Thiên Đạo

Quyển 1 - Chương 8: Nhập y đạo



Dòng chất lỏng sóng sánh kia vừa trôi vào cuống họng, GiangPhong chỉ cảm thấy một mùi hương thơm ngát ngây ngất phả lên mũi, lại một vịmát lạnh ngọt ngào không tả xiết từ từ chảy xuống. Nào ngờ cảm giác sung sướngthú vị đó nhất thời không kéo dài lâu thì bỗng có một vị cay nồng ở đâu xộclên, ruột gan nóng bỏng, đồng thời không hiểu tại sao lại có một dòng khí lưu lạnhbuốt chạy dọc sống lưng. Hai luống khí một nóng một lạnh đan xen tranh đấu dữ dộitrong cơ thể làm cậu vô cùng khó chịu và khổ sở. Giang Phong hoảng hồn, chỉ nhớđến lời của Huyền Giác không dám lo sợ suy nghĩ nhiều, nhất thời cố gắng tậptrung song không tài nào làm được.

Bỗng Giang Phong cảm thấy Huyền Trừng đằng sau một tay áplên đỉnh đầu mình, một tay liên tục vỗ vào lưng liên hồi, nhất thời từ đỉnh đầucảm giác có một luống khí nóng ấm dễ chịu lan khắp tứ chi, cảm giác nóng bỏnghoặc lạnh lẽo trong người đỡ đi rất nhiều lần.Lúc này Bách hương vương tửu vẫnnhư một dòng chảy nhẹ nhàng từ từ theo đường cuống họng chảy xuống dạ dày. Quansát kĩ thì thấy người Giang Phong toát hết mồ hôi, có một làn khói mỏng nhẹnhàng theo Bách hội huyệt trên đỉnh đẩu chầm chậm bay lên trời.

Chén Bách hương vương tửu vừa hết thì Giang Phong cảm giáctrong người thập phần dễ chịu, toan đứng dậy thì bàn tay của Huyền TRừng đang đặtở đỉnh đầu vẫn giữ nguyên, lại còn nhí nhẹ xuống đất. Chỉ nghe lão nói nhỏ: “Tiểutử! Ngồi im cho ta!”

Lão nói đến dời bàn tay trên đỉnh đầu xuống, song thủ nhanhnhư thiểm điện thoạt vỗ, thoạt chọc, thoạt xoay thoạt kéo liên tục. Giang Phonglúc này cảm giác thấy người nóng ran, trong bụng nhẹ sôi lên, lờ mờ cảm giác dườngnhư có một con suối nhỏ đang chảy nhẹ về đan điền, toàn thân căng ra đau đớn vôcùng. Được một lát dòng suối ấy như phân nhánh, lan ra mọi ngóc ngách trong cơthể. Lại nghe mấy tiếng bộp - bộp - bộp liên hồi vỗ mạnh vào lưng, bụng và kếtthúc ở đỉnh đầu. Mắt Giang Phong hoa lên, rồi ngất đi, trước khi ngất cậu lờ mờcảm giác cơ thể có sự biến đổi khá lớn, toàn thân nhẹ nhàng thư thái, cảm giáclâng lâng và dễ chịu.

Thì ra Huyền Trừng thấy Giang Phong hoạt bát nhanh nhẹn, lạigiúp lão có một chén Bách hương vương tửu nên cảm kích Giang Phong không nhỏ, đồngthời lại thấy cậu bé rất thú vị. Nhân vừa rồi thấy cậu rất biết quan tâm lo lắngđến Trần Mạnh Phi, biết rõ ràng dù chén rượu này rất trân quí song kiên quyếtnhường cho thúc thúc trong lòng tăng lên hảo cảm không ít. Nhân vừa rồi khidùng công lực để dẫn động tửu tính cũng như dược tính Bách diệp hoạt thảo (cỏnày điều chế Bách vương hương tửu - là một loại dược thảo trăm năm khó tìm, chỉmọc ở mạn bắc Thảo nguyên Hồ Cương) phát hiện ra Giang Phong là người chưa từngluyện võ, trong người hoàn toàn không có nội lực nên lão có chút một phen vất vả.Vừa rồi hoàn toàn là do chân khí của Huyền Giác dẫn động hoạt tính của dược tửuBách hương vương tửu.

Sau khi dẫn động xong dược tính, lão ta còn chưa hài lòng.Thầm nghĩ: tiễn phật thì tiễn đến Tây Thiên, thế nên dùng một thân công lực củamình đả thông một số huyệt đạo sơ khai của Giang Phong, làm cho hoạt tính củaBách hương vương tửu có tác dụng nhanh hơn. Cũng chính bởi điều này mà GiangPhong đã thu được lợi ích không ít. Nên biết rằng cho dù nội lực của Huyền Trừngchưa đến mức kinh hãi thế tục để đủ sức đả thông kì kinh bát mạch, sinh tử huyềnquan hai mạch Nhâm - Đốc cho Giang Phong, tuy nhiên nội công của Huyền Trừng đãcó thành tựu không nhỏ, đủ để làm thông suốt Tứ kì minh huyệt gồm: Ấn đường,bách hội, đại trùy, linh đài. Một số tiểu huyệt khác không những thông suốt màcòn được đả thông, đối với người chưa từng luyện võ như Giang Phong, nếu saunày bước vào con đường võ đạo thì thuận lợi không ít.

Lại nhắc về mấy người Trần Mạnh Phi, Lý Bách Tiếu và TriểnTú Sĩ khi nghe kể đến việc tương ngộ Triệu Vũ ở Thúy Kính Hồ, rồi hẹn gặp ởThanh Minh Các. Khi Mạnh Phi nhắc đến đoạn Tiên Bích đến Thanh Minh Các tìmmình gây sự thì chỉ kể sơ qua một lượt, nào ngờ nghe Lý Bách Tiếu trầm giọng:“Lại là cái ả nha đầu nhiễu sự ấy! Hừ.. vì y thị mà ta đã tốn bao nhiêu cônglao lực.”

Thì ra Ngũ độc tiên tử Tiêu Bích vốn thiện dụng động, tínhtình thì cổ quái. Phàm kẻ nào bản lĩnh non kém dây vào Tiêu Bích hoặc làm nàngngứa mắt thì kẻ đó lãnh hậu quả không ít. Nếu có chút bản lĩnh giữ được tính mạng,lại may mắn găp được Lý Bách Tiếu thì xem như kẻ ấy cao số. Thân là Thần y TáiHoa Đà song Lý Bách Tiếu suốt ngày chỉ nghĩ đến rượu và rượu, chỉ là do lãocũng không phải người nhẫn tâm, dù gì cũng có đạo đức lương tâm nghề nghiệp nênđa số chưa bao giờ thấy chết mà ngoảnh mặt làm ngơ. Nhưng tính ra thì cũng khánhiều lần Lý Bách Tiếu phải động tay động chân với các nạn nhân của Tiêu Bích.

