Thiên Đường Nơi Em

Chương 12: Chuộc tội



Sắc trời dần tối, khi căn phòng chìm trong một màu đen kịt, Hạ Mộc bỗng chầm chậm ngẩng đầu lên, trong bóng đêm ánh mắt càng ánh lên vẻ vững vàng và sắc sảo.

Bên này, Hạ Mộc bị Hạ tư lệnh nhốt trong nhà, còn bên kia, cuối cùng Đường Tiểu Thiên cũng đã hoàn thành việc diễn tập tốt nghiệp và đã liên lạc được với Trương Tịnh Vũ.

Bên đầu kia điện thoại Trương Tĩnh Vũ nháo nhào gào lên: “Thiên, rốt cục cậu cũng ló mặt ra rồi! Tiểu Thiên, cậu về nhanh đi!”

Trái tim Đường Tiểu Thiên như rơi xuống, cả người bỗng chốc lạnh ngắt, anh siết chặt điện thoại lo lắng hỏi: “Sao vậy, nói nhanh đi!”

Trương Tịnh Vũ không nói rõ ràng Thư Nhã Vọng đã xảy ra chuyện gì, anh ta chỉ biết dư luận ầm ĩ quanh chuyện Hạ Mộc dùng súng bắn Khúc Uất Nhiên, nhưng anh ta đã quen Hạ Mộc lâu như vậy, biết rõ tính tình của cậu ấy, trong lòng Trương Tịnh Vũ cũng lờ mờ đoán được chuyện xảy ra, nhưng anh ta không dám nói cho Đường Tiểu Thiên nghe, chỉ bào cậu ta nhanh nhanh quay về, nếu không sẽ muộn mất.

Đường Tiểu Thiên cúp điện thoại, một giây cũng không dám dừng lại, vội vã từ học viện trở về nhà, từ nơi anh học đến thành phố S cũng phải mất mười bốn giờ ngồi xe lửa.

Đường Tiểu Thiên ngồi trên xe, tiếng xe lửa xình xịch lao đi trong đêm đen, Đường Tiểu Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tấm kính trong suốt hiện lên đường nét cương nghị của anh, anh đang chau mày thật chặt, giống như chính bản thân mình đang phải gồng gánh nỗi đau đớn vô cùng, bản thân anh cũng không biết cả cơ thể mình đang run rẩy, chỉ cần hơi nghĩ đến việc Nhã Vọng xảy ra chuyện gì đó, anh lại thẫn thờ rồi trở nên hoảng hốt, có cảm giác đau đến thở không nổi.

Đường Tiểu Thiên ép mình không được suy nghĩ nữa, ép mình bình tĩnh, ép bản thân phải kiên cường, nhưng anh không làm nổi, loại cảm giác như sắp mất đi điều gì đó đang nghiền nát anh sắp phát điên! Anh phải về, anh phải trở về bên cạnh Thư Nhã Vọng, anh phải ngay lập tức quay về bên cạnh cô ấy, và sẽ không bao giờ rời xa cô nữa, không bao giờ để cô phải gặp chuyện gì nguy hiểm nữa. Không bao giờ thế…nữa!

Vào sáng sớm, xe lửa đã đến trạm xe thành phố S, Đường Tiểu Thiên chen khỏi tốp người đầu tiên lao ra khỏi trạm xe, rồi bắt taxi chạy về đại viện quân khu, vào lúc này trong tòa biệt thự ba tầng trong đại viện đang vang lên tiếng gầm đầy tức giận của Hạ tư lệnh: “Đi tìm cho tôi! Tìm Hạ Mộc về đây cho tôi!”

“Vâng, thưa tư lệnh.” Chú Trịnh cung kính hành lễ, lúc rời khỏi phòng Hạ Mộc ông còn liếc mắt nhìn tấm ga giường buộc trên khung cửa sổ, lúc quay đi còn nghĩ, quả nhiên vẫn để cho cậu ấy trốn được, thằng bé này, đã muốn làm việc gì thì không ai có thể cản nổi.

Mẹ Thư Nhã Vọng xách giỏ thức ăn, mặt buồn rượi bước đi, bà vừa nhớ tới chuyện con gái đã thấy sống mũi bắt đầu xon xót, lúc đi tới cửa nhà trên tầng bốn, vừa lấy chìa khóa mở cửa thì một bóng người từ trên lầu chạy xuống, bà bị là cho giật cả mình, chiếc chìa khóa cầm trên tay rơi tuột xuống đất vang lên âm thanh lanh lảnh, bà vỗ ngực nói: “Trời ơi, làm dì sợ muốn chết, thằng nhóc này làm gì vậy?”

“Dì ơi, Nhã Vọng đâu?” Suốt cả đêm không ngủ, khuôn mặt Đường Tiểu Thiên tiều tụy thấy rõ, đôi mắt lo lắng giăng đầy tơ máu.

Bà Thư hếch miệng, ánh mắt tránh né: “Tiểu Thiên, sao con đã về rồi? Không phải con vẫn đang bận chuyện tốt nghiệp sao?”

“Nhã Vọng đâu rồi ạ?” Đường Tiểu Thiên ngắt ngang lời của bà, lo lắng hỏi lần nữa.

“Nhã Vọng, Nhã Vọng…” Bà Thư lắp bắp nói hai tiếng rồi lại phân vân nhìn anh.

“Dì, dì nói cho con đi, Nhã Vọng bị sao vậy? Cô ấy đang ở đâu? Ở đâu?” Đường Tiểu Thiên vỗ lên hai tay bà, hai mắt đỏ quạch, có một ít chất lỏng lóng lánh trong suốt: “Dì, dì nói cho con biết đi, Nhã Vọng là vợ của con mà, rốt cuộc cô ấy bị làm sao? Con xin dì đó, nói cho con biết đi.”

“Nó…Nó đã không còn là hôn thê của con nữa rồi.” Bà Thư quay đầu đi, không đành lòng nhìn vẻ khổ não của Đường Tiểu Thiên, lại nói: “Nhã Vọng nó, nó …lấy chồng rồi.”

Đường Tiểu Thiên ngơ ngẩn cả người, một hồi lâu vẫn chưa định thần, giống như một tiếng sét đánh giữa trời quang, làm anh chấn động đến mức không thể nào phản xạ lại, anh lắc đầu, lùi lại một bước, bàng hoàng và không tin nổi đong đầy trong mắt, nghiến răng nói: “Không thể nào! Không thể nào có chuyện đó!”

“Nhã Vọng là của con, mãi mãi là của con.”

“Cô ấy sẽ không gả cho người khác.”

“Không đâu.”

“Cô ấy yêu con, con biết điều đó.”

