Theo Đuổi Ngươi, Hảo Cực Khổ

Chương 1



Ba giờ chiều, tại phòng biêntập của nhà xuất bản, các biên tập viên người thì thúc giục nộp bảnthảo, kẻ thì ngồi viết văn án, hiệu nhuận bài viết, đang lúc vội vàngnhư ngồi trên đống lửa bận tối mày tối mặt, thì, RẦM! Tổng biên tập mởcửa chạy vào thông báo:

"Sài Trọng Sâm đang có buổi tọa đàm phát sóng trên radio kìa!" Tổng biên tập nói xong liền đi chỉnh ngay kênh radio, các biên tập viên thì dựngthẳng tai lắng nghe.

Hắn mà chịu nhận lời trả lời phỏng vấn sao? Tổ Dĩnh ném bút, bỏ bản thảo đang viết dở sang một bên. Cùng các biên tập viên khác đang chăm chúlắng nghe cuộc nói chuyện trên radio, âm thanh của tiếng nói vô cùngtrầm bổng, còn nghe thấy cả bản nhạc dịu nhẹ, những ca từ chậm rãi phátra.

Tổ Dĩnh đang uống trà sữa trân châu, chẳng may dùng ống hút tạo tiếngvang lớn bị đồng nghiệp khinh bỉ liếc mắt nhìn một cái. Cô ngượng ngùngnghĩ —— Hứ! Làm ơn đi ~~ nhìn những người này xem, vẻ mặt cứ như đangngồi nghe Tổng thống thuyết giảng á? Chẳng qua Sài Trọng Sâm nhận đượcmấy cái giải thưởng văn học, được vài lần bình chọn là người đàn ôngphong cách nhất, hình thức cũng không tồi, nhưng cũng chỉ thường thôi,vậy mà lại có thể khiến đám phụ nữ mê như điếu đổ

Trên radio MC hỏi Sài Trọng Sâm có thường lên kế hoạch cho những sángtác của mình không, Sài Trọng Sâm nói anh viết bản thảo cũng không có kế hoạch.

Tổ Dĩnh hừ lạnh một tiếng, bệnh nghề nghiệp của biên tập viên, ghét nhất những tác giả không có kế hoạch.

MC lại hỏi Sài Trọng Sâm có hứng thú với những chuyện gì, Tổ Dĩnh dựavào cái ghế, hút trà sữa cười nhẹ. Hứng thú của gã này có thể so sánhvới Thái Bình Dương còn rộng chán, hắn có một bộ sưu tập tem khổng lồ,có khi mê nuôi lan có khi mê nuôi cá, học qua tranh Tây Âu sau lại vừachơi quốc họa, hỏi hắn điều này đúng là lãng phí thời gian.

Quả nhiên, năm phút đồng hồ đi qua, đại tài tử không nhanh không chậm bỏ qua cái chuyện này. MC cười hả hả, biết ý liền nói sang chuyện khác,vào đúng chủ đề mà các nữ độc giả muốn biết nhất——

"Sài tiên sinh liên tục được các cô gái bình chọn là người đàn ông độcthân quyến rũ nhất, khụ khụ!" Thanh âm của nữ MC có chút vấn đề, có vẻcăng thẳng hoặc xấu hổ."Không biết có thể mạo muội hỏi một vấn đề riêngtư có được không?"

Các biên tập lại càng nghển cổ cao hơn chăm chú lắng nghe, Tổ Dĩnh cườilạnh, cô đã biết MC này muốn hỏi cái gì rồi. Cô nàng này thật can đảm,dám hỏi!

Dũng cảm lắm! MC hỏi, giọng nói có hơi run rẩy."Có lời đồn là...Ừm...Trong giới văn nghệ có lời đồn đại là Sài tiên sinh không hẹn hòvới phái nữ, vâng, là bởi vì..."

"Bởi vì là GAY?"

Sài Trọng Sâm tự mình nói tiếp, Tổ Dĩnh nghe xong bật cười. Cô biết thừa hắn không phải như thế, hắn âm thầm theo đuổi cô từ lâu rồi.

MC khổ sở hỏi: "Nhưng Sài tiên sinh ưu tú như thế, vì sao lại không có bạn gái?"

Sài Trọng Sâm giúp cô giải thích nghi hoặc."Tôi có rất nhiều bạn bènhưng chắc chắn tôi không phải là gay. Trên thực tế tôi có thích phụnữ."

Các biên tập viên nhìn về phía Tổ Dĩnh, Sài tiên sinh thường tìm đến Tổ Dĩnh, mọi người hoài nghi.

Tổ Dĩnh trừng mắt, hét lớn: "Nhìn cái gì vậy? Không phải là tôi!"

"Thì ra là Sài tiên sinh đã có ý trung nhân kia..." MC thốt lên thanh âm ai oán.

"Ngoài ra, chúng tôi dự định tháng tư tới sẽ kết hôn."

Nữ MC "A" thật to một tiếng, các nữ biên tập viên cũng "A" thật to theo. Tổ Dĩnh nhăn mặt lại, trong lòng khó chịu thầm mắng —— "Mẹ kiếp, đã cóđối tượng kết hôn rồi, còn quấn quít đuổi theo mình, đồ không biết xấuhổ!"

MC lại hỏi: "Thật xin lỗi đã mạo muội, nhưng tôi tin tưởng rằng cácthính giả cũng rất muốn biết, tiên sinh có thể miêu tả một chút về côgái đó được không, hình thức của cô ấy ra sao, mà lại có thể giành đượccảm tình của Sài tiên sinh?"

Hỏi rất hay!

Có sát khí, bên kia vị biên tập bẻ gãy bút máy. Bên trái có một biên tập viên cắn đứt móng tay, đằng trước lại có một biên tập mạnh mẽ gãi đầu.Người nào? Hung thủ là ai?

Sài Trọng Sâm nói: "Tôi gặp gỡ cô ấy trong một lần tới nhà xuất bản."

Cái gì?! Mọi người liếc về phía Tổ Dĩnh, Tổ Dĩnh lần nữa giơ tay phủnhận: "Không phải là tôi!" Cô chưa từng hẹn hò với Sài Trọng Sâm, chứđừng nói tới chuyện kết hôn.

Sài Trọng Sâm nói tiếp: "Cô ấy là một biên tập viên ưu tú có tư chất."

Tổ Dĩnh cười lạnh, có lẽ hắn quen biết rất nhiều nữ biên tập viên, SàiTrọng Sâm chết tiệt, có yêu biên tập viên đó sao? Tổ Dĩnh phát hiện mọingười lại đang nhìn cô, lại giơ tay khẳng định: "Không phải là tôi!"

Sài Trọng Sâm còn nói: "Tính nết cô ấy rất tốt, rất dịu dàng, rất nữ tính..."

Mọi người lại nhìn Tổ Dĩnh lần nữa, đều cùng nhau gật đầu, quả nhiênkhông phải là Tổ Dĩnh. Tổ Dĩnh mà dịu dàng, thì mọi người đều hiền nhưbụt.

"Thấy chưa, không phải là tôi." Tổ Dĩnh nhún nhún vai, cầm lấy cốc tràsữa mua tại cửa hàng Tinh Tinh mà cô thích nhất tiếp tục hút.

Sài Trọng Sâm nói: "Đúng rồi, cô ấy thích uống trà sữa." Tổ Dĩnh lập tức để trà sữa xuống, lấy kẹo từ trong ngăn kéo ra ăn.

Sài Trọng Sâm lại nói: "Ngoài ra cô ấy còn rất thích ăn đồ ngọt." TổDĩnh lập tức ném kẹo vào thùng rác, chăm chỉ thu dọn lại ngăn kéo.

Sài Trọng Sâm tung nốt phát cuối: "Cô ấy làm việc tại nhà xuất bản Lam Kình."

Đoàng ~~ phòng biên tập từ giây phút này, lâm vào trạng thái vô chínhphủ, các nữ biên tập ai cũng xoa tay, xắn tay áo chuẩn bị K người.

