Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Quá Gần

Chương 34



Hiện tại Miêu Uyển cảm thấy thật choáng váng, dĩ nhiên trước đó cô còn choáng váng hơn, cho nên khi Trần Mặc hỏi xong vấn đề kia, trông thấy cô đã có chút cứng nhắc, lập tức nói: “Em không cần phải trả lời anh gấp, em có thể từ từ suy nghĩ.”

Miêu Uyển liền thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ vậy cũng tốt, cô sẽ từ từ suy nghĩ lại.

Trần Mặc nói: “anh không vội, vì anh có rất nhiều thời gian, anh có thể chờ, cho nên em không cần phải trả lời ngay, hãy suy nghĩ thật kỹ.”

Miêu Uyển nghĩ thầm, cô suy nghĩ thật kỹ. Anh cứ chờ như vậy sao?

Miêu Uyển hoang mang nhìn Trần Mặc, Trần Mặc bị cô nhìn mấy lần, lông tơ dựng đứng, chợt khẩn trương, vội vã kết thúc câu: “Vậy, ngày mai anh trở lại tìm em.”

Miêu Uyển nghiêng đầu nhìn bóng Trần Mặc chạy trối chết, lòng vô cùng hoang mang mà ra sức suy nghĩ, người bị chấn động không phải là mình sao.

Miêu Uyển bị chấn động, chấn động đến mức không thể nói ra lời, cô trực tiếp liên lạc với Mạt Mạt. Mạt Mạt nghe được tin, bức xúc kêu một tiếng: “Trần Mặc kia không biết vừa trúng gió gì rồi?”

Miêu Uyển không nói gì.

Mạt Mạt trầm ngâm mất mấy giây, sau đó nói: “Một lát mình sẽ tới.”

Vì vậy, đám người Vương Triệu Dương thấy Miêu Uyển tâm trạng bất ổn nhìn ra phía ngoài cửa. Dưong Duy Đông thật muốn hỏi Miêu Uyển người vừa rồi là ai, nhưng trực giác nói cho cậu biết đó là một người rất quan trọng, quan trọng đến nỗi bia đỡ đạn là cậu tựa như nhỏ bé trong suốt trước người này. Tâm tình Dương Duy Đông như đưa đám, gần đây cậu ở cùng Miêu Uyển không tệ, đang chuẩn bị gia tăng tình cảm, lúc này bị bại bởi quá khứ thì thật rất đau khổ, cậu vừa dùng sức xoa mặt, vừa nghĩ bản thân thật con mẹ nó oan quá.

Mạt Mạt tới rất nhanh, hai mắt Miêu Uyển lập tức toả sáng, lấy ánh mắt của chiến sĩ cách mạng không còn lối thoát bỗng nhìn thấy người thân ở vùng giải phóng, nóng bỏng nhìn Mạt Mạt. Mạt Mạt nắm hai vai của cô, hỏi một câu: “Cậu đồng ý với anh ta?”

Miêu Uyển lắc lắc đầu: “Còn chưa có”

Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá”

“Không thể đồng ý à?” Miêu Uyển thật rối rắm.

“Không phải là vấn đề có thể hay không. Bọn mình hiện tại không thảo luận vấn đề này, hãy nghe mình, cậu kiềm chế một chút, không sai đâu.” Mạt Mạt kéo Miêu Uyển đến một góc, thu hồi vẻ cười đùa, nghiêm túc doạ người.

Miêu Uyển giương mắt nhìn cô, nuốt nước bọt, từ đáy lòng cảm thấy cô ấy có thể dạy dỗ một Tiểu Mễ ngoan ngoãn vâng lời, cố gắng vươn lên như vậy, cũng phải có lý do của nó, có trình độ để bàn về thực tế, không giống như cô, phá tình yêu tan tành.

“Vậy hiện tại mình phải làm sao đây?” Miêu Uyển khiêm tốn xin chỉ bảo.

“Cậu à” Mạt Mạt nghiêm túc chỉ vào Miêu Uyển, lần trước xe của cậu gặp tai nạn, cậu đã nói là phải kết thúc, nói thật lần đó mình vô cùng khâm phục cậu, nói kết thúc liền kết thúc, còn dứt khoát hơn đàn ông.

