Thiên Cân

Chương 1



Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy cả phòng ảm đạm, trong phòng chỉ có vài ánh sáng nhỏ phát ra từ mấy cái cốc nhỏ. Từ cửa ra vào lan ra đến góc tường mỗi nơi đều đầy quần áo cùng chai rượu, cha lại ngồi ở trong một đống bình rượu như thế. Hắn cúi đầu tự hồ như đã ngủ, trong tay còn cầm một chai rượu nghiêng ngả.

Kỳ thật cha cũng là một người rất đáng thương. Hắn và mẹ là do cấp hai gặp nhau mà ở cùng một chỗ. Thời điểm cấp ba mẹ mang thai, cha vốn muốn bà phá đi (may mắn không bỏ đi ^_^ vụng trộm cười một lúc đi) nhưng không biết là nguyên nhân gì mà không có phá, đối với chuyện này ta luôn canh cánh trong lòng, mấy lần hỏi hắn đều không chịu nói nguyên nhân, đoán chừng là không tiện nói. Về sau vì cha mẹ cùng nhóm ông bà của ta ồn ào xích mích mà không thể tham gia thi vào Đại Học, chính mình ra ngoài sinh sống. Lúc bắt đầu rất khốn khổ, hai người không có tốt nghiệp trung học, một người còn mang theo bụng lớn. Theo mẹ nói, lúc kia cha mỗi ngày đều ngủ không đến bốn canh giờ, thời gian còn lại đều cố gắng làm việc. Thời điểm ta bốn tuổi bà đi theo người khác, lúc ấy mẹ quỳ trên mặt đất ôm ta khóc, nói cái gì bà chịu không nổi rồi, bà muốn một cuộc sống sinh hoạt thoải mái hơn. Trong trí nhớ khắc sâu chính là, đoạn thời gian kia cha mỗi ngày cái gì cũng không làm, chỉ cuộn một đoàn ở trên giường không nhúc nhích. Về sau trong nhà thật sự không có gì ăn, ta quỳ ở bên cạnh hắn dùng hết sức đẩy cùng khóc lóc, hắn mới có chút phản ứng, quay đầu nhìn ta. Cuối cùng ta đói quá chịu không nổi mà ngất đi. Lần nữa tỉnh lại, ta đã ở trong bệnh viện, lúc ấy hắn thật rất có sinh lực, tuy nhiên vẫn còn rất gầy. Ngay lúc đó hắn đã cùng ta nói giỡn, nói tiền là do mượn được, nếu trước lúc tiền hết mà ta không xuất viện sẽ ném ta đi và vân vân.

“Cha, tỉnh.” Quỳ gối bên cạnh hắn lắc lắc, không có phản ứng! Hãn ~~~ Đứng lên đưa chân đá đá hắn, còn không có phản ứng! Nhận mệnh rồi… Sống chết túm hắn kéo về phòng ném lên giường, NND (1), khi không cường tráng như thế làm gì?

Kỳ thật cha cũng không phải rất cường tráng ~~ Nhưng là ở thời điểm tuổi trẻ thân thể phát triển rất cao mà thôi… Ân… Cũng có khả năng là do di truyền, bởi vì ta cũng rất cao a~~ Hắc hắc~~

“…”

? Vừa rồi hình như có nghe thấy tiếng gì thì phải?

“…” Thì ra do lão ba thì thào tự nói.

“San San… San… San…” Đang gọi tên lão mẹ. Thiết! Còn đang nghĩ tới bà ta, cha cũng quá si tình đi a! Đã bao nhiêu năm, còn nghĩ?? Ta nghĩ không ra, mẹ có cái gì tốt? Trong ấn tượng của ta, bà cũng không phải là sắc nước hương trời gì. Không có ảnh chụp, năm đó thời điểm ta không có cơm ăn liền tức giận chịu không được, đem toàn bộ ra đốt hết rồi, làm cho tất cả đổ vỡ. Còn dám cùng người ta chạy trốn… Phiền muộn… Mặc kệ bà ta!

Đóng sầm cửa lại ta nhanh chóng trở về phòng, tắm rửa xong đi ngủ! Ngày mai còn phải lên lớp.

…Ân… Lạnh quá… Như thế nào lạnh như vậy a??? Điều hòa mở a! Thiết! Không biết sao lại hư mất a? Cha cũng là quỷ keo kiệt! Rõ ràng rất có tiền a! Cũng không chịu cho ta đổi, nói hắn bao nhiêu lần ~~~ Chán ghét. Chạy đi! Chạy đi! Dù sao cũng không ngủ được rồi. Trái sờ phải sờ… Chăn đâu?

Hù dọa!

Kháo! Lại đem mền đi! Cha! Sáng sớm đã không để yên!

Tức giận mặc quần áo vào hướng phòng bếp chạy tới~

“Cha! Cha lưu manh a?! Con của cha trần truồng nhìn rất đẹp có phải hay không!!”

“Ô ~~ Con hổ con của ba tỉnh rồi à? Đói bụng không? Bữa sáng lập tức có rồi ^_^”

Giả làm một bộ dáng oán phụ. “Cha, lần sau bảo con rời giường, không cần phải đem mền của con đi được không?? Con của người thật đáng thương a ~~”

“Sao? Đều giúp con xếp mền rồi, con còn muốn thế nào?”

Chịu đựng… Ta chịu… Ai bảo yêm đây ăn nhờ a? Chính xác!

Lẩm bẩm hướng tới phòng rửa mặt đi ~~ Nhận thức là nhận thức, bất mãn là muốn giải bày a~~~

“Con, được chưa? Bị muộn rồi ~”

“Tới rồi ~ tới rồi ~ Không cần hét! Giống y chang người bán bánh ~”

Hấp tấp vọt tới bên bàn, cầm lấy sữa uống hết, đoạt lấy sandwich trong tay lão ba rồi bước đi.

“Trên đường cẩn thận một chút ~~~”

“Biết rồi ~~”

“Phanh ~”

=================

(1): NND= nhĩ nãi đích = bà nội mày.