Thích Khách Vô Danh

Chương 42



Hôm nay, Đường Hoan mang về một con chim hình thể cực lớn, là bạch vĩ hải điêu, nhưng không phải con mấy ngày trước gặp qua. Con chim này thật không may, vừa trải qua đẫm máu trọng sinh mới có thể vỗ cánh trời xanh, liền bởi vì tham ăn mà rơi vào ma trảo của Đường Hoan. Lại không biết thằng nhãi này vì sao nổi lên ý niệm thuần ưng trong đầu.

Cứ như thế liền hùng hổ lao vào giai đoạn đầu trước khi thuần ưng. Đường Hoan quả nhiên am hiểu sâu đạo lý muốn được trước hết phải cho đi, mật ngọt tới trước, đút cho ưng ăn ngon, khiến nó giống như quả bóng bơm đầy hơi, không tới mấy ngày liền mập mạp cường tráng. Nhưng lúc này mỡ ưng chỉ là mỡ dư, muốn thành công phải lấy ra, biến thành cơ bắp mới có sức mạnh. Lúc này cần cho ưng giãn mỡ, chẳng những không cho ăn cơm, còn phải rửa ruột cho nó.

Rửa ruột xong lại dùng nước ấm tắm rửa cho ưng, khiến nó đổ mồ hôi. Mạc Hi thấy Đường Hoan vì tự mình tắm rửa cho nó, đầu, mặt, tóc, quần áo đều bị nước bắn tung tóe ướt hết, thành soái ca chuột lột, không còn tiên tư gì nữa, nhất thời vui sướng khi người gặp họa, ở bên cạnh nhìn đến hưng trí ngẩng cao, thầm nghĩ: phúc lợi của người vây xem thật đúng là cao a.

Đường Hoan thấy nàng vẻ mặt cười nhạo, khóe miệng mỉm cười, nói: "Con ưng này tính hoang dã, vuốt mỏ đều bén nhọn. Vì thông cảm cô tạm mất võ công mới không gọi cô đến gần, cô ngược lại còn cười ta."

Mạc Hi cười hì hì trả lời: "Là ta không biết lòng tốt của huynh."

Đường Hoan thấy nàng mấy ngày liền vì chịu đủ khổ châm cứu mà hơi suy sụp, không khỏi lại cười.

Ưng bị luân phiên ngược đãi, mệt mỏi tới cực điểm, chân xoay hai vòng, liền bổ nhào xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Lúc này Đường Hoan giống như lao đầu (người canh giữ nhà lao) khi thẩm vấn hắt nước lạnh vào phạm nhân, bưng chậu nước lạnh đổ lên đầu ưng. Quả nhiên thấy nó từ từ tỉnh lại, đang trợn trắng, đã bị Đường Hoan cho uống nước trà.

Như vậy giằng co mấy ngày, cuộc giải phẫu không cần đao này liền đại công cáo thành, ưng nhanh chóng giảm béo thành công, tình cảnh bi thảm kia cơ hồ là đói chỉ còn da bọc xương, giống như hút thuốc phiện vậy, ánh mắt ảm đạm, bước đi loạng choạng, một chút tinh thần cũng không có. Đường Hoan thằng nhãi này liền quăng đến một câu "Những ngày gần đây Hoan bận rộn công việc trong môn, cô nương lại khá rảnh rỗi, chuyện thuần ưng kế tiếp phải làm phiền." Thản nhiên đem nhiệm vụ hầm (luộc, nấu) ưng ném cho Mạc Hi.

Mạc Hi nhìn con bạch vĩ hải điêu ủ rũ trước mắt rốt cục cũng yên tĩnh lại, bèn chảy một chút nước mắt cá sấu. Đồ của tên nhóc Đường Hoan này có thể ăn bậy sao. Cô nương ta bị hắn hạ độc một phen, đến nay vẫn còn nơm nớp lo sợ đây.

Trong lòng nghĩ như vậy, tay lại đang thông đồng làm bậy cùng Đường Hoan: nắm chân con ưng buộc lên cột. Nếu là thời hiện đại, hiệp hội bảo vệ động vật nhất định sẽ tìm nàng làm phiền, đây chính là ác điểu, động vật bảo hộ cấp một của quốc gia đó, lại bị nàng chà đạp như vậy. Phòng dùng để thuần ưng này phi thường rộng thoáng, ban đêm cũng đèn đuốc sáng trưng, chính là vì không cho nó ngủ. quá trình thuần phục cực kỳ vô nhân đạo, giống như thẩm vấn phạm nhân vậy, oanh tạc liên tục 72 giờ.

