Thì Ra Anh Yêu Em

Chương 43



Giường to rộng chấn động, phía dưới chăn mỏng phập phồng thỉng thoảng lại truyền đến tiếng cười, Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn chui ở trong chăn, còn chưa thật sự bắt đầu, đang luống cuống chân tay mà giúp đối phương cởi quần áo.

Cung Hi Nặc ghé vào trên người Nguyên Cảnh Khôn, vừa định bắt đầu, bất quá, lại nghĩ đến một chuyện, dừng lại: "Ai, cái kia, bác sĩ Hạ nói, chúng ta như vậy, có lẽ sẽ có bảo bảo a!"

Về chuyện này, Nguyên Cảnh Khôn thời điểm trước khi thụ thai, Hạ Nhạc Phàm đã nhắc tới với anh.

Bất quá, bởi vì lúc ấy sự tình bề bộn, cộng thêm tâm tình anh không tốt, không để ở trong lòng.

Sau này, cùng Cung Hi Nặc ở bên nhau, lại nghĩ về việc này, đối với việc sẽ mang thai và ainh con, anh thật ra không phiền não quá. Kỳ thật, sự tồn tại của Cung Tỉ càng làm Nguyên Cảnh Khôn càng thêm muốn vì Cung Hi Nặc sinh một bảo bảo chân chính thuộc về bọn họ, là bảo bảo chảy chung huyết mạch với bọn họ.

Nguyên Cảnh Khôn nhìn ánh mắt lo lắng của y, muốn trêu đùa y, cố ý nghiêm túc nói: "Thật đúng là, nói không chừng, đã có rồi."

"Thật sự?" Cung Hi Nặc kinh hãi. "Em có cảm giác sao?"

Nguyên Cảnh Khôn kỳ thật không hề có cảm giác gì, bất quá kỹ thuật diễn rất thật, nặng nề mà gật đầu: "Ân!"

Cung Hi Nặc cánh tay chống bên người anh thiếu chút nữa vô lực mà tê liệt ngã xuống, nói thật, cảnh tượng đau lòng Nguyên Cảnh Khôn sinh Cung Tỉ thỉnh thoảng lại sẽ hiện lên trong đầu hiện y, y thật sự không nghĩ lại làm Nguyên Cảnh Khôn chịu khổ thêm lần nữa, lại nói y trước nay cũng chưa từng nghĩ muốn có thêm bảo bảo.

Nguyên Cảnh Khôn thấy y bộ dáng ngơ ngốc, nhịn không được đem đầu y ôm vào trong lòng ngực, cười ra tiếng tới: "Phốc......"

"Em gạt anh!" Cung Hi Nặc phản ứng lại, kéo qua chăn, phủ lên hai người.

"A, anh nhẹ chút, nói không chừng thật sự có thì sao!" Nguyên Cảnh Khôn dưới thân y văn vẹo, vẫn tránh không khỏi Cung Hi Nặc.

Nguyên Cảnh Khôn mỗi ngày ngồi xe bus đi làm, Cung Hi Nặc lái xe đưa anh đưa đến trạm xe, nhìn thấy anh lên xe, mới lại lái xe đi làm.

Hôm nay Cung Hi Nặc cũng như mọi ngày, bồi anh đợi xe bus đến.

Thời tiết tháng 7, Cung Hi Nặc chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, mà Nguyên Cảnh Khôn lại còn mặc thêm một cái áo khoác bên ngoài. Mấu chốt chính là đây là quà sinh nhật đầu tiên Cung Hi Nặc tặng anh.

Nguyên Cảnh Khôn sinh nhật vào giữa tháng 7, Cung Hi Nặc nghĩ tới nghĩ lui, đều không biết nên mua quà sinh nhật gì, cuối cùng, cho mua cho anh một chiếc áo khoác mỏng thích hợp cho mùa thu, lại có thể lưu làm kỷ niệm.

