Thí Thiên Đao

Chương 1: Cánh đồng tuyết (1)​



Gió Bắc lạnh cắt da cắt thịt gào thét cuốn theo một trận tuyết rơi không dứt đến.

Ngàn dặm băng tuyết bắt đầu kéo dài, một thiếu niên dáng người đơn bạc, khoác một chiếc áo da, đi từng bước tập tễnh loạng choạng mù mịt ở giữa đất trời bao la này.

Mỗi một bước đi nhìn qua đều rất khó khăn.

Nhưng hắn đi thực kiên quyết.

Hướng tới phía ngược chiều gió, bước thấp bước cao mà không ngừng tiến tới.

Khí trời tháng bảy, vốn nên là mùa hè oi bức.

Nhưng ở nơi này, bão tuyết dầy đặc, lan rộng khắp bầu trời.

Giữa đất trời, trắng xóa một mảnh,

Dõi mắt nhìn lại, không biết đông tây cũng chẳng phân biệt được nam bắc.

Trên người thiếu niên khoác áo da đó vốn là màu đen, nhưng giờ phút này đã gần như nhìn không ra màu sắc lúc đầu, mà dính đầy tuyết rơi, cho dù thỉnh thoảng hắn lay động vài cái, đem tuyết trên người giũ xuống. Nhưng cũng rất nhanh, lại có thêm một tầng tuyết thật dày bám lên trên người.

Thiếu niên nhìn qua, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, gương mặt trắng nõn, còn mang theo vài phần trẻ trung và non nớt.

Nhưng ánh mắt của hắn kiên nghị, vả lại sáng ngời, vô cùng trong trẻo.

Loại ánh mắt này thật hiếm thấy, hơn nữa tại hoàn cảnh địa phương vô cùng khắc nghiệt này, càng làm cho người ta cảm thấy có chút khó tin.

- Chỉ có tìm được Trường Sinh Thiên, ta mới có thể cầm lấy tín vật của ông nội cho, bái Trường Sinh Thiên thất trưởng lão làm sư phụ.

- Sau khi bái Thất trưởng lão làm sư phụ, ta có thể học một thân bản lĩnh, sau đó…

Thiếu niên lau tuyết rơi trên mặt đã có chút đông cứng một cái, lẩm bẩm nói:

- Sau đó, ta có thể….đi tìm phụ mẫu của ta.

- Tìm được bọn họ, ta nhất định phải chính miệng hỏi một chút, vì sao nhẫn tâm như vậy, nhiêu năm như vậy, đối với ta đều chẳng quan tâm.

- Nếu năm đó ông nội không mang ta nhặt về…

- Ông nội nói không để cho ta đi tìm bọn họ, chỉ muốn cho ta bái sư học nghệ, nhưng ta lại không muốn!

Thiếu niên với đôi mắt tinh thuần kia, trong con ngươi ánh lên một tia sắc thái kiên định.

- Ta liền phải tìm được bọn họ…. Nếu sinh ta ra, vì sao lại mặc kệ ta!

- Cho ta một cái tên Sở Mặc, biểu thị rằng ta là con của bọn họ, để lại một miếng ngọc, chứng minh thân phận của ta, sau đó thì cái gì cũng mặc kệ?

- Đợi đến khi ta trưởng thành lại dựa vào miếng ngọc này nhận lại nhau sao?

- Đây coi là chuyện gì đây?

- Trên đời này sao lại có phụ mẫu không có trách nhiệm như thế?

- Ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng!

Sở Mặc từ trong ống tay áo, vươn bàn tay đã đông cứng, theo bản năng sờ soạng một cái, miếng ngọc mà mẫu thân để lại, vẫn dính sát vào trong lồng ngực của hắn.

Loạt xoạt, loạt xoạt….

Giày giẫm lên tuyết, để lại dấu chân, rất nhanh đã bị bão tuyết che phủ.

Tiếng thở dốc rất nhỏ, cũng bị tiếng gió gào thét che giấu đi.

Bóng dáng cô độc, quật cường đi về phía trước, mặc dù chậm chạp, nhưng một bước cũng không chịu dừng lại.

Lúc này, phía trên một đám mây mà Sở Mặc không nhìn thấy, một đạo thân ảnh đang bay cực nhanh ở trong không trung.

Từ xa mà đến gần, ngay lập tức xẹt qua.

Đạo thân ảnh này cũng mặc một thân quần áo màu đen, bị một trận gió trên bầu trời thổi mạnh, bay phất phới trong gió.

Khuôn mặt của y giống như đao gọt, gương mặt sắc sảo rõ ràng.

