Thiên Hạ Chí Tôn

Chương 13: Từ Hoa Hạ trở về cố thổ



Đại Việt quốc nằm trên Á Đông đại lục, trong đó có ba mươi tư châu lớn thuộc về Bắc Thiên Hoa Hạ chiếm lấy năm phần diện tích, năm phần diện tích còn lại chia đều cho mấy chục cái quốc gia, tông môn khác nhau, riêng Đại Việt có cho mình bốn châu lãnh thổ, còn một bộ phận phạm vi chính là biển cả vô tận.

Vùng biển này là vùng biển lớn nhất trên Tu Chân thế giới, quanh năm sóng gió dữ dội, sương mù che phủ bầu trời, phàm nhân không thể nào bước đến, ngay cả tu sĩ nếu không phải là hạng người có tu vi cực cao thì hoàn toàn không thể vượt qua vùng biển rộng lớn này.

Đông Hải đã vô tình trở thành một vách ngăn thiên nhiên khiến cho Đại Việt cùng Bắc Thiên Hoa Hạ rất khó qua lại lẫn nhau.

Tiếp giáp với vùng biển này chính là Lạng Châu, ở bên trong vùng đất quanh năm đóng băng có một châu tận cùng phía bắc của Lạng Châu, tên gọi là Hàn Châu, Hàn Châu này diện tích không lớn, gần như toàn bộ đều tràn ngập băng tuyết.

Tu sĩ sinh sống lâu năm trên Hàn châu phần lớn đều đã quen với thời tiết và khí hậu như vậy, những công pháp mà họ tu luyện cũng đều là loại chí âm băng hàn, nơi này phàm nhân rất thưa thớt, càng về phía bắc lại càng ít người hơn.

Ở tận cùng phía bắc của Hàn châu là một con sông rộng mênh mông, tên gọi sông Dương Tử, nếu từ bên trên nhìn xuống Hàn Châu này thì có thể nhìn thấy rõ ràng cả Hàn Châu giống như là một khối băng rất lớn, lơ lửng ở bên bờ sông kia, bị nước sống từng ngày xâm lấn, nhưng thủy chung không thể nào hòa tan được.

Thậm chí trong vùng lưu vực nơi tiếp giáp với châu này cũng có thể nhìn thấy rõ ràng một vài tầng băng ngưng tụ, ở trong nước sông trôi lơ lửng, bị sóng nước đánh dạt ra xa.

Bốn phía chỗ tiếp giáp này, ở trong phạm vi trăm vạn dặm không có lấy bất kỳ một sinh linh nào, ngay cả tu sĩ cũng rất hãn hữu đi tới địa phương này, bởi vì hàn khí nơi đây thật sự rất mãnh liệt, cho dù là tu sĩ đi nữa cũng chỉ thân thể máu thịt mà thôi, ở nơi này máu bên trong đều phải hóa thành nước đá, không thể sống quá lâu.

Gió tuyết nức nở, gào thét tràn ngập trong thiên địa, khiến cho những bông tuyết như đám lông ngổng kia sau khi bị cuốn bay cao lên lại chậm rãi theo gió tản đi, nhè nhẹ rơi trên mặt đất.

Dưới bầu trời đầy gió tuyết, hàn phong rít gào, trên vùng đất rộng mênh mông này, dần dần có ba bóng người từ trên mặt đất tuyết đằng xa từng bước, từng bước đi tới.

Trong ba người này, một người toàn thân mặc áo tơi, tóc trên đầu đã bị tuyết phủ bạc trắng, giữa những sợi tóc kia còn xen kẽ một vài bông tuyết, trên áo tơi cũng bị một lớp tuyết dày che đậy, theo từng bước đi của hắn tuyết tróc ra rơi xuống, nhưng nhanh chóng lại có tuyết mới phủ lên.

