Thích Em Từng Giây

Chương 29




Sau khi trở về phòng ngủ, Thư Nhiên còn đang cảm khái.




“Trời ơi, trong khoảnh khắc kia, cậu đúng là không thấy động tác đồng loạt quay đầu nhìn này, đồng bào nữ mang theo ánh mắt vừa hâm mộ ghen tị vừa đan xen hận thù ——”


“Bộ cọ này đúng là dễ thương, có đứa con gái nào không muốn chứ.”


“Nhưng đúng là tớ không nghĩ tới, cậu đứng ngoài đám người như vậy, không hề điên cuồng vươn tay đòi cậu ta cho, nhưng cậu ta chỉ liếc mắt một cái, đã ném bộ cọ cho cậu.”


Kiều Diệc Khê đặt bộ cọ lên bàn, suy tư một hồi.


“Có lẽ cậu ấy thật sự không biết nên cho ai.”


Lúc ấy có rất nhiều nữ sinh lạ mặt vây quanh Chu Minh Tự, hơn nữa cậu ấy không phải là người thích giao tiếp với con gái, bởi vì có mối quan hệ không tính là tệ với cô, nên mới dứt khoát tặng bộ cọ hình móng vuốt mèo cho cô.


Hẳn là như vậy.


Thư Nhiên đi đến bên cạnh bàn cô, vươn tay bóp cái móng vuốt mềm mềm trên túi, lại sờ sờ phần thịt dưới bàn chân mèo.




Phần thịt được làm từ chất liệu silicon, sờ lên cũng có chút giống, ngay cả Thư Nhiên là loại người không rành trang điểm cũng hơi thích bộ cọ này.


Thư Nhiên vừa sờ vừa cảm khái: “Tớ mãi mãi thích phần thịt dưới chân mèo.”


Kiều Diệc Khê: “Vậy cậu cũng mua một bộ?”


“Quá đắt, mua cũng không dùng đến, tớ và cậu lại không giống nhau, cậu đây là miễn phí OK?” Thư Nhiên nói, “Miễn phí thật tốt, không dùng tới cũng sẽ không đau lòng.”


Cuối cùng của cuối cùng, Thư Nhiên dựa vào cầu thang, ánh mắt dại ra liên tục lắc đầu.


“Hôm nay cậu thật hạnh phúc, không phải vai chính cũng nổi bật.”


“A, có một trúc mã cool ngầu đúng là tốt.”


///


Vào thứ sáu, Kiều Diệc Khê đi đưa tài liệu giúp giáo viên, đi từ xa đã nghe được giọng nói của huấn luyện viên trong phòng học.


“Ngẩng đầu ưỡn ngực, thẳng lưng.”


“Lý Diệp em đi đàng hoàng đừng có cà nhắc ha ha ha!”


“Hai tay phải giữ chặt, đúng, giữ chặt.”


“Được, bây giờ các em đọc đoạn này cho tôi nghe một chút.”


Ngay sau đó là âm thanh đọc kịch bản.


Cô đi lên lầu để đưa tài liệu, lúc xuống dưới cũng là lúc thấy các cô ấy đang trong giờ nghỉ giải lao.


Kiều Diệc Khê đang muốn xuống lầu, chỉ là khi nhìn lướt qua bên kia, thấy một gương mặt quen mắt, còn chưa kịp chào hỏi, đã bị gọi lại.


“Kiều Kiều!”


“Sao vậy?” Cô ngừng lại, nghiêng đầu hỏi.


Đây là học tỷ cô quen biết ở câu lạc bộ trượt ván, tên Giang Tuyết, quan hệ giữa hai người tuy không tính là vô cùng tốt, nhưng cũng có thể nói với nhau vài câu.


Giang Tuyết vội vàng nói với cô: “Gần đây em không bận gì chứ?”


Kiều Diệc Khê lắc đầu.


“Vào Lễ Tạ Ơn bọn chị có một hoạt động văn nghệ nhỏ, cần hai người nam nữ làm MC, bên của chị còn thiếu một nữ MC,” trên trán Giang Tuyết có vài giọt mồ hôi, “Em có thể tới giúp chứ?”


“Em xem đi, những người này đều do chị chọn sơ để làm một ít chuyện, nhưng các cô ấy cũng chưa lên sân khấu lần nào, chị vừa mới xem thử, hiệu quả cũng không tốt lắm.”


“Nếu là em, chắc chắn không cần huấn luyện phiền phức như vậy,” Giang Tuyết cười ha ha hai cái, “Dáng vẻ của em tốt như vậy, đến lúc đó chỉ cần tùy tiện đọc hai đoạn trên sân khấu là OK.”