Một lát Lý Bách Tiếu lại trầm ngâm hỏi: “Ái chà chà! Có khinào ngươi lại có Thái cực lưỡng nghi đồ!” - Nói đến đây biểu hiện gương mặt cóchút tò mò.

Trần Mạnh Phi cười khổ: “Theo Lý tiền bối thì vãn bối có thểcó Thái cực lưỡng nghi đồ chăng? “ – Họ Trần nói đến đây thở dài: “Hoàng cung đạinội cao thủ như mây, phòng ngự lại vô cùng nghiêm ngặt. Chỉ e rằng một trong tứđại cao thủ võ lâm đích thân xuất mã may ra mới có kết quả khả dĩ.”

Vừa dứt lời chợt nhớ Phong Dương tử Vũ Hoài Đức là sư huynhcủa Triển Tú Sĩ, Mạnh Phi liền có chút e ngại liền biện minh: “Không phải vãn bốinói vậy là có ý...” – Biểu tình ngập ngừng.

Thì ra trong giang hồ sau khi Thanh Dương chân nhân Hàn Vũ độtnhiên mất tích trong giới võ lâm, nhất thời người ta chưa tìm ra được ai là tuyệtđại cao thủ số một võ lâm. Sau cùng chung qui tính lại, giới võ lâm đều công nhậnbốn người có bản lĩnh hàng đầu võ lâm, tề danh ngang hàng với nhau nhất thờichưa phân biệt ai cao ai thấp gọi là Tứ bất tử. Bốn người đó gồm: Thần tăng HuyềnGiác - nguyên đương kim phương trượng trụ trì chùa Thiếu Lâm, Phong Dương chânnhân Vũ Hoài Đức- đương kim chưởng môn phái Võ Đang. Người thứ ba vốn là giáochủ Tịnh Minh Tà giáo: Vương Niêm Tịch, người cuối cùng là Tuyệt thế khoái đaoPhòng Huyền Linh. Nếu Huyền Giác và Vũ Hoài Đức là hai cao thủ của chính phái,hành xử quang minh lỗi lạc thì Vương Niêm Tịch là giáo chủ tà giáo, Phòng HuyềnLinh lại được xem là người bất chính bất tà, hành xử hoàn toàn theo cảm hứng,không tuân theo một qui tắc luật lệ nào.

Triển Tú Sĩ vốn tinh ý, vừa nghe Mạnh Phi nói đã hiểu liền:“Hừm. Thì ra y sợ ta hiểu nhầm ý ra là y đang ám chỉ thủ phạm vụ trộm quốc bảorất có thể là một trong Tứ bất tử. Có lý nào sư huynh ta lại như thế chứ!” –Tuy nghĩ thế song trong đầu không kìm được, loáng thoáng có một ý nghĩ vụt qua:“Tám tấm Thái cực lưỡng nghi đồ là di vật của tổ sư. Có lý nào chưởng môn sưhuynh muốn mang nó về Võ đang phái không nhỉ?”

Quái nho nghĩ đến đây chợt lạnh người: “Sao ta lại có ý nghĩnày nhỉ? Sư huynh quang minh lỗi lạc, làm sao có thể hành xử lén lút như vậy.”– Nghĩ được thế đoạn trấn tĩnh, nói với Trần Mạnh Phi: “Túc hạ nói có phầnđúng. Với bản lĩnh của chúng ta muốn đột nhập vào hoàng cung sợ rằng khó bằng lêntrời vậy!”

Ông ta nói đến đây thì trầm ngâm, sau đó tiếp lời: “Thậtcũng chẳng hiểu vì sao mà Thái cực lưỡng nghi đồ lại lạc vào hoàng cung được chứ.Nghĩ thật là...” - Nói đến đây thở dài.

Bấy giờ lại nghe Trần Mạnh Phi kể tiếp, đoạn Tiêu Bích gây sựthì kể hết sức vắn tắt. Thế nhưng chừng đó vẫn để lại thắc mắc trong lòng LýBách Tiếu, chỉ nghe ông ta kếu lên: “Ái chà chà... sao lần này y thị bỏ qua chongười khác đơn giản thế nhỉ. Không hợp với tính cách hàng ngày của Tiêu nha đầuthế nào. Hà hà… bình thường sợ rằng nêu ả biết đích xác ngươi không có tỵ độcchâu thì e rằng chuyện nó lại hay thêm một phen.”

Trần Mạnh Phi thoáng có chút động tâm: “Ừm, sao đột nhiênTiêu Bích lại trở nên tốt tính thế nhỉ.” – Thế song cũng không lấy đó làm quantrọng, chỉ từ từ tiếp lời: “Tiêu Bích đi rồi nào ngờ bất chợt Triều Mục Giangcùng Giang Nam lục quái đi vào vây bắt vãn bối.”

Trần Mạnh Phi nói đến đây thần thái vô cùng xúc động, đôi mắtđột nhiên long lên, vẻ mặt căm giận. Lý Bách Tiếu thấy thế chợt hỏi: “A ta nghĩra rồi. Có phải bọn chúng là người gây ra thương thế như ngày hôm nay cho ngươikhông?”

Triển Tú Sĩ nghe vậy thở dài: “Ái dà! Không đánh lại thì bỏđi, hà tất cứ phải sính cường làm gì. Chẳng nhẽ một thân khinh công như túc hạkhông thể phá vòng vây chạy trốn được hay sao!”

Trần Mạnh Phi nghe đến đây chợt sa nước mắt. Nhất thời bènđem thân thế của Triệu Vũ nói ra, lại nói Triệu Vũ đã đắc tội với tên thái giámHồ Lăng như thế nào, xong lại nói sáu tên Giang Nam lục quái đã bị quan binhdùng tiền tài mua chuộc thế nào, sau cùng đem thủ đoạn bỉ ổi của Triều MụcGiang nói ra một lượt, thần thái vô cùng căm tức, vừa nói người run lên bần bật.

Lý Bách Tiếu nghe đến đây cũng không nhịn được bực bội vàcăm tức lũ ác tặc, ông ta quát to: “Thật là mấy tên súc sinh mà!”