Tổ Dĩnh lắng tai, nghe thấy những tiếng kinh hô phát ra từ hết bên nàyđến bên kia, cùng những tiếng thở dốc đầy oán hận, cho nên cúi đầu, càng chăm chú sắp xếp lại bút chì trong ngăn kéo. Sài Trọng Sâm chết tiệt ởđó mà sủa loạn cái gì chứ? Tổ Dĩnh không dám ngẩng đầu, nhưng không cầnngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được sát ý mãnh liệt.

"Tiên sinh có thể cho biết quý danh của cô ấy không?" MC đánh bạo hỏi.

Sài Trọng Sâm không biết High cái gì, dám nói: "Không được, Tổ Dĩnh sẽ tức giận."

Xoảng! Lý trí của Tổ Dĩnh bị đập nát mất rồi.

Các anh em thân bằng cố hữu ~~ oan uổng quá ~~ Tổ Dĩnh nhảy lên, giẫmphải cái ghế của đồng nghiệp đối diện nói: "Anh ta nói dối! Không phảilà tôi! Thật mà, mọi người phải tin tưởng tôi!"

Không ai tin, năm biên tập viên, một tổng biên tập cộng thêm một tổnggiám nghe radio từ xa xa xông lại, tất cả mọi người đều nghe rõ, bao vây vòng tròn quanh Tổ Dĩnh, các biên tập thay phiên nhau mắng Tổ Dĩnh ——

"Vẫn còn giả vờ?"

"Rõ ràng là cô mà!"

"Sợ chúng tôi biết sao?"

"Cũng sẽ không tranh giành với cô!"

Hu hu hu... Tổ Dĩnh khóc không ra nước mắt, trăm miệng cũng không thểbào chữa. Cô tu dưỡng còn chưa tới cảnh giới chịu nhục, vì vậy đối vớiviệc bị đồng nghiệp lên án cảm thấy rất đau lòng.

~oOo~

Sài Trọng Sâm thấy vẫn chưa đủ náo nhiệt, cười nhẹ nói: "Chết rồi, không cẩn thận nói ra tên của cô ấy, buổi tối thế nào tôi cũng bị mắng ."

MC quyết định khẳng định thay mọi người."Vậy là người mà tiên sinh muốnkết hôn là biên tập viên Tổ Dĩnh của nhà xuất bản Lam Kình sao?"

"Đúng thế, Tiết Tổ Dĩnh là vị hôn thê của tôi." Lần này ngay cả họ của nữ chính Sài Trọng Sâm cũng thông báo nốt.

Tổ Dĩnh chống tay lên eo, hét lên: "Từ khi nào tôi trở thành vị hôn thê của anh hả? Có lầm không vậy! Shit!"

"Đúng rồi, lúc cô ấy tức giận thường hay mắng yêu tôi là Shit." Sài Trọng Sâm ở bên kia cười nhẹ.

Các biên tập viên lần thứ hai vây quanh Tổ Dĩnh mắng mỏ ——

"Lại còn giả bộ không biết, hai người có quan hệ mờ ám!"

"Còn không thừa nhận? Rõ ràng là cô còn gì!"

"Còn lừa gạt chúng tôi rằng hai người chỉ là bạn bè bình thường, giờ lại còn đính hôn cơ đấy!"

Tổng biên tập tỉnh táo nhất, khoanh hai tay trước ngực, phúc chí tâmlinh [1] nói: "Chuyện này có thể kích thích lượng tiêu thụ sản phẩm,tuần báo kỳ này sẽ nói về chuyện tình của biên tập viên Tổ Dĩnh với Sàitiên sinh."

Tổng giám vỗ tay."Ý kiến hay, lập tức bắt đầu!"

Tổ Dĩnh ôm bụng rên rỉ: "Đau, đau quá, dạ dày tôi đau quá." Với hoàncảnh hiện giờ, trong đầu cô bắt đầu lên kế hoạch các cách chạy trốn, hơn nữa còn phải cân nhắc ảnh hưởng của giới truyền thông, rất thành tâmkhẩn cầu, những người khác nghe thấy cũng không sao, chỉ có một ngườituyệt đối không thể biết chuyện này, nếu không cô nhất định phải chết!

~oOo~

Em trai của Tiết Tổ Dĩnh là nhân viên giao hàng, đưa hàng đến đài phátthanh, nghe thấy trên radio, kích động : phóng xe thẳng tới nhà xuất bản tìm chị gái. Hắn phóng như bay trên đường cao tốc, đến trước đầu ngõnhà xuất bản, đã nhìn thấy bà chị mình thập thò, lén lút muốn bỏ trốn.

"Chị!" Xoẹt ~~ Tiết tiểu đệ đá chân chống xuống, một tay túm lấy bà chị, giống như diều hâu bắt con gà con, cứ như vậy kéo Tiết Tổ Dĩnh tới gần.

"Sao lại rảnh rỗi tới chơi vậy?" Tiết Tổ Dĩnh ôm lấy cặp công văn, cố gắng trấn tĩnh mỉm cười với em trai.

"Em nghe thấy rồi!" Sắc mặt Tiết tiểu đệ rất khó nhìn.

"Sao cơ? Nghe thấy cái gì?" Tổ Dĩnh giả ngu.

"Đừng có giả vờ nữa, Sài Trọng Sâm là bạn trai chị, đã thế hai người còn định tháng tư tới sẽ kết hôn!"

Tổ Dĩnh cười nói: "Ha hả ha hả... Chỉ là hiểu lầm, em trai, hôm nay chị mời ăn cơm, tiện thể giải thích luôn..."

Điện thoại của Tiết tiểu đệ vang lên, hắn nghe điện thoại."Dạ, cha... Vâng, tóm được chị rồi ạ, vâng..."

Không ổn rồi! Tổ Dĩnh xoay người muốn bỏ chạy, cậu em liền tóm lấy cổ áo cô, hét vào điện thoại nói: "Con sẽ mang chị về ngay, vâng." Tiết tiểuđệ cất điện thoại, nhìn chằm chằm bà chị."Cha muốn chị về nhà báo cáo."

"Cha rất giận sao?" Nhắc tới cha, Tổ Dĩnh sợ đến sắc mặt trắng bệch.

"Không vui." Tiết tiểu đệ chỉ vào chỗ ngồi phía sau xe máy."Lên xe."

"Thật sự là hiểu lầm mà..."

"Chị tự đi mà nói với cha ấy."

~oOo~

Sài Trọng Sâm rời khỏi đài phát thanh, ra tới ngoài cửa, tắt điện thoạiđi. Sau khi phỏng vấn xong, điện thoại vang không ngừng, tất cả đều làcác nghệ sĩ lẫn kí giả gọi tới hỏi thăm về hôn sự của anh. Ánh mặt trờisau giờ ngọ thật ấm áp, Sài Trọng Sâm đi về phía cửa hàng hoa, chọn mộtbó hoa để thưởng thức.

"Ngài thích loại hoa nào?" Cô chủ ân cần hỏi thăm. Thấy Sài Trọng Sâmtrầm tư không nói, cô gái lại hỏi: "Tặng hoa cho bạn gái sao? Hay làtặng vợ? Hoặc là muốn ăn mừng ngày lễ đặc biệt gì chăng?" Người đàn ôngnày đẹp trai tuấn tú, giọng điệu của cô chủ cũng rất dịu dàng, phục vụvô cùng nhiệt tình.

"Tôi muốn mua một giò lan." Sài Trọng Sâm khẽ mỉm cười, nụ cười khiến cho cô chủ tiệm hoa ngơ ngẩn một lúc.

"Có, tiên sinh thích loại lan nào?" Cô chủ dẫn Sài Trọng Sâm ra phía sau vườn hoa. Chỗ này treo nhiều giò hoa lan đủ các loại, Sài Trọng Sâmchọn lấy loại lan vàng, ra khỏi cửa hàng hoa liền gọi điện thoại cho lão quản gia AJ.

