Thiên Giáng Đại Vận

Chương 5-1: Cải trang vi hành (1)



Sau hai ngày, cánh tay Chu Thiên Giáng sưng phồng như bánh mì. Đến ngày thứ tư, Quách Dĩnh mới phái nha hoàn sai Chu Thiên Giáng đi mang 'Bồn cây cảnh". Kết quả, bị lão thợ làm vườn bắt lấy lý do "bị ốm" từ chối khéo.

Quách Dĩnh nghe nói Chu Thiên Giáng bị ốm, tự mình chạy đến vườn hoa hỏi thăm. Chu Thiên Giáng bị lão thợ làm vườn bắt nằm ở trên giường, đúng là vẻ mặt đang "ốm".

Chu Thiên Giáng vẫn không biết thơ của hắn đã thịnh hành ở kinh thành, khiến đám học sinh xôn xao. Các công tử tiểu thư quan to quý tộc đều đến đòi xin, cũng may hôm đó hắn viết không ít, Quách Dĩnh tặng ứng phó một nhóm, nhưng nhiều người xin quá. Quách Dĩnh vốn định bảo Chu Thiên Giáng viết thêm một ít, tuy nhiên thấy cánh tay của hắn sưng như vậy, Quách Dĩnh đau lòng không dám mở lời.

Quách Dĩnh vừa đi, Chu Thiên Giáng liền ngồi dậy. Lão thợ làm vườn vẻ mặt xấu xa cười đẩy bồn than ra, gắp những viên than đã cháy đỏ. Vừa rồi Chu Thiên Giáng chỉ cần nói nhảm một câu, cục than này sẽ thiêu cháy cái mông của hắn.

Chu Thiên Giáng "ốm" hơn hai tháng, Quách Dĩnh đau lòng ba ngày hai lần đến thăm, sai nhà bếp sắc một ít thuốc bổ đưa đến vườn hoa. Kết quả đều thành đồ nhắm rượu cho lão thợ làm vườn.

Sau hai tháng, Chu Thiên Giáng đã luyện được cơ bản về thiết côn. Cho dù là lá cây bay trên không trung, hắn cũng có thể vung tay chọc thiết côn vào. Lão thợ làm vườn bắt đầu thay đổi phương thức, lão sẽ ném để Chu Thiên Giáng chọc. Không những phải khống chế tốc độ, mấu chốt chính là dùng lực và độ chuẩn xác.

Sắp tới sẽ là lễ mừng năm mới, bệnh của lão phu nhân càng ngày càng trầm trọng hơn. Trên khuôn mặt tang thương của lão thợ làm vườn, nếp nhăn ngày càng nhiều hơn.

Ngày hôm đó, một đội binh mã đột nhiên xuất hiện trước cửa Quách phủ. Người hầu ở cửa nhìn thoáng qua, xúc động chạy ngay vào bên trong.

- Mau nói cho lão phu nhân Đại tiểu thư, Đại tướng quân đã trở về.

Đại tướng quân về phủ, lớn bé trong Quách phủ lập tức vui mừng khôn xiết. Lão phu nhân hình như cũng nhận thấy không khí này, gọi người đỡ ra khỏi phòng ngủ.

Cả quý phủ lập tức rộn ràng, chỉ có trong vườn hoa hậu hoa viên, Chu Thiên Giáng vẫn bị lão thợ làm vườn cưỡng bức luyện tập thật buồn tẻ. Theo cách nói của Lâm Phong, thiên biến vạn hóa, chỉ có nhanh là không biến. Đừng nhìn đây chỉ là một chiêu, lại có thể làm người ta khó phòng bị.

Gần tối, Trấn Nam Đại tướng quân Quách Thiên Tín ngồi ở thư phòng, lạnh lùng nhìn con gái của mình. Lúc này tiểu Quách Dĩnh thật sự giống như con mèo.

- Dĩnh nhi, nói cho phụ thân nghe, thân phận của tên kia là gì.

- Phụ thân, hắn thật sự là binh lính của phụ thân, nhiều người như vậy làm sao phụ thân có thể biết hết được. Hơn nữa, bà nội đã tha cho hắn rồi, không truy cứu nữa.

Quách Dĩnh bĩu môi, cẩn thận ứng phó để phụ thân không nghi ngờ.

Rầm! Quách Thiên Tín vỗ xuống mặt bàn:

- Hồ đồ, một người lai lịch không rõ ràng, không ngờ con lại mang vào phủ tướng quân. Nếu chẳng may hắn là gian tế của giặc, vậy làm sao bây giờ.