Nói đến đây ông ta nhảy như con choi choi: “Hừ... Giang Namlục súc chứ lục quái gì. Phen này chúng mà gặp ta sẽ nếm khổ sở một phen.”

Mạnh Phi nghe ông ta nói câu này, buồn vui lẫn lộn. Triển TúSĩ thì thần thái hết sức bình tĩnh: “Rồi sao nữa! Túc hạ làm thế nào mà thoátđược vậy?”

Vừa nghe câu này, nghĩ đến mấy từ “thoát được”, Mạnh Phikhông nhịn được vừa cất lời vừa sa lệ, nước mắt theo đó ướt đầm gương mặt. Thếrồi họ Trần đem những hành động hào khí trượng nghĩa của cha con Triệu Vũ nhấtloạt nói ra hết. Khi nghe kể đến đoạn Giang Phong hí lộng bọn Triều Mục Giangthì Lý Bách Tiếu không nhịn được vỗ tay liên hồi, còn Triển Tú Sĩ thì chỉ gật đầusong trong lòng ông ta tán dương không hết.

Sau khi nghe đến đoạn ác chiến tại Thanh Minh Các, rồi lạinghe đến đoạn Triệu Vũ liều mình xông ra ôm lấy Yên Nhất, mở ra một con đườngmáu cho Mạnh Phi mang Giang Phong chạy đi, Mạnh Phi lại kể vì sao mà mình mất mộtcánh tay. Nghe xong Lý Bách Tiếu và Triển Tú Sĩ nhất thời im lặng, trong lòng dấylên sự bội phục đối với ba người Trần Mạnh Phi vô cùng.

Lý Bách Tiếu nghe đến đây thì chợt nhớ đến Giang Phong vàHuyền Trừng, trong lòng nghĩ thầm: “Sao cái tên Tửu quỉ này làm việc lề mề thếnhỉ.” – Ông ta nói rồi đưa ánh mắt ra nhìn hai người thì bất chợt kêu lên:“Chuyện quái gì thế này?”

Lý Bách Tiếu lại la lên: “Không ổn rồi. Có lý nào tên Tửu tăngnày thấy rượu lại động tâm, đánh ngất chú bé để độc chiếm ly rượu Bách hươngkia!”

Ông ta nói đến đây cả người như một cánh cung lao lại gócngôi miếu. Mạnh Phi và Triển Tú Sĩ qua tiếng kêu của Lý Bách Tiếu bất giác đưaánh mắt nhìn về phía góc ngôi miếu hoang thì sững người lại. Chỉ thấy GiangPhong nằm mê man trên đất, còn Huyền Trừng đang ngồi bên cạnh tọa công, thầnthái vô cùng mệt mỏi.

Về phần Tửu tăng Huyền Trừng, nghe mấy lời của Lý Bách Tiếuthì nghiến răng: “Cái lão lang băm này toàn suy nghĩ bậy bạ.” – Thế nhưng nhấtthời lão đang tọa công, chỉ hừ một cái không thèm nói câu nào, nhắm luôn mắt lại

Lý Bách Tiếu lại gần thì thấy dưới ánh lửa bập bùng, GiangPhong thần sắc tươi tỉnh, da dẻ hồng hào đang ngon giấc. Về phần Huyền Trừnglúc này cả người toát mồ hôi, lập tức vị thần y này hiểu ra sự việc, ông ta cườinói: “Hà, vốn dĩ lần này xem ra tên Tửu quỉ này cũng làm được một việc tốt!”

Mạnh Phi nghe lão ta nói vậy, lại thấy thần thái hai ngườithế thì thở phào. Triển Tú Sĩ liền đoán ngay được căn nguyên sự việc: “Thì ra Tửutăng Huyền Trừng có lòng thành toàn cho đứa nhỏ này!” – Kế đó lại động tâm nghĩvề Triệu Vũ: “Người này ba lần dâng sớ xin Hoàng thượng giảm thuế cho dân. Lạikhông màng nguy hiểm mà xin chém đầu tên cẩu quan Hồ Lăng. Sau này lại hành độnghào hùng trượng nghĩa như thế để cứu vị huynh đệ của mình, ta quả thật tâm phụckhẩu phục.”

Sau đó Triển Tú Sĩ ngơ ngẩn nhìn trời, thở một hơi dài: “Vốndĩ ta chỉ nghe đồn người này tài hoa nức tiếng kinh thành, song thâm tâm cũngchưa thực sự phục. Nhưng qua biểu hiện của nhi tử ông ta mới thấy lời thiên hạđồn thật là có căn nguyên.”

Ông ta nghĩ đến đây đưa ánh mắt nhìn Giang Phong, trong lòngtrăm mối dự định, bèn nói với Mạnh Phi: “Cậu bé kia còn nhỏ mà đã mất cả cha lẫnmẹ. Có nhà mà không thể về được, thật là đáng thương hết sức. Túc hạ sau này địnhbài trí cho Giang Phong thế nào?”

Mạnh Phi thấy ông ta quan tâm như thế bèn hết sức cảm kích:“Vãn bối định đưa Phong nhi tới dưới chân núi Thái Hòa, tìm một nơi an lành tiệncho việc truyền thụ võ nghệ. Mai này từ từ tìm cơ hội báo thù.”

Triển Tú Sĩ nghe nói thế thì trong đầu lóe lên ý nghĩ: “Thìra tên tiểu tử Giang Phong ấy chưa hề bái nhập sư môn nào. Tôt lắm!” – Ông tanghĩ đến đây liền động dung: “Nếu có thể thu tên nhỏ ấy làm đồ đệ thì thật là tốt.Năm năm sau thì không nói, chứ với căn cơ tên nhỏ này thì kì luận võ mười nămsau chắc sẽ có kết quả phi thường! Nếu hắn ta chịu khắc khổ chuyên cần, xem chừng…”

Nghĩ thế Quái nho Triển Tú Sĩ liền nói với Mạnh Phi: “Cậu nhỏnày sớm đã bất hạnh như vậy. Đi theo túc hạ thì có vẻ sẽ chịu nhiều thiệtthòi!”

Thấy vẻ mặt Mạnh Phi có vẻ như bị câu nói này làm suy nghĩ,ông ta tiếp lời: “Không phải là ta hoài nghi võ công của túc hạ. Song mà nếutúc hạ đồng ý, ta sẽ nhận Giang Phong làm đệ tử, theo ta về tệ xá học nghệ. Dẫucông phu Triển mổ chẳng ra gì nhưng tốt xấu đó cũng là võ công của Võ Đang. Tanghĩ như vậy thì sẽ tốt cho cậu bé hơn!”