Từ đầu dây bên kia có tiếng AJ rống lên: "Cậu chủ, tôi nghe nói, cậu chủ muốn kết hôn vào tháng tư tới, là thật sao?"

"Chuyện hôn nhân đại sự, có thể nói đùa được sao?"

AJ hoài nghi hỏi: "Nhưng mà …Tiết tiểu thư có đồng ý không?" Quái lạ,Tiết tiểu thư rất lạnh lùng, cậu chủ theo đuổi lâu lắm rồi cũng khôngthành công, sao bỗng nhiên đồng ý? Rõ ràng không hẹn hò, thoắt một cáiđã muốn kết hôn là sao?

"Nếu cô ấy không đồng ý, chẳng lẽ là tôi nói dối sao?" Sài Trọng Sâm khí định thần nhàn [2].

"Việc này... Nếu ông chủ gọi điện tới, tôi biết nói thế nào ạ?"

"Tạm thời đừng nói vội. Tối nay tôi muốn ăn mừng, giúp tôi đưa mấy thứ đồ tới đây ——" Sài Trọng Sâm dặn dò AJ chuẩn bị.

~oOo~

Xe máy dừng ngoài đường cái, Tổ Dĩnh một tay ôm eo em trai, tay phải cầm điện thoại, đối phó với những cuộc hỏi thăm của đám phóng viên.

"Không có, không có chuyện này." Phủ nhận với phóng viên xong, lại phảithông báo với các tác giả tò mò: "Anh ta tung tin đồn thất thiệt đó, kết hôn là chuyện quan trọng của tôi, sao có thể đi gạt người? Cô yên tâmđi, tôi không có ý định nghỉ việc, cô mau chóng gửi bản thảo cho tôiđi." Đồng nghiệp vừa thông suốt, lại có bạn bè ân cần thăm hỏi, gọi điện tới."Tớ thề, nếu như là thật, tớ Tiết Tổ Dĩnh ba chữ đảo lại đọc!" Nóiquá kích động, dùng sức nắm chặt eo cậu em, làm hắn bị đau, hét ầm lênlên.

"Thật là, phiền quá! Bực mình!" Nói tới rát cả họng, Tổ Dĩnh dứt khoát trả lời thẳng thừng, ứng phó với nghi vấn của mọi người

Xe chạy nhanh vào trong ngõ, dừng trước một căn nhà đã cũ. Tổ Dĩnh nhảyxuống xe, thành khẩn: "Này, chờ một chút, em phải giúp chị."

Tiểu đệ dừng xe lại, Tổ Dĩnh đứng trước cửa lưỡng lự không đi vào, từchỗ hổng nhìn lén vào xem tình hình bên trong nhà. Gió thổi mạnh cây cổthụ trước cửa tạo nên thanh âm xào xạc của lá rơi, cô cảm thấy áp lựcghê gớm.

"Vào thôi!" Em cô nhấn chuông cửa, cửa mở ra, hắn đi vào, Tổ Dĩnh đitheo phía sau. Tổ Dĩnh chân trước mới vừa nhảy vào cánh cửa, đã nghethấy tiếng gầm giận dữ ——

"Quỳ xuống!"

Phịch! Đầu gối mềm nhũn, Tổ Dĩnh quỳ xuống đất, vuốt hai lỗ tai nức nở."Cha, nghe con giải thích đã."

Tiết Cương là sĩ quan quân đội đã giải ngũ về hưu, ngồi ở trước sofa, vẻ mặt nghiêm túc, lửa giận lên cao. Rút từ trong túi áo một tờ giấy, giao cho Tiết tiểu đệ. "Gia Cần, thay cha đọc!"

Vừa thấy tờ giấy kia, mặt Tổ Dĩnh biến sắc."Cha à, tên đó- hắn nói hươu nói vượn, hãy nghe con nói mà!"

Tiết Cương chỉ vào con ra lệnh: "Đọc!"

Mất thể diện, Tổ Dĩnh rụt vai lại cúi đầu, xấu hổ vô cùng.

Gia Cần cầm tờ giấy lên, lớn tiếng đọc diễn cảm: "Tôi, Tiết Tổ Dĩnh, mỗi lần yêu thương, đều tìm sai đối tượng, làm cha già đau lòng, em traikhổ sở, không chỉ hại chính mình mà còn gây tai họa cho người thân, thậm chí ngay cả nhà cửa cũng phải đem đi đấu giá. Xin hứa rằng, sau này hẹn hò hay kết hôn với ai đều do cha đứng ra làm chủ..."

Tiết Cương nhìn chằm chằm con gái, cau mày tức giận mắng. "Đã tự mìnhviết giấy cam đoan, lại còn muốn thất hứa?" Muốn kết hôn ư, việc này đến bản thân ông là cha mà còn không được biết.

"Con không có yêu thương ai cả." Tổ Dĩnh khẳng định, cô rất vô tội.

"Haizz!" Gia Cần lắc đầu than thở, ngồi xuống bên cạnh cha, gác chân,nhìn chằm chằm chị gái, bất đắc dĩ nói: "Chị à, em xin chị, hàng vạnhàng nghìn lần đừng có yêu đương gì nữa có được hay không? Chúng ta cũng không thể chịu thêm bất kỳ đả kích nào nữa, bài học xương máu từ chuyện xưa còn chưa đủ sao?"

Tiết Tổ Dĩnh tự biết đuối lý, không dám lên tiếng. Phải nhớ rằng yêu say đắm, đó vốn không phải là chuyện tốt. Mỗi đoạn tình cảm cũng xuất pháttừ nội tâm, kết quả toàn vác lấy thê thảm.

Mười bảy tuổi, yêu chính thầy giáo mình, một thời gian hạnh phúc, kếtquả thầy giáo bị cách chức, Tổ Dĩnh bị buộc chuyển trường, cha vì chuyện này từ trong quân doanh về thăm nhà, giận đến mức bệnh tim tái phát, em trai chịu đủ lời đồn đãi khổ sở. Lúc đó cô trẻ tuổi, không hiểu chuyện.

Lần thứ hai thì sao? Hai mươi tuổi học đại học, đối tượng là bạn cùngtrường thiết kế mỹ thuật, Tổ Dĩnh mê luyến đối phương tài hoa, lại yêusay đắm. Kết quả, tên người yêu là đồ bại hoại, ngoài cô ra còn hẹn hòvới năm cô gái khác, Tổ Dĩnh căm phẫn mà nói lời chia tay, không ngờrằng kẻ đó không chịu buông tay, chạy tới tầng cao nhất kí túc nơi cô ởđịnh nhảy lầu tự sát.

Khổ thân Tiết Cương lại từ quân khu về nhà, nghe hàng xóm khuyên can màtan nát cõi lòng. Đáng thương Tiết tiểu đệ, bò đến tầng cao nhất ấy đàmphán với cựu bạn trai của Tổ Dĩnh, cuối cùng còn ôm lấy bắp đùi gã traiđó, cầu khẩn : van xin hắn đừng nhảy.

Tổ Dĩnh ở kí túc bị phóng viên vây quanh, ngày thứ hai báo lên, anhchàng thất tình kia không nhảy lầu, nhưng lại bị đưa vào viện tâm thần.

Tổ Dĩnh không thể nào hiểu nổi, trên đời này có còn công bằng nữa haykhông? Tên khốn đó không chung tình, nhưng lại vì cô mà muốn nhảy lầu?Cô nên khóc hay nên cười, cô mới là người phải vào viện tâm thần chứ,tại sao người điên lại là hắn!

Lần phong ba này thật vất vả, không bao lâu sau, Tiết Cương quyết địnhmua lại căn nhà đang thuê tạm. Ông mượn tiền hưu trí, sợ tới lúc về giàchết con gái lại phải nộp một khoản thuế lớn, nên dùng tên cô để đứngtên mua.