“Cho nên, khụ…. điều nên làm là đừng để ý đến anh ta.”

“Vấn đề này trước hết bỏ qua, vấn đề bây giờ là, cậu phải điều chỉnh thái độ, giải phóng tư tưởng! Vốn là cậu và Trần Mặc chia tay, mình cũng chẳng muốn nói cậu, nhưng bây giờ Trần Mặc chặn ngang như vậy, mình phải trả hết nợ cũ cho cậu, cậu biết ban đầu cậu sai ở chỗ nào không? Lỗi của cậu là đối xử với anh ta quá tốt.”

“Mình đối xử tốt với anh ấy cũng sai lầm à” Miêu Uyển oán trách.

“Đúng sai mười phần!” Mạt Mạt tiện tạy lấy một cái bánh bao trên kệ rồi hỏi Miêu Uyển: “Cái này chỗ cậu bán bao nhiêu tiền?”

Miêu Uyển nhìn một cái: “Năm đồng tám.”

“Tại sao cậu không bán hai đồng?”

“Vậy thua lỗ chết, bột mỳ bao nhiêu tiền một cân cậu biết không, còn phải thuê chỗ bán…” Miêu Uyển kích động nói.

“Thật cứng cỏi, cậu cũng biết đồ đạc bán quá rẻ sẽ bị thua thiệt à? Sống qua ngày, nói một cách thẳng thừng đó chính là làm ăn, tuy không giống đi chợ mua thức ăn, ba đồng tiền liền có thể mua được một bó hành, nhưng cậu không thể đi chệch khỏi quỹ đạo đường cong giá trị được.

“Mình mù chữ không có học qua đại học, cậu nói cao thâm quá mình nghe mà không hiểu.” Miêu Uyển bị câu nói sai mười phần đả kích mạnh, buồn bã nhìn chằm chằm Mạt Mạt.

“Khái niệm kia trung học cũng đã học rồi.”

“Cậu khi dễ mình không học trung học.”

“Cái con nhóc này” Mạt Mạt tức giận bấm bả vai cô, “Mình không tin thầy giáo cậu chưa dạy qua cái này.”

Miêu Uyển cúi đầu đếm ngón tay.

Mạt Mạt dừng mắt, nghĩ thầm, mình làm cậu ấy nghĩ đi nơi nào rồi: “Miêu Uyển, cậu có biết lúc trước vì sao hai người chia tay không? Chính là bởi vì cậu bán bánh quá rẻ, cậu quá chiều chuộng anh ta, rõ ràng là uất ức mà lại không dám nói. Kết quả càng về sau, cậu lỗ vốn làm không nổi nữa bỏ của chạy lấy người. Anh ta thì mất gì chứ, anh ta vốn không để nhiều tâm tư đến cậu, anh ta không hề giảm giá gì cho cậu, cho nên cậu đi rồi, anh ta cũng không thấy thương tâm, cậu đã hiểu được chưa?

Miêu Uyển cam chịu: “Nhưng mình làm sao biết, anh ấy sẽ không chê mình bán đắt đây?”

“Tiệm chúng ta muốn định giá thế nào thì định thế ấy. Đồ làm ra được phải bảo toàn tiền vốn, tìm một người ăn giúp, rồi thử hỏi một chút giá tiền như thế nào có chấp nhận được không? Cao hơn một chút nữa thì sao, thấp hơn một chút thì thế nào? Bố mẹ mình cảm thấy Mễ Lục không xứng đôi với mình, nói một đầu bếp nhỏ sẽ không có tiền đồ, mà mình lại thích như vậy, mặc dù không có bản lĩnh như người khác, nhưng mà anh ấy chịu nghe lời mình. Chuyện yêu đương này, giá cả thế nào tự mình xác định, cảm thấy đáng giá là được rồi, cảm thấy không đáng giá thì phải có dũng khí ra giá. Mạt Mạt đè bả vai Miêu Uyển: “Cho nên, lần này cậu kiềm chế cho mình, nên thận trọng hiểu không? Đừng hấp tấp giống như trước, cậu phải làm cho Trần Mặc ra chút máu, đừng thấy anh ta ngoắc tay thì cậu liền nhảy loạn, cậu mà còn như vậy coi chừng mình đánh cậu. Hơn nữa, cậu cũng không cần đối xử tốt với anh ta, không cần bán tống bán tháo bản thân như vậy, cậu có thể bán được bao nhiêu mình cũng biết được rồi, hai người bọn cậu đúng là trời sinh một đôi, vấn đề là cậu không chống đỡ được à, đến cuối cùng cậu lại chạy, cậu thế này là thế nào? Cậu chính là hại người hại mình.”

