Thích Em Từng Giây

Chương 49



Nhìn cái “lòng đỏ trứng gà” nhảy hai cái rồi dính trên mặt bàn, Kiều Diệc Khê há miệng, nhất thời không biết nên nói gì.


Nếu nói “Đúng vậy, tớ muốn kết hôn với cậu”, rõ ràng không hợp lý.

Nói “Tớ không muốn với kết hôn cậu”, dưới loại tình huống này, lại có vẻ hơi không tôn trọng người khác.

Suy nghĩ trước sau, cô phát ra một loại đơn âm tiết để tỏ vẻ đang suy nghĩ ……

Nhưng sở dĩ nói “Cho dù chúng tôi kết hôn thì trường học còn cộng thêm điểm” vì lúc đó não bị co rút tạm thời, hơn nữa lúc ấy đối mặt Tống Hiện, cô chỉ muốn nhanh chóng tìm câu trả lời mạnh mẽ hữu lực để lấp kín miệng người này, loại tình hình này bất kể có giải thích gì cũng sẽ không đủ sức thuyết phục, vậy chi bằng nói một câu không liên quan tới việc của cô thì càng có thể đính chính.

Sự thật là, lúc ấy đã làm cho Tống Hiện không còn gì để nói.

Đương nhiên, bây giờ cũng thành công vì tự mình đào hố.

Kiều Diệc Khê sờ mũi: “Cái đó…… Ý tớ là……”

“Tôi biết,” Chu Minh Tự nhìn thấy cô lúng túng, nhướng mày, “Tôi nói đùa.”

Kiều Diệc Khê nhét lòng đỏ trứng gà vào, nhẹ nhàng thở ra, thuận miệng nói: “Huống hồ chúng ta còn chưa tới tuổi cho phép kết hôn.”


Chu Minh Tự: “Tới rồi thì cậu muốn kết?”

Kiều Diệc Khê cẩn thận nghĩ đến kiếp sống độc thân bát tự còn chưa ghi của mình: “Vậy thì không.”

“……”

Khi nói chuyện, Thư Nhiên đã mua trà sữa đi lại đây, nhìn thấy Chu Minh Tự cũng bất ngờ: “Sao Chu Minh Tự tới rồi?”

Kiều Diệc Khê chủ động lấy trà sữa trong tay Thư Nhiên, chọc thủng rồi uống hai ngụm, trân châu nhộn nhạo pha trộn với mùi hồng trà: “Cậu ấy tới ăn tôm hùm, thuận đường gặp.”

“Một người à? Cùng nhau đi,” Thư Nhiên cười tủm tỉm, “Đợi lát nữa còn có thể dẫn chúng tớ ăn gà.”

Ba người cùng nhau ăn xong tôm hùm đất thì chơi hai ván trò chơi, Kiều Diệc Khê lại nghỉ ngơi thêm hai mươi phút, lúc này mới kéo hai chân mỏi mệt sau khi đi dạo phố với Thư Nhiên về.

Trên đường về, Thư Nhiên còn đang nhớ lại hình ảnh trước đó ăn gà: “Quá sung sướng, Chu Minh Tự quá biết cách dẫn người, làm cho Thư Nhiên cũng có thể ăn gà, quá lợi hại.”

Kiều Diệc Khê gật đầu: “Rất vĩ đại.”

Thư Nhiên: “Tự tớ tổn hại bản thân tớ thì thôi, sao cậu còn như vậy? Nhiên Nhiên không lợi hại sao?”

“Cậu lợi hại chỗ nào, vừa gà mờ vừa súng cứng sao,” Kiều Diệc Khê nghiêm túc nhớ lại hình ảnh vừa rồi, “Cậu biết rõ Chu Minh Tự có thể bắn người, còn một hai phải ló cái đầu ra ngoài ngắm người, nhắm chuẩn thì thôi, cậu còn không nhúc nhích, còn không phải là tặng cho người khác bắn sao.”

Cứ như vậy, Thư Nhiên một ván có thể gục năm lần, thật ra thì cô cũng chơi tạm, mỗi lần đều là Kiều Diệc Khê cứu cô còn phải cho cô thuốc, suýt chút nữa mệt chết.