Người ta nói quá tam ba bận, con gái bảo bối của ông lại tìm được mộtmối tình khác, lần thứ ba yêu đương, yêu một nhạc sĩ chưa có tên tuổi.Tổ Dĩnh khăng khăng một mực chung tình với hắn, vì yêu mà hồ đồ, khi hắn nói muốn ra đĩa nhạc, đã đồng ý với hắn, đem giấy tờ nhà đất đi cầm cố, mượn tiền ngân hàng, để cho hắn thành lập công ty phát hành đĩa nhạc.Tổ Dĩnh cho rằng hắn có tài hoa, đĩa nhạc nhất định bán chạy, đến lúc đó cô có thể chia hoa hồng, cả nhà sẽ có cuộc sống thoải mái. Kết quả đĩanhạc bị ế, bạn trai phá sản bỏ chạy, đến nay cũng không có tin tức.

Đáng thương Tiết Cương, nhà bị đấu giá; đáng thương Tiết tiểu đệ, khôngnhà để về. Trước sự chứng kiến của cha và em trai, cô viết giấy cam đoan vĩnh viễn sẽ không yêu đương gì nữa, bắt đầu tin tưởng rằng ánh mắtmình có vấn đề, nhìn trúng ai nhất định người đó là đồ đểu. Cô hứa hẹnsẽ mua lại nhà, tức giận phấn đấu, liều chết làm việc, không bao giờ cómột ý định yêu đương nào trong đầu nữa.

Có trời đất chứng giám a, nhưng lần này, lần này thật là hiểu lầm mà! Cô không có động tình, cô tuyệt đối không có!

Tiết Cương răn dạy con gái: "Sài Trọng Sâm này chắc chắn cũng không phải là người tốt!"

Tiết Gia Cần tán thành: "Nhất định là tên vô lại." Chỉ cần chị hắn coi trọng ai, nhất định không phải là người tốt.

Tổ Dĩnh đồng ý: "Thật đáng ghét."

"Nói cha sao?" Tiết Cương nhíu mày.

"Mắng em sao?" Em trai nhăn mặt.

"Là mắng cái tên họ Sài kia !" Tổ Dĩnh giơ tay xin thề: "Kết hôn gì chứ? Hắn tự biên tự diễn! Con không có biết gì hết, đừng nói không đồng ý,ngay cả hẹn hò cũng không có! Đừng nói hẹn hò, nghiêm khắc mà nói quanhệ giữa con và hắn rất bình thường, đồng nghiệp bình thường mà thôi.Cha, con là biên tập viên, quen biết mấy tác giả cũng là chuyện rất bình thường mà." Tổ Dĩnh nhìn lại em trai. "Em à, em nhìn xem, chẳng phảichị rất xinh đẹp sao? Có đàn ông theo đuổi là chuyện rất bình thường,cái này không thể trách chị được, đúng không?"

"Chúng ta có thể tin tưởng con sao?" Tiết Cương hỏi.

"Chị hai, em không muốn chuyển nhà nữa." Gia Cần thành khẩn nói.

Tổ Dĩnh vỗ ngực nói: "Tất cả đều là hắn nói hươu nói vượn, hai ngườikhông tin lời con, con lập tức gọi điện thoại cùng hắn đối chất, con tin là hắn sẽ giải thích với hai người!" Tổ Dĩnh lấy điện thoại di động ra, ấn số, điện thoại vừa kết nối đã hét lên: "Sài Trọng Sâm ~~ "

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tạm thời tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Mẹ kiếp, không liên lạc được. Tổ Dĩnh để điện thoại xuống, cha cô trợnmắt nhìn cô, em trai nhìn cô chằm chằm, cô cười trừ, mồ hôi lạnh ứa ra.

"Anh ta tắt máy." Tổ Dĩnh nhảy dựng lên."Con lập tức đi nói rõ ràng vớianh ta, bắt anh ta xin lỗi trước toàn thể thính giả nghe đài, đăng báonói xin lỗi, anh ta hủy danh dự của con, con sẽ tính sổ với anh ta, haingười chờ coi, rất nhanh thôi chân tướng sự việc sẽ rõ ràng ——" hừ! TổDĩnh chạy ra khỏi nhà.

Sự thật, sự thật, cô cần bảo vệ thanh danh của mình, Sài Trọng Sâm chếttiệt, can đảm thì đừng có chạy! Tổ Dĩnh hừng hực chạy đi bắt bớ cái tênkhốn kiếp nói láo kia.

~oOo~

Trong lúc Tổ Dĩnh đang giận dữ ngút trời đi tìm người tính sổ, thì tạimột hướng khác trong thành phố, trong tòa biệt thự của bác sĩ Bạch, vợcủa anh là Xa Gia Lệ, cũng có quen biết Tổ Dĩnh, lại rất yêu thích tuầnsan của đại tác gia đứng đầu bảng có bút danh "Nụ hôn Hồ Điệp", nghe tin biên tập Tổ Dĩnh sắp kết hôn, liền gọi điện thoại chúc mừng cô.

Điện thoại vừa gọi tới đã nghe thấy giọng nói của Tổ Dĩnh: "Xin chào,đây là thuê bao do chủ tài khoản Tiết Tổ Dĩnh đứng tên, nếu muốn hỏichuyện của Sài tiên sinh, xin mời nhấn phím số một. Nếu muốn bàn bạccông việc, xin mời nhấn phím số hai, nếu như chỉ muốn nói chuyện phiếm,không có gì quan trọng, xin hãy để lại lời nhắn, chủ thuê bao sẽ gọi lại cho bạn sau, nếu có điều gì khiếm nhã, xin hãy lượng thứ." Thời đạicông nghệ có khác, hay thật, Xa Gia Lệ nhấn phím số một, lại có tiếngnói truyền trở lại ——

"Xin chào, tôi cùng với Sài tiên sinh không có hôn ước, còn tất cả mọichuyện có liên quan bạn hãy trực tiếp hỏi Sài tiên sinh, bản thân tôi sẽ giữ lại để truy cứu trước pháp luật."

"Wow!" Gia Lệ nhảy dựng lên, hét ầm lên với ông xã: "Trời ạ, Tổ Dĩnh nói không có chuyện này a! Anh đoán cô ấy cùng vị Sài tiên sinh kia đangxảy ra chuyện gì?" He he, giọng Gia Lệ rất hưng phấn, có trò hay để xemrồi!

~oOo~

Chiều tối, Sài Trọng Sâm về nhà. Ngoài cửa có một cậu thanh niên trẻ tuổi, trong tay đang cầm một túi đồ, quanh quẩn không đi.

"Lại là cậu." Sài Trọng Sâm nhận ra là ai, anh cười nhạt, đẩy ra cửa nhà.

"Thầy!" Thanh niên đuổi theo Sài Trọng Sâm."Xin thầy hãy nhận tôi làm——" đang nói đột nhiên ngừng lại, cậu thanh niên bị khung cảnh ở đìnhviện làm giật mình. Kỳ hoa dị thảo, có rất nhiều bồn hoa, đắm chìm trong ánh chiều tà, khiến người bước vào như lạc mình trong cõi mộng.

"Thật là đẹp..." Hắn bỏ túi đồ xuống, ánh mắt tham lam đi xem một chậuhoa được trồng và chăm sóc cẩn thận, hai lỗ tai nghe được tiếng chảy róc rách thanh thoát của dòng suối nhân tạo, nhìn những bồn hoa được chămsóc tinh xảo tuyệt diệu, đẹp không sao tả xiết, hắn than thở liên tục,giống như mê muội lưu luyến muốn ở lại trong đình viện.

"Nếu đã nhìn đủ rồi thì hãy về đi." Sài Trọng Sâm bỏ mặc hắn, trở vềphòng. Đặt chậu hoa lan mới mua về lên bàn, đổi bộ đồ mặc ở nhà, đi vàophòng bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra rửa sạch sẽ. Sau đó,quay lại đình viện, thấy cậu thanh niên vẫn còn đứng ở đó.

Sài Trọng Sâm lười biếng dựa vào cạnh cửa, hỏi: "Nhìn mãi vẫn chưa thấy đủ sao?"