Nguyên Cảnh Khôn nhận được quà, đầu tiên là cao hứng, sau lại phiền não, hiển nhiên là thời tiết bây giờ không cho phép anh lập tức mặc. Chính là, anh lại đợi không được tới mùa thu, không màng Cung Hi Nặc khuyên can, một hai phải vào ngày sinh nhật mặc áo đi làm.

"Em không nóng à?" Cung Hi Nặc thấy Nguyên Cảnh Khôn trên trán toát ra mồ hôi mỏng, quan tâm hỏi.

"Nóng." Nguyên Cảnh Khôn ăn ngay nói thật, lôi kéo áo ngoài. "Nhưng là anh không biết đâu, em thật sự hạnh phúc!"

Sau khi Hồ Nam rời đi, Cung Hi Nặc khó được chủ động mà gửi mail cho anh, cực kỳ hiếm thấy mà thao thao bất tuyệt.

Cung Hi Nặc vẫn luôn chú ý Hồ Nam rốt cuộc có hay không nhận được mail, thẳng đến khi xác nhận anh đã xem qua, mới yên lòng. Hồ Nam vẫn chưa hồi đáp lại, nhưng y biết, Hồ Nam khẳng định không hề sinh khí.

Ngày mùa hè sau 12 giờ trưa ánh nắng xuyên chiếu qua cửa kính chiếu vào trên người Cung Hi Nặc, công ty gần đây nhận đấu thầu hạng mục nhà dân tộc quy mô lớn, lại lần nữa đánh bại Gia Nghĩa, giành lấy hạng mục nhà dân tộc, sẽ cùng viện thiết kế hợp tác xây dựng.

Cung Hi Nặc đang nghiêm túc cẩn thận mà lật xem phương án đấu thầu, điện thoại không ngừng vang lên, không ngẩng đầu, tùy tay với lấy điện thoại, đặt ở bên tai: "Xin chào, tôi là Cung Hi Nặc."

"Uy, là em!" Âm thanh vui sướng của Dư Quý Dương truyền đến trong tai y.

Cung Hi Nặc buông phương án đấu thầu, chuyên tâm cùng cô nói chuyện điện thoại: "Em bên kia đều muộn rồi? Còn không ngủ?"

"Người trẻ tuổi đều ngủ muộn, các anh là người già mới có thể ngủ đúng giờ!" Dư Quý Dương như trước giống nhau mà chế nhạo y. "Anh cùng Nguyên Cảnh Khôn có khỏe không? Yêu đương thế nào rồi? Có tạo lãng mạn cho người ta không, hay cho người ta kinh hỉ ngoài ý muốn gì đó?"

"Vẫn ổn." Cung Hi Nặc đơn giản mà trả lời cô.

"Cái gì kêu vẫn ổn?! Vẫn ổn ý chính là không ổn lắm! các anh thật vất vả mới có thể ở bên nhau, anh phải hảo hảo quý trọng a! Đối với người ta thật tốt, biết không? Anh làm ơn, có chút tình thú đi, anh cũng không chết được! Chuyện này đều có thể học a! Đừng luôn không hiểu phong tình!" Dư Quý Dương một bộ kinh nghiệm phong phú giáo dục Cung Hi Nặc.

"Ừ, anh đã biết." Cung Hi Nặc đồng ý, sau khi cúp điện thoại, lâm vào suy tư.

Kỳ thật, Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Hi Nặc đều cảm thấy giữa bọn họ khuyết thiếu cái gì đó, nhưng cụ thể là cái gì, bọn họ cũng không nghĩ ra được. Cung Hi Nặc lần này được Dư Quý Dương nhắc nhở, hoàn toàn tỉnh ngộ, bọn họ giống như bỏ qua bước yêu đương, liền tiến vào cuộc sống hôn nhân, khó trách luôn có cảm giác tiếc nuối.

