Thích Em Từng Giây

Chương 3



Ngón tay Kiều Diệc Khê trượt một vòng bên cái ly, ánh đèn ẩn hiện phản chiếu khóe môi cô còn dính một ít sữa.

Lúc cô nói chuyện vốn cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng sau khi bị Chu Minh Tự hỏi, trong lòng chợt cảm thấy có chút cùng đường.

Ngũ quan của cậu đẹp đến mức vô cùng đoan chính, mặt mày cũng vậy, tròng mắt hơi rũ xuống chợt lóe lên một vệt sáng, đuôi mắt hơi hé mở, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào người còn lại, mang theo một loại cảm giác xâm lược vô cùng mạnh mẽ.


Cô ho nhẹ một cái, “Thì…… không phải cậu nói cậu thích thu gom mấy thứ kia sao, tớ hỏi cậu chi phí có nhiều không.”

Chu Minh Tự vẫn còn nghi ngờ bản thân gặp ảo giác: “Thu gom cái gì?”

Kiều Diệc Khê không nói nữa, ánh mắt nhìn về người đàn ông mặc đồ nữ đang nhảy múa khiêu gợi trên sàn nhảy ra hiệu cho cậu.

Lại yên lặng một lát, nội tâm Chu Minh Tự trăm mối cảm xúc ngổn ngang, rõ ràng cảm thấy bản thân nên tức giận, nhưng lại cố tình không nói gì bật cười một cái.

“Việc tôi vừa nói chính là mèo nhà tôi trộm giày cậu, bởi vì mèo thích học tiếng chó sủa, cho nên mẹ tôi có lúc nói nó là chó.”

“Không phải nói, tôi thích thu gom quần áo nữ.”

Một lát sau, lại bổ sung: “Tôi cũng không có hứng thú gì đối với giày cao gót.”


Cô “ừ” một tiếng, vừa suy tư vừa gật đầu, gật đầu giống như một cái máy không có cảm xúc, “Là thế sao.”

“Tớ còn nghĩ rằng chàng trai thu gom AJ chán rồi, thỉnh thoảng muốn thay đổi khẩu vị.”

“Sẽ không.”

“A?”

“Sẽ không chán, thường mua cái mới, mỗi năm đều có rất nhiều kiểu giày mới.”

Lúc cậu nói lời này dáng vẻ nghiêm túc, giống như lúc Kiều Diệc Khê nhìn vào cây son tưởng chừng như cùng một màu: “Không giống nhau, thật sự hoàn toàn không giống nhau, cậu nhìn kỹ cái này là nghiêng về cam quýt, cái này là nghiêng về màu hoa hồng, cái này là nghiêng về đỏ tươi. Xin lỗi, mỗi bọn chúng đều không thể thay thế.”

Cô cảm thấy bản thân ở trình độ nào đó có chút đồng cảm về linh hồn với người này, vì thế cũng gọi cho cậu một ly sữa.

Bartender cảm thấy hôm nay là ngày có tính khiêu chiến nhiều nhất và khó nhọc nhất từ lúc bắt đầu hành nghề kiếm sống, thanh niên nam nữ bây giờ sao lại nóng nảy như vậy, đống rượu mạnh ngon nhiều như vậy, hai người hôm nay này chỉ coi trọng sữa bò, có phải đang kỳ thị anh không chế được thứ tốt không??

Quả nhiên, Thư Nhiên nhìn thấy đồ uống trước mặt Kiều Diệc Khê, không chút che dấu mà trợn mắt xem thường cô.

“Có cô gái xinh đẹp ngoài mặt thì ngọt ngào lại ngầu lòi, đằng sau lại tới quán bar uống con mẹ nó sữa bò.”

Kẹo ngọt cool ngầu là biệt hiệu mà đám bạn đặt cho cô, cũng không nguyên nhân gì khác, chủ yếu là con người cô làm việc dứt khoát, không dây dưa dài dòng, còn có chủ kiến.

Lúc cô vừa học đàn violon làm học sinh theo đuổi văn nghệ, trong trường điên cuồng chèn ép cô, cho đến khi mọi người bắt đầu nhập học chính thức, khi bị gọi ra ngoài hỏi mà cô cũng không chút do dự, là người đầu tiên kêu gọi mọi người cùng nộp đơn nói rằng mỗi người có cách sống khác nhau, cuối cùng lấy thân phận là người đầu tiên trong lớp chuyên thi đậu đại học A.