Cậu ta xoay người lại, thấy Sài Trọng Sâm, vẻ mặt bối rối. Có mộtthoáng, hắn cảm thấy giống như có một lực hút nam châm tỏa ra, nhìn vẻtuấn mỹ vô song của Sài Trọng Sâm, trong lòng nhộn nhạo, hồn phách mêvõng. Đôi mắt của Sài Trọng Sâm, sâu mà đen thăm thẳm, vẻ mặt cười mànhư không cười, khiến hắn mất hồn mất vía...

Không rõ a, hắn khẽ chớp mắt. Rõ ràng trước mắt là một người đàn ông,tại sao trong lòng lại nảy sinh cảm giác? Hơn nữa đứng tại gia viện củangười đàn ông này, cỏ cây xum xuê trong viện, thời khắc hoàng hôn đến,những tia sáng cuối ngày chiếu lên cây cỏ thấy rõ bóng cây chằng chịt ởtrên khuôn mặt, bả vai của Sài Trọng Sâm.

Lúc này ánh sáng yếu ớt phủ lên ki-mô-nô màu lam của Sài Trọng Sâm, máitóc đen phủ trên khuôn mặt, tóc dài chạm vai, tay áo ki-mô-nô rộng thùng thình, vẻ mặt lười biếng, giống như những con quỷ trong giấc mơ thườngđi hút tuổi thanh xuân của con người.

Ánh mắt chàng thanh niên mơ hồ, si mê nhìn Sài Trọng Sâm."Thầy, xin hãynhận tôi làm học trò, dạy tôi kĩ xảo trồng cây cảnh..." Kể từ khi xemSài Trọng Sâm thiết kế chậu hoa cảnh đẹp nhất thế giới, những hàng người hâm mộ nối liền không dứt tới trước cửa cầu kiến.

Sài Trọng Sâm đánh giá hắn, miễn cưỡng mỉm cười."Có chí học tập như vậycũng không cần bái sư học nghệ, nhiệt tình chính là người thầy tốt nhấtcủa cậu."

Không được rồi! Trên mặt thanh niên hiện lên vẻ thất vọng, lại hỏi SàiTrọng Sâm: "Nghe nói thầy có một bồn hoa hiếm có, có thể để cho tôi xemđược không?"

"Cơ nước quang sao? Có phải nhìn thấy cơ nước quang xong thì cậu sẽ chịu đi về?" Xoay người vào nhà, anh nói: "Vào đi." Dẫn cậu thanh niên đếntrước một giá gỗ cũ kỹ, có đặt một bồn hoa được uốn rất đẹp. Có nhiềuquả to buông thõng từ những chạc cây nhọn hoắt đâm ra từ gốc cây cổ màunâu, quả có màu đỏ tươi như máu, giống như quả táo.

"Đây chính là cơ nước quang." Sài Trọng Sâm nói.

Cậu thanh niên kinh ngạc, đây là vật phẩm mà có biết bao nhiêu ngườitrong giới trồng cây mơ tưởng đến."Không ngờ thầy có thể đem cơ nướcquang nuôi trồng thành công, còn kết ra quả..." Thật lợi hại!

"Buổi tối tôi có khách, cậu hãy về đi."

Cậu thanh niên đặt balo xuống, mở ra."Cái này muốn nhờ thầy."

Sài Trọng Sâm nhìn thấy thứ bên trong là một bồn thực vật sắp chết."Quỷ tiến vũ?"

Cậu thanh niên quỳ rạp xuống đất, buông thỏng hai vai, cúi đầu khóc nứcnở. "Đây là bồn hoa mà cha tôi tặng tôi, tôi chăm sóc nó rất cẩn thậnnhưng không hiểu sao nó vẫn chết, nghe các tiền bối trong giới nói thầyrất có tài hoa, có thể cải tử hoàn sinh, xin thầy hãy cứu sống quỷ tiếnvũ, vãn bối vô cùng cảm kích!"

Sài Trọng Sâm cầm lấy quỷ tiến vũ, trầm tư ."Tôi sẽ thử xem, vài ngày sau cậu hãy quay trở lại."

"Cảm ơn, cảm ơn thầy rất nhiều!" Cậu ta phấn khích nói cám ơn, cố nánlại nhìn cơ nước quang một lượt rồi mới ngượng ngùng rời đi.

Mặt trời đã khuất hẳn, màn đêm lặng lẽ phủ xuống.

Quản gia AJ chạy tới, mang đến những thứ mà cậu chủ dặn dò. Giúp cậu chủ bố trí bàn ăn, phủ lên mặt bàn loại lụa cao cấp, đốt nến sáng lên trêngiá cắm nến bằng bạc, chính giữa đặt một giỏ hoa lan, Sài Trọng Sâm đemthức ăn đặt lên bàn, Champagne được ướp đá. Khung cảnh lãng mạn mà saylòng người, báo trước vị khách sắp tới có địa vị rất quan trọng tronglòng chủ nhân.

AJ tò mò hỏi: "Có phải tối nay Tiết tiểu thư sẽ tới phải không?"

"Ông có thể trở về được rồi." Sài Trọng Sâm không trả lời, đẩy lão ra cửa.

"AJ muốn ở lại hầu hạ cậu chủ."

"Không cần." Sài Trọng Sâm cười, là muốn ở lại xem náo nhiệt sao, nhìnlão đầu đánh giá. Anh đẩy AJ ra cửa, nhưng AJ không chịu đi.

"Nếu ông chủ hỏi chuyện Tiết tiểu thư..."

"Ông cứ nói là hôm nào đó tôi sẽ đưa Tổ Dĩnh về ra mắt cha là được."

Đẩy AJ đi, Sài Trọng Sâm tìm vị trí để đặt chậu quỷ tiến vũ trong đình.

"Cây nhỏ đáng thương..." Ngón tay khẽ mơn trớn phiến lá đã khô vàng, lámỏng manh lảo đảo muốn lìa cành, tựa như cảm ứng được tâm ý ôn nhu củangười, nhẹ nhàng rung động .

Sài Trọng Sâm ngẩng đầu lên, khẽ nheo mắt, nơi chân trời, vẫn còn lưuluyến một chút sắc đỏ của mặt trời. Người anh đang chờ sẽ nhanh tới chứ?

~oOo~

Tổ Dĩnh thanh toán tiền xe xong, nhảy xuống taxi. Đứng trước ngôi nhà,nghe tiếng gió xung quanh thân cây già xào xạc vang lên, cô bực bội hítlấy một hơi, lấy dũng khí. Mấy phút sau có tiếng lách cách mở cửa, cônghe thấy tiếng bước chân chậm rãi, người tới bước qua lá rụng, phát rathanh âm xột xoạt.

Cửa mở ra, Sài Trọng Sâm mỉm cười nói: "Mừng em đến."

"Hừ!" Tổ Dĩnh cười lạnh, túm chặt túi xách, “bốp” một tiếng, đập túixách vào người anh, tức giận gầm thét: "Tại sao nói như vậy? Có hôn ướctừ khi nào? Nói nhăng nói cuội gì đó? Anh bệnh hả? Định hại chết tôisao?"

"Em đang nói tới chuyện nào vậy?" Sài Trọng Sâm túm được túi xách.

"Chết tiệt, lại còn chuyện nào nữa?" Tổ Dĩnh muốn kéo túi về, nhưng anhbắt được ngay, đôi mắt thâm thúy đó cứ nhìn chằm chằm cô.

Anh trầm giọng hỏi: "Em cho rằng anh nói lung tung sao?"

Gì chứ? Giả bộ vô tội à? "Tất cả đều lung tung!"

"Mọi lời anh nói đều là sự thật."

Trời ạ! Tổ Dĩnh buông lỏng tay, lui về phía sau một bước."Tôi nói muốn kết hôn bao giờ hả?"

"Em quên rồi à?" Anh lộ vẻ hoang mang nhìn cô.

"Tôi đồng ý khi nào?" Nhìn vẻ hoang mang của anh, cô cũng không biết phải làm sao, thế này là thế nào?