Thư Nhiên không phục: “Được, bây giờ cậu ghét bỏ tớ, cũng sẽ có một ngày cầu xin tớ.”

Thư Nhiên mới nói xong không bao lâu, ngày hôm sau, Kiều Diệc Khê liền cầu xin cô.

Buổi sáng hôm đó Thư Nhiên ra ngoài học lái xe, Kiều Diệc Khê ở ký túc xá ngủ nướng, một giấc ngủ ngủ đến lúc tỉnh thì nhìn thấy tin nhắn giáo viên gửi cho cô: 【 Có rảnh không Tiểu Kiều, bây giờ cô không ở trường học, có thể lấy giúp cô tài liệu chứ, ngày mai đi học cần dùng. 】

Kiều Diệc Khê nhanh chóng trả lời: 【 Có thể, ở đâu lấy tài liệu? 】

Giáo viên: 【 Phòng để tài liệu của giáo viên ở đầu cầu thang chuông báo, sáng mai nhớ mang đến nha, cảm ơn em. 】

Kiều Diệc Khê: 【 Không có gì! 】

Bên này vừa đồng ý xong, giây tiếp theo, Kiều Diệc Khê mở vòng bạn bè, phát hiện Thư Nhiên vừa đăng một trạng thái.


Thư Nhiên: 【 Sắp mở ra một ngày du lịch trong phòng thí nghiệm sinh vật, tớ tuyệt đối sẽ không bị dọa ngất tại chỗ, lấy vòng bạn bè làm chứng, mời các vị giám sát. 】

Kiều Diệc Khê lập tức bình luận: 【 Nhiên Nhiên đúng là lợi hại! 】

Không trả lời, Thư Nhiên đã gửi tin nhắn cho cô.

【 ? 】

【 Có chuyện gì cầu xin tớ đúng không? 】

Kiều Diệc Khê: 【 Không có mà, tớ chỉ đơn thuần muốn khen cậu. 】

Thư Nhiên: 【 Bớt ở đây dị hợm với tớ, chuyện gì, nói nhanh. 】

Người biết Kiều Diệc Khê chỉ có Thư Nhiên, vì thế Kiều Diệc Khê nhanh chóng nói: 【 Giáo viên muốn tớ lấy tài liệu giúp cô ấy, ở phòng để tài liệu của giáo viên ở đầu cầu thang chuông báo, yêu cậu! 】

Thư Nhiên: 【? Tớ chưa đồng ý mà. 】

Hôm nay Kiều Diệc Khê không có tiết học, lại là ngày trời đông giá rét, ra cửa liền phải thay quần áo làm tóc, cô rất lười làm tóc, huống chi Thư Nhiên vừa lúc ở bên ngoài, đương nhiên cô không chịu bỏ qua “tài nguyên và điều kiện” tốt như vậy.

Quả nhiên, ngay khi cô gửi bao lì xì cho Thư Nhiên chưa được một lúc, Thư Nhiên đã thuận lợi lấy tài liệu vào tay, sau đó chụp ảnh gửi cô xem.

【 Là cái này à? 】

Kiều Diệc Khê vừa nhìn thấy tên, lập tức gửi một người nhỏ bé điên cuồng gật đầu đi.

Thư Nhiên: 【 Chờ chút nữa ba cậu phải đi phòng thí nghiệm sinh vật, chờ tớ chiến thắng quay về. 】

Kiều Diệc Khê: 【 Được. 】

Buổi tối 10 giờ, Thư đại tiểu thư chiến thắng quay về.

Bạn cô chiến thắng quay về, còn thao thao bất tuyệt mở lễ chia sẻ quy mô lớn.

Kiều Diệc Khê nhịn không được chầm chậm cắt ngang cô một lúc: “Cậu đi lâu như vậy?”

“Không, còn ở bên ngoài ăn cơm ca hát,” Thư Nhiên tiếp tục thao thao bất tuyệt, “Cậu không biết, tớ vậy mà ở bên trong thấy được……”

Kiều Diệc Khê chuẩn bị đi ngủ, trước khi đi duỗi tay ra, “Ngừng một chút trước, Thư tiểu thư kiến thức rộng rãi có thể đưa tài liệu cho tớ không? Sáng mai phải mang đến trường.”