Đường Tiểu Thiên nói mãi, giọng nói của anh chầm chậm run run, khi anh nhìn thấy ánh mắt khổ sở của bà Thư, nước mắt vẫn kiềm chế bỗng nhiên tràn ra.

Anh đã nghĩ, ngồi trên xe lửa anh đã nghĩ đến vô vàn khả năng, vô vàn rủi ro, trong lòng đã chuẩn bị rất tốt, bất kể cô có chuyện gì, anh vẫn cần cô, cho dù cô có thương tổn gì anh vẫn bên cô, anh yêu cô, anh sẽ không rời xa cô.

Nhưng anh không nghĩ tới…Không nghĩ tới chuyện này.

Tới lúc này anh vẫn không nghĩ đến, cô sẽ trở thành vợ của người ta.

Yết hầu anh lên xuống, bỗng kích động hỏi: “Dì! Chắc chắn là cô ấy bị ép buộc! Là ai đã ép buộc cô ấy! Là ai!”

Bà Thư lấy mu bàn tay chùi nước mắt, thở dài khổ sở nói: “Cho dù là ép buộc hay tự nguyện, gả cũng gả rồi. Tiểu Thiên ạ, con quay về đi học đi thôi, con gái dì dì biết, con bé đã thấy hết hi vọng, nhất định nó cảm thấy cả đời này không còn mặt mũi gặp con nữa. Con cũng đừng đi tìm nó, con muốn đi tìm nó, nó có thể chết mất. Các con, chuyện của hai đứa con đã kết thúc rồi.”

“Kết thúc?” Đường Tiểu Thiên khẽ nhắc lại lời bà Thư, sau đó lắc mạnh đầu: “Không, không thể kết thúc, mãi mãi không thể nào kết thúc.”

Đường Tiểu Thiên nói xong, nắm chặt tay bà Thư cầu xin: “Dì, nói cho biết Nhã Vọng đã xảy ra chuyện gì! Dì hãy nói cho con biết! Con quỳ xuống xin dì!”

Bà Thư vội đỡ Đường Tiểu Thiên, không cho anh quỳ, bà thở dài, mở cửa, quay đầu nói với Đường Tiểu Thiên: “Vào nhà đi, dì nói với con…”

Lúc này, mặt trời đã đứng bóng, ánh nắng vô tư chan hòa lên mỗi người, trong phòng khách nhà họ Thư là vẻ mặt chan chứa đau đớn tức giận của Đường Tiểu Thiên, trên góc đường Hạ Mộc đang bước nhanh, cùng lúc đó là Thư Nhã Vọng đang đứng bên cửa sổ nhìn ra phía khoảng trời xa xa.

Khúc Uất Nhiên mê mẩn nhìn Thư Nhã Vọng trong ánh mặt trời rực rỡ, gã nghĩ, Nhã Vọng của gã đã trở nên mỹ lệ hơn, vẻ đẹp bình lặng chứa nỗi tuyệt vọng này, thật khiến ánh mắt gã khó lòng rời khỏi.

Gã có được cô rồi, cướp cô từ nơi hạnh phúc đến bên cạnh gã, bản thân cũng không hiểu nỗi vì sao gã lại cố chấp với cô như thế.

Có lẽ, bởi vì tình yêu của Đường Tiểu Thiên quá đẹp, khiến gã cho rằng chiếm được Nhã Vọng, cũng sẽ chiếm được thứ tình yêu tuyệt mỹ đó.

“Lữ Bồi Cương.” Khúc Uất Nhiên nhìn Thư Nhã Vọng, gã gọi nhỏ người điều dưỡng của mình.

“Vâng, anh Khúc.” Lữ Bồi Cương đi tới hỏi: “Anh cần gì à?”

Khúc Uất Nhiên cười: “Dọn đồ, làm thủ tục xuất viện giúp tôi.”

“Anh Khúc, chuyện này không được đâu, sức khỏe anh còn cần phải điều dưỡng, bây giờ chưa thể ra viện.”

Khúc Uất Nhiên kiên trì nói: “Không, tôi muốn xuất viện.”

Lữ Bồi Cương nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”

Tầm mắt Khúc Uất Nhiên vẫn không rời Thư Nhã Vọng, gã nhẹ nhàng cười đáp: “Vì…Bảo vật cướp được, dĩ nhiên phải nhanh chóng giấu đi chứ.”

Thư Nhã Vọng chầm chậm quay lại, lạnh lùng nhìn gã.

Khúc Uất Nhiên cười híp mắt với cô.

-------------------------------------------------

Chương 12b: Chuộc tội

Thủ tục xuất viện nhanh chóng đã làm xong, Lữ Bồi Cương quay lại phòng bệnh thông báo: “Anh Khúc, giấy tờ xuất việc đã giải quyết xong rồi, Khúc tổng bảo anh chờ một lát, ông ấy sẽ đến đưa anh về nhà.”

Khúc Uất Nhiên nằm trên giường bệnh mỉm cười lịch sự: “Đã làm phiền anh rồi.”

Anh đừng khách sáo.” Lữ Bồi Cương điềm nhiên trả lời, gật đầu rồi đi ra ngoài.

Mang tâm trạng vui vẻ, Khúc Uất Nhiên nhìn Thư Nhã Vọng đang ngẩn ngơ đứng bên cửa sổ, cảm thán: “Chậc, anh thật rất muốn gặp mặt Đường Tiểu Thiên đấy.”

Thư Nhã Vọng chợt nhắm mắt lại, không thèm để ý đến gã ta.

Khúc Uất Nhiên nghiêng đầu, mắt thâm trầm, mang vẻ mặt gian ác: “Anh rất muốn nhìn thấy cái vẻ mặt mếu máu của nó.”

Thư Nhã Vọng quay người lại, lạnh lùng gườm mắt nhìn vào gã: “Anh ấy sẽ không khóc đâu!”

“Sẽ không à? Ha ha?” Khúc Uất Nhiên có vẻ không tin, gã lại nói: “Ồ, còn cái thằng nhóc kia nữa, tên là gì ấy nhỉ? Hạ Mộc!”

Trên gương mặt đẹp đẽ của Khúc Uất Nhiên hiện lên vẻ căm thù, u ám đáng sợ.

Thư Nhã Vọng bước lên một bước: “Anh không được động vào cậu ấy! Chúng ta đã thỏa thuận.”

Khúc Uất Nhiên cười: “Nhã Vọng à, em phải biết, cho dù anh không làm gì thì cũng có thể khiến nó sống không bằng chết.”

Thư Nhã Vọng hừ giọng, quay sang chỗ khác lãnh đạm nói: “Anh cứ chờ xem. Tôi cũng sẽ để cho anh sống không bằng chết.”

