Thiên Cân

Chương 14



Đứng ở trước cửa nhà, ta hít một hơi thật sâu.

Hôm nay là giao thừa, là cơ hôi cuối cùng cũng như duy nhất của ta.

Vừa mới thông camera giám sát phát hiện lão ba lại uống rượu, tuy rằng không biết hắn vì cái gì tâm tình không tốt nhưng đó là một cơ hội.

Sau cánh cửa lão ba đã uống say, ta đằng trước đã chuẩn bị xong chuẩn bị — hắn biết ta là đồng tính luyến ái, hơn nữa còn đoán rằng ta cùng Hàn Bằng xảy ra vấn đề.

Ta vừa gọi điện thoại cho hắn, nói Hàn Bằng gọi ta có thể tối hôm nay mới về được.

“Lạch cạch ~”

“Ba??” Quả nhiên đang bên cạnh tủ rượu, ta làm bộ bước chân tiêu sái đi qua.

“Hình Chính?? Ngồi đi! Ngượng ngùng, hôm nay không có nấu cơm cho con, lát đi đặt cơm đi!” Ta nghĩ hắn uống đến hồ đồ rồi, xảy ra chuyện gì a?

Ta nét mặt thê lương tươi cười, “Được!” Bắt lấy ly rượu trong tay hắn, cũng rót cho mình một ly đầy.

Ánh mắt ta hiện tại hẳn rất đỏ, khẳng định còn ướt át, giống như vừa mới khóc! Ta cắt N củ hành tay! Còn không đỏ mắt được sao! Còn không chảy nước mắt sao!

Hắn giương mắt nhìn ta, đưa ta ôm vào lòng, “Sao vậy??”

Ta xoay lại ôm cổ hắn không nói gì.

Hắn trấn an vỗ vỗ vai của ta, “Có thể nói với ba không?”

“Hàn Bằng đi rồi.” Ta dùng âm thanh không có sức lực thở dài nói.

Hắn bất động một khoảng thời gian dài, ta có chút sợ. Hắn như thế nào lại thế?? Ta có nên diễn một chút không.

Ta bắt đầu giả điên, lớn tiếng khóc nháo, dùng sức lay động hắn “Cậu ấy không cần con! Ba! Cậu ấy không cần con, không cần con! Ba…”

Theo tiếng khóc nháo, khí lực hắn ôm ta ngày càng lớn, lúc sau đột nhiên đẩy ra cho ta một cái tát.

“Ba!” Ta ngây ngẩn cả người, đây là kết cục sao?? Một cái tát?? Ta khóc, lần này không phải vì bị nghẹn, mà là tâm đã chết.

Ta lăng lăng nhìn hắn, thấy ánh mắt ấy dần dần trở nên ẩm ướt, thân thể bắt đầu run lên.

“Không tiền đồ! Khóc cái gì mà khóc! Nó không cần con thì thế nào! Con còn có ba! Nó không cần con, ba cần!” Hắn nhào đến ôm chặt ta.

Này… Này… Như thế nào lại trở nên như vậy?? Này là chuyện gì a??

Hắn gắt gao ôm ta, ở bên tai thì thào tự nói “Nó không muốn con, ba muốn con. Về sau hai cha con chúng ta sống dựa vào nhau, để bọn họ đi gặp quỷ đi! Đều chết đi…”

Có chuyện gì xảy ra sao?? Ở nơi nào ta không biết.

Hắn bắt đầu nhẹ nhàng hôn môi ta, cái trán, mi, nước mắt… Môi. Hắn coi ta giống như đồ dễ vỡ mà cẩn thận hôn.

Xảy ra chuyện gì?? Ai có thể cho ta biết a?? Ta có điểm không theo kịp nội dung câu chuyện…

Lão ba bắt đầu có tiết tấu hút môi ta, lực đạo sâu thêm, đầu lưỡi cũng bắt đầu tiến vào dò xét. Ta bắt đầu thiếu không khí, đầu ong ong lên, ai có thể cho ta biết đây là thế nào không??

Chờ tới lúc ta hồi phục tinh thần lại đã ở trên giường của hắn, hắn đang hôn trên người của ta. Được rồi! Phát triển như vậy cũng không tồi, phải nói so với mong muốn còn thân thiết hơn rất nhiều.

Ta bắt đầu đáp lại hắn, tay chạy ở phía sau lưng, cố ý lại vô tình đụng chạm thân thể ấy. Hắn giống như bị kích thích, càng dùng sức hút đậu đỏ của ta. Thân thể ngày càng nóng lên, tốc độ máu lưu thông nhanh hơn. Nụ hôn nóng rực của hắn chạy dài từ ngực xuống dưới, giống như châm một ngọn lửa trên người ta. Một loại cảm giác tê dại từ những nơi môi hắn hôn lên, chảy vào tứ chi, sức lực cơ thể chậm rãi bị ăn mòn.