Thư Nhiên bỗng nhiên dừng lại, trợn to mắt nhìn cô, như đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Kiều Diệc Khê cho rằng cô ấy đang nói giỡn: “Đừng quậy.”

Con ngươi của Thư Nhiên phóng lớn, vỗ vào đùi: “Đậu phộng! Hình như tài liệu đã bị tớ bỏ quên trong phòng thí nghiệm sinh vật!”

Kiều Diệc Khê trong đầu nổ bùm: “Cậu nói thật hay giả?”

“Tớ lừa cậu cái này làm gì,” dáng vẻ của Thư Nhiên không giống như đang nói dối, “Mẹ tôi ơi, tớ để quên trên chỗ ngồi, trước khi đi có người phổ cập khoa học về đồ vật với tớ, tớ nghe đến mức mê mẩn. Nên đã vừa đi theo cô ấy vừa nghe, kết quả là quên lấy!”

“Vậy làm sao bây giờ?” Hướng Mộc gia nhập cuộc thảo luận, “Có thể hỏi bảo vệ lấy chìa khóa cửa chứ?”

Nguyễn Âm Thư lắc đầu: “Bọn họ quản lý chìa khóa phòng thí nghiệm sinh vật rất nghiêm, trước tiên phải đi nhờ giáo viên đi mượn mới có thể mượn được.”

Thư Nhiên: “Đúng vậy, chiều nay tớ có giáo viên dẫn tớ qua đó.”

Kiều Diệc Khê đè vào huyệt Thái Dương, “Vậy tớ đi tìm giáo viên?”

“Thôi bỏ đi, phiền phức biết bao, không chừng cô giáo cậu đã ngủ,” Thư Nhiên nói, “Phòng thí nghiệm có cửa sổ rất thấp, trèo vào là được, đừng lo, đợi lát nữa tớ giúp cậu lấy.”


Kiều Diệc Khê: “Có được không?”

“Sao không được, lấy tài liệu mà thôi, sáng mai còn phải dùng mà, nếu không thì làm sao bây giờ, để cậu xấu mặt trước mặt giáo viên à.”

Thư Nhiên lập tức đập bàn quyết định, “Chờ tớ uống miếng nước, lập tức dẫn cậu đi.”

Kết quả Kiều Diệc Khê chỉ tốn hơi sức thay quần áo, lúc đi ra, Thư Nhiên đã ngây ngốc ngay tại chỗ.

Kiều Diệc Khê có dự cảm: “Sao vậy?”

Thư Nhiên: “Bà nội tớ bị té, anh tớ nói đêm nay cả nhà phải vào bệnh viện chăm sóc bà ấy, còn nói xe đã tới đón tớ……”

Kiều Diệc Khê còn chưa nghe xong, nhanh chóng quyết định: “Không sao, việc của bà quan trọng hơn, cậu về trước đi, tớ tìm người khác.”

Nói xong, cô bước ra cửa.

Giọng nói Thư Nhiên ở phía sau vang lên: “Cậu tìm ai chứ ――”

Kiều Diệc Khê: “Chu Minh Tự.”

Lúc này còn có thể tìm ai, Hướng Mộc không đủ cao, Nguyễn Âm Thư không biết trèo, chính cô cũng không đi một mình được, chỉ có thể đi tìm Chu Minh Tự.

Vừa đi cô vừa gửi ghi âm thoại cho Chu Minh Tự: “Cậu ngủ chưa, có rảnh không ra giúp tớ một chuyến? Tớ đến dưới lầu ký túc xá của cậu chờ cậu.”

Nói là hỏi cậu có thời gian không, nhưng trên thực tế Kiều Diệc Khê đã chuẩn bị tốt việc đi với cậu.

Chu Minh Tự tắm rửa xong thì đi ra ngoài, di động hiện lên tin nhắn, ba phút trước gửi tới, nhìn thoáng qua cực kỳ khẩn cấp.