Thư Nhã Vọng của lúc này trong mắt chỉ còn có thù hận, cô thầm nghĩ muốn kéo tuột Khúc Uất Nhiên xuống địa ngục tối đen để gã chịu đau đớn, nhưng cô quên rằng, tên ma quỷ này vốn dĩ đã bước ra từ nơi sâu nhất dưới tầng địa ngục!

Người của ông Khúc tới rất nhanh, họ mang sạch sẽ tất cả các thiết bị điều trị trong bệnh viện lên xe, ông Khúc thuê một chiếc xe cấp cứu của bệnh viện chở riêng Khúc Uất Nhiên về.

Khúc Uất Nhiên được đặt nằm trên xe băng ca, Lữ Bồi Cương theo sau đẩy xe, ông Khúc đi theo bên cạnh, Thư Nhã Vọng bước phía sau, xe băng ca vào thang máy, Thư Nhã Vọng cũng vào theo, ngay lúc thang máy đang đóng lại, đôi mắt lơ đễnh của Thư Nhã Vọng đột nhiên sững sờ, cô ngẩng phắt đầu lên nhìn ra ngoài, nhưng vẫn chưa kịp nhận ra người bên ngoài có phải đúng là bóng dáng thân thuộc ấy hay không, thì cửa thang máy đã khép lại.

Thang máy chầm chậm đi xuống, trái tim Thư Nhã Vọng đập thình thịch, là anh ấy phải không? Làm sao có thể chứ! Thư Nhã Vọng khẽ nắm chặt hai tay, môi cô nhướng lên, lắc đầu phủ nhận, không thể nào là anh ấy được.

Một tiếng “đinh” vang lên, cửa thang máy lại mở ra, Thư Nhã Vọng là người đầu tiên đi ra ngoài, có một chiếc xe cứu thương đã đậu trước cửa bệnh viện, ba người đàn ông đứng bên cạnh xe cứu thương vừa nhìn thấy ông Khúc và Lữ Bồi Cương đẩy Khúc Uất Nhiên đi ra thì vội vàng bước lên đón, sau đó giúp họ đưa Khúc Uất Nhiên lên xe, Lữ Bồi Cương thắt dây đai an toàn lại cho Khúc Uất Nhiên, sau đó treo túi truyền dịch, mang ống dưỡng khí vào cho gã ta, khi đã chắc chắn không còn sót chuyện gì thì mới gật đầu với ông Khúc: “Có thể đi được rồi ạ.”

Ông Khúc ngồi phía đối diện băng ca, Thư Nhã Vọng im lặng ngồi bên cạnh ông ta, người đàn ông ngoài cửa giơ tay lên, đóng mạnh cửa sau xe cứu thương lại, Thư Nhã Vọng ngước mắt lên nhìn, động tác này rất nhanh nhưng trong mắt cô nó giống như một pha quay chậm, khi người đàn ông nắm lấy cánh cửa, chầm chậm đóng lại thì một tiếng “binh” vang lên, toàn bộ ánh sáng đều bị nhốt lại bên ngoài, Thư Nhã Vọng quay đầu đi, khẽ khàng nhắm mắt lại, rõ ràng cô đã hạ quyết tâm rồi nhưng, tại sao, tại sao bản thân lại không cam tâm đến vậy!

Thư Nhã Vọng nhắm mắt nên không để ý tới ánh mắt đang dán chặt vào cô của Khúc Uất Nhiên.

Người đàn ông đóng cửa rồi đi lên ghế phụ lái ngồi, cửa bên ghế lái bị mở ra sau đó lại đóng sập lại, tiếng nổ máy xe brừ brừ, môi Khúc Uất Nhiên hơi nhướn lên, mỉm cười khoái trá như vừa giành được thắng lợi.

Đúng lúc đó, xe cứu thương bỗng dừng xịch lại! Ánh nắng chói chang “ào” vào, Thư Nhã Vọng ngoảnh đầu, theo ánh sáng ùa đến, một bóng người nhào vào trong, tay phải cô bị siết thật chặt!

“Theo em!” Giọng cậu gấp gáp, giống như vừa phải cố chạy rất lâu.

Cuối cùng Thư Nhã Vọng cũng nhìn rõ mặt cậu, cậu vẫn đẹp đến thế, giống như một mỹ thiếu niên bước ra từ truyện tranh: “Hạ Mộc?”

Thư Nhã Vọng ngơ ngác gọi tên cậu.

“Đi!” Hạ Mộc lại kéo cô một cái!

Thư Nhã Vọng: “Không được, Hạ Mộc, chị không thể…”

“Im ngay! Đi theo em là được!” Hạ Mộc rống lên những lời này! Gào lên bên tai Thư Nhã Vọng, Thư Nhã Vọng bị cậu thét vào mặt như thế nên vô cùng kinh ngạc nhìn cậu, cậu dám rống vào mặt cô?

Hạ Mộc lại kéo mạnh cô, muốn lôi cô đi khỏi đây nhưng ông Khúc lại đứng lên, giữ lấy một tay của Hạ Mộc: “Thằng khốn kiếp! Mày còn dám xuất hiện trước mặt chúng tao? Hôm nay ông phải xử mày!”

Hạ Mộc lạnh lùng trừng mắt lên với ông ta: “Cút ngay!”

Ông Khúc nổi giận bừng bừng, giơ tay lên muốn đánh cậu, nhưng Hạ Mộc nhanh hơn ông ta, tay trái không biết lấy đâu ra một khẩu súng, chỉa vào đầu ông ta: “Cút!”

Ông ta hoảng sợ buông tay cậu ra, thụt lùi về sau không dám nhúc nhích, chuyện này con ông ta đã là một ví dụ, ông ta cũng không có gan chọc điên tên nhóc này.

Hạ Mộc cầm tay Thư Nhã Vọng không buông, kéo cô lùi về sau từng bước từng bước.

Khúc Uất Nhiên cố hết sức ngẩng đầu lên, gã nằm đó nổi giận quát: “Hạ Mộc, mày dám đưa cô ấy đi, tao sẽ cho mày ngồi tù suốt đời! Suốt đời!”

Hạ Mộc dừng chân, buông tay Thư Nhã Vọng ra, bước qua, nhìn vào mắt gã nói: “Thà rằng cả đời tao ngồi tù cũng không để mày chạm vào một sợi tóc của cô ấy, tao chỉ hận sao lúc đó không bắn chết mày. Bây giờ cho mày thêm một phát cũng còn kịp, dù gì cũng sẽ ngồi cả đời!”

Ánh mắt Hạ Mộc vốn dĩ đã rất lạnh, lúc nói lời này còn chất chứa đầy thù hận, những người ở đây không ai nghi ngờ lời cậu nói, khi khẩu súng trong tay cậu chuyển lên phần đầu Khúc Uất Nhiên, trong ánh mắt của gã cũng không che giấu nổi vẻ hoảng loạn, lão Khúc sợ hãi kêu lên: “Không thể được! Không thể được!”