“Không cần, ba ba” Hắn ngẩng đầu liếc ta một cái lại cúi xuống. Ta nhìn đầu luỗi mê người của hắn đang liếm linh khẩu của mình, một lường điện chạy toàn thân, ta thiếu chút nữa liền bắn.

“Không cần, ba ba, con gần đến rồi.” Ta ngồi dậy muốn lui về sau. Hắn bắt được tay ta, lại hôn lên môi. Môi bị hút vô cùng đau, ta muốn né tránh. Đây là chỗ thua kém đi? Mặc kệ ta trốn thế nào hắn đều có thể bắt lấy môi của ta, sau đó lại bị hôn đến choáng váng.

Giữa mông lông ta biết hắn đang cầm vật kia của ta di chuyển. Ta mạnh mẽ ngẩng đầu thở, giống như cá thiếu nước. Ngón tay của hắn thật mềm mại, độ ẩm hơi thấp, thời điểm mỗi ngón tay hắn đi qua ta đều không kiềm được mà run rẩy. Hắn bộ lộng rất có kỹ xảo, lúc nhanh lúc chậm nắm chắc tiết tấu.

“Ba ~ A ha ~ ha. Không cần… giỡn.” Hắn trêu đùa không ngừng làm cho ta điên cuồng không có lối thoát.

“Hình Chính?? Có thể không??”

“Cái gì?? …. A!” Thân thể ta lập tức bắn lên. Ta biết là cái gì vào. Vật kia độ ẩm rất thấp, trái phải nảy nảy. Nơi đó của ta khô khốc, nó sáp nhập làm cho ta đau đớn. Phải đồng ý sao? 555555555 ta không muốn a! Lần đầu tiên của chúng ta ta phải ở trên hắn a! Không muốn! Không muốn! Không muốn!

“A ~” Có lẽ phát hiện ta phân tâm, không đủ kiên nhẫn, vật lạnh lẽo lại ấm áp kia lại chuyển động xung quanh. Được rồi! Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang (*)! “Được ~ Bất quá, ba có thể lấy cái gì bôi trơn a??”

“Được.” Thân thể hơi lạnh ấy rời khỏi. Lúc hắn đem bôi trơn về, ta dựa vào đầu giường có chút do dự. Phải làm như vậy sao? Hôm nay lão ba như vậy phát sinh quan hệ, chờ ngày mai khi tỉnh rượu, hắn hối hận thì phải làm sao đây??

“Hình Chính?” Một hơi thở ấm áp phun trên mặt ta, té liếc sang nhìn nhìn, là bình dầu thực vật. Đôi môi kiều diễm của hắn dán trên môi của ta!

Chuyện ngày mai, ngày mai tính.

Chúng ta tham lam hút, quay cuồng, khi ta đang say hắn lại thử thăm dò vào một ngón tay.

“Ưm ~”

“Không thoải mái sao?” Hắn ngẩng đầu có chút lo âu nhìn ta.

“Tốt hơn rồi, tiếp tục đi!” Ta ngầng đầu cắn hầu kết của hắn, dùng răng nhẹ nhàng cắn xuống. Hắn run lên, sau đó nhẹ nhàng chuyển động ngón tay mở rộng ranh giới của ta.

Nơi đó có chút trướng đau, hiện tại rất muốn ngồi trên toilet, bắt nó lôi ra…

“A ~”

“Lại thất thần?? Chuyên tâm một chút.” Ta muốn chuyên tâm, nhưng cảm giác kia rất kỳ quái.

“Không cần, ba ba! Đi ra! Đi ra!” Đau quá! Đau quá! Không phải đó vì trừng phạt ta thất thần đi? Hắn đem ngón tay thứ hai tiến vào trong cơ thể. Ta giữ chặt bờ vai của hắn, cào đến chảy ra máu. Ta ôm hắn thở phò phò, cố gắng thả lỏng thân thể thích ứng. Đợi cho ta thích ứng, môi hắn cùng đầu lưỡi bắt đầu liếm bên tai ta. “Có thể, tiếp tục đi!” Lần này thời điểm hắn mở rộng bắt đầu vuốt ve, làm lực chú ý của ta đều đặt tại nơi đó.

Lúc hắn đem ba ngón tay rút ra, ta chỉ gắt gao cắn môi dưới không phát ra tiếng nào. Cứ như vậy đi! Ta đối với mình nói, xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang.

“Ách ~” Rốt cuộc vào được rồi. Hắn ở trên ta, mồ hôi từng giọt rơi xuống, ta biết hắn chịu đựng rất vất vả.