Điểm lo lắng nhất của Mạnh Phi chính là con đường rèn luyệnvõ nghệ của Giang Phong, nhân vừa rồi bước đầu tiên đã có chút thuận lợi songcăn bản với tâm pháp nội công không quá xuất sắc của mình e rằng thành tựu củaGiang Phong sẽ có chút hạn chế, có một số môn dù biết mà lại không thể dốc túitruyền nghệ. Hơn nữa bản thân mình nay đây mai đó, bắt Giang Phong sống cùngmình e rằng cậu bé sẽ có nhiều thiệt thòi. Nghe được lời của Quái nho Triển TúSĩ thì hết sức mừng rỡ, thầm nghĩ nếu Giang Phong theo ông ta sẽ được học Tháicực thần công, đúng là điều may mắn lớn. Nghĩ đến đây liền trả lời: “Thật làvãn bối mong còn chẳng được. Thế thì tốt quá rồi. Tuy nhiên để lát nữa vãn bốinói lại với Phong nhi rồi sẽ phụng cáo Triển tiền bối.”

Triển Tú Sĩ nghe nói vậy thì vô cùng mừng rỡ, ông ta vộivàng nói với Mạnh Phi: “Vậy thì túc hạ lại hỏi ý kiến tiểu tử Giang Phong kiangay đi thôi!”

Lại nói về chuyện Tửu tăng Huyền Trừng, võ công ông ta caocường nên rất nhanh đã hồi phục được hơn nửa phần thể lực, lại nghe gần hết câuchuyện của Giang Phong trong lòng vừa khâm phục vừa thương xót, cảm giác yêu mếnGiang Phong càng nhiều: “Cậu nhóc này mới ít tuổi mà hành vi thật khiến ngườita khâm phục.”

Huyền Trừng trong lòng nghĩ đến đó, nhớ lại hành động nhấtthời cao hứng của mình vừa rồi thì càng cảm thấy vô cùng đúng đắn. Chỉ có điềuông ta đã lao lực một phen, nội lực trong người vì thế mà bị tổn hại. Đang nghĩđến đây thì bất chợt thấy một mùi hương thơm ngát sực nức đâu đây, chẳng phảilà hương thơm của Bách Hương vương tửu thì là gì? Con sâu rượu trong người hạnhhạ bản thân, không nhịn được bèn mở mắt ra. Thật chẳng nào ngờ ông ta thấy LýBách Tiếu trước mặt tay cầm ly rượu, hướng về phía ông ta.

Huyền Trừng như không tin vào mắt mình, nhất thời run run:“Lý lão ca! Thế này là thế nào?” - Nghĩ đến đây tư tưởng rối loạn hự lên mộtcái, chân khí trong người nhất thời chạy loạn lên trong người.

Lý Bách Tiếu thấy dáng điệu Tửu Tăng Huyền Trừng như thế bènhừ lạnh: “Xem như ngươi đã làm được việc tốt. Chẳng nhẽ ta khí độ lại không bằngtên Tửu quỉ ngươi hay sao chứ?” - Vừa nói vừa đưa chén rượu vào miệng Huyền Trừng.

Huyền Trừng nghe thấy thế đã hiểu ra, trong lòng vô cùng xúcđộng. Lần này chân chính được Lý Bách Tiếu mời một chén Bách hương vương tửuthì vô cùng cao hứng, nhất thời bao nhiêu mệt mỏi trong lòng tan biến. Ông ta uốngxong bèn cười nói: “Không ngờ hôm nay con người Lý lão ca trở nên hào phóng nhưvậy. Lão ca làm tiểu đệ vô cùng cảm kích...”

Lý Bách Tiếu hừ lạnh: “Bớt nói lời thừa. Ngươi xem thường LýBách Tiếu ta quá. Thôi để ta giúp ngươi một phen. Không để ngươi thiệt thòi quáđược!” Lão vừa nói rồi áp tay sau lưng Huyền Trừng, từ từ thúc đẩy chân lựcvào.

Bách hương vương thảo vốn điều chế từ Bách diệp thảo - loạicỏ này chân chính có thể so với linh chi ngàn năm vô cùng quí hiếm, hơn nữaBách hương vương tửu còn được đích thân Thần y Lý Bách Tiếu điều chế, lại thêmvào đó không ít vị thuốc trân quí vô cùng. Sau ba năm hấp thụ nhiệt khí ở HỏaMinh Nham, lại thêm ba năm nữa hấp thụ hàn khí ở Tuyết Sơn, một âm một dương vừatương phản vừa bổ trợ lẫn nhau nên có thể tiêu trừ chướng khí, phục hồi nộithương. Với tình hình của Huyền Trừng, ông ta vì đã đả thông một số tiểu mạch củaGiang Phong, lại làm liền lac bốn huyệt lớn: Ấn đường, bách hội, đại trùy, linhđài cho Giang Phong. Ông ta tuy có thể dùng công lực cao cường của bản thân đểđiều hòa lại khí huyết, song nội công từ đó về sau sẽ suy giảm, không được nhưxưa. Nhưng may mắn thay, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, được thưởng thức mộtchén Bách hương vương tửu, lại được đích thân Thàn y Lý Bách Tiếu giúp tọacông, so ra thì cũng không quá thiệt thòi.

Vào lúc này thì mặt trời đã như một ngọn đèn đỏ nhạt từ từló lên ở rạng đông, những tia sáng lờ mờ soi qua đầu ngôi miếu làm khung cảnhtoát lên một vẻ đẹp hoang sơ hiếm thấy. Lúc ấy, Mạnh Phi tiến lại gần, thấy biểutình của hai vị tiền bối như vậy cũng không dám làm ồn. Lại hướng ánh mắt vềphía Giang Phong đang ngon giấc, nhớ ra gần như cả đêm qua cậu bé không ngủ, bởithế Mạnh Phi cũng chẳng nỡ đánh thức dậy. Song chợt nhớ Triển Tú Sĩ thuộc hàngtiền bối, không thể để ông ta đợi lâu được bèn từ từ lay khẽ Giang Phong:“Phong nhi. Dậy thôi, ta có chuyện muốn nói với cháu!”

Giang Phong mở mắt dậy, lúc này cảm giác cơ thể thư thái, sảngkhoái phi thường thì có chút ngạc nhiên. Song ngay lập tức đoán ra là do cônghiệu của chén rượu tối qua bất giác nhủ thầm: “Không ngờ chén Kì tửu này lại cócông năng thần kì dường ấy. Chỉ có điều Trần thúc thúc chịu chút thiệt thòi rồi.”