Cung Hi Nặc nghĩ nghĩ, quyết định nghĩ chuyện bổ sung cho phân đoạn quan trọng này.

Yêu đương sao, đơn giản là gửi tin nhắn, cùng ăn cơm chiều, xem phim cùng nhau mà thôi, căn bản không có gì khó.

Cung Hi Nặc nắm di động, bấm số Nguyên Cảnh Khôn, gửi tin nhắn cho anh: "Đang làm gì đó?"

Cách nửa ngày, Nguyên Cảnh Khôn hồi lại y hai chữ: "Xem đồ."

Cung Hi Nặc lại tiếp tục nhân: "Tiếp theo làm gì?"

Lại cách gần nửa giờ, Nguyên Cảnh Khôn lại lần nữa dùng hai chữ hồi lại y: "Vẽ."

Cung Hi Nặc nhìn chằm chằm hai chữ đơn giản, vẫn chưa nhụt chí, không ngừng cố gắng: "Ăn cơm chưa?"

Lần này Nguyên Cảnh Khôn gửi lại tin tương đối nhanh, bất quá số lượng từ không gia tăng: "Ăn."

Cung Hi Nặc chưa từ bỏ ý định mà lại gửi một tin nhắn, kỳ vọng anh có thể gửi lại nhiều chữ hơn:" Ăn cái gì?"

Kết quả, Nguyên Cảnh Khôn gửi tin thiếu chút nữa làm y tức hộc máu:" Cơm trưa"

Cung Hi Nặc thật sự là không thể nhịn được nữa, oán giận: "Em cùng anh gửi tin nhắn một chút đều không nhiệt tình, giống như cùng đồng sự gửi tin cho nhau."

Đợi trong chốc lát, Nguyên Cảnh Khôn gửi lại tin nhắn nội dung rốt cuộc không hề là hai chữ nữa: "Em cùng đồng sự chưa bao giờ gửi tin nhắn."

Cung Hi Nặc dở khóc dở cười, đem điện thoại tùy ý mà ném ở trên bàn làm việc, hoàn toàn từ bỏ việc cùng anh nhắn tin qua lại.

Cung Hi Nặc ở thời điểm tan tầm liền gọi điệm cho Nguyên Cảnh Khôn, nói cho anh ở Sunday cùng nhau ăn cơm.

Nhà hàng Sunday cách chỗ làm của Nguyên không xa, Nguyên Cảnh Khôn tan tầm sau ngồi xe điện ngầm thực nhanh đã tới, đứng ở bên ngoài chờ Cung Hi Nặc

Vốn dĩ nghĩ có thể vào bên trong nhà hàng có máy lạnh mà ngồi chờ y, nào biết nhân viên Sunday tra nửa này báo lại cho anh không có vị nào họ Cung đặt chỗ, hơn nữa chỗ ngồi đều đã hết, muốn ăn cơm thì phải xếp hàng đợi chỗ.

Nguyên Cảnh Khôn chờ mãi chờ mãi, đều không thấy thân ảnh Cung Hi Nặc, lại vừa đói vừa nóng, trong lòng bốc hỏa, không kiên nhẫn mà giơ tay xem đồng hồ, Cung Hi Nặc đã đến trễ gần một giờ.

Đúng lúc tan làm Cung Hi Nặc bị tắc ở ngay chỗ vườn hoa ven đường, bị kẹt ở giữa rất nhiều xe, vào không được mà ra cũng không được, trong lòng sốt ruột, gọi Nguyên Cảnh Khôn hai cuộc điện thoại xin lỗi.

Cung Hi Nặc vội vã chạy đến nhà hàng, thấy Nguyên Cảnh Khôn một mình đứng ở ven đường, buồn bực: "Như thế nào không đi vào trong?"

"Anh lần sau tốt nhất nên căn thời gian chuẩn xác, mỗi lần đều đến chờ anh." Nguyên Cảnh Khôn tính tình không tốt, ngữ khí không tốt.