Kiều Diệc Khê chỉ vào chính mình, có chút do dự: “Nhưng em cũng chưa làm qua MC.”


“Không sao, đến lúc đó chị diễn tập hai lần với em là em sẽ biết, thật sự không khó, cứ đọc theo như kịch bản là được! Chị mời em ăn cơm được không?”


Cô lắc đầu: “Vậy thì không cần.”


Giang Tuyết dùng chiêu cầu xin cuối cùng, chắp tay lại, đôi mắt chớp chớp: “Cầu xin em……”


Cuối cùng thì Kiều Diệc Khê mềm lòng, đồng ý với cô: “Được rồi, em đi.”


Dù sao thì gần đây cô cũng không có việc gì làm, nếu có thể giúp đỡ thì cứ giúp thôi.


Giang Tuyết lập tức nhếch miệng cười: “Quá tốt rồi! Vậy em bận việc trước đi, quay về chị nhắn cho em một chút những việc cần chú ý, tuần sau chúng ta đến tập thử một lần.”


“Ok.”


Sau khi quay về, Giang Tuyết gửi một đoạn video tài liệu cho cô, trong đó có hiện trường một vài hoạt động trong trường học, để cô tham khảo một chút cảm giác cần có của nữ MC.


Thật ra cũng không có yêu cầu gì cần lưu ý, đơn giản là lưng phải thẳng, cách đi trên sân khấu, tiếng phổ thông cần chuẩn một chút.


Nhưng tiếng phổ thông của cô vốn đã đủ chuẩn, nên làm MC cũng không xem là yêu cầu cao.


Chỉ là lễ phục mà trường học chuẩn bị sẵn đều là đi thuê, hơn nữa cũng không đẹp lắm, Giang Tuyết nói nếu cô muốn, có thể tự đi mua một bộ, màu trắng là được.


Vào thời điểm cuối tuần lúc cô ở nhà họ Chu, sau khi ăn xong cơm trưa lại rảnh rỗi không có việc gì làm, liền dự định muốn dạo phố.


Lúc đứng dậy mẹ Chu có hỏi cô: “Đi đâu vậy?”


“Hoạt động trong trường cần con dẫn chương trình, con xem thử có mua được lễ phục thích hợp hay không.” Cô nói, “Đi dạo trung tâm thương mại gần đây.”


Mẹ Chu bỗng nhiên dừng bàn tay đang rửa cà chua: “Có phải Minh Tự cũng muốn mua áo khoác không?”


Chu Minh Tự đang đẩy cái ghế cũng dừng một chút, chợt gật đầu.


Mẹ Chu chà chà bàn tay: “Vậy hai đứa các con đi đi, dì vừa lúc làm vệ sinh trong nhà, đã lâu không quét dọn rồi.”


—— Vì thế kết quả cuối cùng lại biến thành Kiều Diệc Khê và Chu Minh Tự cùng nhau ra cửa.


Lúc ra khỏi cửa tiểu khu, cũng là lúc Giang Tuyết gửi video cho cô.


【 Đến lúc đó cứ vậy đi lên sân khấu, thế nào, xinh chứ ~~】


Cô nhấn mở, nhìn thấy hai người MC lần lượt đi ra từ hai bên trái phải, nữ MC khoác tay nam MC, có ánh đèn màu xanh nhạt đi cùng họ, sau đó bốn người gặp gỡ nhau, rồi đứng yên.


Đúng là khá đẹp.


Cô hỏi Giang Tuyết: 【 Vậy đến lúc đó em cần phải khoác tay một người MC khác sao? 】


Giang Tuyết: 【 Đúng vậy, nam nữ phối hợp như vậy. Nhưng cũng chỉ khoác tay vào lúc bắt đầu, sau đó cứ đứng cạnh nhau là được. 】


Kiều Diệc Khê: 【 Được. 】


Chu Minh Tự liếc mắt, sau đó cúi người hỏi một câu: “MC?”


Cô phồng má gật đầu: “Giúp đỡ học tỷ, chị ấy không tìm được MC.”


Ánh mắt của chàng trai lướt qua màn hình di động của cô, dừng lại vài giây, chợt nhíu mày.


“Là câu lạc bộ phát thanh không tìm được người, muốn cậu làm MC?”


Cô nhẹ nhàng nâng đuôi mi: “A?”


“Không có gì,” cậu thu hồi ánh mắt, yết hầu chuyển động, “Lễ phục cần loại gì?”


