Thiên Cân

Chương 13



“Hết giờ!”

“Oa! Mệt chết đi được!! hình Chính, lát đi đâu chơi đi a??”

“Tôi không đi, các cậu đi đi!” Ta vừa thu dọn đồ vừa nói.

“Không đi?? Cậu không phải a! Thật vất vả mới được nghỉ! Đi thôi, lát cùng với bọn STOP chơi đối chiến!”

“Tôi có việc, các cậu chơi đi ~~ Chơi vui vẻ!” Cùng bọn họ phất tay, ta xoay người hướng xe chạy tới.

Ai có thời gian rảnh rỗi cùng tụi bây đánh CS a! Trẫm chính là đang vì chung thân đại sự hạnh phúc lâu dài mà cố gắng a!

“Hình Chính, tới tìm ba con sao?” Kháo! Lại là bà già xử nữ này! Lão ba thiệt là, cũng không cho bà ta nghỉ đi a!

Ta gãi gãi tóc, “Đúng vậy ~ Nghỉ, lại đây chơi một chút.”

Tiến đến thang máy, đóng cửa! Làm ta sợ muốn chết! Cái người kia ngày nào cũng mơ mộng hão huyền, cũng không nhìn xem ta mới có vài tuổi!

“Chị Trần? Ba em có ở đây không?” Ta gõ bàn làm việc của thư ký Trần.

“A, Hình Chính a? Ba của em đang họp, em trước vào văn phòng ông ấy đi!”

Kháo! Tôi cần chính là những lời này của chị a! Ta rất nhanh tiến vào văn phòng làm việc của lão ba.

Ừm ~ Nên để chỗ nào cho tốt đây? Nơi nào mà khiến người không phát hiện lại có góc nhìn rộng rãi? A! Nơi kia đi!

“Hình Chính! Con đang làm gì?”

“A! Lão ba! Ba họp xong rồi? Con… Đèn vừa rồi không sáng… Con sửa lại!”

“Đèn không sáng?? Con như thế nào không tìm người tới sửa?? Chính mình rất nguy hiểm.” Hắn đem tài liệu để trên bàn, xắn tay áo định tới giúp ta.

Ta nhanh chóng từ trên ghế nhảy xuống, “Không cần, sửa tốt rồi.”

“Tốt rồi?”

“Dạ!” Ta ba bước thành hai bước chạy đến bên công tắc đem đèn mở lên, “Ba xem! Con của ba lợi hại đi!”

Hắn thật cao hứng cười cười, “Không tồi, bất quá lần sau không cần tự mình làm.” Đưa tay xoa xoa đầu của ta.

A! Làm ta sợ muốn chết… Ta xoay người ở nơi lão ba không nhìn thấy thè lưỡi.

“Con tới đây làm gì?” Lão ba ngồi xem tài liệu hỏi.

Lão ba lúc làm việc thật có mị lực a~ Gương mặt nghiêm túc, đường nét cương nghĩ, ánh mắt sáng ngời đầy sức sống, môi thoáng mở…

“Hình Chính??” Hắn ngẩng đầu hỏi ta.

“Dạ??” Ta ngẩng đầu có chút mê hoặc nhìn hắn.

“Con có nghe ba hỏi con gì không?”

Nói gì?? Ta ngẩng đầu nhìn trần nhà, ha hả! Lão ba vừa mới nói với ta… Nói cái gì a? Ưm… Đã quên…

Ta hướng hắn nháy mắt mấy cái, “Có nghe, chính là không hiểu ~”

Hắn nhăn mặt: “Có nghe không hiểu, chính là không có nghe đi ~”

“Hắc hắc ~”

“Ba mới vừa hỏi con, tới đây làm gì??”

“Con??”

Hắn thở dài, bất đắc dĩ buông tài liệu trong tay xuống, nhìn ta “Ở đây có người thứ 3 không?”

“Không có ~”

“Hình Chính!”

A! Có dấu hiệu tức giận! “Mặc kệ là gì! Chính là được nghỉ nên lại đây nhìn!”

“Ừm??”

“Đến trước mặt nhìn…” Ta làm bộ có chút phiền não lại không biết nói ra thế nào.

“Hình Chính, con có chuyện gì có thể nói với ba.” Hắn thật chân thành nhìn ta.

“Không, không có gì, con đi trước.” Đứng lên, vội vàng mở cửa rồi đi ra ngoài.

“Có việc thì nói với ba a!” Ở trước cửa ta nghe hắn nói như vậy.

“Hình Chính ~ Đi rồi a! Năm nay cha con hai người đã nghĩ ăn tết thế nào chưa?” Không nghe thấy gì! Không nghe thấy gì! Đồ đàn bà chết tiệt, lớn nhỏ bà đều muốn câu! Cẩn thận bị chết đuối!

Hô ~ Ta ngồi trước máy tính thở dài một hơi. Kế hoạch đã đến thời điểm mấu chốt, chính là luôn không kiếm được cơ hội! Lo a! Mắt thấy gần phải ăn tết, chẳng lẽ lại kéo đến năm sau?? Ta không muốn! Ta không cần a~~~~

Mấy ngày nay cũng coi như thuận lợi, ít nhất lão ba cũng bắt đầu coi những sách cấm ta để trong phòng ngủ của hắn. Ngày đó trở về ta cùng hắn nói chuyện. Ta nói với hắn ta biết hắn sợ ta bị nhiễm bệnh, ta nói cho hắn rằng sẽ không như vậy. Đưa cho hắn nhìn tư liệu của ta — sách cấm, mặt trên còn nói phải bảo vệ như thế nào. Hắn còn thật sự nhìn… Có đôi khi ta cảm thấy lão ba cũng rất dễ lừa….