Thì Ra Anh Yêu Em

Chương 29



Sau 12 giờ không khí ấm áp hơn, tia nắng chiếu vào, Hạ Nhạc Phàm ngồi trên ghế xoay, nhìn thoáng qua đồng hồ, kim giờ chỉ vào số 2, kim phút và kim giây vừa vặn cùng kim giờ chập lại cùng một chỗ.

Đau từng cơn như cũ không dày đặc, hơn nữa dần dần mà trở nên không quy luật, Cung Hi Nặc cảm thấy như này có vẻ tốt hơn, ít nhất Nguyên Cảnh Khôn không cần chịu đựng đau đớn, làm bác sĩ Hạ Nhạc Phàm tự nhiên sẽ nhận ra có điểm không ổn.

Lại nói, Nguyên Cảnh Khôn khí lực chẳng những không có, thai nhintrong bụng cũng sẽ có thể bị ngạt khí chắc sẽ gặp nguy hiểm.

Hạ Nhạc Phàm đứng lên, cầm lấy kiện áo ngủ to rộng, đưa cho Cung Hi Nặc: "Cung tiên sinh, như vậy không được, anh nâng dậy Nguyên tiên sinh, đi lại đi lại, hài tử sẽ xuống dưới nhanh hơn chút."

Cung Hi Nặc tiếp nhận áo ngủ, nhìn nhìn Nguyên Cảnh Khôn trong lòng, anh như vậy còn có sức lực đi lại sao?

Hạ Nhạc Phàm thấy y do dự, không khỏi sốt ruột: "Cung tiên sinh, đừng chậm trễ thời gian,nếu cứ tiếp tục như vậy, cả hai đều nguy hiểm."

Cung Hi Nặc mày nhăn lại thật sâu, nâng người Nguyên Cảnh Khôn, mặc vào áo ngủ vào cho anh, cơ hồ là bế nửa người anh lên.

Nguyên Cảnh Khôn bị động tác của y đánh thức, mở to mắt, quay đầu lại hỏi y: "Làm cái gì?"

" Bác sĩ Hạ nói, em lên đi lại, hài tử sẽ xuống dưới mau một chút." Cung Hi Nặc túm cánh tay anh, ý đồ kéo anh.

Nguyên Cảnh Khôn tuy nói thân thể mỏi mệt, nhưng tư duy thanh tỉnh, tinh tường hiểu biết anh đang gặp vấn đề khó sinh.

Vì hài tử, tận lực mà phối hợp với Cung Hi Nặc, nỗ lực mà ngồi dậy, thậm chí chịu đựng đau đớn chậm rãi đứng lên, rời đi đệm giường mềm mại thoải mái.

Cung Hi Nặc một tay nâng eo anh, giảm bớt sức lực cho anh, một tay đỡ cánh tay anh, đem hết toàn lực ổn định vững chắc mà đỡ lấy người anh.

Nguyên Cảnh Khôn cắn răng, hai chân giống như rót chì mà khó có thể di chuyển, mỗi một bước nhỏ đều hết sức khó khăn, bất quá đi vài bước, áo ngủ bên trong toàn bộ bị mồ hôi tẩm ướt.

Cung Hi Nặc ôm lấy anh, để anh dựa vào người mình, kéo anh chậm rãi di chuyển, câu được câu không mà cùng anh nói chuyện phiếm:" Nhà trưng bày sắp khởi công"

"Đúng không? Khi nào?" Nguyên Cảnh Khôn thanh âm mỏng manh, đáp lời y.

"Chắc là tháng 3, anh còn nghĩ đến thời điểm em đã sinh xong bảo bảo, liền có thể trông coi, em thiết kế thực độc đáo, anh thực thích." Cung Hi Nặc vốn dĩ tính toán chờ anh sinh xong hài tử mới nhắc lại chuyện này.

Nguyên Cảnh Khôn vẻ mặt thống khổ hiện ra một nụ cười, đáp ứng y: "Hảo nha, em cũng muốn tự mình nhìn xem nó thành cái gì"

Cung Hi Nặc hứa hẹn: "Cái này tất nhiên, em yên tâm, nó cũng giống như con em, cùng bảo bảo giống nhau, em nhất định sẽ nhìn được giai đoạn nó phát triển"

Nguyên Cảnh Khôn dừng lại bước chân, kinh ngạc giương mắt, không thể khẳng định ý tứ của Cung Hi Nặc, si ngốc mà nhìn y, trong ánh mắt tràn đầy dò hỏi, còn có chờ mong cùng hy vọng.