Cung Hi Nặc liên tục xin lỗi: "Được rồi, anh sai rồi."

Hai người đi vào nhà hàng, Nguyên Cảnh Khôn nhìn không thấy bàn trống, chất vấn y:" Anh lúc trước có đặt chỗ?"

Cung Hi Nặc đối mặt tình huống ngoài ý muốn như này không rõ ràng lắm, đi vào nói chuyện trước với nhân viên nhà hàng, Nguyên Cảnh Khôn chờ ở một bên.

Cung Hi Nặc cùng nhân viên nhà hàng nói được vài câu, đi đến bên người anh: "Bọn họ làm việc chưa chu đáo, thôi bỏ đi, đợi một chút, hẳn là sắp có người đi rồi "

Nguyên Cảnh Khôn không khoan dug được giống như y, tức giận:"Này sao bỏ qua như vậy được?"

Cung Hi Nặc tiếp nhận cặp trên lưng anh, cố ý xụ mặt, giúp anh hết giận:" Chính là bây giờ bỏ qua đi! Trở về liền khiếu nại!"

Nguyên Cảnh Khôn liếc mắt nhìn y một cái, từ tức giận liền chuyển sang tươi cười,không nói gì nữa.

Chờ có người dùng cơm xong rời đi, hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhân viên phục vụ lễ phép mà đưa menu lên, Cung Hi Nặc nhường cho Nguyên Cảnh Khôn: "Em chọn trước đi."

Nguyên Cảnh Khôn chọn tới chọn đi, thật sự là không có gì muốn ăn, tùy tiện chọn một phần ăn, đem menu đưa lại cho Cung Hi Nặc.

Cung Hi Nặc nghe theo ý kiến của nhân viên phục vụ, chọn một phần ăn mới nhất của nhà hàng.

Sau khi đồ ăn mang lên, Nguyên Cảnh Khôn rõ ràng cảm thấy phần của Cung Hi Nặc so với mình nhìn ngon mắt hơn, thoạt nhìn tương đối muốn ăn.

"Nếu không, em nếm thử của anh đi?" Cung Hi Nặc thấy anh phần ăn của mình, chủ động mời anh.

Nguyên Cảnh Khôn không khách khí, giơ dao nĩa lên, một đao đi xuống, cắt lấy một nửa phần bánh hải sản, cắn một miếng, khen:

"Không tồi, không tồi."

"Ừ, vậy em ăn đi." Cung Hi Nặc đem đĩa đẩy đến trước mặt anh.

"Kia ngượng quá, bên này của em toàn thịt. À, như vậy đi, cơm cùng rau anh ăn, em dùng rau đổi với anh! Như vậy mới công bằng." Nguyên Cảnh Khôn đẩy đĩa rau lên, đổi lấy một nửa bánh hải sản còn lại. ????

Cung Hi Nặc đương nhiên sẽ không cùng anh so đo, hơn nữa cam tâm tình nguyện mà cùng anh làm trao đổi "Bất bình đẳng"

Lúc tính tiền thời điểm, Nguyên Cảnh Khôn đem phiếu thanh toán thật cẩn thận cất trong ví tiền, Cung Hi Nặc cảm thấy hành đồng của anh thật kỳ quái: "Giữ cái này làm gì? Cũng không phải phiếu giả giá hay thẻ để có thể đến nhà hàng thanh toán?"

"Mới không phải! Đây là chúng lần đầu tiên chúng ta ở bên ngoài ăn cơm, lưu lại kỷ niệm!" Nguyên Cảnh Khôn đem ví tiền thả lại vào cặp, lại nghĩ đến một vấn đề. "Ai, chính là, em có mà anh không có, có phải không công bằng không? "

"Hay chúng ta lại ăn tiếp?" Cung Hi Nặc đưa ra chủ ý.