“Có lẽ…… Đẹp là được?” Cô nói, “Tớ cũng không có khái niệm gì về nó.”


Lúc đến trung tâm thương mại, bọn họ đi lên thang cuốn.


Lầu ba là trang phục dành cho nam, lầu bốn mới là trang phục dành cho nữ.


Kiều Diệc Khê dừng ở cửa cầu thang lầu ba, nói với cậu: “Dạo của cậu trước đi.”


Chàng trai gật đầu, tăng tốc độ bước chân.


Chàng trai dạo phố thật sự nhanh chóng, Kiều Diệc Khê nhìn cậu đi vào cửa hàng nào đó, sau đó ánh mắt quét một vòng những sản phẩm mới của mùa này, cuối cùng gỡ một cái áo khoác màu đen.


Ướm thử lên người, cậu cảm thấy cũng khá được, chuẩn bị gọi người phục vụ tới gói lại áo.


Kiều Diệc Khê còn chưa kịp phản ứng, “Cậu chọn được rồi??”


“Ừm,” Chu Minh Tự gật đầu, “Sao vậy?”


“Không sao cả,” cô vuốt cằm, “Chỉ cảm thấy loại quần áo này, không phải cậu có rất nhiều cái rồi sao?”


Hình như cậu có khá nhiều áo khoác màu đen, có đôi lúc cô cũng không phân biệt được.


Chu Minh Tự trầm ngâm một lúc, “Cũng không hoàn toàn giống nhau, tay áo và túi tiền không phải chung kiểu.”


Kiều Diệc Khê:???


Cô hơi hé miệng, không nói nên lời.


Trực nam đúng là rất lợi hại, không phân biệt được màu son của con gái, nhưng lại có thể phân biệt áo khoác màu đen của mình rõ ràng như vậy.


Cậu nhướng mày: “Muốn nói gì?”


Kiều Diệc Khê ngẩng mặt nhìn một vòng, sau đó cắn môi nhỏ giọng nói: “Một ý kiến?”


Cậu ừ một tiếng, ý bảo cô nói tiếp.


“Cậu cũng có nhiều quần áo màu đen như vậy, đổi sang màu khác đi, chỗ này có nhiều trang phục nam đẹp như vậy, chắc chắn có cái thích hợp cậu.”


Chu Minh Tự: “Ví dụ như?”


Cô dùng ánh mắt ngó nghiêng, gỡ cái áo khoác màu đỏ mận xuống: “Ví dụ như màu này, hơi sáng một chút so với đen, nhưng cũng không phải sáng theo kiểu sặc sỡ, tớ cảm thấy cậu có thể thử xem.”


Màu sắc này, mặc vào khá có khí chất.


Chu Minh Tự dừng một chút, chắc chưa từng thử qua màu này, có chút do dự.


“Muốn thử thì thử, không muốn thì thôi vậy,” cô dựa một bên, “Xem cậu đó.”


Một lúc sau, cậu lấy cái áo khoác trong tay cô.


Sự thật chứng minh rằng, thẩm mỹ của Kiều Diệc Khê khá tốt.


Cái áo này khá hợp với dáng người cậu, tất nhiên cũng có thể là người này vốn là cái giá treo áo, không chỉ từ bả vai đến cổ tay đều vừa người, còn có vẻ có thêm một loại khí chất kết hợp giữa cấm dục và phá giới.


Nhân viên cửa hàng đi tới cũng ồ một tiếng: “Cậu mặc loại này cũng rất hợp người.”


Bên cạnh có cô gái đang chọn quần áo giúp bạn trai, nhìn thấy Chu Minh Tự mặc cái áo này, cũng nhanh chóng nói: “Lấy giúp em cái này đi, thoạt nhìn khá đẹp.”


Chu Minh Tự nhìn vào gương, cúi đầu, khóe môi dường như cong lên: “Lợi hại.”


Lời này là nói với cô.


Một phong cách mới, vậy mà hiếm khi thích hợp cậu.


Kiều Diệc Khê đắc ý nhếch chân mày: “Nói rồi mà, tớ rất hiếm khi sai.”


Thật ra thì cô cũng không bất ngờ gì nhiều, bởi vì Chu Minh Tự ở trong mắt cô thuộc về người mẫu trời sinh, có lẽ rất khó có trang phục cậu mặc không hợp.


“Con gái nghiên cứu quần áo khá nhiều, chắc chắn vẫn có cái nhìn không giống với con trai,” cô nói, “Sau này cậu có thể để con gái giúp cậu tham khảo nhiều một chút, có thể mở ra khoảng trời của thế giới mới.”


