Thiên Cơ Điện

Chương 36: Thăm Dò 2



Những bình đan dược quý giá nhất trong phòng kho chưa mất, chỉ mất những bình thuốc nhỏ. Thuộc hạ nghi ngờ, có lẽ do một sinh vật loại nhỏ nào đó lẻn vào trong phòng kho, đánh cắp đan dược.”

“Hoang đường!” Phó Đông Lưu trợn mắt: “Lạc Cầu Chân, ngươi định bảo ta lũ thú hoang trong núi tha mất mấy thứ này à?”

Lạc Cầu Chân cúi đầu: “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ phán đoán theo tình hình quan sát được.”

Phó Đông Lưu hừ một tiếng, cong ngón tay búng một cái, một điểm sáng xanh đã hình thành trến đầu ngón tay. Phó Đông Lưu niệm chú, đột nhiên quát lớn: “Lên!”

Chỉ thấy luồng sáng xanh kia đã hóa thành một con chim bay lên không trung.

“Là pháp thuật Truy Bản Tố Nguyên. Ha ha, lần này tên trộm vặt kia gặp xui rồi.” Mọi người đứng ngoài xem vui mừng nói.

Phó Đông Lưu đã đi theo con chim ra ngoài phòng kho.

Con chim bay trên không trung một lúc rồi hạ xuống một cây nhỏ.

Phó Đông Lưu nhíu mày: “Đào!”

Hậu Nhị đã chạy tới bắt đầu đào bới, nhanh chóng tìm ra đống đan dược bị mất trộm ở bên dưới.

“Tìm thấy rồi!” Hậu Nhị hưng phấn hét lên.

Sắc mặt Phó Đông Lưu vẫn âm u tức tối, vì hắn không để ý tới đan được mà là người.

Bây giờ xem ra đối thủ rất giảo hoạt, không để đan được mà mình ăn trộm được trên người.

Tuy Truy Bản Tố Nguyên thuật có thể tìm ra vật bị mất nhưng có giới hạn đối tượng, chỉ sử dụng được với đồ vật đặc biệt chứ không có tác dụng với người.

Bây giờ tìm được đồ rồi nhưng lại không tìm được người, Phó Đông Lưu cũng chẳng còn cách nào.



Lúc này Lạc Cầu Chân lại đột nhiên cúi người, xem xét cẩn thận những vật bị mất cắp, miệng lẩm bẩm: “Kỳ lạ.”

Phó Đông Lưu nhìn về phía Lạc Cầu Chân, Lạc Cầu Chân không phải đệ tử của hắn, trước đây chỉ là một vệ sĩ bình thường của Bạch điện, nhưng do tâm tư cẩn thận, có thể thấy một số manh mối khó phát hiện nên Phó Đông Lưu đặc cách đề bạt hắn làm trợ thủ của mình.

Lúc này nghe hắn nói vậy, Phó Đông Lưu bèn hỏi: “Ngươi phát hiện được cái gì?”

Lạc Cầu Chân trả lời: “Thiếu một bình Thanh Tâm đan.”

“Hả?” Tinh thần Phó Đông Lưu chấn động, lại thi triển Truy Bản Tố Nguyên thuật, quả nhiên tìm thấy một bình đan được dưới gốc cây khác.

Nói đúng hơn, là bình chứ không phải là đan được.

Vì trong bình trống không.

“Hóa ra là vậy à?” Phó Đông Lưu hừ một tiếng, lại thi pháp, lần này không phải Truy Bản Tố Nguyên mà là một loại pháp thuật kỳ diệu hơn.

Kết quả là lần lượt tìm được vài viên Thanh Tâm đan được tách ra chôn dưới vài gốc cây gần đó.

Đào một cái cây nhưng chỉ tìm được một hạt đan được, Phó Đông Lưu tức tới mức run bần bật: “Dám trêu chọc lão phu!”

Lạc Cầu Chân lại lắc đầu: “Phó sứ, thuộc hạ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”

“Hả? Ngươi nói vậy là sao?” Phó Đông Lưu hỏi.

Lạc Cầu Chân nói: “Rõ ràng mục đích của đối phương không phải là đan được, thuộc hạ ngươi ghi ngờ hắn đang thăm dò chúng ta, thăm dò năng lực quan sát của chúng ta.”

“Ý ngươi là...” Phó Đông Lưu đã hiểu.

Lạc Cầu Chân gật đầu: “Hắn đang thử xem chúng ta có những thủ đoạn gì.”



Phó Đông Lưu gật đầu: “Có lý lắm. Nói vậy chắc chắn tên trộm đồ này còn ra tay lần nữa? Thực chất hành động lần này của hắn là để chuẩn bị cho tương lai?”

“Rất có thể.” Lạc Cầu Chân nói, hắn nhìn bốn phía xung quanh: “Có lẽ kẻ đó đang đứng trong đám người tới hóng chuyện này.”

Hắn vừa nói ra câu này, tất cả mọi người bị dọa giật này mình, lao nhao lui lại phía sau.

Phó Đông Lưu nhìn đám người xung quanh, hừ một tiếng: “Có lý lắm, bắt hết tất cả mọi người ở đây lại, lão phu sẽ thẩm vấn từng người.”

Nghe nói vậy mọi người đều sợ hãi, nhưng muốn chạy cũng chẳng kịp nữa, lập tức bị vệ sĩ Bạch điện ở xung quanh bắt giữ toàn bộ.

Rơi vào tay Phó Đông Lưu, cho dù cuối cùng chứng minh được bản thân vô tội, e là cũng chẳng dễ chịu gì.

——————————————————

Vung tay, hình ảnh biến mất.

Tâm thần Ninh Dạ đã trở lại bản thể, y trầm ngâm: “Tên Lạc Cầu Chân này thật thú vị.”

Lạc Cầu Chân nói không sai, hành động trộm kho của Ninh Dạ không phải là vì những đan được kia mà là để thăm dò năng lực quan sát của Hắc Bạch thần cung.

Nhưng Lạc Cầu Chân lại đoán sai một chuyện, thứ Ninh Dạ muốn thăm dò không phải thủ đoạn mà là người, càng không nghĩ tới chuyện Ninh Dạ không cần phải tới hiện trường cũng có thể quan sát được.

Thủ đoạn là chết, người mới là sống.

Côn Lôn kính có thể biết chuyện trong quá khứ nhưng khó lòng biết được thiên cơ hay bí mật của người khác. Lòng người khó dò, thứ thật sự cản trở kế hoạch của Ninh Dạ không phải những pháp thuật thông thiên triệt địa, mà là con người.

Chính vì vậy, tuy Phó Đông Lưu có nhiều thủ đoạn thần kỳ nhưng Ninh Dạ lại không sợ, pháp thuật có thần kỳ cách mấy cũng có phương pháp ứng phó.

Ngược lại Lạc Cầu Chân kia khiến Ninh Dạ để ý nhiều hơn.