Vốn dĩ chỉ có bạn bè mới gọi như vậy, nhưng trước khi tốt nghiệp lớp 12 cô có thay bạn mình đi tỏ tình, ở cửa nhà ăn ngăn chàng trai kia lại, diễn cảm đọc bức thư tình của bạn mình lên, cuối cùng nói: “Cậu cũng không cần cảm thấy áp lực, chúng tôi chỉ cảm thấy Hà Ngọc của lớp 3 không tệ, cậu có thể chú ý một chút. Nếu không muốn chú ý đến thì —— kiến nghị cậu vẫn nên chú ý một chút, cậu ấy thật sự khá tốt.”

Cứ như vậy mà nổi tiếng toàn trường, trong lớp và ngoài lớp cũng bắt đầu gọi cô như thế.

Kiều Diệc Khê liếm liếm khóe môi, đáp lại Thư Nhiên: “Có người ngoài mặt tiêu tiền như nước vung tiền như rác, sau lưng lại bắt bạn bè chạy như bay đến đây trông chừng một ly rượu tám trăm đồng.”


“Mà có người, lại ở bên sàn nhảy đêm khuya uống một ly sữa, thỏa mãn đi ngủ một giấc dưỡng nhan.”

“Được được được, người về ngủ giấc ngủ dưỡng sinh của người đi, chốc nữa tớ mới đi.”

Kiều Diệc Khê đứng dậy, “Tớ đi đây, thật là cậu không về?”

Thư Nhiên xua tay, “Không về, rượu này đắt như vậy, tớ phải từng ngụm một nhấp cho đủ mới có thể lấy lại vốn.”

“……”

Kiều Diệc Khê vẫy một cái với Chu Minh Tự: “Vậy chúng tớ đi đây.”

Thư Nhiên ngơ ngẩn, không thể tưởng tượng được nói: “Không phải, sao hai ngươi lại chạy vào nhau rồi? Quen biết sao?”

“Quan hệ của phụ huynh tốt, lúc nhỏ đã biết nhau.” Nếu không phải quá không hiện thực, lúc tám tuổi suýt chút nữa còn kết hôn.

Thư Nhiên cho cô một ánh mắt, vừa than vừa cười: “Rốt cuộc là loại duyên phận gì, mới làm một chiếc giày cao gót cũng trở thành nhân chứng.”

Nói xong lời tạm biệt, Kiều Diệc Khê đi về phía cửa.

Hôm nay cô ăn mặc khá tùy ý, buổi tối gió mát, chỉ tiện tay mặc thêm áo khoác đen có kèm thắt lưng, quần jean đen bị nước giặt làm cho phai màu bao bọc lấy đôi chân thon dài xinh đẹp, mắt cá chân nhỏ nhắn, lộ ra ngoài một khúc nhỏ, bởi vì ra cửa quá gấp, đôi Vans dưới chân chỉ tùy tiện mang vào.

Màu tóc đen nhánh, đuôi tóc hơi xoăn, mái tóc dài bị gió thổi lay động.

Mấy tên côn đồ ngồi xổm trên đường vừa hút thuốc vừa huýt sáo nhìn cô.

Cô không bị ảnh hưởng, một bước cũng không loạn, ung dung đứng ở giao lộ đón xe.

Đi một chuyến đến quán bar, thanh niên trẻ tuổi ở xung quanh đều sa vào cơn mê của nicotin và cồn, hiếm có người lại giữ được thanh tỉnh như cô.

…… Ngoại trừ lúc xuống xe suýt chút nữa quên đưa tiền.

Lúc đi đến cửa dưới lầu cô chợt quay đầu lại, có chút kinh ngạc nói với Chu Minh Tự: “Có phải tớ quên đưa tiền không?”

“Đúng,” cậu bỏ tay vào túi cười một cái với cô, “Tôi trả rồi.”

Lúc chờ thang máy Thư Nhiên có gửi tin nhắn thoại cho cô: “Cậu về đến nhà thì nói với tớ một tiếng. Chàng trai kia đưa cậu về sao, có đáng tin không đó, đừng có ngày mai tớ gặp cậu cậu lại mất một chiếc giày.”

Cô không đeo tai nghe, người bên cạnh tất nhiên cũng nghe được những lời này.

Kiều Diệc Khê vừa giải thích với Thư Nhiên, vừa phải cảm nhận cảm xúc biến hóa bên trong Chu Minh Tự đứng trong thang máy.

Thấy cậu không nói lời nào, Kiều Diệc Khê hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

Chu Minh Tự: “Đang suy nghĩ.”

