy hắn .” .

“Về sớm Vân Nam rồi.”

“Sao vậy không cùng chúng ta nói lời từ biệt?” .

“Hắn có nói từ biệt với ta nha, sao vậy? Hắn không tìm ngươi?”

“Quả nhiên, gia khỏa kia đãi ngộ khác biệt thực nghiêm trọng!” .

“Đừng như thế nói, hắn là người tốt.” .

“Đúng rồi, A Ly, chờ sau khi đi Trung Châu thấy mẹ ta, chúng ta đi về nhà ngươi đi?” .

“Gì, để làm chi?”

“Muốn đi gặp cha nương ngươi nha.”

“Ta chỉ có ông nội.”

“Vậy đi gặp gặp gia gia của ngươi.”

“Không thấy được … Cũng trở về không được, nhà của ta thật sự rất xa rất xa .” .

“Vậy ngươi làm sao tới đây?”

“Tai nạn xe cộ đó.”

“Tai nạn xe cộ?” .

“Chính là bị một chiếc xe hơi tông tới được nha.” .

“Chúng ta đây lại bị tông một lần tốt lắm, Tiểu Bạch, mau tìm một chiếc xe tông tông!”

“Không được đâu. Cái gọi là tai nạn xe cộ ni, chính là lúc ngươi không chú ý đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên tông tới mới được!”

“Đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên tông tới đây?”

“Đúng đúng.”

“Liền giống như vậy?” Mạc Triêu Diêu chỉ ngoài xe.

A Ly cả kinh, quay đầu vừa thấy, chỉ thấy một chiếc đột nhiên xuất hiện, xe ngưu kia đấu đá lung tung rồi đột nhiên cách nơi của bọn họ không đến mười bước chân.

A Ly hét lớn: “Bạch Thiên Lý, chú ý bên phải nha!”

“Ân?” Bạch Thiên Lý rất chuyên chú phía trước, nhưng lại không có phát hiện bên phải còn có xe ngưu hướng lại đây, khi quay đầu nhìn lại thì đã muộn. Chỉ nghe 『 oanh 』 một tiếng vang thật lớn, toàn bộ thùng xe đều bị cuồng ngưu đánh bay đi ra ngoài! .

A Ly cùng Mạc Triêu Diêu cũng theo thùng xe bay lên trời cao…

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Ánh mặt trời hảo chói mắt nha…

Lúc A Ly lại mở to mắt, y thấy được mặt trời cùng cây.

Chẳng lẽ nơi này chính là thiên đường?

A Ly còn không có quên chuyện y bị ngưu xe chàng tông. Bất quá trên người một chút cũng không đau, giống như đang ngủ một giấc mộng. Lúc này A Ly đang nằm ở trên một mảnh cỏ, mảnh cỏ này y phi thường quen thuộc, bởi vì cách võ quán không xa. Lúc trước, khi nghỉ ngơi, y thường xuyên chạy tới nơi này, nằm nhìn không trung một một gợn mây.

── chẳng lẽ ta lại đã trở lại!

A Ly đột nhiên ý thức được vấn đề này, một cái giật mình ngồi dậy.

Lúc này phía sau truyền đến một thanh âm: “A Ly! A Ly!” .

── a! Này thanh âm?

“A Phi!” A Ly một chút nhảy lên lên, A Phi là cùng sư huynh tốt của y.

“A Ly, em sao lại ở trong này, mau trở về.” A Phi chỉ A Ly hướng võ quán rồi phóng đi.

_TBD: trở về hiện đại nên đổi cách xưng hô nha.

“A Phi, tôi rất nhớ anh nha! Mấy tháng không thấy anh chưa có thay đổi gì cả!” A Ly bổ nhào vào trên người A Phi, cảm động đến độ muốn rơi lệ .

“Nói ngốc cái gì, chúng ta không phải mỗi ngày đều gặp mặt sao?”

“A?” A Ly trợn tròn mắt, hỏi, “Chẳng lẽ tôi không có bị tai nạn xe?”

“Tai nạn xe cộ gì?”

“Tôi không có chết?”

“Hừ hừ.” A Phi cười lạnh nói, “Bây giờ tuy rằng em chưa chết, bất quá sắp chết.”

“Tại sao?”

“Bởi vì phòng của em đột nhiên chui ra một người.”