Cung Hi Nặc nóng lòng, thấy Nguyên Cảnh Khôn định rút ống thở ra, chạy nhanh nhét lại cho anh:" Ai, đừng rút cái này nha."

Ống thở cắm ở trong lỗ mũi không dễ chịu, Nguyên Cảnh Khôn nhịn đau, đôi tay đặt trên bụng, hài tử xô đẩy, nó hy vọng có thể nhanh ra tới.

Hạ Nhạc Phàm nhìn hai tay anh, anh nếu cứ cậy mạnh chỉ tăng thêm đau đớn, gãi gãi đầu, rơi vào đường cùng đành phải dùng biện pháp đẩy bụng.

Hạ Nhạc Phàm đôi tay ở trên bụng anh tìm kiếm vị trí thích hợp, hai bàn tay chồng lên nhau, không nhìn vẻ mặt anh, nhanh chóng mà dùng hết khí lực liều mạng đẩy.

Nguyên Cảnh Khôn đột nhiên ngẩng đầu, đau đớn truyền khắp toàn thân, khoé mắt đã chảy nước mắt, ống thở trong mũi cũng tuột ra.

Cung Hi Nặc mắt thấy sắc mặt của anh từ bạch biến hôi, cuối cùng mặt mày xanh mét, kinh hoảng mà ngăn lại động tác của Hạ Nhạc Phàm: "bác sĩ Hạ, đừng ấn, quá đau."

Hạ Nhạc Phàm thở ra một hơi, ngừng động tác, đẩy mạnh thập phần dùng được, hài tử vị trí cũng sắp ra tới, không để ý tới Cung Hi Nặc khẩn cầu, không ngừng cố gắng.

Hạ Nhạc Phàm thậm chí còn tăng lực độ, lại ấn vài cái, cảm giác không sai biệt lắm, xoa xoa mồ hôi trên, đẩy bụng đồng dạng hao phí sức lực.

Cung Hi Nặc bỏ mắt kính, y cũng khẩn trương đến cả người đổ mồ hôi, lòng bàn tay ẩm ướt, tay Nguyên Cảnh Khôn lạnh lẽo, mềm mại mà đặt trong lòng bàn tay y.

Nguyên Cảnh Khôn ý thức dần dần mỏng manh, bụng đau đớn so đau từng cơn mãnh liệt gấp trăm lần, rõ ràng có thể cảm nhận được đầu nho nhỏ để ở ngay bên dưới, lại không cách nào sinh.

Hạ Nhạc Phàm nhéo Nguyên Cảnh Khôn, nhét vào miệng anh một ít đá, dùng nước lạnh xoa xoa mặt anh, ý đồ làm anh tỉnh táo lại.

"Ân...... A...... Ngô......"

Tiếng hô đau thỉnh thoảng lại từ trong miệng anh phát ra, hông không ngừng dựng thẳng rồi lại hạ xuống, cắn chặt răng, cố gắng dùng sức.

"Hảo, hảo, hảo, Nguyên tiên sinh,anh như vậy rất đúng, tiếp tục, tiếp tục!" Nguyên Cảnh Khôn phối hợp làm Hạ Nhạc Phàm vỗ tay cổ vũ anh.

Nguyên Cảnh Khôn không ngừng mà dùng sức hạ, đầu hài tử vừa ra đến, qua lại một hồi, đáng tiếc, nước ối dần dần mà chảy ra, phần bên dưới lại mỏng manh, tóc máu đen nhánh khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ.

Hạ Nhạc Phàm cởi áo lông, bên trong áo sơmi hoàn toàn ướt đẫm, xoa xoa hơi nước trên mắt kính, chạy ra lấy dụng cụ đỡ đẻ.

Lại lần nữa xuất hiện đầu thai nhi, Hạ Nhạc Phàm hô to: "Nguyên tiên sinh, dùng sức, nhanh lên!"

Cung Hi Nặc bế Nguyên Cảnh Khôn lên, nửa người áp bách phần bụng, làm hài tử nhanh chóng xuống phía dưới.

Nguyên Cảnh Khôn nghẹn đủ khí lực, dùng toàn lực, ra sức mà rặn hài tử.