Nếu không thì sao lại có cách nói là, rất nhiều chàng trai bình thường bị bạn gái biến thành nam thần, có lúc đi trên đường vừa thấy phong cách trang phục kia, có lẽ có thể nhìn ra người này có bạn gái hay không.


“Ừm.”


Mua xong trang phục dành cho nam, bọn họ đi lên lầu xem trang phục dành cho nữ.


Con gái lúc dạo phố không có tính mục đích mạnh như con trai, Kiều Diệc Khê đi đi dừng dừng, nhìn thấy bên ngoài cửa hàng ổn thì mới đi vào trong xem hai cái, gặp được đồ thích mới thử một lần.


Cuối cùng cô nhìn trúng một cửa hàng, thử ba cái váy.


Một cái màu xanh biển, làn váy được khảm đầy vỏ sò, có phủ thêm một lớp vải voan mỏng màu hồng nhạt, hơi hướng phong cách biển cả. Lộ vai.


Còn một cái có màu thay đổi dần từ trắng thành xanh, màu xanh cực kỳ xinh đẹp, tựa như sóng biển. Lộ xương quai xanh.


Cái cuối cùng thuần trắng, không công cũng không tội, nhưng có tay áo, che tới cánh tay. Nhìn thế nào cũng là một kiểu dáng bảo thủ.


Cô không biết lựa chọn như thế nào, khó khăn đứng trước ba cái váy.


Nhân viên cửa hàng cũng hơi bối rối: “Thích cái nào nhỉ?”


“Tất cả không tệ lắm.”


“Thật ra đều rất hợp với em, chủ yếu là em đẹp, mặc gì cũng đẹp.”


Bởi vì vừa nãy cô đã giúp Chu Minh Tự tham khảo, cho nên lúc này, cô cũng nhìn sang cậu với ánh mắt cầu xin giúp đỡ.


“Cậu cảm thấy cái nào tốt hơn?”


Chu Minh Tự thong thả nửa ngày, mở miệng: “Đều đẹp.”


“……”


Nhân viên cửa hàng dành thời gian để Kiều Diệc Khê tự do lựa chọn, ánh mắt quét qua cái túi của Chu Minh Tự, thuận miệng hỏi: “Vừa mua áo khoác sao?”


Kiều Diệc Khê không nghĩ tới mắt của cô ấy lại tinh như vậy: “Sao chị biết là áo khoác?”


“Áo khoác cửa hàng bọn họ đẹp nhất mà,” nhân viên cửa hàng cười cười, “Khá tốt, đã bắt đầu hạ nhiệt độ rồi, cũng cần mặc áo khoác.”


Những lời này làm Chu Minh Tự nghĩ tới điều gì đó, cậu ngẩng đầu hỏi cô: “Khi nào dẫn chương trình?”


“Cuối tháng này.”


Nhân viên cửa hàng: “Đúng đó, cuối tháng có lẽ sẽ trở lạnh, nếu không thì em chọn cái có tay áo đi, cái này làn váy cũng dài, chống lạnh tốt hơn so với hai cái trước.”


Cứ như vậy, dưới sự “chỉ điểm” của Chu Minh Tự, cô lấy cái váy quy củ kia.


Mua xong đã là buổi chiều, Chu Minh Tự hỏi: “Còn muốn mua gì?”


Kiều Diệc Khê: “Giày đi.”


“Vậy ăn trước rồi dạo tiếp?” Cậu nhìn đồng hồ trên tay, “Gần đây có quán mì chân cua không tệ.”


Kiều Diệc Khê cảm thấy dạo phố với người này cũng quá bớt lo rồi, nên cũng đồng ý.


Sau khi ăn xong mì chân cua nóng hổi, hai người bọn họ chơi một trận, dự định đánh xong một ván mới dạo tiếp.


Vào trò chơi, Kiều Diệc Khê còn đang tìm súng, Chu Minh Tự đã ở bên kia bắn chết thêm một người.


Trong tay cậu là một cây súng máy DP-28, dân gian gọi là mâm gà lớn, đặc điểm là đạn nhiều, hơn bốn mươi viên.


Cậu dùng ba phát súng đã xoá sổ một người, còn hơn ba mươi viên đạn, theo lý mà nói thì vậy là đủ rồi.


Nhưng cậu vẫn nạp đạn thêm lần nữa, cho đến khi nhìn thấy đạn được nạp đầy.