“Nghĩ gì?”

Ánh đèn vàng nhạt rơi từ đỉnh đầu xuống, những vụn ánh sáng rơi dọc theo lông mi cậu, người chàng trai dựa nửa người vào bên cạnh kính, giọng nói lượn lờ trong không gian kín.

“Đang suy nghĩ xem hai người rốt cuộc xem tôi thế nào.”


Cô chợt bật cười, lúm đồng tiền hai bên má hõm sâu vào, rực rỡ, như chứa đầy hai muỗng rượu gạo.

Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com

“Không có xem cậu sao cả, chỉ là hiểu lầm thôi mà, giải thích rõ ràng là được.”

Thang máy tới tầng bảy, lúc cô bước ra, Chu Minh Tự cau mày, đúng là không hiểu lắm: “Nhìn tôi giống tên biến thái?”

Chàng trai cả người quang minh chính đại, lời nói không nhiều, trưởng thành còn khá đẹp trai, cùng lắm là một người văn nhã bại hoại.

Kiều Diệc Khê hơi mở miệng, đang muốn nói chuyện, “cạch” một tiếng, cửa thang máy đã khép lại.

Chu Minh Tự: “……”

Lời muốn nói chưa nói ra, trước khi đi ngủ cô suy nghĩ một lát, thật ra thì phong cách mặc quần áo của cậu rất đơn giản sạch sẽ, cảm giác mà cậu đem lại cho người khác cũng là cảm giác sảng khoái của chàng trai, nói chuyện làm việc lại khéo léo, so với người đàn ông mặc mặc quần áo phụ nữ không dính dáng lắm.

Giống như ở thời đại thanh xuân, rất nhiều người sẽ yêu thầm loại học trưởng ung dung nho nhã này.

Hơn nữa, bất luận thế nào đi nữa thì tìm được giày là được, những cái khác cũng không quan trọng.

Cô trở mình, mệt mỏi cả ngày, rất nhanh ngủ thiếp đi.

///

Một tuần sau, phòng dành cho khách trong nhà Chu Minh Tự cuối cùng cũng trang trí xong, bên trong treo mấy món đồ khử mùi.

Nhưng nhà họ Chu cũng không lập tức yên tĩnh, bởi vì cái máy mạt chược tự động mà mẹ Chu mua đã đến nhà rồi.

Máy mạt chược vừa lắp xong ở thư phòng, mẹ Chu lập tức bố trí bên cạnh máy mấy cái bàn và ấm trà, sau đó kêu người tới nhà chơi mạt chược.

Rất rõ ràng, mẹ Kiều ở lầu dưới cũng nằm trong danh sách được mời, là người đầu tiên đến nhà họ Chu.

Mẹ Chu hỏi: “Diệc Khê đâu? Không cùng chị lên đây sao?”

“Buổi sáng con bé phải học đàn, buổi chiều có lớp trượt ván, buổi tối mới kêu con bé qua đây ăn cơm tối.”

Chu Minh Tự rót ly nước ở phòng khách rồi đem vào phòng, không nghe được đoạn sau của cuộc trò chuyện.

May mắn trong nhà có cách âm, thư phòng cách phòng cậu cũng khá xa, cậu mới không bị tiếng đánh mạt chược làm ồn.

Đóng cửa phòng lại, bên trong tai nghe truyền đến âm thanh nhạc nền của game PUBG, Chu Minh Tự nhấp chuột xác định, bắt đầu ghép đội bốn người.

Tuyệt Địa Cầu Sinh (PUBG) là một loại trò chơi bắn súng du nhập từ nước ngoài, có thể chơi theo hình thức chiến đấu đơn người, cũng có thể tổ đội với người khác. Người chơi cần phải lục soát mọi nơi để lấy các loại đồ vật, liên tục chiến đấu với người chơi khác trong khu an toàn liên tục thu nhỏ, để bản thân sống sót đến cuối.

Trò chơi này còn được gọi là ăn gà, cái gọi là “đại cát đại lợi tối nay ăn gà” cũng bắt đầu từ đây. Bởi vì người chết sẽ biến thành cái hộp, rơi xuống đất trở thành hộp cũng từ đây mà ra.

Chơi với cậu đều là đám bạn quen biết, mức độ ăn ý với nhau cực kỳ cao, cả quá trình chàng trai đều không nói chuyện, chỉ có ngón tay linh hoạt lướt trên bàn phím, tiếng nhấn phím trên bàn phím cơ liên tục lạch cạch kêu lên.