“Hạ Mộc, dừng lại.” Thư Nhã Vọng vội chạy lên giữ chặt tay cậu van nài: “Mình đi thôi, đi nhanh thôi.”

Hạ Mộc cười giễu, vẻ tàn bạo trong mắt nhạt đi chút ít, cậu nhấc chân đá ngã túi truyền dịch và máy hô hấp của Khúc Uất Nhiên, sau đó kéo Thư Nhã Vọng bỏ đi.

Khúc Uất Nhiên gào theo phía sau: “Hạ Mộc! Mày chờ xem! Tao sẽ không bỏ qua cho mày, khụ…khụ…tao sẽ không bỏ qua cho mày! Khu…khụ…”

“Anh Khúc, anh Khúc, anh đừng kích động, thở sâu vào, thở sâu vào!”

Thư Nhã Vọng ngoảnh lại nhìn cảnh tượng náo loạn phía sau, cô nhìn thấy gương mặt tái mét của lão Khúc và bộ dạng nhếch nhác của Khúc Uất Nhiên, bỗng nhiên cô rất muốn cười!

Kết quả là cô thật sự đã bật cười.

Hạ Mộc chặn một chiếc taxi, nhét Thư Nhã Vọng vào trong xe, mình cũng ngồi vào theo, cậu đóng cửa xe, nói địa chỉ, sau đó quay lại liếc mắt khinh thường nhìn những người trong xe cứu thương.

Lên xe được một lúc, Thư Nhã Vọng nhìn khẩu súng trong tay Hạ Mộc, sốt ruột nói: “Hạ Mộc ơi, em..em lại lấy khẩu súng này ở đâu vậy?”

Khẩu súng kia là di vật của ba Hạ Mộc, sau khi mẹ cậu tự sát nó rơi vào tay Hạ Mộc, cậu không nói với một ai khác mà lại đem giấu nó đi.

Sau này Thư Nhã Vọng thường nghĩ, lúc nhỏ Hạ Mộc thường mang theo súng trong người, có phải vì mang theo nó sẽ làm cho cậu có cảm giác an toàn, đúng không?

Thư Nhã Vọng liếm môi nói: “Hạ Mộc, đưa khẩu súng này cho chị được không? Chị thấy em cầm súng thì sợ lắm.”

Hạ Mộc quang sang nhìn cô, lắc lắc khẩu súng trong tay: “Chị nói cái này?”

Thư Nhã Vọng gật đầu, nắm lấy hai tay cậu.

Hạ Mộc mím môi, giống như đang nhịn điều gì đó, nhịn một hồi, cậu lại nhịn không nổi bật cười vẻ đắc chí.

“Ơ?” Thư Nhã Vọng mở to hai mắt nhìn cậu, cậu cười? Cậu cười thật rồi kìa? Tuy chỉ có một lúc, nhưng mà, Hạ Mộc cười thật rồi kìa? Thật đẹp quá…

Nụ cười của cậu thiếu niên còn mang theo cả sự hả lòng hả dạ, không giống với vẻ lạnh lùng đầy áp lực trước đây, Hạ Mộc cười giống như một đứa trẻ vừa thực hiện được một trò đùa tai quái: “Là giả đấy.”

“Ơ!”

“Đồ thật đã bị cảnh sát tịch thu từ lâu. Súng của ông nội và chú Trịnh em không trộm được, mượn đỡ món đồ chơi trong tủ, ai ngờ…” Hạ Mộc nói tới đây, khóe miệng lại nhướn lên một chút: “Ai ngờ bọn họ dễ bị lừa gạt như vậy!”

“Đồ giả thật à?” Thư Nhã Vọng hơi không tin, người này thật thật giả giả, hồi còn nhỏ cậu cũng nói khẩu súng trong tay cậu là giả, kết quả lại là.

“Không tin à?” Hạ Mộc cau mày cụt hứng, sau đó cậu giơ súng lên đầu Thư Nhã Vọng, bắn một phát, Thư Nhã Vọng hoảng hồn nhắm mắt lại, một tia nước phụt ra làm ướt một nhúm tóc của cô, cô mở bừng hai mắt, tức tối nhìn cậu, cậu đang nghiêng đầu cố gắng mím môi.

“Hừ!” Thư Nhã Vọng bực mình giật lấy khẩu súng nước, quay sang bắn một phát vào Hạ Mộc, Hạ Mộc giơ tay kéo tay cô xuống, sau đó, sau đó đôi mắt xinh xắn ấy nhìn cô chăm chú: “Nhã Vọng, đi bỏ đứa bé nhé.”

Thư Nhã Vọng ngạc nhiên, ngây ngẩn nhìn cậu.

Vào lúc đó, chiếc taxi và một chiếc xe quân dụng chạy lướt qua nhau, lần vuột mất này, là suốt đời hay chỉ trong chớp mắt?

-----------------------------------------------

Chương 12c: Chuộc tội

“Bỏ đi?” Ánh mắt Thư Nhã Vọng thảng thốt, bỏ đứa bé thì Hạ Mộc phải làm sao bây giờ? Trải qua chuyện ầm ĩ lần này, nhà họ Khúc chắc chắc chỉ hận không giết được Hạ Mộc, nếu như cô mà còn đem bỏ đứa bé, có thể Hạ Mộc sẽ phải ngồi tù cả đời.

Thư Nhã Vọng mím môi, cúi gằm mặt, lắc lắc đầu: “Không được, không thể được.”

Hạ Mộc sầm mặt nhìn cô, hỏi: “Vì em?”

Thư Nhã Vọng há miệng, chưa kịp nói gì thì Hạ Mộc đã nói tiếp: “Không đáng phải làm như vậy.”

“Hạ Mộc?” Thư Nhã Vọng nhíu mày nhìn cậu.

“Có lẽ mọi người đều cho rằng như thế này là tốt cho em, nhưng không đúng.” Hạ Mộc cụp mắt xuống, nói nhỏ: “Nếu chị thật sự sinh nó ra, điều đó mới khiến em ân hận suốt đời.”

Hạ Mộc quay sang nhìn chằm chằm vào Thư Nhã Vọng: “Trái tim bị giam cầm, suốt đời cũng sẽ không thể nào yên tâm được.”

Mũi Thư Nhã Vọng xót xa, nhẹ nhàng nhìn cậu nói: “Hạ Mộc, chị quyết định làm thế này không phải vì em…”

“Chị đừng nói nữa.” Hạ Mộc quay đầu sang, dứt khoát cắt ngang lời cô, cậu nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt đầy cố chấp, nhìn cô: “Nhã Vọng, nghe em rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi, từ trước tới nay chuyện gì em cũng nghe lời chị, chỉ lần này, hãy nghe theo em.”