Cậu vừa mở cửa, đúng lúc bắt gặp Kiều Diệc Khê chạy đến cửa, cô đang chuẩn bị gõ cửa.

Chu Minh Tự: “Chuyện gì?”

Kiều Diệc Khê bắt lấy cổ tay cậu: “Không kịp rồi, trên đường vừa đi vừa nói chuyện!”

“Được.”

Chàng trai trở tay đóng cửa, vội vàng chạy cùng cô trong đêm đông đang gào thét.

Chạy theo cô vào khu dạy học, Kiều Diệc Khê đứng ở cửa phòng thí nghiệm sinh vật, rốt cuộc cũng dừng bước, bắt đầu thở hồng hộc.

Trong bóng tối, Chu Minh Tự nhìn cánh cửa lớn khép chặt, lại nhìn cô đang hoảng hốt lo sợ, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Cái đó,” Kiều Diệc Khê bình phục hô hấp, mới ấp úng nói, “Cậu từng trèo cửa sổ bao giờ chưa?”

Chu Minh Tự: “Chưa.”

“Một lần cũng chưa?” Cô chưa từ bỏ ý định.

Chu Minh Tự gật đầu: “Một lần cũng chưa.”

“……”

“Vậy nói trước, không phải là chuyện trái pháp luật gì, là Thư Nhiên làm rớt tài liệu của tớ ở nơi này, sáng mai cần dùng.” Kiều Diệc Khê dựng thẳng ba ngón tay, “Cái đó, nếu tớ nói với cậu, đêm hôm khuya khoắt tớ gọi cậu ra, để nhờ cậu trèo vào lấy tài liệu giúp tớ, cậu sẽ đánh tớ sao?”

Chu Minh Tự đút tay vào túi, dù bận nhưng vẫn ung dung nhướng mày: “Sẽ.”


Kiều Diệc Khê nghĩ thầm dù sao người cũng dẫn đến rồi, hình như con trai có thiên phú bẩm sinh trong phương diện trèo cửa sổ, vì thế thấy chết không sờn mà đứng trước mặt cậu, nhắm chặt hai mắt: “Đến đây đi ―― nhưng tớ nói rồi đấy, đánh tớ xong phải lấy giúp tớ, không được quỵt nợ.”

Chu Minh Tự dở khóc dở cười nhìn cô, còn chưa kịp làm gì, Kiều Diệc Khê lại bỗng nhiên vươn tay: “Chờ chút! Còn có! Đừng đánh mặt tớ.”

“Được,” Chu Minh Tự không so đo với cô, xoa xoa đầu cô, sau đó xoay người cô về phía sau, “Đi dọn cái ghế lại đây giúp tôi.”

Không nhận được một cú đau điếng, ngược lại còn bị người ta ôn nhu xoay đầu sang bên phải.

Kiều Diệc Khê hoảng hốt xoa xoa đỉnh đầu, dời một cái ghế đến.

Chu Minh Tự đạp lên ghế, dựa vào ưu thế chân dài nhanh chóng nhảy vào.

Cậu vừa rơi xuống đất, lúc đang nghĩ có cần kéo Kiều Diệc Khê không, thì bên ngoài có tiếng động, cô gái cũng bám vào bệ cửa sổ rồi trèo vào.

Tuy có hơi cố sức, nhưng không cần người khác giúp đỡ.

Kiều Diệc Khê hài lòng vỗ tay: “Xem ra tớ còn có chút thiên phú trên phương diện này.”

“……”

“Tìm đồ đi,” Chu Minh Tự thu tay lại, “Để chỗ nào?”

“Không biết,” Kiều Diệc Khê mở đèn pin di động, “Chúng ta tìm dọc theo đi.”

Vòng quanh phòng học được nửa vòng, rốt cuộc Kiều Diệc Khê cũng tìm thấy tài Thư Nhiên làm rớt ở dãy cuối cùng.

“Tìm được rồi tìm được rồi!”

Chu Minh Tự đi đến bên cạnh cô, vừa định nói câu “chúng ta đi”, thì đã nghe thấy giọng nói của người tuần tra đi bên ngoài ――

“Ai ở trong đó?!”

