Thiên Đường Lạc Lối, Anh Yêu Em!

Chương 11: Sự thật sau lời nói dối (1)



Hai giờ trước.

Quỳnh Thy đã tỉnh lại. Bác sĩ vừa nói dứt lời, Minh Nguyệt cùng cậu lớp trưởng nhỏ đã tranh nhau chạy vào phòng bệnh.

Quỳnh Thy đang nằm bất động trên giường, mặt nạ dưỡng khí được gỡ bỏ, hai mắt mở to nhìn mông lung lên trần nhà.

"Thy! Mày tỉnh rồi?"

Minh Nguyệt vui mừng chạy vội tới giường bệnh.

Quỳnh Thy tỉnh lại, nhưng cô không hề có phản ứng gì. Cô nhớ lại tất cả những gì đã nhìn thấy trước khi tai nạn xảy ra.

Cô đuổi theo anh ra đường lớn. Cứ tưởng chừng sẽ chẳng thể đuổi kịp nhưng anh lại chợt dừng xe, chỉ là trước mặt anh là một cô gái khác...

"Thy?"

Thấy Quỳnh Thy vẫn không có phản ứng gì, Minh Nguyệt lo sợ lay mạnh người cô.

"Để mình đi tìm bác sĩ."

Lớp trưởng nhỏ hỏi xong liền chạy ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn lại mình Quỳnh Thy và Minh Nguyệt.

Quỳnh Thy vẫn bất động nằm trên giường, chỉ là ánh mắt đã có sự dịch chuyển.

"Thy?"

"Tao từ bỏ." Giọng Quỳnh Thy khàn khàn, dường như đã chất chứa quá nhiều sự uất nghẹn.

Minh Nguyệt không hiểu, cũng không có tâm trạng đi tìm hiểu. Cô bây giờ đang rất vui mừng.

"Mày đói chưa? Có muốn ăn gì không?"

Quỳnh Thy lắc đầu, khó nhọc nhấc một cánh tay của mình lên, lại thấy cánh tay đang bị băng trắng, hơi động đậy hai chân, một cơn đau thấu tim gần như khiến cô phải rơi nước mắt.

Quỳnh Thy mím chặt môi, hai mắt nhắm nghiền, cố chịu đựng nỗi đau và nước mắt tuyệt vọng đang gần trào ra.

Thể xác đau, nhưng trái tim còn đau hơn. Cô phải làm sao đây?

"Thy, mày sao rồi? Đau sao?"

Minh Nguyệt lo lắng muốn ra cửa nhìn xem lớp trưởng nhỏ đã dẫn bác sĩ tới chưa nhưng lại bị Quỳnh Thy giữ góc áo kéo lại.

"Đẩy tao ra ngoài."

"Nhưng cơ thể mày... "

"Làm ơn."

Quỳnh Thy đã cương quyết như vậy, Minh Nguyệt còn có thể làm gì hơn ngoài việc đi mượn xe lăn đem cô ra ngoài.

Có phải từ sau khi tai nạn xảy ra, Quỳnh Thy đã quá trầm tĩnh rồi hay không? Đã xảy ra chuyện gì rồi?

"Thy, tại sao mày lại bị tai nạn?"

Quỳnh Thy không tính trả lời, nhưng cũng không định nói dối Minh Nguyệt, chỉ là cô chưa kịp nói gì thì nghe Minh Nguyệt kêu lên một tiếng rồi ngã ngồi ra đất, bên cạnh còn có một người khác nữa.

Hai người có sao không?

Câu nói chưa kịp ra khỏi miệng lại trôi ngược trở vào. Nhìn cô gái đang ngồi dưới đất, lông mi Quỳnh Thy liền rủ xuống.

Minh Nguyệt đứng dậy phủi bụi dính trên quần áo, lại nhìn cô gái trước mặt đang có hành động như mình thì lên tiếng oán trách.

"Đi đứng kiểu gì vậy? A, đây không phải là nữ minh tinh nổi tiếng Hạnh Ngọc Hân của chúng ta sao? Hân hạnh, hân hạnh."

Hiển nhiên là Minh Nguyệt vẫn còn nhớ lần gặp mặt đầu tiên trong bữa tiệc vào tháng trước.

Hạnh Ngọc Hân cũng không để ý lắm đến lời nói giễu cợt của Minh Nguyệt, chỉ là chỉnh lại chiếc mũ đã bị lệch sau khi ngã. Nhưng khi ánh mắt dừng lại ở Quỳnh Thy thì dường như rất kinh ngạc.

"Em là... "

"Cô ấy kia rồi, mọi người mau qua đó xem."

Hạnh Ngọc Hân còn định nói điều gì đó nhưng thấy đám đông đang tiến lại gần thì liền bỏ chạy. Trước khi đi cũng không quên nháy mắt với Minh Nguyệt một cái.

"Hẹn gặp lại."