“Thả lỏng, thả lỏng” Hắn vỗ vỗ mông ta. Ta cố gắng thích ứng, sau đó bắt đầu đung đưa thắt lưng của mình. Lúc bắt đầu trướng lớn đến dần thích ứng, đã không còn khó chịu như trước, chúng ta bắt đầu chậm rãi di chuyển.

A ~ Thật thoải mái ~ Đau đớn dần biến mất, thay vào đó là từng trận tê dại, từng đợt xâm nhập vào cơ thể của ta. Ta mẹnh mẽ động thắt lưng cổ vũ hắn tiến vào sâu hơn, đem ta lấp càng đầy.

Ta hơi mở mắt, nhìn lão ba đã muốn điên cuồng, ánh mắt đầy dục vọng. Hắn mạnh mẽ vọt vào rồi rút ra, thở dồn dập, nét mặt mê muội. Ta nhắm mắt lại, cảm nhận hắn, để hắn đem ta cùng nhau bay lượn…

Khoảng khắc này đầu ta trống rỗng, run rẩy theo từng nhịp đẩy điên cuồng. Hắn đem nóng bỏng bắn thẳng vào cơ thể ta, thực thoải mái, giờ khắc này chúng ta như hòa tan thành một thể.

“Ba?”

“Ừm?”

“Không có gì…” Ta nghĩ đầu mình bị phá hư rồi, hiện tại muốn hỏi hắn ban ngày gặp chuyện gì.

Đầu hắn nhẹ nhàng đặt trên vai ta thở hổn hển, “Nói đi! Ba nghe.”

Muốn hỏi sao? Hỏi đi! “Xảy ra chuyện gì?? Ba hôm nay có chút…”

Hắn nhẹ run lên, “Ba thấy mẹ con, bà cùng nam nhân kia rất vui vẻ mua đồ tết.”

Vừa mới cùng hắn bay lên lại lập tức rơi xuống đất…

“Hình Chính??” Hắn nâng người lên, nhìn ta, “Sao lại khóc?”

“Không có gì.” Ta lấy tay che lại ánh mắt, “Không có gì.” Ta biết mình có điểm giống mẹ, chính là ta không hy vọng như vậy. Nước mắt một chút cũng không nghe lời, muốn nói dừng lại, nó lại càng chảy dữ dội hơn.

“Hình Chính, con…” Hắn lấy tay gỡ đi tay đang che ánh mắt của ta, “Về sau chúng ta sẽ sống dựa vào nhau, có gì không thể nói.”

“Con không phải mẹ.”

“Ba biết.”

“Con là nam.”

“Ba biết.”

“Con là con của ba.”

“Còn chuyện gì sao?” Bên môi hắn mang theo ý cười hỏi.

“Ngày mai ba sẽ coi đây là một hồi sai lầm sao?” Ta không xác định hỏi hắn.

Hắn nhìn chằm chằm ta, giống như muốn tiến vào linh hồn của ta, “Sẽ không!”

“Thật sự??” Ta lấy lại tinh thần, “Ba phải biết rằng con là nam, cũng là con của ba.”

Hắn ha ha cười. “Hình Chính của ba khi nào lại trở thành kẻ điếc?? Ba vừa mới nói không phải sao.”

“Chính là…” Ta muốn đứng lên nói, lại bị hắn đè lại.

“Con biết mẹ con gọi là gì không?” Nét mặt hắn khoái trá hỏi.

Lão mẹ?? Đương nhiên biết, “Gọi là San.”

“Ba hỏi cô ấy họ gì, con biết không?” Hắn giảo hoạt cười cười.

Họ gì?? Ấn tượng của ta đối với lão ba bây giờ đều là kêu San, kêu San, họ gì? Ta thật sự không biết. Ta nhìn hắn, trong mắt mang theo ý hỏi.

“Họ Hình, Hình trong Hình Chính.” Hắn vui vẻ nói làm ta giật mình, bởi vì hắn cười đến vui vẻ.

Ta đang làm gì a?? Có phải nằm mơ không?? Nhéo! “Ô! Đau quá! Con nhéo ba làm gì!” Lão ba từ trên người ta bắn thẳng lên. Hắc hắc, không phải nằm mơ a! Thì ra cản trở lớn nhất từ trước đến giờ không phải là cản trở a! Ta hôm nay chịu đựng có phải là thiệt không? Ta cười âm hiểm quay đầu, lão ba, ba hôm nay chiếm được tiện nghi lớn, đứa con lấy một chút cũng không quá phận đi?

Ta đứng lên, dùng động tác báo săn mồi hướng hắn bò tới, “Lão ba, hôm nay giao thừa, ba có chuẩn bị quà cho con trai ba không a?”