"Kia còn xem như lần đầu tiên sao? Như vậy đi, em trở về xé một nửa đưa cho anh! Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ đưa cho anh, để anh đỡ phải đau lòng." Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy ăn không nhiều gì, mà giá lại khá cao.

Ăn cơm xong, thời gian còn sớm.

Cung Hi Nặc đề nghị đi xem phim, Nguyên Cảnh Khôn không ý kiến gì.

Hai người đi vào một rạp chiếu phim cũng gần nhà hàng nên xem bộ phim nào.

Cung Hi Nặc rất ít xem phim, Nguyên Cảnh Khôn không yêu thích xem phim, thuần túy là vì bồi dưỡng cảm tình mới có thể lựa chọn cái việc làm này.

Cung Hi Nặc nhìn điện tử màn hình, trưng cầu hắn ý kiến: " Em thích xem gì?"

"Phim hoạt hình." Nguyên Cảnh Khôn nói ra lời kinh người.

Cung Hi Nặc không tin mà nhìn anh, Nguyên Cảnh Khôn thấy y giật mình, không cho là đúng mà giải thích: "Làm sao vậy? em từ nhỏ liền thích xem phim hoạt hình, nói nữa, ai quy định người trưởng thành thì không được xem phim hoạt hình? Hơn nữa, phim hoạt hình hình ảnh tinh mỹ, dùng những chuyện nhỏ ngày xưa bộc lộ truyền đạt đạo lý vô cùng to lớn, so phim truyền hình điện ảnh linh tinh ý nghĩa hơn rất nhiều."

"Ân." Cung Hi Nặc không phản bác anh, dù sao mặc kệ là phim hoạt hình hay là phim truyền hình điện ảnh, y cũng không hứng thú. "Chính là, không có phim hoạt hình a!"

Nguyên Cảnh Khôn tìm nửa ngày, cũng không tìm được phim hoạt hình, thất vọng: "Thôi, tùy tiện xem cái gì không phải đợi đi"

Cung Hi Nặc mua hai vé bộ phim điện ảnh sắp bắt đầu, trong lúc chờ, lại cùng Nguyên Cảnh Khôn ở dưới đi hai vòng.

Hai người ngồi ở trong phòng chiếu phim, tình tiết phim nhấc không nổi hứng thú của hai người bọn họ, Nguyên Cảnh Khôn uể oải mà nhìn, Cung Hi Nặc lại bị cảnh tưởng hôn môi nống nhiệt của một cặp đôi phía trước gây chú ý.

Cung Hi Nặc đột nhiên nhớ tới, thật nhiều tiểu thuyết cùng phim truyền hình đều miêu tả ở trong rạp chiếu phim hôn môi không dễ dàng bị phát hiện, rạp chiếu phim vẫn luôn bị mọi người cho là nơi hẹn hò tốt nhất không bị quấy rầy.

Nhưng hiện thực hoàn toàn không phải có chuyện như vậy, màn hình lớn ánh sáng tuyệt đối có thể cho y tinh tường thấy người phía trước đang làm cái gì, tiểu thuyết cùng phim truyền hình quả nhiên là không thể tin.

Nguyên Cảnh Khôn nhéo nhéo cằm y, làm ánh mắt y một lần nữa trở lại trên màn hình, anh nhìn theo động tĩnh ở phía trước, oán trách y: "Có cái gì đẹp?"

"Hả?" Cung Hi Nặc phục hồi tinh thần lại, chống đầu. "ui. anh trước ngủ một lát, em xem tiếp đi, tí nói lại cho anh, rốt cuộc nam chính cưới ai!"

Nguyên Cảnh Khôn đầu ngả vào trên vai y, ai thán: "Em còn trông cậy vào anh trong chốc lát nói lại cho em!"

Công trình xây dựng nhà Dân tộc là hạng mục trọng điểm của thành phố, khiến cho các mặt đều được chú ý một cách cao độ.