Trong lòng Quách Dĩnh cuống lên:

- Phụ thân hắn không phải gian tế, con nói thật cho phụ thân biết, hắn chính là một tên quy nô ở thanh lâu.

Quách Dĩnh trợn mắt, có vẻ tức giận. Quách Dĩnh biết rằng phụ thân rất yêu thương nàng, phải ra sức bảo vệ Chu Thiên Giáng.

- Quy nô? Hừ! Cũng chỉ có thể lừa được nha đầu không hiểu chuyện như con.

Nói xong, Quách Thiên Tín chỉ câu thơ trên bàn:

- Quy nô nhà ai lại có tài văn chương Quốc Tử Giám. Tại triều Đại Phong ngay cả quy nô cũng có bản lĩnh này, thanh lâu đó quả thật may mắn có được Văn Khúc tinh hạ phàm.

- Việc này... con làm sao biết được, dù sao hắn cũng là người tốt.

Quách Dĩnh quật cường nói.

Quách Thiên Tín hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Quách Dĩnh nữa, gọi người ở bên ngoài.

- Người đâu! Đem Chu Thiên Giáng đến đây cho ta, nếu phản kháng lập tức đánh chết.

- Cha! Cha không thể như vậy được, huynh ấy từng cứu mạng con mà. Quách Dĩnh quýnh đến mức dậm chân.

- Chịu ơn, chút tài mọn như vậy, càng thể hiện lòng dạ hắn không tốt đẹp gì. Con không cần phải nói gì nữa, chuyện lần trước con tự ý về kinh ta vẫn còn chưa truy cứu, giờ lại dám ở đây bao che cho nghi phạm. Người đâu, đưa đại tiểu thư ra ngoài. Quách Thiên Tín mặc dù cưng chiều Quách Dĩnh, nhưng ông ta cũng có nguyên tắc của mình.

Quách Dĩnh tức đến mức nghiến răng trợn mắt lên, giờ người có thể cứu Chu Thiên Giáng chỉ có tổ mẫu. Quách Dĩnh vội vàng chạy đến viện tử nơi tổ mẫu ở.

Chu Thiên Giáng vừa mới luyện xong thuật thích sát, mệt đến mức người đầy mồ hôi. Lão thợ làm vườn đang uống chút rượu, bỗng nhiên nhướn mày, phát hiện có người đang đi về hướng này.

- Thiên Giáng, tháo bao cổ tay ra, có người đến.

Lão làm vườn Lâm Phong khẽ nói.

Chu Thiên Giáng chỉ mong sao có thể sớm tháo bỏ được cái thứ này. Suốt hai tháng nay cái bao cổ tay chết tiệt này không hề rời khỏi thân thể hắn.

Trong phòng khách có đốt hai lò than, Quách Thiên Tín ngồi ngay ngắn trên ghế Thái sư, lúc giơ tay nhấc chân lộ ra uy lực ngời ngời.

Chu Thiên Giáng đường hoàng đi theo hai hộ vệ đến đại đường. Đại viện huyên náo cả một ngày, hắn đã sớm đoán biết được là lão gia đã hồi phủ. Chu Thiên Giáng vốn định tìm Quách Dĩnh để thương lượng một chút, nhưng tiếc rằng sư phụ ác bá của hắn không coi Quách Thiên Tín ra gì và không cho phép hắn ra khỏi vườn hoa.

- Vãn bối Chu Thiên Giáng bái kiến tướng quân đại nhân. Chu Thiên Giáng chắp tay và cúi rạp người xuống bái chào.

Không đợi cho đến khi hắn ngồi thẳng người lên, thì hai gã thị vệ phía sau đã đá vào đầu gối hắn khiến hắn quỳ rạp xuống đất.

Quách Thiên Tín đưa mắt ra hiệu, hai tên hộ vệ đóng chặt cửa chính lại, tay cầm chuôi đao đứng phía sau Chu Thiên Giáng.

- Hừ! Nói cho bản tướng quân biết, tiểu tử ngươi đến từ đâu? Trà trộn vào phủ tướng quân có mục đích gì? Ta khuyên ngươi nên thật thà khai hết ra để tránh phải chịu nỗi đau thể xác. Quách Thiên Tín cười nhạt một cái, nhìn Chu Thiên Giáng với vẻ đầy uy nghiêm.

- Cái đó Bẩm đại tướng quân, tại hạ làlà cái gì, Quách tiểu thư là người biết rất rõ. Chu Thiên Giáng không biết Quách Dĩnh đã nói với cha nàng những gì, chẳng may nói sai điều gì thì thật là không hay. Thời đại này không có cái gọi là luật pháp, đại tướng quân muốn giết một tên làm vườn như hắn thật dễ như trở bàn tay. Chỉ cần làm gì không phải thì e rằng không giữ được cái đầu nữa rồi.

