Thiên Hạ Chí Tôn

Chương 42: Nguy cơ khắp nơi



Thiết Trụ thấy vậy chỉ biết ngậm chặt miệng, ngay cả hô hấp mạnh một chút cũng không dám, biểu lộ trên khuôn mặt quái dị tới cực điểm, giống như đang nói với Vũ Thiên Long: “Bây giờ thì các ngươi đã rõ tại sao ta cảm thấy sợ hãi chưa?”.

Bọn họ đều có chung nhận định, người ở đằng sau tấm bia cho đến bây giờ vẫn không nhúc nhích kia chính là người chết từ trong ngôi mộ chui ra, sợ rằng chỉ cần nói to một chút sẽ làm cho hắn tỉnh lại.

Vũ Thiên Long từ trước tới nay đều kiên trì “Vô thần luận” Cũng không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, nhìn về phía người toàn thân đầm đìa máu ở đằng sau bia mộ, chỉ cảm thấy thân thể của người này giống như dính sát lên bia mộ, phần lưng hơi lõm vào, có thể nhìn thấy huyết nhục khô héo, cột sống đứt rời, xương cốt đã biến thành màu vàng đất.

Người này đã từng gặp phải vết thương chí mạng, trên thân thể có một lỗ thủng lớn bằng miệng chén, hiển nhiên đã chết rất nhiều năm, cũng không biết bị móng vuốt của hung thú đâm xuyên thân thể, hay là bị thứ lợi khí nào xuyên thủng.

Bên trong lỗ thủng cực lớn kia, có rất nhiều huyết dịch đã đông cứng, tích tụ lại, đặc sệt giống như màu đỏ của mã não.

" Đi mau! Ta cảm thấy nán lại một khắc ở đây, trái tim của ta sẽ nhảy ra ngoài mất " Gương mặt Võ Vu Minh đỏ bừng, hắn không ngừng khoa tay múa chân, trong lòng cực kỳ lo lắng.

Vũ Thiên Long cũng biết chuyện này quả thật quá mức ly kỳ, tử thi có thể leo ra từ trong phần mộ, nói không chừng tùy thời có thể sống lại, bất quá sợ hãi cũng chỉ là sợ hãi, không thể nào chiến thắng được trí tò mò.

Vũ Thiên Long nhìn chằm chằm vào cánh tay phải của tử thi, chỉ thấy năm ngón tay nắm chặt, giống như đang cầm lấy thứ gì đó.

Võ Vu Minh đã gấp gáp đến mức phát điên, thế nhưng Vũ Thiên Long lại chậm rãi đi về phía tử thi, trong lòng bàn tay thình lình bộc phát ra một đoàn linh khí ngưng tụ thành một thanh tiểu kiếm, Vũ Thiên Long nét mặt âm trầm, dứt khoát vung tay, một kiếm hạ xuống liền chém rụng cánh tay phải của tử thi.

Phành!!! Cánh tay rơi xuống đất.

Thấy tử thi vẫn không có động thái gì, cũng không mảy may nhúc nhích, lúc này Vũ Thiên Long mới thở phào một hơi.

Vũ Thiên Long nhặt lấy bàn tay đầm đìa máu tươi kia lên, sau đó bước nhanh qua cái bia mộ, đi sâu vào bên trong động huyệt.

Vũ Thiên Long cùng đám người Thiết Trụ càng đi càng nhanh, không ai dám nói với ai một lời, nhìn thế nào cũng đều giống như đang bỏ chạy, không biết chạy được bao xa, chỉ thấy phía trước rốt cuộc đã xuất hiện ánh sáng, còn nghe thấy rõ ràng thanh âm tiếng nước chảy.

Bốn người lập tức mừng rỡ, liền biết rõ huyệt động bên dưới lòng đất này thông ra ngoài, chẳng qua, không biết huyệt động thông đến địa phương nào?.

Thế nhưng, đúng lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động mãnh liệt, tựa hồ bên dưới có vật gì to lớn lắm đang chầm chậm trồi lên.