Chuyện cực kỳ tàn ác như thế, Mạc Hi tiếp nhận ba ngày. Hôm nay nàng đi vào, con bạch vĩ hải điêu kia liền ủy khuất vạn phần hướng về phía nàng gục gặc đầu. Mạc Hi thấy nó rốt cục cũng đồng ý cúi đầu, cười hì hì nói: "Đồ súc sinh ngươi, nếu sớm chịu thua có phải đỡ chút đau khổ da thịt hay không a." Vì thế liền ấn theo lời Đường Hoan dạy, đem phần đuôi cùng mười sáu sợi lông trắng dùng để điều chỉnh cất cánh, phanh lại, lướt đi, hạ xuống cùng bắt mồi, dùng một sợi dây độ căng dãn thích hợp buộc lại. Như vậy vừa có thể cho nó bay, lại có thể phòng ngừa nó vượt ngục trên không. Sau đó Mạc Hi đeo miếng bịt mắt cho nó, bên tai nó lại dùng một loại còi tần số thổi đi thổi lại nhiều lần, cho nó nhớ kỹ, mới mang nó ra ngoài hóng gió.

Trên sân huấn luyện đã chuẩn bị sẵn thỏ, bồ câu được buộc bằng dây thừng. Mạc Hi thấy tất cả đã được sắp xếp, liền tháo bịt mắt của chim ưng xuống, cho nó đi bắt vật săn. Con súc sinh này quá đói, như hung thần ác sát liều mạng bắt mồi, ăn đến bụng tròn xoe mới nửa bay nửa nhảy trở về bên chân Mạc Hi, giống như tranh công cọ cọ ống quần nàng.

Mấy ngày kế tiếp Mạc Hi liền cho nó đi săn nhưng không cho nó ăn đến miệng, lặp lại nhiều lần như thế, đến cuối cùng mới cho nó được như ý. Trong quá trình này nàng dần dần tháo mấy sợi lông chim ra, cho đến cuối cùng tháo toàn bộ ra. Như thế trải qua nửa tháng, dưới sự huấn luyện của Mạc Hi, con ưng này đã hoàn toàn có thể căn cứ theo những tiếng còi khác nhau để thực hiện các động tác cất cánh, đi săn, triệu hồi vân vân. Vả lại Mạc Hi vừa triệu hồi, súc sinh này sẽ tự động nhanh chóng từ trên cao lao xuống trở về, hấp ta hấp tấp ăn thức ăn Mạc Hi chuẩn bị cho nó.

Hôm nay, Đường Hoan, Mạc Hi hai người dùng cơm trưa xong, liền đi thả ưng.

Mạc Hi vừa thổi còi, nó tựa như mũi tên bắn vào trời xanh, xoay quanh một vòng sau lại bay càng ngày càng cao, dần dần chỉ còn một chấm nhỏ.

Đường Hoan nhìn nàng ngẩng đầu nghiêng mặt, hòa nhã nói: "Nó rất thích cô đó, nay ngay cả ta đút ăn nó cũng vênh váo."

"Có lẽ do ta đối với nó ác nhất." Mạc Hi hì hì cười.

"Khi cô nương rời đi hãy mang nó theo, nếu để lại đây, nó sẽ bướng bỉnh, không ăn không uống đến chết đói."

Mạc Hi không đáp, lại nói: "Tịch Nhi ở Kim Lăng liền nhờ Đường Môn chiếu cố. Nghe cách nói của đứa nhỏ này hình như đã từng đi học, không biết vì sao gia đạo sa sút, mới nghèo túng đến mức này."

"Chuyện của Tịch Nhi Lục Vân sẽ sắp xếp thỏa đáng, huống chi Đường Môn vốn thu dưỡng cô nhi để tài bồi, cô nương không cần lo lắng. Nhưng mà cô bé này đối với cô nương có chút không muốn xa rời, có lẽ sẽ càng muốn đi theo cô hơn."

Mạc Hi lại mỉm cười, lắc đầu nói: "Cuộc đời này ta sẽ không gánh vác thứ gì ngoại trừ tính mạng mình."

Nữ hài tử mười mấy tuổi trước mắt này đứng trong một mảnh chiều thu ánh vàng nhạt, cười như băng tuyết mới tan, giọng nói như gió xuân ấm áp thổi qua, lại nói ra một câu như thế.

Đây không phải là lần đầu tiên Đường Hoan thấy nàng cười, nhưng hắn bỗng cảm thấy bệnh tim đập nhanh đã khỏi hẳn nhiều năm lại tái phát, một cảm giác đau đớn kịch liệt đột nhiên xẹt qua trái tim. Mạc Hi cũng đã xoay người đi về phía trước, hiển nhiên không chú ý tới Đường Hoan đang nắm chặt hai tay giấu trong tay áo.

Nàng là một hùng ưng muốn có đôi cánh có thể bay cao tận chân trời, mà không phải ưng non cần một đôi cánh ôm ấp ấm áp.