Viện thiết kế nơi Nguyên Cảnh Khôn làm việc cùng công ty của Cung Hi Nặc hợp tác xây dựng, chế tạo ra một công trình có phòng cách độc đáo.

Viện thiết kế cử Nguyên Cảnh Khôn cùng một người có năng lực xuất chúng là thiết kế sư Quách Tân, còn có một người chuyên môn phụ trách sửa sang lại văn kiện tư liệu, ba người bị tạm thời ra khỏi viện, đi đến công trường phụ cận để làm.

Ở công trường thi công là một căn nhà hai tầng màu bạc, đại sảnh lầu một bón phía đều là kính bày rất nhiều mô hình, lầu hai không gian tương đối là riêng tư, là nơi bọn họ làm việc, một bàn làm việc to rộng, vài người ngồi, tuy rằng không có ngăn cách nhưng cũng không quấy rầy lẫn nhau.

Nguyên Cảnh Khôn hoàn toàn không nghĩ tới cùng làm việc với Cung Hi Nặc, cảm giác đã mới mẻ lại biệt nữu.

Cung Hi Nặc biểu hiện thực bình đạm, cũng không cảm thấy có gì chỗ đặc biệt.

Các nhà thiết kế thời điểm nhận thức nhau, Cận Khắc Quân nhìn chăm chú đánh giá Nguyên Cảnh Khôn, cảm thấy mặt anh thật quen, suy nghĩ nữa ngày, không đợi người khác giới thiệu, bừng tỉnh: "Nguyên Cảnh Khôn!"

Nguyên Cảnh Khôn đối với hắn cũng có một loại cảm giác quen thuộc, nhìn nửa ngày, nhận ra hắn, bất quá không dám khẳng định: "Cậu là, Cận Khắc Quân?"

Cận Khắc Quân vỗ tay: "Trời ạ, cậu còn nhớ rõ mình a? Thật không dễ dàng!"

"Các cậu quen nhau sao?" Chương Phủ thấy thế, hỏi.

Cận Khắc Quân giành trước giải thích: "Đúng vậy, chúng tôi là bạn đại học, cùng một khoá, cùng lớp chuyên nghiệp, nhưng là khác ban. Bất quá, rất nhiều lần ở lớp, chúng tôi ngồi cạnh nhau"

Chương Phủ gật đầu: "à, nếu quen, về sau cùng nhau hợp tác sẽ càng dễ dàng."

Cận Khắc Quân kinh hỉ vạn phần lôi kéo Nguyên Cảnh Khôn, hỏi đông hỏi tây: "Ai, cậu còn ở viện thiết kế a. Mấy năm nay như thế nào cũng không có tin tức của cậu? Bạn học tụ hội cậu cũng không đi! A, cậu gầy đi nhiều rồi! Các cậu ở viện thiết kế nhất định thực vất vả đi? Còn có......"

Nguyên Cảnh Khôn trả lời không xuể, đánh gãy quá độ hưng phấn của Cận Khắc Quân: "Ân, sau này chúng ta lại nói, vẫn là làm việc trước đi."

Cận Khắc Quân đi theo phía sau y, không dứt: "Tan tầm mình mời cậu ăn cơm, mình có thật nhiều lời muốn nói với cậu"

Tới gần giữa trưa, Cung Hi Nặc cùng mấy nhân viên đi vào, cùng bọn Chương Phủ ở đại sảnh lầu một họp về bước tiếp theo trong kế hoạch công tác.

Nguyên Cảnh Khôn cùng Quách Tân rốt cuộc không phải cấp dưới của y, không có dự hội nghị, mà là ở lầu hai chuyên tâm vẽ.

Ở đây bình thường là gọi người đưa cơm hộp đến, ở phương diện ăn uống Nguyên Cảnh Khôn hiển nhiên so Cung Hi Nặc bắt bẻ rất nhiều.