" Rắc rắc"

" Chuyện gì xảy ra? " Võ Vu Minh kinh ngạc không thôi, cảm thấy mặt đất của huyệt động giống như đang tự hành sụp xuống.

" Grào!! Grào!! "

Sau lưng thình lình truyền đến thanh âm quỷ dị, giống như có người đang rên rỉ, lại giống như quỷ hồn đang rít gào, thậm chí là dã thú đang điên cuồng gầm rú.

Lại vang lên tiếng bước chân người, từng bước, từng bước dồn dập, một luồng khí tức rét lạnh tựa hồ thứ hơi thở băng giá, từ sâu trong huyệt động truyền tới, giống như có sinh vật nào đó đang đuổi theo bọn hắn.

" Không phải là cái tử thi kia sống lại, muốn chạy tới đoạt lại bàn tay của nó chứ? " Thiết Trụ nuốt vội một ngụm nước bọt, xoay người nhìn chằm chằm vào cái thạch động đen kịt phía trước mặt, cảm giác như có thứ gì đó đang thật sự đuổi theo.

" Như vậy thì còn chờ gì nữa? Chạy mau đi! " Võ Vu Minh bị dọa cho dựng tóc gáy, lập tức hướng về phía nguồn sáng mà bỏ chạy.

Đám người Vũ Thiên Long thấy vậy cũng đồng loạt chạy như điên ra ngoài, đột nhiên hắn cảm thấy cánh tay mà mình đang cầm khẽ nhúc nhích, lại phát ra từng đợt thanh âm quỷ dị khó hiểu, cơ hồ đang muốn giãy thoát.

Sau lưng, luồng khí tức rét lạnh càng ngày càng đến gần, giống như có người đang đuổi tới, thì thào nói chuyện bên tai hắn, một tay đã chụp vào đỉnh đầu Vũ Thiên Long.

Thứ cảm giác bất an cứ thế dồn dập kéo đến, tựa hồ cỗ nguy hiểm kia là chiếc bẩy rập đã được đặt sẵn, chỉ chực chờ bọn hắn bước chân tiến vào.

Vũ Thiên Long vô thức kéo tay Công Tôn Uyển, lao ra khỏi thạch động, lại không chần chờ mà trực tiếp nhảy xuống, từ trên cao rơi xuống đầm nước bên dưới một cái thác nước.

"Phù phù!!".

Khoảnh khắc lao ra khỏi thạch động, luồng hàn khí đuổi theo sau lưng cũng lập tức biến mất, Vũ Thiên Long tìm thấy Công Tôn Uyển, lại cầm lấy tay nàng kéo lên khỏi mặt nước, cuối cùng cũng thở ra một hơi, tràng cảnh vừa rồi quả thực quá mức dọa người, nếu như chỉ chậm một khoảnh khắc thôi, e rằng luồng âm khí đó đã kéo ngược bọn hắn trở vào bên trong huyệt động.

Hai anh em Võ Vu Minh, Võ Vu Nam ngụp lặn một hồi cũng từ trong đầm nước trồi lên, Thiết Trụ bởi vì thân hình có phần hơi quá cỡ cho nên giờ phút này tỏ ra hết sức chật vật.

" Đây là một chuyện cực kỳ khủng bố! " Thiết Trụ khuôn mặt xám như tro, khẽ lẩm bẩm.

Vũ Thiên Long đưa mắt nhìn lên phía trên, chỉ thấy tại vách đá có một cái thạch động, chiều cao bằng với một người trưởng thành, có lẽ vừa rồi bọn hắn đã nhảy ra từ trong thạch động đó lại theo thác nước mà rơi xuống đầm nước này.

" Mẹ ơi… Máu, máu!! " Thiết Trụ từ dưới nước nổi lên, lập tức hét dài kinh hoảng, sau đó điên cuồng bơi nhanh về phía bờ.