Miêu Uyển chống cằm như có điều suy nghĩ, một hồi lâu, khó xử hỏi: “Vậy rốt cuộc mình nên bán bao nhiêu tiền một cân đây?”

Mạt Mạt im lặng nhìn trời, nghĩ rằng đáp án này từ nghìn xưa đều không có đáp án, cậu lại còn hỏi mình.

Trước khi đi Mạt Mạt nói với Miêu Uyển: “nên kiềm chế, kiềm chế hai chữ này viết thế nào? Kiềm chế, mình thật sự hận không thể viết xong rồi dán lên ót của cậu”. Miêu Uyển cao giọng nói: “cậu cho mình là đứa ngốc sao?” Mạt Mạt mắng trong lòng, cậu làm người không phải ngu ngốc sao, con nhỏ ngốc!

Thật ra Miêu Uyển nghĩ, nếu Mạt Mạt không bảo cô kìm chế, hiện tại cô cũng chỉ có thể kiềm chế. Trần Mặc không đầu không đuôi mà chặn ngang, cậu bảo từ chối đi, anh ta cũng không làm cái gì, không thể nào tiếp tục từ chối. Nói tiếp nhận, có một châm ngôn nói thật hay: anh bảo tôi cút, tôi liền lăn, anh lại bảo tôi trở lại, thực xin lỗi, tôi đã lăn xa rồi.

Miêu Uyển nghĩ thầm, ban đầu mình nói muốn ra đi, thề son sắt là phải đi xa, thì phải có bộ dạng đi xa, cho dù là đứa ngốc, cũng không thể thấy người ta ngoắc tay thì mình liền trở lại. Cho nên, Miêu Uyển hít sâu một hơi, hiện tại mình cũng nên bắt chước xa xỉ phẩm kia, phải đem bán, mình phải nghiên cứu khách hàng ở trong lòng, mình có thể bán hai mươi đồng, vị trí của ba đồng này không nhất định sẽ được hoan nghênh.

Cho nên nói, khách hàng trong lòng rất vi diệu, tựa như tình cảm của nam nhân đều giống nhau, rất tinh tế, ừ nữ nhân cũng vậy.

Tối hôm đó, Miêu Uyển luôn để ý di động, giống như có cái gì vô hình bám chặt cô, về sau cô chợt nhớ cô không có số điện thoại mới của Trần Mặc. Miêu Uyển liền thu lại nụ cười, để điện thoại trở lại trong ngăn kéo, công việc thực rất bận, đi tới đi lui, cô cũng đem sự tình ném ra tận sau đầu. Đến giờ đóng cửa, Miêu Uyển nói tạm biệt với mọi người, theo thói quen đút tay vào túi đi về nhà, đi đến đầu phố thấy Trần Mặc đứng tựa vào ngọn đèn bên đường, quần áo bị đèn đường mờ nhạt nhuộm đỏ thành sắc màu u tối, đôi mắt đen nhánh chiếu ra sắc cầu vồng rực rỡ.

Miêu Uyển chợt giật mình: “Thật đúng lúc quá, anh đang chờ ai à?”

“Chờ em thôi” Trần Mặc đứng thẳng người đi tới.

“Oh, thật ạ.” Miêu Uyển thấy xúc động, cách biệt có ba ngày thật phải nhìn với cặp mắt khác xưa, lời trêu đùa mà cũng nói ra được, Miêu Uyển đi hai bước mới phát hiện thấy không bình thường, vội quay lại hỏi người phía sau mình: “Anh thật sự chờ em sao?”

“Anh đến để đưa em về nhà” Trần Mặc cúi đầu nhìn về phía cô, trả lời rất tự nhiên.