Nghĩ đến đây chợt nghe Mạnh Phi nói bèn ngạc nhiên: “Có chuyệngì vậy hả Trần thúc?” – Tuy nhiên cậu lại chỉ thấy Mạnh Phi trầm ngâm, khẽ kéomình lại gần Triển Tú Sĩ thì có chút ngạc nhiên. Vào lúc này hai người Lý BáchTiếu và Huyền Trừng đã hành công xong, bọn họ cùng cười đi theo Trần Mạnh Phi.

Mạnh Phi dẫn Giang Phong đi đến trước mặt Triển Tú Sĩ rồinói: “Vị tiền bối này tên là Triển Tú Sĩ. Vốn là đệ tử tục gia của Võ Đang.Phong nhi à! Cháu hãy mau bái kiến Triển tiền bối đi!”

Giang Phong vốn xưa nay không hiểu tác phong và lễ nghi củagiới võ lâm lắm, chỉ biết cung kính: “Cháu tên gọi Triệu Giang Phong. Xin ra mắtTriển lão bá!” - Nói rồi đưa ánh mắt khẽ quan sát kĩ người này. Chỉ thấy ông tabạch y phơi phới, dáng điệu nhàn nhã, râu ba chòm lất phất nhè nhẹ, bất giác thấycó chút gì đấy có giống với phụ thân mình, lại có chút gì đấy giống với MạnhPhi, bởi thế liền có cảm giác gần gũi với người này.

Triển Tú Sĩ thấy ánh mắt của Giang Phong liền chỉ mỉm cườiân cần: “Cậu bé không cần đa lễ!” - Đến đây tiếp lời: “Cháu còn nhỏ mà hoàn cảnhđã đáng thương vậy. Có muốn theo ta học võ nghệ, mai này báo thù rửa hận cho phụthân không?”

Mạnh Phi liền nói thêm: “Phong nhi à! Triển tiền bối muốnthu nhận cháu làm đồ đệ đấy. Ý cháu thế nào?”

Lý Bách Tiếu và Huyền Trừng nghe được câu này bất giác cùngá lên một tiếng. Huyền Trừng thì chỉ cười: “Quái nho Triển Tú Sĩ thật có con mắtnhìn người.” Giá quả như mà không tỵ hiềm bản thân lang bạt kì hồ, bất quá ôngta cũng muốn thu Giang Phong làm đồ đệ. Một cậu bé thông minh, hiểu biết, tínhcách lại quật cường hiệp nghĩa như vậy ai mà chẳng yêu mến.

Còn Lý Bách Tiếu lại nghĩ: “Tiểu tử này thông minh sáng dạnhư vậy, nếu nó chịu đi theo ta học y thuật chắc mai này có thể thay ta chữa bệnhbốc thuốc rồi. Ta cũng đã già rồi, cứ thế này chỉ sợ một thân y thuật uổng phíthì… Nếu có thể nhận tiểu tử kia làm truyền nhân, như vậy thì mai này có thể tựdo mà uống rượu, cần gì màng đến sự đời nữa.”

Nghĩ thế, lão ta có chút nuối tiếc: “Nhất thời cũng chẳngnghĩ được điều này. Để lão quái nho kia chiếm phần tiện nghi. Thật là...” – Tớiđây không nén được thở hắt ra một hơi.

Giang Phong nghe Mạnh Phi nói vậy thì người run run, khóe mắtẩn ước một giọt lệ: “Không phải là Trần thúc thúc đã hứa dạy võ công cho cháu rồisao!” - Nói đến đây tự nhiên vụt qua cái ý nghĩ mình đang làm khó Mạnh Phi,trong lòng sợ rằng mai này mình và Mạnh Phi mỗi người mỗi ngả, tự nhiên có cảmgiác bất an và đau lòng. Vốn dĩ dù mới quen biết song Giang Phong đã sớm xem MạnhPhi như người cha thứ hai của mình.

Mạnh Phi thở dài, nhớ khi xưa Giang Phong một hai đòi mình dạytrò “phi đũa” thì đã ưng thuận đồng ý. Dù rất yêu quí Giang Phong song nếu tínhkĩ lại thì rõ ràng Giang Phong đi theo Triển Tú Sĩ sẽ tốt hơn nhiều. Nghĩ vậy MạnhPhi liền nói: “Phong nhi à! Triển tiền bối đây so với ta võ công cao gấp mấy lần.Hơn nữa...” – Họ Trần nói đến đây thì ngập ngừng, rồi cất tiếng thở dài khôngnói tiếp.

Giang Phong lúc này nước mắt đã ướt cả mặt: “Phong nhi giờđây không còn ai thân thích. Chỉ còn lại có Trần thúc, nếu mà...” Nói đến đây cậuòa lên nức nở.

Triển Tú Sĩ thấy thế chợt cười:” Hà hà...! Ta đã hiểu rồi.Hà... vốn dĩ là hai người gắn bó keo sơn khó thể xa nhau. Xem như ta không cóphúc thu nhận cháu làm đệ tử rồi!”

Đến đây đoạn ông ta tiếp lời: “Được rồi. Chỉ cần bất cứ khinào thay đổi quyết định thì hãy đến tìm ta. Bạch Thủy sơn trang lúc nào cũngchào đón hai người!”

Ông ta giơ tay vái chào Lý Bách Tiếu và Huyền Trừng rồinói:”Cái ơn ban tửu ngày hôm nay tiểu đệ khắc cốt ghi tâm. Mai này Lý lão ca cóchuyện gi cần đến họ Triển này, tuyệt đối sẽ tận lực ra sức. Hiện giờ tiểu đệcòn phải lo về chăm sóc tiểu nữ. Không có thời gian phụng bồi hai vị lão ca. Hẹndịp tái ngộ vậy.”

Huyền Trừng cười to: “Xem ra hôm nay Quái nho vận khí khôngđược tốt lắm nhỉ!”

Lý Bách Tiếu khoát tay: “Không tiễn! không tiễn..”

Vừa nghe câu nói này của Lý Bách Tiếu xong, Triển Tú Sĩ áotrắng lất phất bay, cả người như một dải mây trắng nhẹ lướt ra khỏi ngôi miếuhoang, thoáng chốc mất dạng. Tới đó nghe Huyền Trừng cười: “Thê vân tung của VõĐang quả thật danh bất hư truyền!”

