Thì Ra Anh Yêu Em

Chương 4



Nguyên Cảnh Khôn đáp ứng yêu cầu mà Cung Hi Nặc đưa ra, vốn dĩ Cung Hi Nặc trước đó đã chuẩn bị một phần "Lời quân tử", chủ yếu là để phòng ngừa, lại không ngờ y căn bản không cần dùng đến.

Khi Nguyên Cảnh Khôn đồng ý, Cung Hi Nặc thế nhưng không có nửa điểm cảm giác đang cùng anh làm một giao dịch mà ngược lại lại cảm thấy trong lòng dâng lên bình an và ấm áp.

Kế tiếp, hai người từng người xử lý từng việc một, vì còn phải chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật sắp tới. Cung Hi Nặc đầu tiên là phái Cảnh Hâm giải quyết khoản nợ chả Nguyên gia, khoản nợ này đối với hắn không đáng là bao, tính đến tính đi chắc cũng chỉ tầm năm mươi mấy vạn nhưng đối với Nguyên Cảnh Khôn mà nói, đây vẫn là một con số trên trời.

Sau đó chính là mau chóng an táng mẹ Nguyên Cảnh Khôn. Ngày hạ táng, trừ bỏ Cung Hi Nặc bồi anh, cũng không có lấy một vị thân hữu. Nguyên Cảnh Khôn quan hệ gia đình đơn giản, không có quá nhiều bạn bè thân thiết, bà con xa, thân thích đều ở nơi khác làm ăn, hàng năm không đi lại nhiều, huống chi việc xấu trong nhà không nên khoe khoang ra ngoài.

Bia mộ đều là do Nguyên Cảnh Khôn tỉ mỉ chọn lựa, tự mình lo liệu. Chuyện này, anh không muốn cũng không cần Cung Hi Nặc giúp đỡ, Cung Hi Nặc cũng thuận theo ý anh bất quá vẫn can thiệp nhiều.

Nghi thức an táng từ nhà tang lễ, linh cữu và người chủ trì buổi lễ đều đơn giản mà trang trọng. Khi nghi thức kết thúc, Nguyên Cảnh Khôn ở lại thật lâu, không hề muốn dời đi, một thân đồ đen đứng trước bia mộ. Từ đầu đến cuối chưa từng rơi lệ. Cung Hi Nặc biết anh cũng không phải không đau khổ, mà là trước mặt y, anh không muốn lộ ra sự yếu đuối của mình. Đứng im một lát, Cung Hi Nặc xoay người rời đi, đi xuống bậc thang, lưu lại Một mình Nguyên Cảnh Khôn ở lại.

Nguyên Cảnh Khôn nhìn y đi xa, ngồi xuống trước bia mộ, nhìn khuân mặt mỉm cười của mẹ trên bia mộ, anh nhẹ nhàng vuốt dòng chữ khắc trên bia đầy lạnh băng, cứng nhắc. Nhịn không được, những giọt nước mắt trong suốt vẫn rơi. Một giọt lại một giọt tích trên mặt đá cẩm thạch đen, làm ướt cả một mảng ở phía trên những đoá hoa tươi kiều diễm.

"Mẹ, mẹ....." Như khi còn nhỏ mà nỉ non nhưng lại không người đáp lại.

Nguyên Cảnh Khôn nhẹ nhàng hôn lên dòng tên của mẹ, trong lòng đầy đau khổ: Nếu mẹ biết được hết những chuyện con làm, có phải hay không sẽ rất thương tâm? Chính là mẹ con không có biện pháp nào khác, con muốn cứu baba. Mẹ, hãy tha thứ cho con.

Nguyên Cảnh Khôn đi qua các bia môn, đến phần đất trống, Cung Hi Nặc đang đứng đó hút thuốc, hai ngón tay giống nhau ưu nhã mà kẹp một điếu thuốc, hít sâu một hơi chậm rãi phun rã từng vòng khói trắng. Khói trắng ở trước mặt y phiêu tán trong không trung, giống như tiên cảnh, trông mông lung, khuân mặt anh tuấn có thêm vẻ siêu quần.

"Hảo?" Cung Hi Nặc thấy anh đứng ở phía sau, đem thuốc dập tắt " Đi thôi, đi xem cha anh thế nào"

"Hảo." Nguyên Cảnh Khôn phía sau y đáp lại.

Cung Hi Nặc chuyển cha Nguyên Cảnh Khôn tới bệnh viện tư nhân cao cấp của Hạ Nhạc Phàm. Trình độ chữa trị cùng điều kiện nằm viện đều tốt hơn hẳn so với bệnh viện công. Hàng ngày đều được dùng thuốc ngoại, bệnh tình cha Nguyên liền giảm bớt, có thêm chuyển biến tốt. Nguyên Cảnh Khôn không thể không bội phục tiền tài cùng thế lực, nó đôi khi thật sự có thể khiến con người khởi tử hồi sinh.

Hai người song song đứng ở bên ngoài phòng quan sát, tạm thời không thể tiến vào sợ nhiễm khuẩn cho bệnh nhân. Nguyên Cảnh Khôn sắc mặt bình thản, nhìn chằm chằm cha đang nằm trên giường bệnh, vẫn luôn không mở miệng nói chuyện, bệnh tình của cha thế nào anh cũng chưa hỏi.