“Tôi đi giải quyết người trong phòng, ba người các cậu xử lý cái ở phía sau cục đá đi.”

Cùng với tiếng súng cuối cùng của Chu Minh Tự vang lên, nhắc nhở thắng lợi nhảy ra chiếm cả màn hình trước mặt cậu ——

Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà.

Lại chơi thêm mấy trận, chiến tích thật làm người khác sáng mắt, Chu Minh Tự bóp bóp sau gáy, lấy tai nghe ra đứng dậy thả lỏng.

Ngoài cửa sổ trồng đầy cây xanh, cây ngô đồng mọc um tùm, cậu hơi híp mắt, lúc mở mắt ra, phát hiện có người đang trượt ván trên bãi đất trống.

Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com

Ngón tay đặt trên mặt bàn run lên, là tin nhắn từ mẹ Chu: 【 Mẹ có đồ chuyển phát nhanh tới, con xuống lầu lấy giúp mẹ. 】

Chu Minh Tự cầm lấy mã nhận hàng, tủ nhận chuyển phát nhanh vừa lúc ở chỗ đất trống cậu vừa nhìn thấy, vừa đến gần thì thấy Kiều Diệc Khê đang luyện tập trượt ván.

Chân trái của thiếu nữ đạp lên ván trượt, chân phải đạp lên mặt đất như nước chảy mây trôi, ván trượt nhanh chóng tăng tốc về trước, cô vững vàng đứng ở trên, dùng động tác nhỏ điều chỉnh phương hướng.

Cho dù có sườn dốc gì đó ngăn cản cô cũng không dừng lại, trái lại còn thoải mái thản nhiên đón nhận, lưu loát lên xuống lại vòng qua cuối cùng là thuận lợi lướt đi, ván trượt rơi xuống đất trước, người cô cuộn lại một chút lại bung ra trên không trung, cuối cùng vững vàng đứng lên.

Tất cả cứ tiếp tục.

Chu Minh Tự lấy xong chuyển phát nhanh, cô vừa lúc tập thêm một lần nữa, lúc này giống như làm liều mà xé gió chạy về phía cậu, gió như phác hoạ vòng eo tinh tế của cô, như làm cho phía bên tai cô mềm đi.

Cô trượt thêm một đoạn nữa đến cạnh cậu rồi mới dừng lại, ván trượt vốn đang nằm dưới đất, nhưng cô đưa mũi chân ra đạp nhẹ vào, ván trượt nghe lời đứng thẳng lên, cô đưa tay đỡ lấy.

Hơi ngầu.

Kiều Diệc Khê xoay người nhìn cậu, trong mắt chứa một tia đắc ý nho nhỏ: “Thế nào?”

Cậu nhướng mày: “Rất không tệ.”

Thu lại ván trượt, hai người cùng nhau lên lầu, lúc thang máy đến tầng tám cô mới nhận ra: “Tớ quên nhấn nhà tớ.”

“Không cần,” cậu đè lại nút mở cửa, “Hôm nay ăn cơm ở nhà tôi.”

Kiều Diệc Khê đi vào cửa mới biết mẹ Kiều ở đây chơi mạt chược, dạo một vòng quanh thư phòng, thản nhiên bị hỏi han tình hình hôm nay.

“Buổi sáng học đàn violon có mệt không?”

“Có một chút, giáo viên quá nghiêm khắc,” cô lười biếng duỗi eo, “Dự định tối nay xem TV thả lỏng.”

“Muốn thả lỏng có thể chơi trò chơi, Minh Tự nhà ta chơi game cũng khá tốt, con có thể để nó dẫn con chơi,” mẹ Chu vừa ra bài vừa suy tư, “Chỉ có người trẻ các con mê chơi cái kia, ăn cái gì gà gì đó.”

Một bàn mạt chược đánh tới 10 giờ còn chưa giải tán, cô dò xong một loạt phim truyền hình mới, đúng là không có việc gì làm, ngồi trên sô pha ngáp một cái.

Mẹ Kiều nói: “Nếu không được thì con đi chơi game với Minh Tự đi, mẹ thấy nó ngồi xem TV với con cũng rất chán.”

Con người Chu Minh Tự này đúng là rất hiểu lễ nghi, sẽ không bỏ mặc một mình Kiều Diệc Khê mà về phòng chém giết, Kiều Diệc Khê nghĩ nghĩ, nhìn cậu: “Nhưng tớ chưa từng chơi ăn gà.”