“Người nào nha?” .

“Anh cũng không biết, bất quá cách ăn mặc của người nọ rất kỳ quái. Vừa rồi lúc anh dọn chăn cho em, đem chăn xếp qua một bên, hắn liền nằm ở trên giường em . Bất quá, thật đúng là một đại mỹ nhân.”

“Có chuyện gì này?” A Ly sửng sốt, nhưng lập tức liền đoán ra một ít, hỏi, “Ông nội có biết hay không?”

“Biết nha, đã muốn đuổi đi. Sư huynh sư đệ khác, cũng đều đi qua xem náo nhiệt .” .

“Cái gì? !” .

A Ly một phen đẩy A Phi ra, vội vội vàng vàng hướng phòng của mình phóng đi. Kéo rèm vào, chỉ thấy trong phòng đã đầy ấp người. A Ly đẩy đám người ra vọt vào đi, chỉ thấy ông nội đã ngồi ở bên giường hướng Mạc Triêu Diêu vấn đề : “Nói, ngươi tại sao ở trên giường cháu của ta ?”

“Ta vừa mở mắt liền ở trong này .” Mạc Triêu Diêu trả lời.

“Trên sàn đan kia sao lại có vết máu?”

“Thực rõ ràng, ta bị thương.”

“Tại sao chỉ thương ở trên mông?” .

Chờ, từ từ… .

A Ly nghe nghe, sao vậy cảm thấy đối thoại này quen tai đến thế chứ?

Giống như… Giống như… Đúng rồi!

Chính là sau khi mình xuyên đến hoàng cung, mình và Vinh Nghĩa quận chúa nói mà. Không nghĩ tới màn đối thoại kia, hiện tại cư nhiên lại hoàn toàn tái hiện tại trên người Mạc Triêu Diêu cùng gia gia của hy .

“Mau trả lời, tại sao chỉ thương trên mông ?” .

“Bởi vì… Bởi vì chỗ kia bị đâm thật thô bạo nha, thực dùng sức đó…”

“Cái gì! ?” Ông nội đã chịu không nổi , hai mắt trợn lên.

“Ta để giải thích, ta để giải thích!” A Ly vội vàng nhào qua che cái miệng đang nói lung tung của Mạc Triêu Diêu.

“Hừ!” Ông nội nhéo lỗ tai A Ly, giáo huấn nói, “Xú tiểu tử, tốt không học học trộm nhân! Nhưng lại trộm nam nhân! Hơn nữa, nhưng trộm nam nhân còn lớn tuổi ngươi ngươi! Hơn nữa, hơn nữa, lại có dị trang phích*! Nhất định là ngươi buộc hắn mặc cổ trang, có phải hay không? Cũng không phải chụp phim võ hiệp !” .

_dị trang phích : sở thích mạc trang phục khác thường.

“Không phải nha… Ông nội…” .

“A Ly…” Mạc Triêu Diêu duỗi tay ra, đem A Ly ôm vào trong lòng , vô cùng thân thiết nói, “Hắn chính là gia gia của ngươi sao, hảo thân thiết yêu.”

“Vậy sao?” A Ly cơ thể cứng ngắc.

“Nói mau, hắn rốt cuộc là cái gì của ngươi?” Ông nội đặt câu hỏi.

“Không có, chúng ta chỉ là…” A Ly một chưởng đẩy Mạc Triêu Diêu ra, thất kinh giải thích, “Kỳ thật chúng ta chỉ là…”

Nói chỉ nói tới đây, im bặt.

Không chỉ có là A Ly, tất cả mọi người ở đây đều nói không nên lời nói, mở to hai mắt nhìn ra một màn kinh người diễn ra một màn kinh người bọn họ !

Chỉ thấy Mạc Triêu Diêu cúi đầu hôn lên miệng A Ly , mà thân thể A Ly cứng ngắc rồi ngã vào trong lòng Mạc Triêu Diêu , chớp chớp cặp mắt to sáng ngời kia, giống như chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Qua lâu thật lâu, mới nghe được âm thanh mọi người hút không khí, rồi lại một tiếng vang tận mây xanh :

“A ──! ! !”

Quả nhiên, tất cả giống như lúc ở hoàng cung. A Ly lệ thán.

~Hoàn~