Xe taxi từ từ dừng lại, Hạ Mộc trả tiền, sau đó nắm chặt lấy tay Thư Nhã Vọng, mở cửa xe, kiên quyết kéo cô xuống, Thư Nhã Vọng ngước lên nhìn, là bệnh viện phụ sản nổi tiếng nhất trong thành phố S, Thư Nhã Vọng sợ hãi muốn lùi về sau như bị Hạ Mộc giữ lại: “Hạ Mộc…”

“Đi thôi.” Hạ Mộc nắm tay cô, lại siết chặt hơn chút nữa, cậu không để cô chống đối, kéo Thư Nhã Vọng đi về phía trước, Thư Nhã Vọng hơi do dự, thật sự cô cũng không muốn sinh đứa trẻ này ra, vừa nghĩ đến cảnh đứa bé là bằng chứng nhục nhã mà bản thân phải gánh chịu, ngày ngày đều sẽ gọi cô là mẹ, cô đã thấy suy sụp, cô không muốn đối mặt với nó, không muốn nhìn thấy Khúc Uất Nhiên, thật sự, cô không muốn sinh nó ra…

Có lẽ là do bản tính ích kỷ của con người, những ngày Thư Nhã Vọng ở trong bệnh viện, tuy có tuyệt vọng nhưng vẫn âm thầm nuôi một chút hi vọng, có thể cô sẽ không cần sinh đứa bé, biết đâu sẽ có chuyển biến gì đó, hay có chăng sẽ có người tới cứu cô.

Nhưng, Hạ Mộc đã tới, người tới lại chính là cậu, là cậu nói với cô hãy bỏ đứa bé đi, là cậu nói, hãy nghe theo cậu, vậy thì, cô có thể không sinh nó không?

Ông trời ơi! Tại sao cô có thể ích kỷ như thế?

Thư Nhã Vọng cắn mạnh môi, cô khựng lại, gạt tay Hạ Mộc ra, đôi mắt đỏ au nhìn Hạ Mộc thét lên: “Đủ rồi!”

“Hạ Mộc, đã đủ lắm rồi, em đừng như vậy nữa, vốn dĩ chị không đáng được em đối xử tốt như vậy, thật ra trong lòng chị đã rất nhiều lần hi vọng có thể bỏ thứ dơ bẩn trong bụng này đi, thật ra rất nhiều lần chị muốn trốn chạy khỏi bệnh viện, rất nhiều lần muốn mặc kệ em, chị không vĩ đại như em nghĩ, chị xấu lắm, rất ích kỷ, rất hèn nhát, chị rất ghét bản thân, thật sự rất ghét!”

Thư Nhã Vọng vừa rơi nước mắt vừa cúi đầu nói: “Chị cảm thấy mình rất hèn hạ, không chỉ cơ thể này mà ngay cả tâm hồn cũng bẩn thỉu.”

Hạ Mộc nhìn cô, lại nói như lẽ tất nhiên: “Hèn hạ cũng được, ích kỷ cũng được, ai mà không như vậy đâu?”

“Em cũng như vậy, em tuyệt đối không muốn thấy Nhã Vọng sinh con cho người đàn ông khác, Khúc Uất Nhiên cũng thế, Đường Tiểu Thiên cũng thế, em đều không muốn nhìn thấy.”

Hạ Mộc bước lên một bước, nắm lấy vai Thư Nhã Vọng, cậu khom người, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, ánh mắt thật bình tĩnh, hoàn toàn không giống của một thiếu niên mười bảy tuổi.

“Cho nên, bây giờ, chúng ta đi bỏ đứa bé này được không, đứa bé không được chào đón, vốn dĩ không cần sinh ra.”

Thư Nhã Vọng nhắm mắt lại, gật đầu thật mạnh.

Hạ Mộc buông vai cô, bàn tay nắm chặt tay cô, hai người sóng vai đi vào trong bệnh viện.

Trong khoa phụ sản của bệnh viện, một người phụ nữ trung niên đang ngồi khám bệnh, bà ta liếc nhìn hai người trước mặt, lạnh lùng hỏi: “Mới được một tháng rưỡi, muốn uống thuốc hay là hút thai?”

Thư Nhã Vọng cúi đầu, liếm đôi môi khô khan nhếch miệng nói: “À…uống thuốc ạ.”

Bác sĩ liếc nhìn Thư Nhã Vọng nói: “Phương pháp nạo hút an toàn hơn, cũng không đau lắm.”

Dĩ nhiên Thư Nhã Vọng biết hút thai an toàn hơn, nhưng thật lòng cô không thể chịu đựng được việc nằm trên bàn phẫu thuật, để người khác dùng những dụng cụ lạnh lẽo…

Thư Nhã Vọng cắn môi dưới, bất giác nắm chặt tay Hạ Mộc, từng ngón tay thuôn dài sạch sẽ của Hạ Mộc cũng siết chặt lấy cô, Thư Nhã Vọng ngước mắt lên, kiên quyết nói: “Uống thuốc ạ.”

“Được, tùy cô, tôi phải nhắc cô một chút, nếu như dùng thuốc phá thai không sạch vẫn phải đi hút.” Bác sĩ nói xong, nhìn thấy Thư Nhã Vọng gật đầu, mới loạt soạt viết mấy tên thuốc vào toa đưa cho Thư Nhã Vọng: “Cầm lấy ra tiệm thuốc mua thuốc.”

Thư Nhã Vọng và Hạ Mộc cùng đứng lên, Hạ Mộc nhanh tay cầm lấy toa thuốc rồi tự nhiên nắm tay Thư Nhã Vọng bước ra ngoài, vô tình Thư Nhã Vọng lại nhìn lướt qua vị bác sĩ, thấy người phụ nữ trung niên đánh giá họ bằng ánh mắt ám muội.

Thư Nhã Vọng rút tay lại không biết phải làm sao, Hạ Mộc quay lại nhìn cô nhưng cô đang cúi đầu không nhìn cậu, Hạ Mộc nhướng môi nhưng không nói gì, chỉ khẽ nắm chặt tay, đi thẳng về phía trước.

Hai người cầm số thuốc, bác sĩ nói Thư Nhã Vọng phải uống thuốc ba ngày, ngày thứ ba phải đến bệnh viện uống, nói xong lại quay qua Hạ Mộc dặn dò chăm sóc cho cô, phải để cô nghỉ ngơi nhiều, mua nhiều đồ bổ cho cô uống, Thư Nhã Vọng lúng túng muốn giải thích với bác sĩ nhưng Hạ Mộc đã gật đầu nói: Hiểu rồi.