Hình như Mã Kỳ Thành đang quan sát cậu chơi, lúc này gửi một tin nhắn cho cậu.


【 Đã nhiều năm như vậy, chứng cưỡng chế của cậu vẫn nghiêm trọng như xưa. 】


Cho dù chỉ nả một phát súng, cũng muốn nạp đạn lần nữa, đến khi nhìn thấy đạn đầy mới thôi.


Trận này rất nhanh đã ăn gà, lúc cậu rời khỏi trò chơi cũng là lúc nhìn thấy lời mời của Mã Kỳ Thành, cậu từ chối.


Mã Kỳ Thành: 【 ? 】


Mã Kỳ Thành: 【 Sao bây giờ cậu lại biến thành vậy? Thà dẫn em gái cũng không đánh với anh em?! Tên nhóc trọng sắc khinh bạn như cậu này!!! 】


Chu Minh Tự: 【 Đợi lát nữa đánh. 】


Mã Kỳ Thành: 【 Vậy bây giờ cậu muốn làm gì? 】


Chu Minh Tự: 【 Mua đồ. 】


Mã Kỳ Thành: 【 Mua gì? 】


Đã đi tới cửa hàng bán giày rồi, Chu Minh Tự trực tiếp gửi định vị cho Mã Kỳ Thành.


Mã Kỳ Thành yên tâm: 【 Được, không phải trọng sắc khinh bạn là được. 】


Một lúc sau, Mã Kỳ Thành mở định vị ra —— là cửa hàng bán giày nữ.


……


Này mẹ nó không phải là trọng sắc khinh bạn sao??!


///


Sau khi nhắn cho Mã Kỳ Thành, Chu Minh Tự cất di động đi vào cửa hàng.


Trong cửa hàng có không ít người, mấy cô gái đều bận rộn thử giày, thử xong đặt giày lên ngăn tủ, đặt cũng không chỉnh tề.


Mấy đôi giày khác đều đặt ngang nhau, chỉ có một đôi màu đỏ bị đặt nghiêng, nhìn lướt qua, nhìn thế nào cũng không thoải mái.


Người bệnh mắc chứng cưỡng chế thời kì cuối là Chu Minh Tự nhíu mày.


Gần như theo bản năng, cậu vươn tay cầm chiếc giày kia.


Hình như có người quăng cậu một ánh mắt có chút mê hoặc.


Lúc này cậu mới ý thức được, bản thân là một người đàn ông, đứng ở chỗ này cầm một chiếc giày cao gót nữ —— hình như có chút không ổn.


Nếu phải tìm một cái cớ hợp lý cho chuyện bản thân lấy giày, vậy thì hẳn là……


Ánh mắt của cậu dừng ở người trên ghế cách đó không xa, Kiều Diệc Khê.


Cô nhìn trúng mấy đôi giày, lúc này đang ngồi chờ nhân viên lấy số đo, bởi vì vừa thử giày xong, cô đang để chân trần, nâng nửa bàn chân lên.


Để tránh cho lại bị người khác nghĩ mình biến thái, cậu lập tức nhìn cô rồi đi đến đó.


Hai tay của Kiều Diệc Khê đang cầm hai chiếc giày, đang xem khi nào nhân viên quay về ——


Một cái áo sơ mi phẳng phiu xuất hiện trước mặt cô.


Chu Minh Tự thấp giọng hỏi: “Thích cái này không?”


Cô còn chưa kịp nói chuyện hay nhìn kỹ, cậu đã cúi người, không cho ai xen vào nắm lấy mắt cá chân cô, rồi mang giày vào chân cô.


Ánh đèn vụn vặt rơi xuống, bao trọn từ đuôi tóc đến cái cằm cậu, mang theo một đường viền vừa trôi chảy vừa mờ ảo.


Bởi vì bị cậu nâng mắt cá chân lên, cô theo bản năng ngửa về phía sau.


Lòng bàn tay ấm áp của chàng trai vòng quanh làn da mẫn cảm của cô cứ một đường truyền thẳng tín hiệu đến não bộ, là một trải nghiệm và tư thế hoàn toàn xa lạ, tựa như bị điện giật, cô nhẹ nhàng run lên.


Kiều Diệc Khê mờ mịt nâng mí mắt, nhìn thấy đường viền môi căng mọng của chàng trai.


Dù sao đi chăng nữa thì cô cũng chưa từng nghĩ đến cậu sẽ mang giày cao gót giúp bản thân, cô chớp mắt, do dự gọi một tiếng: “Chu Minh Tự?”