Một đôi mắt giống như chim ưng, tản ra, hào quang linh hoạt sắc bén.

Tóc dài như thác nước, tùy ý xõa tung, làm cho người ta có một loại cảm giác phóng túng không bị trói buộc.

Người này nhìn qua cũng chỉ ba mươi mấy tuổi, nhưng hai đầu lông mày lại mang theo một cổ hơi thở ngạo nghễ thiên hạ, không ai sánh bằng.

Chỉ là sắc mặt của y vô cùng tái nhợt, nhìn không thấy một chút huyết sắc nào.

Người này lấy tốc độ cao mà nhanh chóng băng qua cánh đồng tuyết, trong phút chốc, liền băng qua mặt đất nơi Sở Mặc đang loạng choạng mà bước đi, xuất hiện ở địa phương cách mười dặm.

Trên bầu trời là nam tử áo đen, cùng với Sở Mặc đang ngây ngô trên mặt đất, mặc dù đều đang ở cùng một bầu trời, nhưng lại là người của hai thế giới.

Dưới tình huống bình thường, giữa bọn họ, sẽ không phát sinh bất kỳ sự xuất hiện đồng thời nào.

Tuy nhiên, trong lúc vô tình nam tử áo đen nhìn xuống, vào lúc đó đột nhiên dừng lại.

Liền như vậy, mà dừng lại giữa không trung, quay người, nhìn về hướng hơn mười dặm băng tuyết.

Tầng mây thật dầy, gió tuyết khắp trời, cũng hoàn toàn không thể ngăn cản được cặp mắt linh hoạt sắc bén ấy, ánh mắt của y, trực tiếp nhìn về người thiếu niên kia.

- Ừ?

Nam tử cau mày, phát ra một tiếng than nhẹ.

Trên cánh đồng tuyết này tuy rằng ít người lui tới, nhưng ngẫu nhiên nhìn thấy vài người, cũng không xem là chuyện gì kỳ quái.

Người như vậy đối với nam tử áo đen mà nói, bất quá chỉ là một con kiến, y ngay cả hứng thú liếc mắt nhìn một cái cũng không có.

Nhưng hôm nay chẳng biết tại sao, đột nhiên tâm huyết dâng trào, tùy ý mà nhìn một cái như vậy.

Chuyện của thế gian, không đúng dịp không thành sách, chính cái nhìn này, khiến cho y ngay lập tức phát hiện ra một bảo tàng vô giá.

Tròng mắt của y chợt sáng ngời.

- Hắc, ta bình sinh không tin vào lão thiên, nhưng lần này… Nhưng ngược lại lão thiên có mắt sao?

- Biết ta sẽ chết, đưa cho ta đại lễ?

- Tùy ý liếc mắt nhìn, không ngờ có thể nhìn thấy kỳ tài tu luyện?

Nam tử kia ánh mắt giống như chim ưng, trong lúc bất chợt lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Không nhìn kỹ, tuyệt đối sẽ nhìn không ra.

Tiếp theo, y hướng thẳng về phía của Sở Mặc, bước đến.

Tại trong không trung, mỗi một bước đều có thể đi xa hơn mười trượng, gần như là trong chớp mắt, liền đi tới trên đầu Sở Mặc.

Trên cánh đồng tuyết.

Sở Mặc đang bước thấp bước cao hướng về phía bắc mà đi, nhưng đột nhiên vào lúc này hắn cảm giác có một hồi cuồng phong mang theo băng tuyết lạnh lẽo thấu xương, bỗng nhiên hướng về phía hắng kéo tới.

- Như thế nào đột nhiên lạnh như vậy?

Sở Mặc lầm bầm một câu.

Tiếp theo….

Sở Mặc trong giây lát cảm nhận được, không khí xung quanh người mình, trong nháy mắt trở nên đông cứng.

Từng đạo hơi thở lạnh băng, tản ra vô tận sát khí, trực tiếp đem hắn bao vây lại.

Sở Mặc tuy rằng không biết rõ sát khí là gì, nhưng hắn vẫn có thể trực tiếp cảm thụ được cái mùi vị tử vong này!

Giống với chuyện lúc trước hắn đã trải qua.

Trên bầu trời chính là tuyết lớn không ngừng rơi, không ngờ lặng lẽ dừng lại từ lúc nào.

Sở Mặc trừng to đôi mắt, ngẩng đầu, lo lắng nhìn lên không trung.

Ở nơi đó, có một bóng dáng màu đen, đang đứng ở không trung, nhàn nhạt mà nhìn hắn. Đăng bởi: longnhi