Thư Nhã Vọng ảo não đưa tay bưng mặt, hai người ra khỏi bệnh viện nhưng không về nhà, Hạ Mộc đề nghị tìm một khách sạn nhỏ trốn ở đó.

Đến tối, trước mặt Hạ Mộc, Thư Nhã Vọng lo lắng uống lần thuốc thứ nhất.

Lúc uống thuốc, Thư Nhã Vọng cũng không rõ mình có cảm giác gì, cô cảm thấy rất phức tạp.

Khi trời tan tản sáng, thuốc bắt đầu có tác dụng, cô có thể cảm nhận được bụng dưới mình căng lên, đau âm ỉ, giống như có người đang dùng hai tay bóp lấy tử cung của cô, đến khuya cô bắt đầu xuất huyết, Thư Nhã Vọng đau đớn co mình nằm trên giường, trán đổ mồ hôi, hai cánh tay cô ôm chặt lấy bụng, lật qua lật lại nhưng không thể ngủ được.

“Đau lắm sao?” Hạ Mộc từ đối diện đi tới bên giường, trèo lên đầu giường cô hỏi.

Thư Nhã Vọng quay lại nhìn cậu, mỉm cười lắc đầu: “Không đau, giống như đau bụng đi ngoài ấy mà.”

Quả thật, hai ngày đầu, không phải đau đến mức không chịu nổi.

Đến khi Thư Nhã Vọng uống đợt thuốc ngày thứ ba, cuối cùng cũng biết cái gì gọi là đau đớn!

Cô đau đến thiếu điều ngất đi, tay siết chặt lấy tay Hạ Mộc đến chuột rút, lúc máu tươi trong người cô ồ ạt tuôn ra, cô suýt chút nữa đã kiệt sức.

Khi bác sĩ đã thấy hết máu dư, và nói không cần hút thai thì Thư Nhã Vọng mới thở phào một hơi thật sâu.

Cô tiều tụy nhìn Hạ Mộc, cậu đỡ cô đi vài bước lại đặt cô ngồi xuống ghế, sau đó cúi người ngồi thấp xuống cõng cô lên lưng.

Thư Nhã Vọng nằm trên người cậu, yên lặng mở to mắt, hai tay ôm chặt lấy cậu, đột nhiên cô cúi đầu vùi mặt lên vai cậu, gọi: “Hạ Mộc…”

Hạ Mộc khẽ ừ một tiếng.

“Em phải làm sao đây? Hạ Mộc, giờ em phải làm sao?” Giọng nói của Thư Nhã Vọng đầy áy náy và còn có cả tiếng nức nở cố kiềm nén.

Hạ Mộc không nói, vẫn cõng cô đi tiếp, một lúc sau, cậu mới nói: “Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì.”

-------------------------------------------------

Chương 12d: Chuộc tội

Nhưng Hạ Mộc nói không có chuyện gì thì thật sự sẽ không có chuyện gì sao?

Lúc Hạ Mộc dẫn Thư Nhã Vọng bỏ đi, cả nhà họ Khúc như muốn bùng nổ, cho dù là Khúc Uất Nhiên hay là ba của anh ta đều tức giận đến phát điên lên được!

Ông Khúc tuyên bố, cho dù ông ta có táng gia bại sản cũng phải giải quyết chuyện này cho rõ ràng!

Lần thứ hai nhà họ Khúc kiện Hạ Mộc ra tòa, đồng thời còn gộp thêm vào tội giết người không thành, tội âm mưu giết người diệt khẩu, yêu cầu tòa án thi hành luật tù chung thân đối với thiếu niên nguy hiểm có khuynh hướng bạo lực như Hạ Mộc!

Lần này họ vẫn lợi dụng truyền thông và internet đưa tin thêu dệt, các cư dân mạng lại lần nữa dậy sóng trên khắp các diễn dàn, nơi nơi đều có các bài đăng lên án con cháu quan lớn coi trời bằng vung, trong số đó, phần lớn đều do nhà họ Khúc bỏ tiền tìm người viết bài thổi phồng câu chuyện lên.

Chỉ trong một giờ, nhà họ Hạ cũng ngay lập tức đáp trả lại sự việc này, họ tức khắc thi hành chính sách cưỡng chế, gỡ bỏ toàn bộ các bài đăng trên các diễn đàn, tất cả những địa chỉ IP nào chỉ cần có những bài post xuất hiện chữ: “quan lớn”, “sử dụng súng”, “giết người”, “Hạ Mộc”, “con em bộ đội”,… đều sẽ tự động được thay thế.

Nhà họ Khúc yên ắng được một ngày, họ âm thầm ra giá cao thuê mấy trăm sinh viên đại học, từ tám giờ sáng ngày thứ ba, họ giăng băng rôn xuống đường biểu tình phản đối!

Bộ công an lập tức tập trung lực lượng ngăn chặn nhóm sinh viên, ở giữa lại có người châm dầu vào lửa, hai bên vì thế xảy ra xung đột, xuýt chút nữa là đã xảy ra thương vong! Sự việc đến đây dù có muốn không chế cũng không được nữa, mà còn truyền đến tai lãnh đạo trên trung ương, quyết định mở phiên xét xử lại vụ án, dựa trên nguyên tắc công bằng, công chính, liêm minh!

Bộ công an đã hủy bỏ tư cách được bảo lãnh chờ xét xử của Hạ Mộc mà lập tức thi hành lệnh bắt giữ cậu, nhưng lúc này họ Hạ lại không chịu giao Hạ Mộc ra, họ Khúc dựa vào đó rắp tăm khiêu khích nói nhà họ Hạ cố tình bao che Hạ Mộc, coi thường pháp luật Trung Hoa.

Bộ công an vừa phải chịu áp lực phía quần chúng vừa bị họ Khúc mua chuộc chia rẻ nên đã tỏ ra rất bất mãn với nhà họ Hạ, họ nhanh chóng trình việc này lên Ủy ban Quân sự Trung ương, đề nghị Ủy ban ra chỉ thị yêu cầu nhà họ Hạ có thể hợp tác điều tra xử án.

Vốn dĩ mặt hồ đã không phẳng lặng nay lại lần nữa nổi sóng to gió lớn!

Khúc Uất Nhiên dựa người vào đầu giường, mỉm cười nghe mọi chuyện, gã khẽ gật đầu tán thưởng: “Cũng được lắm, nhà họ Hạ dù có thế lực đến thế nào đi nữa thì ở thời đại này, chỉ cần một ngày chúng ta còn nắm chắc dư luận, thì cho dù có là quan to cũng vô dụng, bởi vì từ xưa đến nay người Trung Quốc coi trọng nhất là danh tiếng.”

Người trợ lý đứng bên cạnh báo cáo: “Cậu chủ nói rất phải.”