“Hắc hắc, con a, con không thấy phiền sao? Ba mệt rồi, chúng ta ngủ đi??” Ta nghĩ hắn cũng cảm giác được mùi nguy hiểm, chậm rãi hướng bên kia giường nhích tới.

Muốn chạy?? Không dễ dàng như vậy! Ta như lão hổ hung hăng chụp con mồi, bổ nhào hắn, cùng hắn lăn xuống giường.

Cưỡi trên người, ta vươn tay vuốt ve cằm hắn “Ba ba, ba muốn chạy hướng nào a?”

“Cái kia, cái kia, Hình Chính.” Hắn nuốt nước bọt, “Hai ta có thể thương lượng trao đổi đi??”

Cái gì mà thương lượng! Ta cúi đầu chặn miệng của hắn, ừm, hiện tại tốt rồi ~ Ta nhấm nháp môi của hắn, cảm giác hành động bỏ chạy của hắn cũng mất đi. Ai ya, việc này tốt lắm a.

Ta hôn môi hắn, thuận tiện đem bình dầu thực vật đến, sau đó dính một chút trên tay. Đụng đến nơi ta khát vọng đã lâu chậm rãi sáp vào.

“Ưm ~ Hình Chính, con chậm một chút.” Ta dừng lại, “Được.” Sau đó tiếp tục đẩy mạnh.

Nơi đó của lão ba vừa ấm áp vừa ẩm ướt, còn lại nhúc nhích rất nhỏ, thượng hạng a ~ Của ta một chút liền cứng lên, trướng đến phát đau.

Phải nhanh một chút. Túi cúi người đưa cái đó của hắn bỏ vào miệng. Hắn nhắm chặt mắt, nhẹ giọng rên rỉ. Ta dùng sức hút một cái, làm cho hắn bắn ra. Đưa dịch thể của hắn dính trên mặt ta, sau đó…

“A! Hình Chính!”

Quá mỹ diệu! Lỗ nhỏ của ba hấp chặt ta, nhiệt độ nóng giống như muốn hòa tan, rất thoải mái. Ta chờ, chờ hắn dần thích ứng, xoay người liếm môi đang chảy ra máu của hắn.

“Thật xin lỗi, ba ba… Con chờ không được….” Có đôi khi ta cảm thấy mình giống cầm thú, tựa như hiện tại, ta biết nơi kia của lão ba đổ máu, chính là ta không dừng lại được. Ta giữ chặt thắt lưng của hắn, nâng chân hắn lên, để cho ta dễ dàng vào sâu hơn. “Ba ba, rất lớn…” Ta hung hăng mạnh mẽ đẩy vào, tiếng phốc tư phốc tư cùng rên rỉ của lão ba đều kích thích ta, làm cho ta dừng đến không được, mà dừng đi cũng không xong…

A ~ Ta đem thứ nóng rực như nham thạch bắn thẳng vào thân thể lão ba, lúc đó ngoài trời nghe được tiếng bắn pháo hoa.

“Ba ba, năm mới vui vẻ ~” Hôn môi lại cùng hắn lần nữa đến cao trào, ta ghé vào tai hắn nói ra lời chúc mừng năm mới.

=============================

(*) Ngày trước ở một sơn thôn hẻo lánh này sói thường xuất hiện, bắt trộm rất nhiều gia cầm của dân trong thôn, mọi người vô cùng tức giận, liền đứng ra đoàn kết lại, trải qua bao khó khăn vất vả trèo đèo lội suối, để tìm lũ sói giảo hoạt kia, không biết bọn họ đã đi qua biết bao nhiêu đường núi, phá đi biết bao nhiêu đôi giày cỏ, cuối cùng cũng tìm đến được hang của lũ sói và tóm được bọn chúng. Câu tục ngữ “Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang” là từ đây mà ra.

Nhưng sau này do sự phân hoá thanh âm khi chuyển từ phồn thể sang giản thể, ở vùng Tứ Xuyên, Hồ Bắc, Hồ Nam, Thượng Hải, Nghiễm Đông thống nhất một phương ngôn ‘hài tử ’ tức ‘xié tử’ aka giày cỏ bị đọc trại thành ‘hái zi ’ aka hài tử. Thời gian trôi qua, câu tục ngữ ‘Luyến tiếc giày cỏ tóm không được sói lang’ bị đổi thành ‘Luyến tiếc con mọn không tóm được lang sói’.

Nghĩa đen: Muốn tóm được sói không ngại vứt bỏ con của chính mình.

Nghĩa bóng: Muốn đạt được một mục đích nào đó, hoặc thu được lợi ích càng lớn, thì càng phải trả một giá đắt xứng đáng.