Vũ Thiên Long lúc này mới giật mình phát hiện, cả cái đầm nước này đều đỏ như máu, tản mát ra thứ mùi vị tanh hôi đến gay mũi, theo đó y phục trên người đều bị ngâm thành một màu đỏ.

Mà nước chảy từ trên vách đá xuống, không ngờ cũng là màu đỏ tươi, đây là một thác nước, bằng máu!!!

Vũ Thiên Long nhìn thấy cảnh tượng kia không khỏi rùng mình, hắn vội vàng kéo tay Công Tôn Uyển, nàng lúc này cả người đã mềm nhũn, hai tròng mắt cơ hồ đều rớt ra bên ngoài.

" Đây là nơi quỷ quái nào? Không ngờ lại có nhiều máu như vậy, máu cũng biến thành thác nước, biến thành đầm nước, biến thành dòng sông, đây là âm tào địa phủ ư? " Thiết Trụ nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người ra, vắt hết huyết thủy trên quần áo.

Vũ Thiên Long đứng bên cạnh đầm máu, nhìn về phía xa xa, chỉ thấy có một tòa núi huyết sắc cao vút đắm chìm trong mây, vách đá hiểm trở, quanh năm mây mù lượn lờ, một đầu thác nước từ trong mây mù cuồn cuộn chảy xuống, giống như sông máu từ trên chín tầng trời lửng lờ chảy xuống vậy.

Đỉnh núi huyết sắc đằng xa, có một tòa cung điện khổng lồ sừng sững, mặc dù chỉ lộ ra một góc phế tích tan hoang, nhưng cũng đủ khiến người khác tâm thần rung động, khiến cho người ta nảy sinh một loại ý niệm muốn cúng bái.

Thiết Trụ nhìn thấy tòa cung điện trên đỉnh núi liền giật mình, xanh mặt không nói nên lời, trên ngọn núi hoang tàn vắng vẻ đó, không ngờ lại có một tòa cung điện Viễn Cổ, khiến cho người khác trong lòng tràn ngập chờ mong, mơ màng.

" Trong tòa cung điện kia sẽ không có thêm Ma Quỷ gì nữa chứ? Ta cảm thấy tòa cung điện này giống như một thứ không nên tồn tại, tựa hồ là đồ vật của một thế giới khác vậy " Thiết Trụ nheo mắt nhìn, sau đó run rẩy nói.

" Cho dù chủ nhân của tòa cung điện này đã từng tồn tại, thì có lẽ cũng sớm chết từ lâu rồi, bằng không thì nó chẳng đến mức hoang tàn như vậy, giống như đã trải qua mấy trăm năm bão táp mưa sa ".

Thung lũng này không ngờ nối liền từ Hồng Hoang Sơn Mạch đến tận Huyết Cốc, xuyên qua khu rừng chướng khí, tiến thẳng đến trung tâm Sơn Mạch.

Vũ Thiên Long nhìn về phía xa, quả nhiên nhìn thấy trong một mảnh khu rừng tràn ngập thứ ánh sáng ngũ sắc, tựa hồ ngàn vạn đóm lửa đang cố gắng nhảy múa vậy, nhìn thế nào cũng đều rất đẹp mắt, bất quá lại cực kỳ ma mị.

Mặc dù Vũ Thiên Long không nhớ nhưng khí tức kia hắn đã từng trải nghiệm qua một lần, chính là cái lần vô tình rơi vào chiếc giếng sâu câu thông cùng với Thăng Long Hoàng Thành.

Xa lạ, cổ lão, tràn ngập mùi vị của tuế nguyệt tháng năm là những gì mà lúc này Vũ Thiên Long có thể cảm nhận rõ nét nhất, cơ hồ là rêu phong mà không phải rêu phong, là bụi bặm mà không phải bụi bặm, nó như thể một địa phương được chắp vá bởi từng mảnh ghép mờ nhạt của ký ức.

Vũ Thiên Long chỉ kịp che miệng, thốt lên một câu cảm thán: " Khí tức này, ta cảm thấy vô cùng quen thuộc, hình như đã từng gặp qua đâu đó ".