"Lần đi lễ bái đầu năm. Em không nhớ sao?" Sài Trọng Sâm khoác túi lên vai cho cô.

"Lễ bái đầu năm? Có chuyện gì?" Tiết Tổ Dĩnh sửng sốt, hoàn toàn không có ấn tượng.

Sài Trọng Sâm ngẩng đầu nhìn trăng sáng, trầm giọng nói: "Đêm hôm đó..."

"Đêm hôm đó như thế nào?" Tổ Dĩnh bắt đầu lo âu .

Sài Trọng Sâm vỗ vỗ cằm nghĩ ngợi."Lúc đó khoảng mười một giờ đêm ấy mà..."

"Tóm lại là như thế nào?" Tổ Dĩnh nóng nảy.

"Em nói với anh một câu."

"Tôi nói cái gì chứ?"

"Em nói, cầu xin anh..." Anh cúi đầu, nhìn cô, cười quỷ dị.

Tổ Dĩnh hoảng hốt: "Tôi mà nói : van xin anh á?" *hét lên* ~~ đây làtình huống gì chứ? Hứ? Cô đã từng nói : van xin hắn? Có nhầm không vậy?

"Đúng mà." Sài Trọng Sâm dương dương đắc ý.

Tổ Dĩnh ôm đầu suy nghĩ, mau nhớ lại xem. Lễ bái năm vừa rồi cô ở đâunhỉ? Đúng rồi, hôm đó cô nôn lên người một nhà văn, đúng rồi, ngày hômđó uống rượu, đúng rồi! Cô uống say không còn biết gì... Sau đó thì sao?

"Tôi nói : van xin anh cái gì a?" Tổ Dĩnh ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt.

"Ai za, em muốn biết toàn bộ hay sao?" Anh cười.

"Anh mau nói đi!"

Sài Trọng Sâm nhướng mày, có chút khiêu khích, hàm súc ý tứ, cười trì hoãn nói: "Em đã nói, van xin anh, cưới em có được không?"

"Gì?" Tổ Dĩnh cảm giác không thở nổi, đầu choáng váng hoa mắt, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi phát run."Có... Có chuyện này sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy anh nói cái gì?"

"Anh hỏi em là tháng tư tới thì thế nào? Anh nói tháng tư có thể cưới em, em nói xong, còn ép anh thề không được hối hận."

Xong, toàn bộ, không, nhớ, được! Tổ Dĩnh xông tới, chỉ vào mũi anh.

"Vô ích thôi, không lừa được tôi đâu." Cô hung hăng nhìn anh chằm chằm.

Sài Trọng Sâm thản nhiên dùng ánh mắt hết sức thú vị nhìn cô."Không lẽngay cả chuyện sau đó em cũng không nhớ hay sao?" Giọng điệu chậm rãicủa anh như dao sắc cứa vào lòng người.

Sau đó? Trong lòng Tổ Dĩnh rối bời, lý trí trống rỗng, lại vẫn có hơn chuyện gì kinh khủng nữa hay sao? "Sau thì thế nào chứ?"

"Sau đó rất đặc sắc." Khóe môi anh cong lên thành nụ cười đắc ý.

Phựt! Quai túi xách bị Tổ Dĩnh giật mạnh tới mức đứt ra, những mẩu vòngsắt rơi xuống đất, vương vãi xung quanh chân. Nhìn Sài Trọng Sâm đangmỉm cười, Tổ Dĩnh cố gắng nhớ lại chuyện đêm đó —— bọn họ uống rượu, côsay, anh chăm sóc cô, sau đó.. Cố gắng nhớ lại, nhưng đoạn sau hoàn toàn trống rỗng.

Sài Trọng Sâm nhặt túi xách, cầm tay Tổ Dĩnh, kéo côvào nhà."Cứ từ từ nhớ lại, vào nhà đã nào."

Cửa đóng lại, gió đêm phật qua ngọn cây, một vòng sáng lóe lên trong đêm.

~oOo~

"Mùi gì thế nhỉ?" Vừa vào nhà, Tổ Dĩnh đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng.

"Anh hấp tôm hùm." Sài Trọng Sâm dẫn cô đến trước bàn ăn."Nào, chúng vừa ăn vừa nói chuyện." Kéo ghế giúp cô, nhưng cô không ngồi.

Đói quá! Lúc trưa cô không ăn, giờ bụng đói sôi ùng ục, mặt bàn phủ khăn lụa giống cửa hàng Nhật Bản, bên trên có rất nhiều thức ăn. Tôm hùm vẫn đặt trong nồi, phía dưới đèn cồn cháy, tỏa mùi thơm bốn phía, suýt nữaTổ Dĩnh đã đầu hàng, quên mất mục đích tới đây.

"Trước tiên anh hãy nói rõ mọi chuyện, đêm đó đã xảy ra chuyện gì?" TổDĩnh khoanh hai tay trước ngực, liếc Sài Trọng Sâm, bày ra dáng vẻ lạnhlùng, nhưng mùi thơm của tôm hùm hại cô phân tâm, cô lén lút nuốt mộtngụm nước bọt.

Ánh mắt Sài Trọng Sâm đong đầy ý cười, lưu luyến dừng ở trên người cô, đứng dậy cởi đai lưng ki-mô-nô trên người.

"Làm gì vậy?" Tổ Dĩnh giật mình.

Anh tiến về phía trước một bước. "Giúp em nhớ lại chuyện hôm đó." Vừa nói chậm rãi rút đai lưng ki-mô-nô.

"Không cho phép anh cởi quần áo!" Tổ Dĩnh lớn tiếng quát cho anh dừng lại.

Sài Trọng Sâm dừng động tác, đi về phía cô. Ánh mắt của anh khiến cho Tổ Dĩnh cảm giác mình giống như bị cởi hết quần áo.

"Như vậy đi, dùng cách khác vậy." Anh nói.

Không ổn, cảm giác được trong mắt của anh le lói những đốm lửa, Tổ Dĩnh lui về phía sau."Chẳng lẽ... Đêm hôm đó chúng ta..."

"Đúng a, em nhớ được rồi sao?" Sài Trọng Sâm nhìn cô, một bước, hai bước tiến tới gần, cho đến khi lưng cô chạm vào tường. Anh chống tay lêntường, vây chặt cô.

"Không thể nào." Tổ Dĩnh nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Ánh mắt lạnh lẽo của anh biểu lộ vẻ cao thâm khó lường."Em dám khẳngđịnh như vậy?" Ánh đèn phía sau lưng anh, khiến cô không thể nhìn rõ.Anh cúi thấp xuống nhìn cô, mái tóc dài cùng với ki-mô-nô màu lam, vàmùi gỗ đàn hương trên người anh làm Tổ Dĩnh xao xuyến.

"Tổ Dĩnh..." Sài Trọng Sâm thấp giọng, đưa tay vuốt nhẹ má cô, cúi đầu muốn hôn.

Bàn tay nhỏ bé của cô kịp thời che miệng anh, hai mắt mở thật to nhìnchằm chằm."Đừng có linh tinh nhé." Cô cúi người, chuồn ra khỏi vòng tayanh. Cô khẽ hắng giọng, cố bình tĩnh suy nghĩ, dạo bước suy tư."Tôi đãnói van xin anh cưới tôi sao? Thật xin lỗi, tôi không nhớ gì cả. Anh...Ừm..." Tổ Dĩnh quẫn trí nói: "Anh ám chỉ chúng ta đã làm chuyện đó...Xin lỗi, tôi chẳng có chút ấn tượng nào cả. Ngày đó anh đưa tôi về, ngày thứ hai tỉnh lại, trên người tôi vẫn mặc quần áo, nếu thật có cái gì,làm sao có thể còn mặc quần áo chứ? Làm sao có thể một chút ấn tượngcũng không có?" Tổ Dĩnh cảnh cáo: "Sài Trọng Sâm, đừng coi tôi là đứatrẻ ba tuổi có thể tùy tiện mà đùa giỡn."