Kiều Diệc Khê không ngờ nơi này còn có người đi tuần, cô vội vàng tắt đèn pin, kéo tay áo Chu Minh Tự vào góc tường rồi ngồi xổm xuống.

“Suỵt,” cô đặt ngón trỏ trước môi, “Chúng ta trốn đi trước ……”

Lần đầu tiên làm loại việc này còn gặp phải tuần tra, Kiều Diệc Khê lo muốn chết, trái tim đập nhanh tới sắp chết, cô còn nghi ngờ trong ngực có phải có thiết bị khuếch âm không.

Chu Minh Tự cũng ngồi xổm xuống cái góc nhỏ này như cô, một câu “có thể đứng sau cửa” còn chưa nói thành lời, cậu nghĩ rồi nghĩ, rồi không nói nữa.

Dù gì thì dáng vẻ cô ôm đầu gối ngồi xổm ở nơi này, khá đáng yêu, giống như cây nấm nhỏ ngồi ở nhà trẻ chờ phụ huynh tới đón.

Đang nghĩ như vậy, Chu Minh Tự thấp giọng cười.

Kiều Diệc Khê bất ngờ nhìn qua, dùng giọng nói tuy đã đè nén nhưng vẫn tăng thêm sự sợ hãi để nói với cậu: “Tớ lo đến mức sắp nôn, cậu còn cười? Cậu cười cái gì?”

Chu Minh Tự hơi cong khóe môi: “Không buồn cười?”

“Buồn cười chỗ nào? Nếu chúng ta bị bắt thì ngồi tù sao?”

“Ngồi tù thì sẽ không,” Chu Minh Tự thích thú nói, “Cùng lắm là khiển trách toàn trường thôi.”

Kiều Diệc Khê: ??!!!

Bảo vệ mở đèn pin quét vào trong, Kiều Diệc Khê rúc thành một đống mặc niệm Chú Đại Bi trong lòng, giống như chờ địa ngục dày vò trôi qua, đèn pin quét từ phòng học đến chính giữa, nhưng không quét đến các góc.

Bảo vệ đi rồi.

“May là đi rồi.”

Kiều Diệc Khê quay đầu nhìn Chu Minh Tự, thở phào một hơi dài.

Kết quả hai người dựa quá gần, cô vừa thở ra, dòng khí kích thích phần tóc trước trán cậu, còn thổi nó bay về phía sau.

Kiều Diệc Khê: “……”

Chu Minh Tự cứ ngồi đó không nhúc nhích, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn cô.

Cô tay chân hoảng loạn lùi về sau hai bước, bên tai hơi đỏ lên: “Cái đó, chúng ta đi thôi.”


“Ừm.”

Chu Minh Tự đứng lên, rất nhanh đã trèo ra ngoài.

Kiều Diệc Khê sờ sờ vành tai hơi nóng, đi theo cậu nhảy ra ngoài.

Kết quả vừa đi ra ngoài, lại đụng phải bảo vệ đứng canh một lúc lâu: “Ai? Ai ở đó? Tôi biết ngay là có người!”

Kết quả Kiều Diệc Khê lại bắt đầu chạy như điên.

Không thể nghi ngờ, Chu Minh Tự bị cô bắt lấy, lang thang không có mục tiêu xông về phía trước.

Thật vất vả mới chạy thoát bảo vệ, cô dẫn cậu chui vào rừng cây nhỏ nào đó.

Thể lực đêm nay của Kiều Diệc Khê bị tiêu hao quá mức, cô đứng tại chỗ dựa vào thân cây nghỉ ngơi, Chu Minh Tự nhấc chân đi về trước hai bước, cô cho rằng cậu phải đi, nên vội vàng giơ tay ngăn lại: “Đừng đừng đừng……”

Chu Minh Tự quay đầu lại, còn chưa kịp nói gì, bên ngoài đã có giọng nói vang lên: “Sao còn có người chứ? Ai ở bên trong?”

Tránh thoát được một bảo vệ, lại đụng phải người đàn ông đi tuần tra.