Ông Khúc ngồi bên cạnh lại hỏi: “Mười mấy sinh viên lần trước biểu tình bị bắt thì phải làm thế nào?”

Người trợ lý gật đầu: “Khúc tổng yên tâm, tiền đã chi rồi, chắc chắn sẽ không khai ra chúng ta.”

Khúc Uất Nhiên cười: “Dù bọn họ có bị bắt cũng chỉ bị tạm giữ mười lăm ngày, mười lăm ngày, mỗi ngày một ngàn, rất có lời, nói không chừng họ còn muốn bị giam thêm mấy ngày ấy chứ.”

Ông Khúc cười hiểm độc: “Bây giờ chỉ cần Hạ Mộc ló dạng thì nó sẽ xong đời, ít nhất cũng bị phán mười năm!”

“Chỉ mười năm thôi sao?” Giọng điệu của Khúc Uất Nhiên có hơi bất mãn, gã quay sang hỏi luật sư Trình: “Có thể tăng mức án phạt không?”

Luật sư Trình gật đầu: “Đây là mức thấp nhất, cao nhất có thể bị phán tù chung thân, nếu không phải cậu ta còn chưa thành niên thì chúng ta có thể yêu cầu mức án tử hình.”

Ông Khúc hơi do dự hỏi: “Nhưng mà, nếu…nếu như phía nhà họ Hạ nói là do Uất Nhiên nhà chúng ta bắt nạt Thư Nhã Vọng nên Hạ Mộc mới nổ súng giết người, vậy thì nó sẽ được giảm mức án phạt à?”

Luật sư Trình lắc đầu: “Không đâu, đây là hai vụ án riêng, nếu như anh Khúc đã làm chuyện đó với Thư Nhã Vọng, Thư Nhã Vọng có thể tự mình thưa kiện, nếu chứng cứ xác thực thì tòa án có thể đưa ra án phạt đối với anh Khúc, nhưng vì bây giờ anh Khúc đây đã bị liệt toàn thân, cho nên có thể xin miễn hình phạt, hoãn thi hành án phạt hoặc xin miễn thi hành xử phạt hình sự, đối với tình huống này thì tòa án cũng sẽ chỉ phạt tiền.”

Khúc Uất Nhiên cười: “Nói cách khác, cho dù Thư Nhã Vọng có thắng kiện, con cũng sẽ không phải ngồi tù, cô ta sẽ chỉ gián tiếp thông báo cho toàn thế giới biết, cô ta là người đàn bà bị con đùa giỡn mà thôi.”

Luật sư Trình gật đầu: “Có thể hiểu như vậy, chuyện Hạ Mộc nổ súng giết anh là chuyện giữa anh và Hạ Mộc, không liên quan gì đến Thư Nhã Vọng, cho dù có thì cũng chỉ là căn nguyên của chuyện này mà thôi, thông thường án giết người sẽ không xét đến nguyên nhân mà chỉ xem kết quả, cho dù là ai cũng không có quyền dùng tư hình đối với người khác, ngay cả là tội chết, cho dù là tại sao thì giết người là giết người, pháp luật không dung tình, ngoài việc Hạ Mộc còn đang ở độ tuổi vị thành niên thì không còn lý do gì để cậu ta có thể được giảm án phạt.”

Ông Khúc thở phào một hơi: “Nghe những gì luật sư Trình vừa nói, tôi cũng thấy an tâm.”

Khúc Uất Nhiên nhíu mày: “Nhà họ Thư nhất định cũng biết những điều này, cho nên Nhã Vọng mới không kiện con. Nếu như đã thế, con con hi vọng cô ta cứ đi kiện con. Đến lúc đó, thì con có thể nói cho mọi người trong thiên hạ này biết con đã chơi đùa một xử nử như thế nào! Hừm, nhất định sẽ có không ít đàn ông ngưỡng mộ đâu!”

“Ngưỡng mộ cái đầu mày!” Ông Khúc tức mình đập bàn quát: “Mày…Mày, mày đụng tới ai cũng không sao, sao nhất định, nhất định phải đụng vào một đứa có thứ chó săn đó bên cạnh! Mày xem nó cắn mày thành thế nào! Mày bây giờ, mày bây giờ thành ra cái thứ gì rồi! Ba…Ba thấy cũng rất đau lòng!”

Khúc Uất Nhiên bĩu môi không chút xúc động: “Cơ thể con con tự biết, rồi sẽ khỏe lên thôi.”

Ông Khúc thở dài nói: “Ôi chao, xong chuyện này rồi, ba sẽ đưa con sang Mĩ, nghe nói, trang thiết bị bên đó có thể chữa trị cho con.”

Đương Nhiên Khúc Uất Nhiên cũng hiểu được chữa trị mà ba gã nói là gì, là chữa cái gì chứ, nói thẳng ra, trở thành cái dạng như bây giờ, gã cũng có hơi hối hận là lúc đó mình đã cưỡng hiếp Thư Nhã Vọng, nhưng chỉ vừa nghĩ tới đêm đó, da thịt mềm mại của cô, âm thanh bị kìm nén, những giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt, vòng eo lắc lư do bị gã thúc lên thúc xuống, nó chặt đến mức làm gã muốn nghẹt thở, làm máu trong người gã sôi sục.

Cho dù có quay ngược thời gian, gã vẫn sẽ làm như vậy, lần này gã sẽ thông minh hơn, xong chuyện cũng sẽ trốn thật kĩ, không để cho con chó săn đó tìm được là được.

Cho dù gã đang nghĩ đến chuyện ác độc như thế, nhưng trên mặt Khúc Uất Nhiên vẫn luôn luôn treo một nụ cười nhã nhặn trước sau như một.

Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Lữ Bồi Cương đi vào nhìn gã nói: “Anh Khúc, có một người họ Đường muốn gặp anh.”

Mắt Khúc Uất Nhiên hơi nheo lại, khóe môi nhướng lên nở nụ cười ra chiều suy ngẫm: “Cuối cùng cũng trở về rồi.”

Nghĩ một lát lại nói: “Mời cậu ta vào đi.”

“Uất Nhiên?” Ông Khúc có vẻ lo lắng nhìn gã, thằng nhóc Đường Tiểu Thiên này lão cũng biết, trước đây từng cùng con trai của lão tham gia huấn luyện trong bộ đội đặc chủng, nghe nói chính là bạn trai của Thư Nhã Vọng. Con trai lão mà gặp nó bây giờ, nếu nó mà điên lên thì…

Đường Tiểu Thiên từ ngoài cửa bước vào, gương mặt khôi ngô giờ trở nên hốc hác, anh nhìn về phía ánh mắt giống như lưỡi kiếm sắc bén của Khúc Uất Nhiên, Khúc Uất Nhiên quay sang nhìn ông Khúc và luật sư Trình nói: “Mọi người ra ngoài cả đi, con muốn trò chuyện với chiến hữu của mình.”