Sài Trọng Sâm xoa xoa mũi, đứng trước bàn, cầm lấy ly và chaiChampagne."Vậy em cho là tất cả mọi chuyện đều do anh sắp đặt ?" Đưa lyChampagne cho cô, cô từ chối. Anh nhún nhún vai, nhấp một ngụm, đặt lyxuống.

"Như vậy đi, để anh nói cặn kẽ hơn chút nữa."

"Gì?"

Anh cười, tuyên bố: "Em có một vết bớt màu đỏ bên mông phải." Nói xong, vui vẻ thưởng thức khuôn mặt đỏ hồng của Tổ Dĩnh.

"Sao có thể như vậy?" Cô ôm đầu rên rỉ.

"Sự thật là như thế."

Tổ Dĩnh ngồi phịch xuống ghế, hai gò má nóng rực, tay chống trán kêu lên: "Chúng ta? Chúng ta, trời ơi..."

"Em đừng có chưng cái vẻ mặt như đưa đám thế, đêm đó rất vui vẻ mà." Sài Trọng Sâm nhìn vẻ mặt bối rối của Tổ Dĩnh, trong lòng cũng đang cườitrộm. Theo đuổi Tổ Dĩnh đã nhiều năm, lần này nhất định thành công.

"Xong, đời tôi thế là hết rồi." Tổ Dĩnh ôm đầu rên rỉ, như con bướm đã sa vào lưới.

Sài Trọng Sâm ngồi xuống, nhìn cô cười."Có thật là thảm như vậy không?"Chẳng mấy khi có thể thấy cô gái lý trí này bấn loạn đến thế, thậm chíanh còn cảm thấy chiến thắng của mình rất ngọt ngào. Dù sao, anh cũng bị cô cho ăn không ít trái đắng, lần này chỉ là một vết đau thương nho nhỏ thôi mà. Cảm giác vui mừng, tận hưởng thắng lợi trong tầm mắt. SàiTrọng Sâm tràn đầy tự tin, tin tưởng lần này định có thể thuyết phục TổDĩnh, hai người sẽ gặp gỡ, kết thúc cái thời kỳ mập mờ lâu dài này.

Tổ Dĩnh ảo não nhắc đi nhắc lại: "Nhất định là do tôi say quá mà hồ đồ,làm sao anh có thể... Tôi muốn nói là nếu như anh là quân tử, tại saotrong tình huống ấy có thể… có thể … theo…"

"Lên giường?"

"Đúng."

"Anh không còn cách nào khác."

"Anh không còn cách nào khác á? Anh cũng uống say sao? Gì chứ?"

Anh cười nhẹ, giọng điệu có chút đùa cợt hỏi ngược lại nàng: "Anh thíchem, em muốn anh cưới em, anh còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, khi đó emđã ôm chặt lấy anh, anh sao có thể cự tuyệt em cơ chứ ?"

"Nhưng tôi không có chút ấn tượng nào cả!" Tổ Dĩnh trừng mắt nhìn anh,mặc dù anh khí định thần nhàn, cái dáng vẻ vô tâm đó, nhưng mà —— cô vẫn nghi ngờ anh nói dối.

"Tốt thôi, nếu không chúng ta làm tiếp một lần nữa." Anh chế nhạo cô, đôi mắt tràn ngập ý cười.

"Làm cái đầu anh ấy."

Anh cười ha hả."Em cứ từ từ nghĩ, có lẽ em sẽ nhớ ra thôi. Ăn cơm trước đã." Anh xới cơm giúp cô.

Tổ Dĩnh vừa ăn vừa nghĩ, bán tín bán nghi nói: "Bây giờ đầu óc tôi lộnxộn, chờ tâm tĩnh lại, nếu phát hiện anh lừa tôi, thì anh chết chắc." Cô đọc không ít tiểu thuyết trinh thám, trong chuyện này nhất định có ẩntình, đầu óc cô nhanh chóng kích hoạt, bắt đầu cẩn thận thăm dò, tìmkiếm tất cả ấn tượng về đêm đó.

"Sự thật có thể chịu đựng mọi thử thách." Sài Trọng Sâm lười biếng nói.Anh duỗi thẳng hai chân, cánh tay khoanh trước ngực, đoán suy nghĩ củacô.

Nhìn chăm chú Tổ Dĩnh, trong lòng anh suy nghĩ —— lần này tuyệt đốikhông để cô trốn thoát. Mấy năm nay, anh dùng không biết bao nhiêu biệnpháp, anh chắc chắn Tổ Dĩnh không ghét anh, nếu không sẽ không cãi vãvới anh, nhưng mỗi khi anh đề cập muốn hẹn hò với cô, cô lại dùng mọicách từ chối, dựng lên bức tường ngăn cách rõ ràng, khẳng định bọn họchỉ là bạn bè mà thôi.

Bạn bè cái quỷ gì chứ!

Anh liên tục bại dưới tay cô! Mỗi khi cô gặp chuyện buồn đều tìm tớianh, gọi điện thoại cho anh tố khổ, thậm chí là mấy cái chuyện vớ vẩnnhư ô long chuyện cũng năn nỉ anh ra ý kiến, tới hỗ trợ. Có lần, thậmchí vì Tổ Dĩnh, còn cùng với phóng viên đuổi theo tác giả Xa Gia Lệ! Cái cô nàng vô tình này, chỉ coi anh như bạn bè, ngầm chiếm hết tiện nghi, lại không muốn gánh trách nhiệm tình cảm. Cảm xúc của anh lúc nào cũngcăng lên như sợi dây đàn, khát vọng muốn có cô khiến anh muốn nổ tung.

Vì muốn mối quan hệ của họ có thể tiến một bước, Sài Trọng Sâm phải bàymưu. Anh nhẫn nhịn quá lâu, lần này nhất định phải làm rõ tình cảm củaTổ Dĩnh, muốn hiểu xem trong đầu cô có cái gì, muốn cô nhìn nhận cho rõ, bọn họ không thể cứ dây dưa như thế mãi, thời gian rất đáng quý nha!

Tổ Dĩnh đánh giá Sài Trọng Sâm."Nếu như lời của anh là thật, vậy cũngtốt, bây giờ tôi nói, anh hãy nghe cho kỹ ..." Giống như rốt cục cô đãchấp nhận " say rượu loạn tính" là chuyện có thật, Tổ Dĩnh nếm một ngụmChampagne, quyết định lật bài ngửa với Sài Trọng Sâm, không lẩn tránhtình cảm của anh.

Đôi mắt đen láy ấy chăm chú nhìn cô."Em nói đi, anh đang nghe đây."Thắng lợi trong tầm mắt kia, Tổ Dĩnh mau mau vứt bỏ khí giới đầu hàngđi. Trong mắt anh lóe ý cười, chờ giai nhân cho thấy tâm ý.

Tổ Dĩnh hắng giọng, đưa ra kết luận: "Ngày đó tôi uống rượu say, hồ ngôn loạn ngữ, bây giờ tôi giải thích với anh, xin hãy quên chuyện đêm đó."

Sài Trọng Sâm nghe xong, lòng đau như cắt. Cứ như vậy không khí nhất thời xuống đến dưới âm vài độ C.

Sài Trọng Sâm tức giận, cau mày chờ cô nói tiếp. Nhưng, không có , cô đã nói xong . Tổ Dĩnh nhấp một ngụm Champagne, tiếp tục ăn tôm hùm, dángvẻ như đã giải quyết xong vấn đề.

Sài Trọng Sâm nhìn Tổ Dĩnh đường hoàng ăn tôm hùm, giỏi, Tiết Tổ Dĩnh,em giỏi lắm! Anh trăm phương ngàn kế tính toán đã đâm lao phải theo lao, kết quả, cô chỉ nói một câu đơn giản như vậy là giải quyết xong.

Bực mình quá! Mặt mũi Sài Trọng Sâm xám ngoét, cắn răng nói: "Chuyện đêm đó anh không thể nào quên được." Tổ Dĩnh ơi Tổ Dĩnh, lương tâm của embị chó gặm mất rồi sao? Tim em làm bằng sắt à? Việc đã đến nước này còncó thể thờ ơ?