Ông ta nói đến đây đưa mắt nhìn Giang Phong, biểu tình gươngmặt không biết là vui hay buồn: “Xem ra cậu bé đã bỏ lỡ một dịp may hiếm có.Tuy mà nếu mai này nghĩ lại cũng chưa muộn lắm.”

Trần Mạnh Phi thì thở dải, nhẹ túm chặt lấy bàn tay GiangPhong. Với hiểu biết của bản thân, anh ta biết rằng hôm nay đã không thì ngàysau cũng không vậy, khó có thể làm Giang Phong thay đổi được quyết định, tuynhiên không hiểu sao trong lòng có lại dâng lên cảm giác ấm áp.

Lý Bách Tiếu hết nhìn Mạnh Phi lại quay sang phía TriệuGiang Phong, được một lúc thì ngẩn ngơ suy nghĩ: “Thằng bé này muốn học võ côngcủa ai thì học, cũng không quan trọng lắm. Song vốn dĩ nó sáng dạ như thế, ắt hẳnvừa luyện võ vừa học y đạo cũng không có vấn đề gì. Chẳng quản nó có phải đệ tửta không, chỉ cần mai này có thêm người tinh thông y lý nữa thì ta càng bớt bịlàm phiền, quan trọng nhất là có thêm một người nữa tạo phúc cứu đời.”

Lão ta nghĩ đến ý định mai này có thể truyền một thân côngphu bốc thuốc cứu người sang cho Giang Phong thì thấy vui vẻ, cười thầm trong bụng.Bởi thế nhanh chóng hạ quyết tâm, Lý Bách Tiếu nhìn Mạnh Phi và Giang Phong cấttiếng: “Trần tiểu tử, ta xem thấy thằng bé Giang Phong này khá là sáng dạ.”

Huyền Trừng nghe lão ta nói thế thì cười: “Không phải Lý lãoca cũng muốn thu nhận nó làm đồ đệ đấy chứ.” - Nói rồi không nhịn được, ông tacười ầm lên: “Lý lão ca xem mình có điểm nào hơn được Quái nho không?"

Lý Bách Tiếu trừng mắt: “Ngươi đừng có nghĩ linh tinh. Hừ,không phải ta tự phụ nhưng ít nhất khả năng y thuật của ta hơn đứt tên họ Triểnrồi.”

Trừng mắt với Huyền Trừng một cái, kế đó họ Lý nói tiếp: “Trầntiểu tử. Ngươi có biết vì sao ngươi thua ả Tiêu Bích không?”

Mạnh Phi ngỡ người, suy nghĩ một hồi song không biết nói thếnào, bởi thế nên trầm ngâm: “Có lẽ là do bản lĩnh dụng độc của cô ta.”

Lý Bách Tiếu nghe vậy thì cười hề hề: “Rõ là vậy rồi còn suynghĩ nhiều nữa. Trận chiến lần trước ả ta không hề dùng độc, chứ nếu khôngngươi đã thua từ lâu rồi.” Nói đến đây ông ta cười hắc hắc: “Mai này nếu giả sửả.. hừm hoặc giả gặp đám người Ngũ độc giáo quấy rối thì ngươi làm thế nào. Bảnthân ngươi có thể chạy được chứ thằng bé này thì làm thế nào đây?”

Lý Bách Tiếu vừa nói vừa chỉ về phía Giang Phong: “Hà hà hà,cái đám Ngũ độc giáo ấy nghe đồn ngươi đang giữ Tỵ độc châu thì không có lý nàolại không đến quấy quả ngươi. Ngươi mới chỉ biết một Ngũ độc tiên tử mà khôngbiết đêm Mặc Thù, Khiết Nghê trại chủ...”

Mạnh Phi nghe ông ta nói mà chột dạ, trong lòng cảm thấy rấtbất an: “Quả thật là có điều này. Giả sử mà gặp phải một người như Tiêu Bích nữathì e rằng lành ít dữ nhiều.” Nghĩ rồi cũng nhất thời ngẩn ngơ không biết làmthế nào cho hợp lý cả.

Tửu tăng Huyền Trừng nghe ông ta nói đến đây thì như hiểu rađược gì cười hê hê. Lý Bách Tiếu thấy vậy tức giận trừng mắt, song cũng khôngtiện phát tác, ông ta chỉ nói với Mạnh Phi: “Hừ... không biết làm thế nào chứgì!”

Tái Hoa Đà Lý Bách Tiếu nói đến đây liền thò tay vào trongngười, lôi từ trong chiếc áo rách lấy ra một quyển sách bìa màu nâu xám: “Đâylà y thư chứa đựng một đời tâm huyết của ta, trong đó lại có hơn trăm phương thứcgiải độc khác nhau. Cái này là rất hữu ích cho hai người các ngươi.”

Trần Mạnh Phi kích động vô cùng, người run run: “Lý tiền bối...như vầy là... như vầy là...”

Lý Bách Tiếu cười nhạt: “Hừ! Là.. là... cái gì mà ấp únghoài thế.” Lão nói đoạn chỉ tay về phía Giang Phong: “Ta rất thích khẩu khí củathằng bé con này. Hơn nữa xem ra gặp mặt ở đây tính là có duyên. Tặng nó cáinày, sau này chỉ cấn nó nhớ gìn giữ cẩn thận.”

Trần Mạnh Phi nghe đến đây thì không tin vào tai mình nữa,lát định thần lại thì vô cùng kích động sững người ra một hồi rồi nói: “Phongnhi. Còn mau không cảm ơn hảo ý của Lý tiền bối đi.”

Mạnh Phi kích động cũng đúng, nếu quả thật đây là y thư chứađựng một đời tâm huyết của Tái Hoa Đà Lý Bách Tiếu thì phải biết nó trân quínhường nào. Chỉ cần học được nửa phần y thuật của Lý Bách Tiếu cũng đáng có thểgọi là danh y rồi, đủ sức để cả giang hồ kính ngưỡng. Bởi vì thế không ngờ LýBách Tiếu lại đem một vật quí trọng nhường ấy tặng cho Giang Phong.

Giang Phong rốt cục chưa hiểu lắm, song cũng cung kính nhậnlấy quyển y thư đó, chỉ thấy nó đóng bìa làm bằng da dê, trên có mấy chữ “Thiênluật y thư” mờ mờ ảo ảo. Lại nghe Lý Bách Tiếu nói: “Trần tiểu tử. Nếu không cóviệc gì vội vã gấp gáp, các ngươi cứ tạm ở đây một tháng. Nhân dịp này ta sẽ từtừ chỉ bảo thêm về y đạo cho tên nhỏ này. Ý ngươi thế nào?”