Hai người ở phía sau, một người thoạt nhìn như lão già, nhưng nếu để ý kỹ lại có vẻ như là một nam tử trung niên, nam tử này trên đầu tóc đượm hồng như lửa, da mặt trắng tinh, khôi ngô tuấn tú vô cùng, thân thể hắn rét run lên, hai tay đặt ở trước miệng, không ngừng thở ra khí trắng để sưởi ấm, thi thoảng lại nhìn về phía người ở bên cạnh, ánh mắt tràn ngập sự ghen ghét.

Ở trên vai nam tử này còn có một con chim nhỏ toàn thân đỏ rực, hình dạng rất giống với thần thú Chu Tước trong truyền thuyết, nhưng mà con chim này trụi lủi không có lấy một cọng lông đầu, lúc này lười biếng nằm ở đó, mỗi khi phát hiện ra nam tử kia sắp đông cứng lại liền thở ra một hơi hỏa tinh khí, khiến cho nam tử này có thể kiên trì gắng gượng.

Người cuối cùng là một đại hán, nói một cách chính xác có lẽ hắn không phải là một đại hán mà là một thanh niên gầy yếu, sau khi khoác lên một tầng áo bông thô dày thoạt nhìn cực kỳ to béo, hắn bước đi nghênh ngang, sau khi giẫm chân sâu vào trong tuyết lại phải cố sức nhấc lên.

Nơi này rất lạnh, nhưng trên trán thanh niên kia không ngờ lại có mồ hôi lấm tấm càng tỏa ra từng trận bạch khí, thoạt nhìn rất thú vị.

Âm thanh giẫm lên tuyết loạt xoạt bị tiếng gió nức nở át đi, không thể truyền ra, chỉ có thể nhìn thấy ba hàng dấu chân rất nhanh biến mất, không thể tồn tại quá lâu dưới cơn gió tuyết, chỉ có tiếng người trò chuyện thi thoảng lại vang vọng.

Nam nhân mặc áo tơi trên tay cầm lấy một chiếc gương đồng đã cũ, vừa bước đi run rẩy trong gió tuyết, thi thoảng lại ghé mắt liếc nhìn vào chiếc gương đồng, da mặt lúc co lúc dãn, cuối cùng như trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, thần sắc biến hóa liên tục trông vô cùng cổ quái.

Thanh niên tóc hồng ngược lại tỏ ra cực kỳ nhàn nhã, dù hơi mệt mỏi đôi chút vì cứ mỗi bước, đôi chân hắn lại bị tuyết trắng vùi sâu, hắn phải cắn răng lôi chân ra khỏi bông tuyết nhưng tuyệt nhiên thanh niên hoàn toàn không để ý sự khắc nghiệt của chốn này.

"Hai ngươi nói xem, chủ nhân lần này xuất thế chúng ta có được lợi lộc gì không? " Trong lớp áo tơi thật dày nam nhân đi đầu tiên hỏi vọng lại.

" Tiểu Kê, ngươi đứng đầu công phu nịnh hót, vỗ mông ngựa đại pháp cũng đã luyện đến đại thành rồi, lần này ngươi đã nghĩ ra sẽ nịn bợ chủ nhân ra sao cho tốt chưa? " Thanh niên tóc hồng quay sang đồng bạn đi phía sau khẽ bỉu môi nói.

" Nịn hót con bà ngươi, con ngựa khốn kiếp! " Thanh niên mặc áo bông dày cũng rống lên chữi rủa một câu thật lớn.

" Ồn ào, chúng ta dù là súc sinh đi chăng nữa thì cũng là Tam Linh của một quốc gia, hai ngươi cũng đã đối chọi nhau mấy vạn năm rồi, qua bao nhiêu kiếp luân hồi đều không thể hảo hảo một chút hòa khí sao? " Nam nhân mặc áo tơi thần sắc đạm mạc nói.