Tổ Dĩnh cắt miếng thịt tôm, chậm rãi thưởng thức."Tùy anh thôi, tôikhông thể gả cho anh được. Tốt nhất là, ngày mai anh tổ chức họp báo,làm sáng tỏ hiểu lầm, để sau này khỏi mất thế diện." Tổ Dĩnh vừa ăn vừanghĩ đối sách, mất bò mới lo làm chuồng vẫn còn không muộn vậy, chỉ cầnhắn phối hợp, không có chuyện gì, không có chuyện gì, rất nhanh sẽ sóngyên biển lặng, thuyền qua được Quỷ Môn Quan. Cô cũng không phải là lầnđầu bước chân vào đời, rất nhiều chuyện nên quên thì cứ quên đi, đâychính là tính cách phóng khoáng của cô. Phát sinh quan hệ thì sao nào?Buộc hắn thề cưới cô thì đã sao? Dù sao khi đó cô uống rượu say kia mà!

Trong mắt Sài Trọng Sâm lóe ra chồng chất tia lửa giận."Lúc ấy, chúng ta nói muốn kết hôn, anh đã thề rồi."

"Anh thề, có ai biết nào, có ai chứng kiến?" Tổ Dĩnh quệt quệt mồm, khen ngợi ~~ ăn thật ngon nha.

"Em."

"Đối với tôi, tôi đã coi như không có gì, anh cũng đừng thật tình, coinhư là một giấc mơ, chuyện đêm đó qua rồi ..., nào, cạn chén!" Hiệp ước đã đạt được, nâng chén ăn mừng.

"Em coi anh như đứa trẻ ba tuổi à?" Tùy tiện hò hét? Đôi tròng mắt đen phảng phất như muốn phóng hỏa.

"Đừng như vậy nữa, điều kiện anh tốt như vậy, thiếu gì các cô gái yêu anh cơ chứ?" Tổ Dĩnh cười khan.

Em thật sự không cần ? Xem ra khuôn mặt tuấn mỹ đó, bởi vì bị nhục, tức giận mà đỏ bừng lên."Anh chỉ muốn em thôi."

Tổ Dĩnh cười, rót Champagne giúp anh. "Tôi không thích hợp với anh!Ngoan, uống một chén nào, chẳng có gì xảy ra cả, được chưa nào?"

"Có câu lời nói lúc say mới là lời thật lòng, em muốn gả cho anh, mới có thể nói như vậy." Cô ấy đã từng xảy ra chuyện gì cơ chứ? Nói bọn họ đãcó quan hệ với nhau mà vẫn có thể thản nhiên như vậy? Anh nản lòng,chẳng lẽ là anh hiểu lầm, Tổ Dĩnh thật sự không có tình cảm với anh sao?

"Anh còn cứ mãi như vậy, ngay cả việc chúng ta trở thành bạn bè cũng làkhông thể, anh muốn như vậy sao?" Tổ Dĩnh chống cằm nhìn anh.

Anh nhíu mày nhìn cô."Cho anh một lý do." Anh không cam tâm!

"Cái gì?"

"Lý do vì sao em cự tuyệt anh. Em vừa rồi cũng nói, điều kiện của anhrất tốt, vậy còn thiếu cái gì? Sao không thể khiến em động tâm?"

"Rất đơn giản." Tổ Dĩnh hạ ly xuống, nhìn anh, thẳng thắn nói: "Đúng là tôi rất thích anh."

"Vậy em còn do dự cái gì?" Không thể nào hiểu nổi!

Tổ Dĩnh ghé sát lại nhìn anh."Nhất định anh sẽ có khiếm khuyết về tâm lý hoặc sinh lý hoặc một bộ phận nào đó, tuyệt đối không thể hoàn mỹ giống như bề ngoài."

"Em nghi ngờ giữa chúng ta có vấn đề gì sao?"

"Tôi nghi ngờ chính đôi mắt của mình."

"Không hiểu." Anh nhíu mày.

Tổ Dĩnh than thở, nhìn vào ly Champagne."Nói cho anh biết cũng khôngsao, hễ là người tôi thích, cuối cùng cũng chứng minh được đó là mộtngười đàn ông thối tha. Không phải là tính cách có thiếu sót thì cũngkiểu gia trưởng, nếu gia cảnh không có vấn đề, thì chắc chắn cá tínhhỏng bét." Cô nản lòng lắc đầu nói: "Tôi không muốn nói đến tình cảm,hoàn toàn thất vọng với tình yêu, hoặc có thể nói rằng, thất vọng vớiánh mắt của chính mình." Cảm giác chết mê chết mệt thật đáng sợ, thóiquen bây giờ của cô là vô tình vô yêu, cuộc sống thoải mái dễ chịu.

"Thì ra là như vậy." Cuối cùng hiểu được thời gian qua cô từ chối khôngchịu làm bạn gái anh, chỉ chấp nhận làm bạn bè bình thường, không phảivì không có cảm giác với anh, mà là sợ giẫm lên vết xe đổ, yêu lầmngười.

Cái này rất dễ giải quyết, nhưng anh rất có thành ý. Sài Trọng Sâm lấychiếc ly trong tay Tổ Dĩnh, đem nó đặt xuống bàn, cầm tay cô, nhìn côchăm chú.

"Tư cách đạo đức của anh không có thiếu sót gì, hứng thú rộng khắp, luôn vui vẻ hưởng thụ cuộc sống, không lạm tình, cũng không có thói xấu, anh bảo đảm, anh không giống với những người mà em từng gặp, chắc chắnkhông làm em thất vọng." Như vậy chưa đủ rõ ràng sao?

"Nói yêu thương ư, cực lắm." Tổ Dĩnh lắc đầu, kiên quyết giữ vững ý kiến của mình.

"Tin anh đi, không khổ chút nào." Sài Trọng Sâm cũng rất kiên định.

"Yêu càng sâu đậm, gánh nặng càng nhiều a." Tổ Dĩnh lắc đầu.

"Ở bên anh, em sẽ cảm thấy thoải mái hơn." Sài Trọng Sâm dụ dỗ .

Tổ Dĩnh lắc đầu lần thứ n."Một khi tôi đã yêu , cũng rất cố chấp, cố chấp sẽ quá quan tâm, quá quan tâm kết quả sẽ rất thảm."

Sài Trọng Sâm dùng tình cảm chân thành, "thôi miên” cô ."Chẳng lẽ một mình cô đơn đến già, sẽ thấy vui sao?"

Rất hay, một người là tác giả một người là biên tập, tài hùng biện cũng không có kém, có qua có lại, bất phân thắng bại.

Tổ Dĩnh thở dài, lòng đang dao động, lời của cha và em trai sắp bị côvứt ra sau gáy . Đồng ý với anh ta? Không được! Chẳng lẽ cô đã quên bàihọc rồi sao ? Từ chối anh ta ư? Nhưng mà cô rất xúc động đó! Dù sao SàiTrọng Sâm đẹp trai kia... Đồng ý không phải là rất tốt sao? Không được,trước kia chịu khổ chưa đủ sao sao? Hay là cự tuyệt nhỉ, nhưng mà...

"Tôi... Tôi..." Xem kìa, tâm tư cô đang mâu thuẫn ! Kết quả cô hoangmang nhìn hắn, rất đẹp trai, mê hoặc, cô không thể tự chủ nữa.

Có hi vọng! Nhìn ra được giai nhân có dấu hiệu dao động, Sài Trọng Sâmtăng lực thuyết phục, nắm chặt hai tay của cô, chứng minh: "Tin tưởnganh đi, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, lần này ánh mắt của em khôngsai đâu."

"Sài Trọng Sâm, tôi..." ánh mắt Tổ Dĩnh lóe lên.

King coong ~~ chết tiệt cái chuông cửa, đúng vào thời điểm quan trọng, lại réo rắt không ngừng!