“Không được.” Ông Khúc hơi lo lắng.

Khúc Uất Nhiên nhìn ông Khúc cười: “Ba, đừng lo lắng, con rất hiểu cậu ấy, cậu ấy sẽ không đánh một người ngay cả tay mình cũng không duỗi nổi đâu. Cậu nói có phải không, Tiểu Thiên?”

“Điều này cũng không chắc.” Từng chữ từng chữ như gõ nhịp thoát ra khỏi miệng Đường Tiểu Thiên.

Khúc Uất Nhiên cười cười, lạnh mặt nói: “Mọi người ra ngoài đi.”

Ông Khúc không thể khuyên được gã, ông ta chỉ đành đi ra ngoài cùng luật sư Trình, nhưng vẫn dặn dò Lữ Bồi Cương đứng ngoài nghe chừng, thấy có động tĩnh thì chạy vào ngay.

Lữ Bồi Cương đừng ngoài cửa, lỗ tai dán lên cánh cửa, yên lặng lắng nghe tình hình bên trong.

“Chắc là vẫn chưa gặp Nhã Vọng rồi?” Anh ta nghe thấy Khúc Uất Nhiên nói chuyện, giống như đang tán gẫu với bạn bè: “Vừa nhìn thấy bộ dạng kiềm chế tức giận của cậu mà vẫn còn đứng đây là tôi biết nhất định là vẫn chưa gặp cô ấy rồi.”

“Mày không được gọi tên của cô ấy!” Giọng nói mang đầy sự tức giận chỉ chực chờ bùng nổ.

“Không cho tôi gọi à?” Giọng điệu gã đầy vẻ khiêu khích: “Tại sao lại không được, tôi còn từng là người đàn ông đã có quan hệ rất thân thiết đối với cô ấy đấy.”

Sau một chuỗi âm thanh va chạm chói tai, là tiếng cười đắc ý của Khúc Uất Nhiên: “Tôi đã nói mà, cậu đó, sẽ không đánh một người ngay cả tay cũng duỗi không được đâu.”

“Tại sao phải làm vậy! Tại sao!” Âm thanh của Đường Tiểu Thiên gần như suy sụp đến phát điên: “Anh đã đồng ý với tôi không đụng tới cô ấy! Tại sao còn làm như vậy!”

“Bởi vì cậu!” Giọng của Khúc Uất Nhiên lạnh đi: “Tất cả những chuyện này đều là do cậu sai!”

Khúc Uất Nhiên lại nói: “Đúng vậy, tất cả đều là do cậu, Tiểu Thiên, bên cạnh cậu hẳn là cũng có một người như thế này, loại người mà khi ăn hạt dưa, luôn thích bóc từng mảnh từng mảnh vỏ hạt đến khi thấy nhân, sau đó lại đặt tất cả phần nhân quý báu sang bên cạnh, muốn để dồn lại một chỗ ăn sạch một lần, lúc đó không lẽ cậu lại không muốn đến ăn toàn bộ số hạt dưa mà người đó đã bóc vỏ hay sao?”

“Hay là có một người đang bê một cái bánh kem dâu, cẩn thận ăn từng miếng từng miếng xung quanh chiếc bánh, nhưng lại không nỡ ăn phần dâu ngon ngọt, khi anh ta ăn xong phần bánh, lúc dự định nếm thử phần dâu vẫn luôn trân trọng, cậu lại không có cảm giác thôi thúc muốn cướp đi phần dâu ngọt đó để ăn hay sao?”

Tiếng cười của Khúc Uất Nhiên vừa tàn nhẫn vừa châm biếm: “Trong mắt tôi, Thư Nhã Vọng chính là phần hạt dưa trong tay cậu, là phần dâu còn trên dĩa, tôi đã ngắm nghía từ lâu, cuối cùng cũng được căn sạch cô ấy!”‘

“Khúc Uất Nhiên, mày là thằng khốn!”

“Đúng vậy, tôi là thằng khốn, thằng khốn này không phải là cậu đưa tới hay sao, tất cả những bất hạnh của Thư Nhã Vọng đều do cậu, là do cậu dẫn sói vào nhà, sao lại trách sói quay lại ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ?”

“Tao giết mày!” Tiếng nhốn nháo vang lên, Lữ Bồi Cương hét lớn: “Người đâu.” Ngay lập tức mở cửa phòng vọt vào, trong phòng, Đường Tiểu Thiên đang liều mạng bóp cổ Đường Tiểu Thiên, Khúc Uất Nhiên đau đớn nghẹt thở đỏ cả mặt.

Lữ Bồi Cương hớt hải chạy tới gỡ tay Đường Tiểu Thiên ra, hai mắt anh đang trừng trừng nhìn Khúc Uất Nhiên, muốn nhất định phải giết chết hắn, sức tay của anh rất mạnh, làm thế nào cũng không buông ra, lại có thêm hai người bảo vệ chạy vào phòng, cùng giúp anh ta gỡ tay Đường Tiểu Thiên, một người bảo vệ nhìn thấy sắc mặt Khúc Uất Nhiên đã tái như màu gan, vội vàng rút kiềm chích điện chích vào phần eo của Đường Tiểu Thiên, Đường Tiểu Thiên bị điện giật cả người mềm rũ, Lữ Bồi Cương vội vàng kéo anh ra, không để dòng điện làm tổn thương Khúc Uất Nhiên, hai gã bảo vệ lại vội vàng kiềm chặt anh lại, cả người Đường Tiểu Thiên tê dại, không còn sức giãy dụa, miệng không ngừng nói: “Tao muốn giết mày.”

Khúc Uất Nhiên ôm cổ họng ho khù khụ, nhìn anh nói: “Cho dù là cậu hay là Hạ Mộc đi nữa, tôi cũng không để cho các người lại có cơ hội nữa đâu!”

Hai gã bảo vệ lôi Đường Tiểu Thiên ra ngoài, anh rũ đầu, bị kéo đi, vừa ra đến cửa, anh trợn to hai mắt hét về phía Khúc Uất Nhiên: “Vậy mà tao đã coi mày như anh em, đúng là tao mù mắt mẹ nó rồi!”

Trong mắt anh vừa có đau đớn, vừa có hận, nhưng tự trách và ân hận còn nhiều hơn thế.

Khúc Uất Nhiên ôm cổ, im lặng không nói gì, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh, một lúc lâu sau, mãi cho đến khi không còn nghe được tiếng của Đường Tiểu Thiên nữa, đột nhiên hắn mới cúi đầu nói một câu: “Ngày hôm đó khi tôi gặp được cô ấy thì đã không còn coi cậu là anh em nữa.”