Mạnh Phi nghe vậy thì cười: “Được vậy thì còn gì bằng.” Nóixong cung kính: “Đa tạ hảo ý của Lý tiền bối.”

Tửu tăng Huyền Trừng nghe thấy vậy thì nhìn Giang Phong, bắtchước ngữ điệu của Lý Bách Tiếu: “Hà... tửu tăng Huyền Trừng ta cũng rất thíchkhẩu khí của thằng bé này. Hơn nữa xem ra gặp mặt ở đây cũng tính là có duyên.Tiểu tử! Ngươi có muốn đi theo ta học bản lĩnh uống rượu không?”

Lý Bách Tiếu nghe vậy thì Trừng mắt: “Tên sư rượu thịt khốnkiếp này. Nếu tên nhỏ này muốn học uống rượu bản thân ta đây không thể chỉ bảocho nó được hay sao!” Ông ta nói đến đây thì đưa ánh mắt dò xét Giang Phong. Nhấtthời cả Giang Phong và Mạnh Phi đều không biết nói thế nào cho phải.

Nghe Lý Bách Tiếu nói vậy, Huyền Trừng khẽ nhăn mặt: “Hàhà... lão đệ nào dám nghi ngờ bản lĩnh uống rượu của Lý lão ca chứ. Hà hà...con sâu rượu trong bụng đệ lại phát tác rồi. Giờ phải đi kiếm rượu uống đây!”

Ông ta nói xong lại nheo mắt nhìn Lý Bách Tiếu cười hàm ý,đoạn nói với Giang Phong: “Có duyên sau này sẽ gặp lại mấy người. Hi vọng mainày gặp lại thì tiểu tử ngươi cũng biết uống rượu. Nhớ đừng để ta thất vọng đấy!”

Huyền Trừng nói đến đây thì cười hà hà, đoạn cầm thiền trượnglững thững bước ra khỏi miếu.

Chờ bóng Huyền Trừng khuất xa, Lý Bách Tiếu thở phào mộtcái: “Hừ.. Con ma rượu ấy cuối cùng cũng chịu đi rồi.” Tới đây lại quay sangphía Giang Phong hỏi: “Tiểu tử! Ngươi muốn học về y đạo trước hay luyện về tửuđạo trước.”

Giang Phong ngạc nhiên, Manh Phi thì toát cả mồ hôi, nhất thờicảm thấy lão Tái Hoa Đà này thật là cổ quái. Lý Bách Tiếu trông thần sắc haingười bọn họ như thế thì lắc đầu: “Thôi bỏ đi. Hãy chuyên tâm chăm chỉ học mộtchút về y thuật của lão phu vậy.”

Nói rồi lão ta nói với Mạnh Phi: “Ngươi hãy đi ra tìm thônlàng quanh đây. Kiếm chút vật thực đủ dùng cho ba người trong dăm bửa nửatháng.” Đoạn nói với Giang Phong: “Cả đêm hôm qua ngươi đã không ngủ rồi, giờhãy tranh thủ nghỉ ngơi đi. Xong rồi chúng ta sẽ bắt đầu.”

Giang Phong thì đang còn ngái ngủ, nghe lão ta nói vậy thìnhắm mắt, một lát đã chìm vào giấc mộng đẹp. Về phần Mạnh Phi, anh ta đi rangoài kiếm lương thực. Nhờ cái Kim Trọng rất là hào phóng, số tiền đưa cho MạnhPhi tương đối nhiều nên mua được rất nhiều thứ hữu ích. Hơn nữa Mạnh Phi lạicòn sợ chưa đủ liền cố gắng bắt thêm thú rừng và hái quả tươi để dự trữ.

Vào xế chiều, khi Mạnh Phi mang lương thực và vật dùng vềngôi miếu hoang thì chợt thấy Giang Phong đang cởi trần, hai chân và hai taygiang ra, xung quanh da thịt có rất nhiều dấu tròn màu đỏ, lại thấy Lý Bách Tiếuđang cầm một cái que chỉ chỉ chỏ chỏ khắp người Giang Phong, tay giơ tới đâuthì giảng giải tới đó, vẻ mặt lúc này dường như đang rất cáu kỉnh. Từ xa nhìn lại,Mạnh Phi liền đoán ngay ra rằng Lý Bách Tiếu vốn đang giảng sơ lược về kinh mạchcho Giang Phong, biết vậy nên chỉ dám đứng im lặng quan sát.

Được một lúc thì thấy Lý Bách Tiếu tức giận, ném mạnh cáicây xuống nền cáu kỉnh hét lên: “Uổng cho ta nhọc công một phen. Hừ! Cứ tưởngtiểu từ nhà ngươi thông minh sáng dạ, hừ hừ... hóa ra ta đã lầm.”

Mạnh Phi thấy thế thì chột da, Giang Phong vào lúc này vẻ mặtvô cùng tội nghiệp song nhất thời vẫn nhẫn nhịn, không dám có bất kì một biểuhiện nào. Giang Phong qua biểu hiện của Mạnh Phi nên đã hiểu được rằng: việc họcy thuật của Lý Bách Tiếu là vô cùng quan trọng, song dù nỗ lực hết sức cũngkhông tài nào làm hài lòng Lý Bách Tiếu.

Thì ra ngay buổi đầu giảng giải về y lý, Tái Hoa Đà Lý BáchTiếu đã chỉ rõ về ba mươi sáu huyệt đạo trên cơ thể con người. Nhất thời ngaylúc đó lại nói về một trăm linh tám tiểu mạch, bắt Giang Phong đồng loạt họcthuộc. Những huyệt đạo này là những kiến thức về y lý hết sức phổ thông, nếu chỉđơn thuần như thế ắt không thể làm khó được câu, thế nhưng điều quan trọng làLý Bách Tiếu còn kèm theo đó là một lô một lốc lý luận. Nhất là Giang Phongchưa bao giờ kinh qua y đạo, hơn nữa cho dù sáng dạ thì việc học thuộc một mớthứ bòng bong như vậy quả cũng vô cùng gian nan. Bởi thế ngay trong một buổichiều Giang Phong không tài nào nhớ nổi đầy đủ.