Đợi khi bóng dáng của Hạnh Ngọc Hân hoàn toàn biến mất, Minh Nguyệt mới tò mò quay sang Quỳnh Thy hỏi.

"Từ khi nào mày quen chị ta rồi?"

Quỳnh Thy lắc đầu đầy khó hiểu: "Đây là lần đầu tiên tao và chị ấy nói chuyện."

Hai đứa nhìn nhau rồi lại nhìn theo hướng cũ... Đúng là một người khó hiểu.

Ánh trăng chiếu rọi qua từng lớp nhà, chiếu tới chiếc giường nơi Quỳnh Thy đang nằm.

Một bóng dáng cao lớn đưa tay về phía trước. Những ngón tay thon dài phác họa khuôn mặt của người con gái đang ngủ.

Bảy năm, thế nhưng anh lại để cô một mình chịu đựng, người tồi tệ nhất không phải là anh sao?

"Xin lỗi, xin lỗi em và còn... Anh yêu em."

Cánh của phòng bệnh lại lần nữa được đẩy vào, dáng của một người đàn ông trầm ổn bước tới.

"Giờ thì cậu đã hiểu lý do vì sao bảy năm trước cô ấy lại lựa chọn như vậy rồi chứ?"

Không có tiếng trả lời, chỉ là trái tim rạn nứt dần dần được hàn gắn.

Ba giờ trước.

"Ông chủ, chào mừng ông trở về."

Huấn Mạnh Quân gật nhẹ đầu. Đôi chân thon dài vẫn tiếp tục sải bước.

Lão quản gia đi sau Huấn Mạnh Quân, vẫn một mực tỏ thái độ cung kính.

"Thưa ông, bên trong đã có người đợi ông từ chiều."

Đôi mày có tướng hơi nhướn lên. Huấn Mạnh Quân vẫn tiếp tục sải bước tới.

Anh đã từng nghĩ qua, người tới có thể là mẹ anh, cũng chưa từng nghĩ đến người tới lại là Hạ Dân Trí.

"Sao cậu lại xuất hiện ở đây?"

"Tại sao lại tàn nhẫn với cô ấy như vậy?"

Hạ Dân Trí không có trả lời, chỉ là ném ra một vấn đề mới.

"Không phải chuyện của cậu, về đi."

Huấn Mạnh Quân nói xong, lại hướng cầu thang bước tiếp.

"Ai cũng có quyền hận cô ấy, riêng cậu thì không."

Huấn Mạnh Quân dừng bước, quay đầu nhìn Hạ Dân Trí, đôi mày tuấn tú cau lại tỏ rõ sự không vui.

"Cậu là đang nói tôi sao? Đừng quên, bảy năm trước, là hai người nắm tay nhau lừa gạt tôi."

"Một người, yêu người mình yêu đến mạng sống cũng không tiếc từ bỏ, cậu nghĩ rằng, người đó có thể đơn giản như vậy mà ra đi?"

"Nói vậy là ý gì?"

Hạ Dân Trí nhìn Huấn Mạnh Quân, cũng không vội lên tiếng giải thích.

Trong gian phòng, hai người đàn ông cùng đứng. Hạ Dân Trí vốn sẵn đẹp trai, nhưng khi đứng cùng Huấn Mạnh Quân, ánh sáng ấy dường như bị lu mờ.

Người ta vẫn nói, càng đẹp trai khi thâm trầm lại càng trông vẻ đáng sợ. Huấn Mạnh Quân lúc này là vậy.

"Nói đi, ý cậu là gì?"

"Cậu... đã đối xử thật tốt với người phụ nữ của mình chưa?"

Hạ Dân Trí bất ngờ lên tiếng, thoạt nghe câu nói tưởng chừng chẳng ăn nhập gì với chủ đề nhưng Huấn Mạnh Quân vẫn trả lời:

"Người phụ nữ của tôi, tuyệt đối không ai được phép làm tổn hại, bao gồm cả chính bản thân tôi."

"Thật? Nếu tôi nói, lý do bảy năm trước Quỳnh Thy rời khỏi cậu là do mẹ cậu đã cầu xin cô ấy làm vậy, cậu sẽ làm gì?"

Không có tiếng trả lời, hiển nhiên là Huấn Mạnh Quân đang ngây người.

Sự thật chính là vậy?

Hạ Dân Trí nhìn vẻ mặt Huấn Mạnh Quân lúc này, anh cũng phần nào hiểu được. Những gì có thể làm, anh đã làm hết rồi. Chuyện còn lại chỉ có thể trông chờ ở hai người họ.

"À, còn một chuyện này nữa... " Hạ Dân Trí nhếch môi cười tự đắc "Quỳnh Thy, cô ấy đã cầu hôn với tôi rồi."

Nói xong Hạ Dân Trí đi thẳng ra cửa mà cũng chẳng thèm nhìn xem mặt ai kia đã đen xì.