Miêu Uyển nhất thời chân nhũn ra, ôi mẹ ơi, cái này là đãi ngộ gì đây?

Vì để đương đầu tốt với địch, đạt tới cảnh giới trăm trận trăm thắng, Trần Mặc sau giờ ngọ trở về nơi ở liền mở một tiểu hội nghị chiến đấu, phân tích tỉ mỉ tình thế địch trước mắt, phân tích kỹ càng một phen rồi chuẩn bị chiến lược chiến đấu.

Trước mắt, Trung Tá đang nghỉ ngơi Lục Trăn cùng Trung Uý bị bỏ rơi Nguyên Kiệt, lợi dụng thiết bị truyền tin hiện đại cùng bắt tay đối với hắn một phen nghiêm túc phê bình giáo dục lại. Lục Trăn trên căn bản đã đem chuyện này nâng lên thành vấn đề vinh dự của quân nhân cùng với nam nhân, đại ý liền nói, như thế nào mà bị người ta bỏ rơi, thiện lương như vậy, dễ thu phục như vậy cậu cũng không giải quyết được. Trần Mặc cậu cũng đừng tự cao tự đại nữa, về sau đi ra ngoài không cho phép cậu mặc đồng phục rêu rao, quân giải phóng nhân dân Trung Quốc chúng ta xấu mặt không chịu nổi. Mà Nguyên Kiệt có ý tứ, đội trưởng anh cũng đừng chê em nói chuyện không dễ nghe, chỉ cần anh có 1% cố gắng của em chị dâu cũng không có chia tay với anh.

Mặt Trần Mặc không một chút thay đổi khi nghe hai người kia ngày càng không coi mình ra gì mà ra sức vùi dập, hơn nữa bên này hỗ trợ bên kia mắng người, có xu hướng thống nhất chiến tuyến, trong lòng không khỏi xúc động thật lâu.

Lục Trăn nói, ông Mặc cứ yên tâm, có khổ hay không cứ ngẫm xem cách mạng của cha ông của hai vạn rưỡi Hồng Quân có mệt hay không, cậu như vậy có gì là khó khăn, người anh em hãy suy nghĩ lại một chút, anh năm đó là chinh phục đỉnh cao Everest. Chẳng phải anh chinh phục được rồi sao? Cậu hãy nhớ kỹ cho anh một câu, tất cả lũ phản động chỉ là con cọp giấy, chịu không được một nhát đâm của cậu, nếu như một nhát đâm không được, thì cậu phải dịu dàng cho anh, chậm rãi mà tấn công, sẽ có một ngày đâm thủng.

Đồng chí Nguyên Kiệt không ngừng gật đầu, đúng đúng đúng, vẫn là Lục đội trưởng nói không sai.

Tiếp sau đó, đồng chí Lục Trăn hạ giọng kiêm nhường: “được, chờ cậu chọc phá xong, cậu đừng cho như vậy là đại công cáo thành, không phải thế, dụ dỗ vợ mình là một công trình khá lâu dài, đàn ông chúng ta tôn chỉ tuyệt đối chỉ có một hậu viện, là cốt lõi để dỗ dành phụ nữ. Cậu phải hiểu ý, dịu dàng săn sóc, nếu cậu để cô ấy cảm thấy không có gì oán trách, thì căn bản thế giới này cậu là người tốt nhất của cô ấy…”

Trần Mặc liền đáp: “vâng, vợ của anh ấy”.

Lục Trăn hỏi: “thế nào, cậu đối với vợ của anh có ý kiến gì không?”

Trần Mặc nói: “em không dám.”

Đồng chí Nguyên Kiệt thầm kinh hãi, mỹ nhân tuyệt sắc như thế nào mà khiến Lục Trung Tá theo đuổi trăm ngàn cổ cực như vậy, để cho đội trưởng của bọn họ cũng không dám đối với cô ấy có lời bình.

Lục Trăn hừ một tiếng, anh tin rằng cậu cũng không dám, tiểu Kiệt tử, báo mã số điện thoại cho anh, đội trưởng mà bọn cậu coi trọng, đến một cô gái cũng không giải quyết được, aiiiiz… Lục Trăn thở dài, biểu hiện chua xót vô cùng.