Hạ Nhạc Phàm tìm đúng thời cơ, dùng kẹp đỡ đẻ kẹp lấy đầu thai nhi, mặt đã hướng ra phía ngoài, nhanh chóng dùng tay bảo vệ đầu yếu ớt của thai nhi.

"A......" Nguyên Cảnh Khôn ngẩng đầu lên, hét thảm một tiếng làm kinh sợ nội tâm Cung Hi Nặc.

"Tốt, hài tử đã ra tới. Nguyên tiên sinh, anh đừng nhúc nhích." Hạ Nhạc Phàm tay phải nâng đầu, tay trái lôi cổ thai nhi ra.

"Hảo, hảo, bảo bảo ra tới rồi."

Hạ Nhạc Phàm chuyển động thai nhi một chút, một em bé trần truồng xuất thế, tiếng khóc latnh lót vang vọng toàn bộ căn phong.

Nguyên Cảnh Khôn thân thể hoàn toàn lơi lỏng xuống dưới, lại không chịu nhắm mắt lại, nỗ lực mà ngẩng đầu, trông thấy cả người em bé đầy vết máu, nước mắt chảy xuống theo gương mặt.

Hạ Nhạc Phàm cắt đoạn cuống rốn, thuận tay cầm qua một cái khăn lớn bao lấy thân thể đứa bé, nói:" là một bé gái khoẻ mạnh"

Cung Hi Nặc lau nước mắt cho Nguyên Cảnh Khôn, thẳng đến khi nghe thấy thanh âm của Hạ Nhạc Phàm, mới ngẩng đầu chú ý tới đứa bé mới sinh ra, nhắm chặt mắt nhỏ, dẩu miệng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhăn dúm do, còn có đầu nồng đậm tóc máu.

Tầm 3 giờ rạng sáng, Nguyên Cảnh Khôn lăn lộn hai ngày ba đêm, rốt cuộc vì Cung Hi Nặc sinh hạ đứa nhỏ này.

Hạ Nhạc Phàm đem đứa bé ôm đi ra ngoài giao cho Cảnh Hâm, Cảnh Hâm ngây ngốc mà tiếp nhận, dựa theo phân phó của Hạ Nhạc Phàm, tắm nước nóng cho em bé.

Hạ Nhạc Phàm trở lại phòng ngủ, xoa bụng Nguyên Cảnh Khôn, hắn mới chú ý tới miệng vết thương bị rách có một lượng lớn máu chảy ra ngoài.

Nguyên Cảnh Khôn mơ hồ kêu lên một tiếng, đau đớn không thể so với lúc nãy, càng ngày càng đau.

Hạ Nhạc Phàm lấy thuốc cầm máu, tiêm một mũi cho anh, mong miệng vết thương phía sau nhanh khép lại, máu tươi nhiễm đỏ cả một chiếc khăn lông, theo đệm chạy xuống dất, từ mặt sau chảy rất nhiều.

Hạ Nhạc Phàm giải quyết tốt hậu quả, cùng Cung Hi Nặc đổi một bộ quần áo ngủ sạch sẽ cho Nguyên Cảnh Khôn, lại thu dọn lại phòng ngủ.

Cung Hi Nặc thật lâu mà nhìn chằm chằm Nguyên Cảnh Khôn, trong ánh mắt tràn đầy thương tiếc, còn có hổ thẹn. Nếu không phải y cố chấp muốn lưu lại hài tử của Dương Nghệ Thanh, nếu không phải y kiên trì muốn Nguyên Cảnh Khôn mang thai, như vậy, Nguyên Cảnh Khôn tuyệt đối sẽ không gặp loại thống khổ này, sẽ không phải đối mặt giữa ranh giới sống chết mong manh, sẽ không......

Cảnh Hâm đem em bé rửa sạch sẽ ôm đến trước mặt Cung Hi Nặc, Cung Hi Nặc tiếp nhận em bé mềm mại, cẩn thận mà quan sát, cư nhiên phát hiện bé con ngũ quan thế nhưng cùng Nguyên Cảnh Khôn rất giống nhau.

Đại khái kia 30% gien toàn bộ di truyền ở tướng mạo, như vậy cũng tốt, Cung Hi Nặc trước nay không tính toán sẽ thẳng thắn mọi chuyện bên trong với hài tử.

Cung Hi Nặc nội tâm vô cùng kích động, hôn hôn trẻ con hồng thấu bạch khuôn mặt trẻ con hồng hồng, một giọt nước mắt dừng lại ở trên sườn mắt bé, chảy xuống.