“Rất đơn giản, dạy hai cái có thể ra tay,” cậu bóp ấn đường, hơi ngồi dậy, “Chúng tôi người nhiều, có thể dẫn cậu.”

Trước khi trò chơi bắt đầu, mẹ Chu còn cố ý dặn dò: “Con chăm sóc người ta cho tốt vào, đừng chỉ lo cho bản thân!”

Chu Minh Tự hỏi cô: “Loại trò chơi xạ kích có chơi qua chưa?”

“Cũng không thể nói vậy,” cô lắc lắc đầu, “Khiêm tốn mà nói, kinh nghiệm esport của tớ bằng không.”


“Không khiêm tốn thì sao?”

“Tớ chơi như hạch.”

“……”

Chu Minh Tự tính được tất cả, chỉ không nghĩ cô lại choáng 3D, chơi đến cuối cùng, Kiều Diệc Khê tính sai phương hướng mà đi thẳng vào trong phòng đối thủ, trong chốc lát đã bị bốn tên đối diện bao vây tấn công đến chết.

…… Cũng may là cuối cùng bọn họ cũng giải quyết người kia.

Cậu quyết định đổi chiến lược: “Chơi game trên di động, thao tác đơn giản.”

Vừa mới dẫn cô chơi trên máy tính, phải nhớ nhấn phím lúc thao tác, đúng là không thích hợp với người mới.

Kiều Diệc Khê tải xong APP, sau khi trải qua quá trình quen thuộc, một ván mới lại bắt đầu.

Ngay từ đầu mọi người đã ở trên máy bay, phải nhảy dù để đến điểm đến.

Cô chăm chú nhìn bản đồ: “Nhảy dù thật khó.”

Chu Minh Tự dừng một lát: “Vậy cậu nhảy theo tôi.”

Người chơi số 3 có lẽ là bạn cậu, lúc này cũng bắt đầu bóp vào cổ họng rống lên: “Người ta cũng muốn Tự thần mời người ta nhảy dù đó nha~”

Chu Minh Tự thẳng thừng ghê tởm: “Không biết nói có thể cút ra ngoài.”

Số 4 cười không ngừng: “Không ngờ kích sát vương của chúng ta cũng có lúc dẫn em gái ăn gà.”

Cậu giải thích: “Đây là khách của nhà chúng tôi.”

Kiều Diệc Khê không hiểu liền hỏi: “Cái gì là kích sát vương?”

“Là trong một trận game có chỉ số tấn công và giết người cao nhất, cũng có thể hiểu là người giết người ngầu nhất.”

Chơi trên điện thoại thoạt nhìn đơn giản hơn nhiều so với chơi trên máy tính, có tự động nhặt và có đề cử loại thuốc, Kiều Diệc Khê suy xét bản thân vừa được huấn luyện trong tình huống có độ khó cao, lần này chắc sẽ khá nhẹ nhàng.

Thua cái gì thì cũng không thể thua khí thế, cô vén tay áo lên, há miệng nói: “Vậy đợi tiểu Kiều tỷ tỷ tóm lấy danh hiệu kích sát vương — —”

Lời nói còn chưa nói xong, một loạt đạn bay tới trước mặt, cùng với một tiếng hét thảm, nhân vật của cô ngã xuống đất.

……???

Không khí yên tĩnh vài giây.

Chợt, bên trong tai nghe truyền đến một tiếng cười trầm thấp, bao trùm lấy chất giọng có chút từ tính của chàng trai, nổ mạnh bên tai cô.

Lồng ngực Chu Minh Tự vừa run lên, vừa đi tìm người bắn cô, người kia giống như muốn bắn chết cô hoàn toàn, đang nhảy xuống từ trên đỉnh núi.

Đợi người kẹt ở vết nứt của cục đá, cậu mở ống kính, nhắm chuẩn.

Cảm thấy bản thân bị cười nhạo, cô gái nhỏ tức giận xoay mặt qua, hơi mím môi: “…… Cậu cười cái gì?”

“Không có gì.”

Cậu dùng hai phát súng giải quyết xong người kia, lúc này mới cong môi từ từ mở miệng: “Cảm thấy người này chết khá buồn cười.”

Người kẹt ở vết nứt của cục đá biến thành hộp: ???

Tác giả có lời muốn nói: không phải tôi chỉ bắn nát đầu vợ cậu thôi sao mà nỡ giết tôi lúc tôi kẹt ở vết nứt của cục đá?? Rõ ràng cậu đang cười vợ mình làm gì còn bắt tôi vác cái nồi này???