Thí Thiên Đao

Chương 132: Ý nghĩ kỳ lạ? (1)



Sở Mặc nhỏ giọng nói:

- Đệ lại thấy rằng bản thân mình chính là người bình thường nhất trên thế gian này, có lòng tốt nhưng cũng có ích kỷ, thậm chí còn có phần bất phân thiện ác, chỉ phân lập trường.- Trên thế gian này làm gì có ai tự nói bản thân mình không ích kỷ?

Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc rồi nói:

- Là tỉ tỉ ta không tốt, ta không nên hỏi những thứ không được hỏi. Chỉ là ta cảm thấy đệ làm như vậy thì quá tốt cho tên lão tặc đó mà thôi.

- Chuyện này, kỳ thực cũng phải xem vào thái độ của y mà thôi.

Sở Mặc nói:

- Ta đã có thể trị bệnh giúp y thì đương nhiên cũng có thể lấy được cái mạng của y!

Hai mắt Diệu Nhất Nương bừng sáng, nàng cười nói:

- Phải như vậy chứ!Nàng cứ lo lắng rằng Sở Mặc sẽ bị chịu thiệt thòi, bị lão tặc đó lừa một phen. Chỉ cần Sở Mặc bình yên vô sự thì những chuyện khác Diệu Nhất Nương chẳng thèm bận tâm đến.

Cũng giống như Sở Mặc nói vậy đó, có những lúc tất cả mọi người đều không thể phân biệt được hành vi của mình là thiện hay ác được nữa, mà chỉ có thể xét về lập trường của hành vi đó vì thiện hay ác để mà thực hiện thôi! Con người sống trên thế gian này, đều ăn ngũ cốc tạp lương, có đủ thất tình lục dục, làm gì có ai là không có lòng ích kỷ cơ chứ?

Xong bữa, Sở Mặc lại một mình quay trở lại phủ tướng quân.Không thấy thúc thúc một tay đâu, có lẽ thúc ấy đang đi lo liệu nguyên liệu nguyên thú rồi.

Sau khi Sở Mặc quay trở lại phòng thì hắn bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện đã diễn ra trong ngày hôm này, rồi tổng kết thành bại được mất.

Đây là thói quen mà Sở Mặc đã rèn luyện được trong hơn nửa năm nay. Vì chỉ có như vậy mới có thể khiến cho bản thân mình trở nên tốt hơn nữa, có thể tiến bộ nhanh hơn nữa.

- Trước đây ta vẫn biết bên trong phủ thân vương có một tọa trấn đạinăng khủng khiếp lắm, nhưng quả không ngờ người đó lại cường mạnh đến như vậy. Nhất Nương tỉ nói rằng y có lẽ đã đạt đến đỉnh cao lục tầng... Vậy há chẳng phải chỉ một cái tay thôi cũng đủ sức lấy mạng của ta rồi hay sao?

Sở Mặc lẩm nhẩm trong miệng, trong lòng bất chợt cảm thấy hối hận sợ hãi.

- Xem ra sau này dù làm bất cứ chuyện gì cũng phải suy nghĩ một cách cẩn thận hơn nữa... Ví dụ như, ta biết ở đó có một đại nhân vật như vậy trấn thủ, mà ta lại bắt buộc phải tới đó, vậy thì trong trường hợp đó ta nên dùng cách nào để ngăn cản kẻ đó ra tay?Sở Mặc khẽ nhắm mắt, miệng lẩm bẩm:

- Đan dược!

- Hạ Kinh bị ta chửi bới như vậy nhưng vẫn cố gắn chịu đựng là vì y muốn được trị khỏi bệnh của mình!

- Vậy thì... một cường giả mà thực lực đã đạt tới đỉnh cao lục tầng, là một cường giả đã đạt đến Kim Thạch Chi Cảnh, có thể tung hoành nhân gian, tại sao lại chịu nép mình trong một toàn vương thủ chốn trần tục như vậy? Là vì tài nguyên!

Sở Mặc của ngày hôm nay đã không còn là tên thiếu niên cô độcphải chạy trốn khỏi Viên Hoàng Thành một cách khốn khổ như xưa nữa. Sau khi trải qua biết bao nhiêu chuyện, hơn bất cứ ai cùng độ tuổi của mình, Sở Mặc hiểu rõ hơn hết tầm quan trọng của tài nguyên.