Cung Hi Nặc đứng cạnh anh, đôi mắt y dừng lại trên người anh: " Công việc của anh xử lý thế nào? Phải biết nắm chặt thời gian "

Nguyên Cảnh Khôn không đáp lại, xử lý công việc thật sự rất khó. Anh đang phụ trách một hạng mục vừa mới tiến hành, nếu như lúc này nghỉ việc như vậy không chừng đối phương sẽ dựa theo yêu cầu của viện mà bắt tiến hành bồi thường. Cuối cùng hết cách. Nguyên Cảnh Khôn đành thức trắng suốt 3 đêm, đem bản thiết kế phác thảo ra.

Ngày hôm sau, anh đem bản phác thảo thuận tiện đưa luôn đơn từ chức cho phó trưởng phòng. Phó trưởng phòng tiếp nhận bản vẽ liền kinh hãi, đại công trình mà trong 3 ngày liền hoàn thành. Tài năng của Nguyên Cảnh Khôn quả nhiên danh bất hư truyền.

Lúc Nguyên Cảnh Khôn đưa đơn từ chức, phó trưởng phòng cố gắng giữ lại: "Cái kia, Tiểu Nguyên a, có phải hay không trong nhà có việc? Tính kết hôn? Vẫn là......"

"Không phải muốn kết hôn. Mà là tôi......" Nguyên Cảnh Khôn muốn nói dối mà nghĩ không ra lý do.

Phó trưởng phòng nhíu mày, viện kiến trúc bọn họ như vậy, người khác vì muốn vào mà có thể tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, như thế nào cậu lại một hai đòi rời khỏi?

"Trong nhà nếu là có việc, có thể xin nghỉ, sớm hay muộn quay lại đều có thể. Đến nỗi phải từ chức sao, cậu nhìn xem, hạng mục này mới bắt đầu, nếu cậu từ chức, kia việc sau này......"

Nguyên Cảnh Khôn mặt lộ vẻ vẻ xấu hổ: "Thực xin lỗi, phó trưởng phòng, tôi biết, đột nhiên từ chức thật là làm trong công ty trở tay không kịp, chính là tôi thật sự có việc gấp, không thể lại tiếp tục công tác. Ngài xem, ngài có thể hay không......"

Phó trưởng phòng chỗ thấy anh thái độ kiên quyết, không có cách nào khuyên bảo, bất đắc dĩ đáp ứng: "Thôi được, nếu cậu đã quyết tâm, tôi cũng không nói nhiều nữa. Tôi sẽ nói với phòng nhân sự, nhanh chóng có thể làm xong thủ tục từ chức"

"Cảm ơn ngài." Nguyên Cảnh Khôn ngữ khí tràn ngập cảm kích.

Nguyên Cảnh Khôn một giây cũng không chậm trễ, nhanh chóng giải quyết xong thủ tục từ chức. Thu thập sạch sẽ căn nhà, chuẩn bị thực hiện giao ước với Cung Hi Nặc.

Vì bảo đảm phẫu thuật thuận lợi, Hạ Nhạc Phàm đề nghị Nguyên Cảnh Khôn nhập viện trước một ngày, làm kiểm tra thân thể toàn diện.

May mắn, báo cáo kiểm tra thân thể Nguyên Cảnh Khôn đều bình thường.

Trước khi phẫu thuật, thừa dịp Nguyên Cảnh Khôn đi thay đồ, Cung Hi Nặc cảm thấy lo lắng mà dò hỏi Hạ Nhạc Phàm: "Xác xuất thành công là bao nhiêu?"

Hạ Nhạc Phàm thành thật trả lời: "50%."

"Này." Cung Hi Nặc đẩy đẩy gọng kính. "Nếu như thất bại, có thể....có thể tạo thương tích cho anh ấy hay không?"

"Sẽ không."

Hạ Nhạc Phàm từ khi thấy dung mạo Nguyên Cảnh Khôn, đối với anh tràn ngập tò mò. Đến tột cùng Cung Hi Nặc là từ đâu tìm được người như vậy? Tướng mạo mê người, khí chất xuất chúng, trong nháy mắt hắn thế nhưng lại cho rằng đây là người Cung Hi Nặc yêu.

Trước khi tiêm thuốc mê, Cung Hi Nặc đứng ở bên giường, do dự nửa ngày, chậm rãi mở miệng: "Anh đừng sợ, có tôi ở đây."

Nguyên Cảnh Khôn nhìn y trong chốc lát, đối với lời an ủi của y không có bất luận phản ứng gì, nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi phẫu thuật.

Phẫu thuật kéo dài 3 tiếng, Cung Hi Nặc vẫn luôn ngồi ở hàng ghế dài phía ngoài phòng phẫu thuật, cứ như vậy không nhúc nhích.

Thẳng đến khi đèn báo phía trên phòng phẫu thuật tắt đi, y đứng lên, cửa phòng được mở ra, Hạ Nhạc Phàm đeo khẩu trang đi tới.

Cung Hi Nặc đi đến, trong âm thanh thản nhiên lộ ra một chút kích động: "Thế nào?"

"Hết thảy thuận lợi."

Một câu nói của Hạ Nhạc Phàm khiến cho y tức khắc thở phào nhẹ nhõm, mắt thấy Nguyên Cảnh Khôn được đẩy ra, vẫn luôn đi theo đến phòng bệnh, đứng ở trước giường, nhìn chăm chú sắc mặt không tốt của người trên giường.

Hạ Nhạc Phàm từ trong mắt y nhìn không ra nửa điểm quan tâm, chính là hắn rõ ràng cảm nhận được sự khác lạ trong thái độ của Cung Hi Nặc đối với Nguyên Cảnh Khôn, nhưng hắn không rõ, rốt cuộc bất đồng ở chỗ nào.

"Hài tử, hài tử." Cung Hi Nặc trong lòng mặc niệm. "Ba ba rất muốn con"