Kiều Diệc Khê vốn muốn tránh nhưng cũng không thể tránh, nên cứ như vậy mà bị bắt tại trận với Chu Minh Tự dưới ánh đèn pin.

Trong phút giây bị chiếu vào mặt, suýt chút nữa cô cho rằng bản thân là loại phạm nhân bị áp giải ở hiện trường giăng băng keo vàng.

…… Đèn quá sáng.

Kiều Diệc Khê duỗi tay che mắt, không mấy thích ứng híp mắt lại.

Chu Minh Tự đi đến trước người cô.

“Lại thêm một đôi?” Người đàn ông nhìn thoáng qua thì khó chịu, đạp lên lá cây đến gần bọn họ, “Không phải tôi đã nói trước đó rồi sao, bảo các cô cậu đừng đến chỗ này hẹn hò nữa, sao cứ nói mãi vẫn không nghe chứ?”

“Cũng kỳ lạ, người trẻ tuổi các cậu yêu đương sao luôn trốn ở chỗ này, đi chỗ khác quang minh chính đại không làm được sao?”

Kiều Diệc Khê nghĩ không phải chúng em tới chỗ này hẹn hò, không phải là người không biết thì không có tội sao.

Kiều Diệc Khê cảm thấy cần giải thích một chút, nếu không thì người khác thật cho rằng bọn họ lén lút vào rừng làm chuyện không thể gặp ánh sáng.

“Không phải, chúng em là……”

“Không phải cái gì mà không phải,” người đàn ông đều là dáng vẻ hai mắt đã nhìn thấu quá nhiều chuyện, “Tôi còn không biết những người trẻ tuổi các cô cậu sao, chỉ thích hẹn hò ở bên ngoài để tìm kích thích! Hơn nữa đây cũng là trường học có đúng không, tuy không nằm trên con đường chính, nhưng nếu thật bị phụ huynh lãnh đạo gì đó thấy…… Ảnh hưởng xấu biết bao.”

Sao càng nói càng giống như bọn họ đúng là tới nơi này trộm làm gì đó vậy.

Kiều Diệc Khê nhìn nhìn bản thân, lại nhìn nhìn Chu Minh Tự, hai người cũng mặc quần áo rất ngay ngắn mà, sao người đàn ông lại hiểu lầm chứ? Là Chu Minh Tự tiết ra hormone sao??

Cô há miệng: “Chúng em thật không……”

Cô vừa nói, người đàn ông cũng tiếp tục nói, giống như hùng biện với cô: “Cô nói xuân thu tôi còn có thể hiểu, nhưng ngày mùa đông chạy tới chỗ này, không lạnh sao? Tuổi trẻ cũng phải chú ý tiết chế, chú ý thân thể.”

Kiều Diệc Khê: “…………”

Chu Minh Tự xoay người nhìn cô, ôn hòa nhắc nhở: “Đừng cãi nữa.”

“Ừ…… Được.”

Kiều Diệc Khê suy nghĩ lại cũng đúng, cô càng nói thì người đàn ông này càng hăng hái, nếu muốn nhanh chóng kết thúc, nên hiểu rõ đạo lý im lặng là vàng.

Người đàn ông còn tiếp tục dạy dỗ: “Người trẻ tuổi, yêu đương phải đoan chính, không cần lén nếm thử trái cấm, không có gì tốt.”

Nói xong. Đàn ông quét mắt nhìn bọn họ từ trên xuống dưới một lần: “Xem các cô cậu như vậy, đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt?”

Kiều Diệc Khê cũng bị ông ta làm cho ngơ ngác, cô muốn giải thích đàng hoàng với người này, lại sợ càng nói thì người này càng hăng hái, thời gian lại kéo dài thêm, nếu ký túc xá đóng cổng, chắc cô phải ngủ ngoài đường mất.

Nghĩ đến vừa nãy Chu Minh Tự có nói “đừng cãi nữa”, Kiều Diệc Khê ước gì việc này nhanh chóng kết thúc, vì thế nói theo người đàn ông, nghiêm túc kính cẩn đáp lại một câu ――

“Ừm, chú nói đúng.”