Thí Thiên Đao

Chương 121: Giận đập Thân Vương Phủ (2)



Ầm!

Thị vệ này trực tiếp bị Sở Mặc đánh bay.

Nếu không phải Sở Mặc áp chế sức mạnh, một quyền này có thể trực tiếp đánh chết y!

Dù là như vậy, thị vệ này vẫn bay ra xa mấy trượng, nặng nề té lên đất, phát ra tiếng kêu thê thảm.

Một gã thị vệ thấy thế lập tức kéo động chuông bên cửa, lớn tiếng quát:

- Có địch tập kích!

- Cút ngay! Sở Mặc xông thẳng đến, xách cổ gã thị vệ này ném ra xa.

Sau đó giơ chân lên, một chân đá vào cổng lớn màu đỏ thắm của Thân Vương Phủ.

Cổng lớn vương phủ ngày thường gần như không có mở ra. Ngay cả Thân vương Hạ Kinh cũng rất ít đi từ cổng chính, đều là đi cửa bên hông, ngoại trừ có đại lễ hoặc là ngày hội mới mở ra.

Do đó cánh cửa này có cài chốt bên trong!

Cửa là cửa lớn dùng gỗ chắc dày hơn một thước, bên ngoài còn bọc da đồng, chảy sơn màu đỏ thắm. Cộng thêm chốt cửa đồng nguyên chất bên trong, trừ phi là dùng chùi công thành, mượn sức lực mấy vạn cân, chỉ dựa vào sức người… cơ hồ là không thể bị đánh vỡ.

Nhưng Sở Mặc ở đây lại chỉ dùng một chân!

Ầm!

Cái chốt cửa bằng đồng nguyên chất bên trong trực tiếp bị cong lại biến hình, không biết bay bao xa.

Sức mạnh cường đại, cả trụ cửa và hai bức tường bên cạnh cũng liền vỡ theo.

Ầm ầm đổ xuống!

Cửa lầu dày chặc bên trong nhất thời mất đi chống đỡ, ầm một tiếng đổ ập xuống. Tấm biển khắc ba chữ lớn “Thân Vương Phủ” trực tiếp bị đè bên dưới, nát vụn!

Cư ngụ ở Thân Vương Phủ này, toàn bộ đều là hào môn quý tộc tuyệt đỉnh của Đại Hạ. Tuy rất yên tĩnh, nhưng trên đường cũng không phải một người cũng không có.

Nhìn thấy cảnh tượng này, toàn bộ bị chấn kinh gần như mất năng lực suy nghĩ, há mồm trợn mắt ngây ngốc nhìn. Cổng lớn Thân Vương Phủ khói bụi mịt mù, hỗn độn một mảnh!

Sau đó những người này trấn tĩnh lại tinh thần, liền điên cuồng chạy vào trong nhà của mình, muốn truyền lại tin tức kinh người này.

Rất nhanh, liền nhốn nhào hẳn lên.

- Trời ạ, không ngờ có người dám tới Thân Vương Phủ gây chuyện, điên rồi sao?

- Sao ta nhìn thiếu niên đó có chút quen mắt?

- Hình như là đứa cháu của Phàn lão tướng…

- Hơn nữa năm trước… đá Hạ Kiệt thành thái giám? Làm sao trở về rồi? Không phải bị Hạ Kinh Thân vương hạ lệnh phải giết rồi sao?

- Không ngờ có gan trở về? Thật là dũng mãnh! Ha ha, thú vị!

Người có thể ở đây không phải quyền cao chức trọng cũng là quý tộc tuyệt đỉnh của Đại Hạ. Lúc này ai nấy đều đứng ở chỗ xa xa xem náo nhiệt, lại giống như một đám bá tính phố phường, trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn.

Náo nhiệt của ngày hôm nay… thật là quá lớn!

Sở Mặc một chân đá cả cổng lớn Thân Vương Phủ thành đống phế vụn, ác khí trong lòng ít nhiều giải tỏ được một chút. Đối với một võ giả Nguyên Quan sắp đột phá cảnh giới tầng thứ 4 mà nói, một chân đá nát cánh cổng như vậy không hề có chút tính khiêu chiến.

Vây quanh bên ngoài Thân Vương Phủ, trên cơ bản đều là những hộ vệ và hạ nhân ở. Vì vậy, sau khi một trận gà bay chó chạy, rất nhiều hộ vệ xông thẳng ra ngoài, xông về phía Sở Mặc.

Sở Mặc lớn tiếng rống quát:

- Hạ Kiệt, tên khốn kiếp nhà ngươi, cút ra cho ta. Uổng công ta lúc nãy còn giúp ngươi phân biện, không ngờ cư nhiên thật sự là ngươi sai ngươi đi ám sát ta!