Trần Mặc không nhịn được hỏi ngược lại: “em không giải quyết được, chẳng lẽ anh giải quyết được sao?”

Lục Trăn đáp trả cậu một câu: “anh cũng không cổ lỗ sỹ đến mức để ý tới một cô gái bé nhỏ như vậy, dù sao anh cũng là người đã có gia đình.”

Trần Mặc trong lòng lặng lẽ nôn ra một búng máu.

Lục Nguyên tổ hai người kết phường đem Trần Mặc chà đạp không còn chút mặt mũi, sau đó mở ra cho hắn một hành động chuẩn mực, mới đầu trông có điểm giống tam cương ngũ thường, tam tòng tứ đức. Trần Mặc khoé miệng co giật, hắn nói: “Lục Trăn anh năm đó…”

Lục Trăn ngắt lời hắn, cảm xúc vô hạn: “cũng không đến như vậy.”

Trần Mặc hộc máu lần nữa ở trong lòng, hắn vẫn thấy trong đó còn một chút đáng tin. Nếu nói Lục Trăn coi vợ như là Everest, Miêu Uyển tối đa cũng là Tây An ở ngoài thành Hoa Sơn, có giảm đi một nửa cũng đã dư dả rồi. Trần Mặc nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy rất tội lỗi.

Đêm hôm đó, Miêu Uyển và Trần Mặc cùng sóng vai trên đường đi về nhà. Thần sắc của Miêu Uyển có một chút hoảng hốt, loại hoảng hốt này không biết phải nói là trời sập đập hôn mê, hay phải nói là được sủng ái mà lo sợ không biết phải làm sao cho tốt, hoặc giống như khó xử. Làm cho cô muốn hỏi một chút: “Trần Mặc, anh rốt cuộc muốn làm gì đây?”

Miêu Uyển nghĩ tới nghĩ lui, không biết vì sao trong đầu tầng tầng lớp lớp đều là “cáo chúc tết gà chắc không có gì tốt” hay là “không có gì mà ân cần không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm” rất giống với chứng bệnh vọng tưởng của người bị hại cảnh báo. Bởi vì Miêu Uyển hoảng hốt, cho nên bọn họ đi đường không có nói gì, Trần Mặc nói ra mấy câu cũng không thấy cô trả lời, rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là thống khổ khi bị người trầm mặc. Đi đến dưới nhà thì Miêu Uyển dừng bước lại nhìn Trần Mặc, chần chờ nói: “Thật ra thì, nếu sau này anh bận rộn công việc….”

“Anh nếu có việc bận không thể tới, liền điện thoại trước cho em biết.” Trần Mặc nói.

“Vâng”, Miêu Uyển gật đầu.

“Cho nên, số điện thoại của em.” Trần Mặc hỏi.

Miêu Uyển không yên lòng đáp một tiếng, đợi một chút em sẽ đưa cho anh. Trần Mặc thấy hành lang đen như mực kiên trì đưa Miêu Uyển lên nhà, chuyện này hắn rối rắm rất lâu, hắn đối với hành lang có bóng ma tâm lý, cảm giác nơi đó luôn cất giấu mơ hồ một khuôn mặt của quái vật, bất kỳ lúc nào cũng có thể ngăn chặn các cô gái bé nhỏ ngây thơ. Miêu Uyển vẫn duy trì biểu tình vừa giật mình vừa hoang mang không biết làm thế nào, cứng nhắc gật đầu nói cũng được.

Cô gái đóng cửa nhà ký túc xá nữ sinh tinh mắt nhìn thấy một bóng lưng, bát quái hỏi là bạn trai phải không.

Miêu Uyển cúi thấp đầu nghiêm túc suy nghĩ, rồi trịnh trọng lắc hai cái, nàng đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống, nhìn bóng Trần Mặc biến mất trong màn đêm, Miêu Uyển suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Mạt Mạt.

Tri âm Mạt Mạt nghe Miêu cô nương nói xong đầu đuôi, khó khăn lắm hít vào một hơi lãnh khí: “Trần Mặc chó chết này thật thông suốt a!”