Vốn dĩ hai người trưởng thành hoàn cảnh bất đồng, Nguyên Cảnh Khôn là được cha mẹ nuông chiều mà lớn lên, cho nên năng lực thích ứng không bằng Cung Hi Nặc, cũng không thể chịu khổ bằng Cung Hi Nặc.

Nguyên Cảnh Khôn cau mày nhìn chằm chằm hộp cơm, dùng chiếc đũa gẩy gẩy cơm, cảm thấy quá chán. Không thích ăn tỏi, đậu đũa thì khô quắt, trứng chiên thì không quá nóng hổi, tóm lại là một chút muốn ăn đều không có.

Nguyên Cảnh Khôn dứt khoát buông đũa, từ bỏ ăn cơm trưa, tình nguyện bị đói. Chuyển động ghế dựa, từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy Cung Hi Nặc đang ở ăn cơm.

Cung Hi Nặc cúi đầu ăn cơm, ngón tay thon dài tinh tế kẹp chiếc đũa, cử chỉ ưu nhã mà đem đồ ăn đưa vào trong miệng, nhấm nuốt tốc độ không nhanh không chậm. Ngẫu nhiên ngẩng đầu cùng Chương Phủ bên cạnh nói chuyện với nhau vài câu, Chương Phủ mỗi lần đều là buông đũa, nghiêm túc mà nghe.

Nguyên Cảnh Khôn đột nhiễn nghĩ ra, lấy một tờ giấy ăn vứt đ làm giấy vẽ, ở góc bên trái còn trống liền thành thạo mà vẽ ra một nhân vật hoạt hình sinh động như thật, ngó trái ngó phải cảm thấy thật vừa lòng, liền lấy điện thoại ra chụ gửi cho Cung Hi Nặc.

Cung Hi Nặc cảm nhận được di động rung, buông đũa, lấy máy ra, mở ra vừa thấy, là Nguyên Cảnh Khôn gửi tin nhắn tới.

Màn hình một bức ảnh lấp lánh tỏa sáng: Là một tiểu nam hài có cái đầu to to, từng sợi tóc dựng thẳng lên, gọng kính đựt trên sống mũi, khoé môi chảy nước miếng, ngồi ở trước bàn, dơ đũa lên, trừng mắt to nhìn hộp cơm phía trước.

Cung Hi Nặc khẽ nhíu mày, như thế nào chính mình ăn cơm thôi mà lại bị anh vẽ đến thô tục thế này? Y vẫn luôn cảm thấy y lúc anh vẫn rất tao nhã xinh đẹp. Này khong phải y khoe khoang đâu, thật nhiều người cho rằng như vậy.

Cung Hi Nặc trả lời: "Em vẽ, thật làm tâm anh chấn động"

Nguyên Cảnh Khôn xem xong, gửi lại: "Là làm anh sợ sao?"

Cung Hi Nặc vừa định nhắn lại, thư ký lại đưa đến văn kiện cần y ký tên, y nhận văn kiện, nhanh chóng xem, lấy bút máy ra ký, rồi đưa lại cho thư ký.

Nguyên Cảnh Khôn chờ không kịp, lại gửi tin nhắn thứ 2 giục y:" Có chuyện gì? Chẳng lẽ anh bị doạ ngất rồi?"

Cung Hi Nặc nhìn tin tức nội dung, không tự giác mà cười cười: "Tức phụ nhi, em quá đáng yêu!"

"Doạ chết em, vẫn giống, vẫn giống mà vẫn giống mà đúng không, anh nói đi!" Nguyên Cảnh Khôn không kiên nhẫn, có chút tức giận.

"Phi thường phi thường phi thường giống, đủ thống khoái đi!" Cung Hi Nặc vẫn phải nói tốt.

"ừ, ha hả ha hả ha hả...... được rồi!" Nguyên Cảnh Khôn vừa lòng mà tắt điện thọai, bắt đầu làm việc.