- Hạ Kinh! Hạ Kinh… ông là lão tặc, ông cũng cút ra cho ta. Chuyện hôm nay nếu không cho ta một công đạo, ta sẽ đập nát Thân Vương Phủ của ông!

Đám người xem náo nhiệt bên ngoài nghe thấy rất rõ, ai nấy đều không kìm được líu lưỡi.

Thiếu niên này… cũng quá dữ dằn rồi? Không ngờ dám gọi Hạ Kinh Thân vương là lão tặc!

Sở Mặc nói xong, xông thẳng qua đám thị vệ đang bao vây bên ngoài.

Đám thị vệ này, mạnh nhất cũng chỉ là võ giả tầng hai cấp Hoàng, làm sao là đối thủ của Sở Mặc? Cơ hồ trong nháy mắt bị Sở Mặc đánh ngã một đám. Sở Mặc tuy không có xuống nặng tay, nhưng đám thị vệ này cũng toàn bộ mất đi sức lực chiến đấu, bò dậy cũng rất khó khăn.

- Hạ Kiệt… Ngươi cút ra cho ta!

- Ngươi có gan lợi dụng con trai của Thanh Châu Mục đến giết ta, không có gan cút ra cùng ta đối mặt chất vấn sao?

- Hạ Kinh, ông thân là Thân vương Đại Hạ, thì dạy dỗ con trai thành như vậy sao? Khó trách Thủ phụ nội các của ông bị Hoàng thượng bãi miễn. Bệ hạ quả thật là anh minh thần võ! Ông cả con trai cũng dạy dỗ không xong, có năng lực gì quản lý người cả thiên hạ?

- Tất cả cút ra cho ta! Hôm nay chúng ta thẳng thắn nói rõ ràng! Chuyện nữa năm trước còn chưa xong, hôm nay các ngươi lại muốn giết ta? Thật xem đại gia Sở Mặc nhà ta dễ ức hiếp lắm sao?

Sở Mặc vừa xông vào trong Thân Vương Phủ vừa lớn tiếng quát tháo, đồng thời điên cuồng đập phá mọi thứ trong Thân Vương Phủ.

- Cây hoa này rất đẹp, có cần không? Không đẹp? Không cần? Ta cũng không cần, nhìn chướng mắt, vứt đi nhé!

- Gốc cây này cũng được, ông có cần không? Cái gì, vẫn không có phản ứng? Nó lớn lên cao to như vậy để làm gì? Vậy đốn bỏ!

- Toà giả sơn này đặt ở đây quá chướng mắt, một đống đá vụn, chi bằng lấp xuống hồ!

Ầm ầm!

Bùm bùm!

Cả Thân Vương Phủ trong nháy mắt liền biến thành đống hỗn độn.

Giọng của Sở Mặc truyền khắp phương viên mấy dặm, người bên ngoài cũng đều nghe thấy.

Ai nấy đều cứng lưỡi, thầm nghĩ đứa cháu của Phàn lão tướng quân này điên rồi sao? Không ngờ dám náo động Thân Vương Phủ thành như vậy, hắn thật không sợ chết?

Người từng vào Thân Vương Phủ cho biết, hoa cỏ cây cối trong hoa viên… không có một gốc nào là phàm phẩm!

Tất cả đều là phẩm chủng cực kỳ quý hiếm, có một số thứ thậm chí sắp tuyệt chủng!

Nhưng Thân Vương Phủ giống như tiểu hoàng cung, có thể bị người ta ném đổ như vậy, cũng làm rất nhiều người nghe nói chạy đến xem náo nhiệt thầm mừng rỡ trong lòng.

Hạ Kinh trong triều tất nhiên có một đám nhân mã, nhưng cũng không phải không có đối thủ. Mấy năm này vì quá bá đạo, cũng kết không ít kẻ thù. Những người này đối với hành động của Sở Mặc tất cả đều thầm bày tỏ rất ủng hộ. Ước gì hắn náo động thêm chút nữa, chém toàn bộ Thân Vương Phủ xuống mới hay.

Sở Mặc cũng chính là làm như vậy!

Bây giờ hắn đã xông tới giữa viên lâm chiếm diện tích rộng lớn Thân Vương Phủ. Ở đó, lại đang nuôi một đám sư tử, hổ hung mãnh. Sở Mặc một chân đá văng cái lồng, ha ha cười lớn:

- Các ngươi vốn là vương giả trên thảo nguyên đại sơn, sao có thể giống như con mèo bị nhốt trong đây? Ra ngoài chơi đi nhé!

Gừm!

Đám sư tử, hổ nhất thời cùng xông ra, vượt qua bên cạnh Sở Mặc chạy ra ngoài.