Quách đại tướng quân khẽ mỉm cười: - Nó nói ngươi là một tên quân nô, ngươi nghĩ ta tin sao?

Chu Thiên Giáng nghe thế thì khẽ thở nhẹ một cái, xem ra Quách Dĩnh đã nói thật hết rồi: - Tướng quân đại nhân, thật ra ngài không cần cảm kích tại hạ đâu, trong hoàn cảnh có thể cứu tiểu thư đó là trách nhiệm của một nhân sĩ chính nghĩa. Đương nhiên rồi, tiểu thư vì muốn bảo vệ thanh danh cho đại nhân nên ngay từ đầu đã không nói gì với lão phu nhân.

Chu Thiên Giáng vẻ mặt tươi cười, trong lòng tự nhủ mình đã cứu con gái lão, thế nào lão cũng phải thưởng cho hắn mấy trăm lượng bạc để hắn không nói ra chuyện đó.

Rầm! - Quách Thiên Tín đập mạnh tay xuống bàn: - Miệng ngươi toàn ăn nói những điều xằng bậy, xem ra không dạy cho ngươi biết sự lợi hại thì ngươi sẽ không chịu khai ra. Người đâu, đánh gẫy hai chân hắn cho ta.

Quách Thiên Tín vừa ra lệnh thì bốn tên lính từ ngoài cửa xông vào, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc gậy sát uy ().

()Trong xã hội phong kiến, những phạm nhân bị lưu đày sung quân khi vừa đến biên trấn, nhằm làm giảm đi sự kiêu căng của người đó, bình thường trước tiên đều đánh mười, hai mươi gậy, cái đó người ta gọi là gậy sát uy

- Khoan đã đợi đã.

Phen này Chu Thiên Giáng cũng thấy lo ngại, liền lăn qua một bên để tránh:

- Đại tướng quân xin đừng đánh, tại hạ xin nói hết.

Quách Thiên Tín khẽ gật đầu, lúc này bốn tên lính tay cầm gậy sát uy kia mới không ra tay đánh hắn nữa.

- Nói đi. Quách đại tướng quân nói một cách đầy uy nghiêm.

- Tại hạ vốn là một Quân nô trong Trung Đô phủ. Chu Thiên Giáng bắt đầu kể lể về thân thế đáng thương của mình với một giọng điệu hết sức truyền cảm. Khi nói đến chỗ bi thương thì không khỏi rớt hai dòng lệ. Những gì cần nói thì hắn đều nói cả, chỉ không nói chuyện Quách Dĩnh giết người, càng không nói chuyện hai người đã làm trò xằng bậy với nhau ở trong thùng xe.

- Ngươi còn dám ăn nói ngang ngạnh à tên Quân nô bé nhỏ kia? Một tên Quân nô mà lại có thể làm ra câu thơ tinh diệu như vậy, ngươi tưởng rằng mình là Quân nô tinh gia Văn Khúc chắc! Quách Thiên Tín cầm trang giấy trên bàn lên, tay run mạnh.

- Đại tướng quân không thể nói như vậy được, ai quy định là Quân nô thì không thể học hành. Chính vì tại hạ chỉ là một Quân nô nên mới phải ngày ngày chăm chỉ đọc sách, mong sớm thoát li được cảnh khổ cực, trở thành nhân tài trụ cột của quốc gia. Chu Thiên Giáng hùng hồn phản bác.

Quách Thiên Tín đang định ra lệnh hành hình thì chợt thấy một tên quản gia của Quách phủ chạy đến. Gã nói:

- Khởi bẩm tướng quân, lão phu nhân muốn ngài đến chỗ phu nhân ngay bây giờ. Lão phu nhân còn nóicòn nói không được phép dùng gia pháp với Chu Thiên Giáng. Tên quản gia đó nói và khẽ nhìn trộm Chu Thiên Giáng một cái.

Chu Thiên Giáng nghe thế thì thở phào một cái, xem ra tiểu Quách Dĩnh đã phải nài nỉ lão tổ mẫu ra mặt giúp đỡ.

Quách Thiên Tín nhướn mày và tức giận đập bàn một cái. Ông ta thân là một đại tướng quân, lại nổi danh là người con có hiếu, hơn nữa lão phu nhân lại là ngự tứ Cáo mệnh phu nhân, phẩm giới còn cao hơn lão. Quách Thiên Tín thở dài một cái, bất đắc dĩ đi ra ngoài cửa.