Miêu Uyển do dự hỏi: “Cậu cảm thấy mình phải làm gì đây?”

“Nhớ kỹ hai chữ kia, phải kiềm chế! Tên kia không có gì dính líu đến cậu”. Mạt Mạt nằm ở ghế salon gặm quả táo, giọng nói tựa như quả táo xanh vậy thật trẻ trung, thoải mái, và giòn tan: “Không phải chỉ là đưa đón đi làm thôi sao, đây coi là cái gì a, Tiểu Mễ còn mỗi ngày đưa mình về nhà đấy.”

Mạt Mạt nâng cằm, hướng Mễ Lục ở đối diện một ánh nhìn quyến rũ, Mễ Lục trong lòng liền vui lên, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền.

Miêu Uyển thực nóng nảy: “Bọn cậu là thuận đường cùng đưa nhau về nhà, không giống với bọn mình. Hiện tại anh ấy từ đơn vị đến chỗ mình, lái xe phải mất nửa giờ, mà mình đi về chỉ mất có mười phút.”

“Không có chuyện gì đâu, cô bé, kiềm chế chút, cậu cứ để cho anh ta theo đuổi đi, xem anh ta có thể làm ra cái dạng gì! Binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, nói tóm lại một câu nói…”

Miêu Uyển nghiến răng nghiến lợi nói tiếp hai chữ: “Kiềm chế”

Miêu Uyển để điện thoại di động xuống, ngửa mặt lên trời thở dài: “Được, mình kiềm chế.”

Thật ra mà nói yêu đương có được bao nhiêu dạng đây? Cùng tán gẫu cả ngày, đi dạo phố, đi xem phim, đi ăn một bữa cơm, cũng chẳng qua là lúc độc thân nhàm chán tiêu khiển, chỉ là thêm một người mới, mới để cho chuyện nhàm chán có chút thú vị. Đêm hôm đó, Trần Mặc đợi tới nữa đêm cũng không đợi được Miêu Uyển đưa số điện thoại, đối chiếu với tổ hợp phân tích Lục Nguyên có lẽ là Miêu Uyển vẫn còn giận mình, muốn cho mình nếm chút đau khổ, trong lòng không khỏi cảm thấy một cô gái bé nhỏ ngây thơ, đồng thời cảm thấy tư vị chờ đợi là như vậy thực thấp thỏm cùng với sốt ruột.

Trầm Mặc nghĩ thầm, một đời anh minh của mình mất hết, mình mẹ kiếp không thể ngờ cũng có ngày thế này, quay đầu ngẩm lại lời Lục Trăn vừa nói trong lòng dễ chịu đi một chút, theo như tỷ lệ phân tích, Lục Trăn còn khốn khổ hơn mình nhiều. Buổi tối ngày thứ hai, Trần Mặc một lần nữa xuất hiện ở góc đường, đi nửa đường làm bộ như lơ đãng lần nữa nhắc tới chuyện điện thoại. Miêu Uyển làm như ở trong mộng mới tỉnh, luống cuống tay chân lấy di động từ trong túi ra.

Trần Mặc tự đáy lòng buông lỏng, thì ra cô ấy chỉ quên mất, nhưng mà việc buông lỏng căng thẳng của mình nên phải gọi là gì? Đây chính là cái gọi lo được lo mất chăng?

Trần Mặc lưu số vào di động thử gọi tới một lần, hắn từng bị cô bé kia bỏ rơi một lần, một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Tiếng nhạc từ từ vang lên, Miêu Uyển sửng sốt mất vài giây mới nhớ tới ấn tắt, Trần Mặc thuận miệng hỏi một câu, là bài hát gì vậy, thật dễ nghe. Miêu Uyển cười nói quên mất rồi.

“Uh”, Trần Mặc lên tiếng trả lời. lời ca ở trong đầu chợt loé lên một cái: lòng của ta là đại dương, vừa có thể mềm mại mà lại đầy sức mạnh…

Thật sự là một bài hát rất dễ nghe, thật mềm mại mà rất có sức mạnh.

Trần Mặc nhìn bóng dáng nho nhỏ của Miêu Uyển, cũng có thể mềm mại mà cũng rất mạnh mẽ.