Càng là võ giả cao cấp thì số lượng tài nguyện cần có để tu luyện lại càng nhiều khủng khiếp vô cùng. Chính bản thân bọn họ cũng cần phải hàng ngày không ngừng tu luyện, vậy nên bọn họ đâu có thời gian để mà đi tìm tài nguyên chứ?

Vậy nên ẩn mình trong vương phủ là sự lựa chọn tốt nhất!

- Hôm nay ta quậy phá trong vương phủ như vậy mà y cũng khônghề ra tay, điều này đủ chứng mình rằng người này đã có hẹn ước gì đó với Hạ Kinh, có lẽ y chỉ có nghĩa vụ bảo vệ tính mạng của một mình Hạ Kinh mà thôi!

Sở Mặc khép hờ mắt, trong lòng thầm nghĩ: Nếu không thì lúc đó chỉ cần Hạ Kinh kêu y tung một chiêu thôi thì sao ta có thể sống sót được đến ngày hôm nay?

- Chắc chắn là như vậy!

Một tia sáng lóe lên trong khóe mắt của Sở Mặc, hắn lẩm bẩm:

- Hay nói theo cách khác là ngay cả với một cường giả mạnh như vậy thì chỉ cần biết được y muốn có được thứ gì thì ta cũng có thể trở thành chủ nhân sai khiến được y!

Sau khi đã nghĩ thông suốt những sự việc này, trong lòng Sở Mặc cuối cùng cũng được cảm thấy bình thản, hắn bắt đầu một ngày tu luyện của mình.

Lúc này Sở Mặc chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi là đã đạt đến hoàng cấp tứ tầng rồi. Theo như hắn tính toán thì chừng mười ngày nữa thôi, năm mới tới thì có lẽ bản thân mình đã có thể đột phá lên ngũ tầng rồi!

Tuy Sở Mặc vẫn còn đang trong giai đoạn Nguyên Quan, nhưng hoàng cấp tứ tầng lại tương đương với việc từ thời kỳ Luyện Thể tiếnvào thời kỳ Luyện Cốt rồi. Trải nghiệm một lĩnh vực hoàn toàn mới, năng lực trên các phương diện tổng hợp của thân thể nhất định phải được nâng lên một tầm cao mới.

- Nếu ông biết ta chỉ cần nửa năm mà đã đột phá được đến tứ tầng thì chẳng biết người có kinh ngạc đến độ không dám tin vào sự thật đó hay không nữa?

Sở Mặc thầm nghĩ trong đầu như vậy rồi lại tiếp tục vận hành Thiên Ý Ngã Ý.

Màn đêm trút xuống, bên trong Viêm Hoàng Thành, một lượng lớnnguyên khí đang bắt đầu hướng về phía phủ tướng quân và ngưng tụ lại một cách nhanh chóng.

Cùng một lúc, ở bên trong Thân Vương Phủ, Hoàng Cung, Đại Soái Phủ v.v... đồng thời có vài người nhất loạt mở trừng hai mắt, gương mặt của bọn họ đều thể hiện sự kinh ngạc tột cùng.

- Viêm Hoàng Thành... Từ lúc nào ở đó lại xuất hiện một cường giả cảnh giới cao cường đến như vậy?

Một vài người đang ở những nơi khác nhau nhưng dường như đồng thời cùng lóe lên ý nghĩ đó ở trong đầu.Tốc độ thu hút nguyên khí của Thiên Ý Ngã Ý quá khủng khiếp nên nó đã phá vỡ luôn sự cân bằng nguyên khí trước giờ vẫn được duy trì trong Viêm Hoàng Thành. Vì thế nên một vài người trong thành đã nhất loạt cảm nhận được thấy ngay điều này. Nhưng bọn họ không có cách nào để biết được cường giả đó là ai, tất cả bọn họ đều chưa đạt được đến cảnh giới đó!

Sở Mặc vẫn chưa biết rằng việc tu luyện của hắn đã làm kinh động đến toàn bộ những cường giả lớn mạnh nhất trong Viêm Hoàng Thành.

Sở Mặc của lúc này đã nhập định, toàn thân tựa như đang ngủ say, một lượng lớn nguyên khí đang thuận theo kinh mạch toàn thân hắn màquyện hòa vào một cách dữ dội. Bên trong đan điền của Sở Mặc, nguyên khí cũng đang không ngừng tích lũy nhiều thêm và ngưng tụ lại.

Tu luyện là một quá trình rất dài, cho dù có là tuyệt thế thiên tài đi chăng nữa thì cũng cần phải có sự nỗ lực chăm chỉ.