Về phần Tái Hoa Đà Lý Bách Tiếu, vốn dĩ ông ta đem kiến thứcvề y lý mang ra truyền đạt cho Giang Phong với muốn sau này có thêm người gánhtrách nhiệm chữa bệnh cứu người, bởi vì thế trong việc truyền nghệ ông ta rấtnôn nóng. Hơn nữa với việc cả buổi chiều nhẫn nhịn để truyền nghệ cho GiangPhong, con sâu rượu trong người đã và đang hành hạ ông ta không ít. Cuối cùngthì Lý Bách Tiếu cũng không thể kiên nhẫn được nữa, giận giữ ném chiếc que xuốngbỏ đi.

Mạnh Phi thấy vậy thì ngẩn người ra, không biết nên làm thếnào cho phải. Lý Bách Tiếu lúc này hằm hằm đi lại góc ngôi miếu, ông ta mở nútchiếc hồ lô vốn trước kia đựng Bách hương vương tửu dốc ngược dốc xuôi, cuốicùng thở dài một tiếng mặt ngẩn ngơ xuất thần.

Được một lúc ông ta nghĩ ra điều gì, thở dài bảo với MạnhPhi nhưng dường như là đang nói cho Giang Phong nghe: “Được rồi! Việc này cũngkhông quá gấp gáp. Mai ngươi tìm cách mang về đây cho ta một mảnh vải bố trắng,lại kiếm cho ta một chiếc bút. Còn bây giờ thì gọi tiểu tử kia lại đây.”

Khi Giang Phong tiến lại gần ông ta liền nói: “Tiểu tử, xemra ta cũng có chút lỗ mãng. Trong y thuật nhất thiết không được nôn nóng vộivàng, nhất là trong việc chẩn bệnh bốc thuốc. Việc này có liên quan đến sinh mạngcủa con người, sai một ly là đi một dặm, thậm chí đôi khi không thể cứu vãn đượcnữa.”

Thấy Giang Phong chỉ dạ ran, ông ta lại nói: “Cha của ngươilà Triệu ngự sử, nghe đồn là một tài tử nức tiếng kinh thành: cầm, kì , thi, họakhông gì là không thông. Vậy tiểu tử ngươi có kế thừa được chút bản lĩnh nào củaông ta không?”

Giang Phong tròn mắt ngạc nhiên, thầm nhủ: “Không hiểu chuyệnnày thì có liên quan gì đến y đạo nhỉ?” Thế nhưng nhất thời cậu cũng không tiệnhỏi, chỉ khẽ trả lời: “Thưa lý lão tiền bối, vốn dĩ cháu cũng có hiểu biết chútít về cầm và họa.”

Lại thấy Lý Bách Tiếu gật gù: “Biết một chút là đủ.” Lão tanói đến đây lại tiếp lời: “Phàm phải biết vạn vật trong tự nhiên có tương sinhtương khắc, trong khắc có sinh và trong sinh có khắc. Mọi việc trong tự nhiêncũng có chút liên quan, y đạo và cầm đạo cũng không nằm ngoài vấn đề này. Hà,cũng như không phải tự nhiên mà tửu đạo ta thuộc hàng bậc nhất thiên hạ.”

Giang Phong ngẩn người ra ngạc nhiên thì lại nghe ông ta nóitiếp: “Đây vốn dĩ là kiến giải của lão phu, thiết nghĩ về huyệt mạch trên cơ thểcon người. Bát kì kinh đại mạch có thể đem ra so sánh với tám mức cảm âm. Nóiriêng ra thì ngũ kì minh huyệt ở một mức nào đó có thể đem so với năm dây củacây dao cầm. Ấn đường, bách hội, đại trùy, linh đài , khí hải lần lượt tương tựnhư: Cung , thương, dốc, chủy, vũ. Lại nếu xét kĩ hơn, sinh tử huyền quan hai mạch:Nhâm - Đốc chân chính dù là đại huyệt mà không phải tử huyệt, là minh huyệt màtàng ẩn không thông, có thể đem so với hai dây: văn võ trong cây thất huyền cầm.Đây chính là vấn đề mấu chốt và quyết định thành tựu võ công hay sự thành côngcủa một khúc nhạc.”

Ông ta nói đến đây, thấy biểu hiện đăm chiêu ngơ ngẩn củaGiang Phong thì cười nhạt: “Lão phu ta nói khó hiểu lắm phải không? Hừ... Nếucó thể khống chế được bẩy đại huyệt: gồm ngũ kì minh huyệt và sinh tử huyềnquan thì xem như kiếm soát được thất tình: hỉ, nộ, ái, ố , tham, sân si. Dùriêng lẻ cái nào chẳng mấy liên quan mà tất cả lại như một khối. Đó chính là mọicung bậc của cảm xúc và tình cảm. Tiểu tử, ngươi chân chính phải nhớ kĩ điềunày nhất thiết không được quên nghe không!”

Lý Bách Tiếu nói đến đây thì cười đứng dậy: “Được rồi! Cứ từtừ mà nghiên cứu. Sau này nếu ngươi hiểu được đạo lý này chẳng những có thể nhớđược vị trí, chức năng các huyệt đạo mà còn có thể hiểu được sự tương hỗ tươngquan giữa chúng. Thôi, tạm thời biết vậy đã. Giờ lão phu phải đi kiếm rượu bỏ bụngđây.”

Ông ta nói xong bèn vội vàng chạy ra khỏi ngôi miếu, ngaytrong tối hôm đấy Mạnh Phi lại có dịp bổ trợ thêm kiến thức về huyệt đạo choGiang Phong. Tuy Mạnh Phi kiến thức không sâu rộng như Lý Bách Tiếu song giảnggiải lại vô cùng tỉ mỉ và rõ ràng, cuối cùng Giang Phong đã lờ mờ nắm được vấnđề.

Qua ngày hôm sau khi Mạnh Phi mang những thứ Lý Bách Tiếuyêu cầu về, ông ta vẽ một tấm đồ hình lên vải bố trắng mô tả chi tiết các huyệtđạo trên cơ thể người rồi bắt Giang Phong học thuộc. Lại qua ba ngày sau, khiGiang Phong đã nhớ đầy đủ thì ông ta bắt đầu đi vào một mức độ khác. Lần này nhữngkiến giải về y thuật của ông ta hết sức đặc biệt: xét về cách vận dụng xử lýhuyệt đạo lại tương tự như bốn động thái chơi đàn. Bốn thủ pháp: tỳ, phất, cổn,xước dùng để chơi Thất huyền cầm lại có thể so sánh tương tự với: bấm huyệt,châm cứu, xoa bóp và điểm huyệt. Điều này không những làm Giang Phong thấy ngạcnhiên pha lẫn thú vị mà làm Mạnh Phi nghe được cũng thấy rất mới mẻ.