" Lần này quay về cố thổ ta thật sự rất trông mong, vạn năm qua đi, không biết Đại Việt bây giờ ra sao! Đã thành cái hình dạng gì rồi! Các lão bà ngày đó có còn không hay đã mất! Aa..Tuế nguyệt đúng vô tình nha, nhắm mắt mở mắt thương hải đều hóa tang điền" Thanh niên gầy nhom mặc áo bông khẽ thốt lên cảm khái.

" Đồ đần! Ngươi thì tính thứ gì! Kê gia ngày đó trên tình trường phong lưu vạn chủng, hoành hành không rõ bao nhiêu năm tháng, chỉ nhớ sơ sơ cũng có đến mấy ngàn nữ nhân nguyện sống nguyện chết dưới chân ta, sáng mở mắt ra làm tình, trưa trưa làm tình, tối đến cũng làm tình a, chẳng vậy mà thế nhân sùng bái đặt cho ta cái danh xưng Tình Thánh ".

" Hắc Hắc..Gà mẹ, gà mái chứ nữ nhân gì cái thứ gà đần độn ngươi, còn là Tình Thánh sao!".

" Tiểu Tượng, huynh nói xem lần này chủ nhân xuất thế tại địa phương nào? Ta không hy vọng là Đông Hải, Kê gia rất sợ sóng, ta dị ứng với sóng!! ".

" Là Trung Bộ " Nam nhân mặc áo tơi không nặng không nhẹ đáp.

" Cũng thật sự quá phấn khích, ngày sau chúng ta sẽ lại viết nốt thiên đại truyền kỳ còn đang dang dỡ.."

" Lần này người nào tìm được chủ nhân đầu tiên người đó làm lão đại, thế nào? " Thanh niên tóc hồng đảo mắt nhìn đồng bọn, hưng phấn hỏi.

" Một lời đã định "

" Một lời đã định ".

Thời gian trôi qua, ba người bọn hắn không nhanh không chậm bước đi trong phong bạo mịt mù, lúc này trước mặt ba người chính là con sông Dương Tử, hai bên bờ sông chỉ thấy duy nhất một màu băng hàn trắng toát, tuyệt nhiên không có sinh linh nào có thể tồn tại được.

Bốn bề sóng đánh ầm ầm đinh tai nhức óc, cảm giác như hàn thủy quét ngang bầu trời một dạng, từng tảng băng to lớn bị sóng dữ cuốn xô, va chạm vào nhau rồi nổ lên tung tóe.

Con sông này không biết nông sâu thế nào, nhưng bên dưới lớp băng hàn mỏng manh chỉ thấy một màu xanh ngắt, từ bờ này sang bờ bên kia ít nhất cũng rộng đến hơn một dặm, không thuyền thúng, không ghe đò, không sinh linh cây cỏ, chỉ có ba thân ảnh nhỏ bé dần dần chìm trong màn tuyết rơi trắng trời.

Chỉ cần vượt sông Dương Tử tiến vào Lạng Châu, đi hết một châu chi địa là có thể nhìn thấy biên cảnh Đại Việt ngay trước mắt.

Mong ngóng là cảm nhận chung của ba người bọn họ, nhìn nơi đó, cố sự một khắc này ùa về như gió lạnh thổi bay bông tuyết trên bầu trời, trong đầu óc từng người đều hiện lên bóng hình của những cố nhân đã từng quen thuộc.

Tuế nguyệt tựa như một lớp bụi mờ phủ dày lên tấm gương năm tháng, rốt cuộc không còn nhìn rõ được mọi thứ, trong mắt bọn họ chỉ thấy mơ hồ một dải đất nhỏ bé, quanh co kéo dài suốt lộ trình Đông Hải.

Những chuyện kia tất nhiên Vũ Thiên Long không hề hay biết, hắn đang ngồi trong tiểu viện chuyên tâm tu luyện, cả Vũ gia giờ phút này một mảnh hân hoan, giăng đèn kết hoa, không khí vô cùng náo nhiệt, bởi hai ngày sau là ngày diễn ra sự kiện tổng đại hội gia tộc hàng năm.