Thế Tử Xấu Xa

Chương 3: Chương 2.1



Lúc xế trưa, cảnhxuân ấm áp vui vẻ, gió nhẹ đưa, Dung Tri Hạ dẫn theo hai nha hoàn bênngười, đi dạo trong hoa viên hoa xuân nở rộ

Toàn bộ hoa viên lấyhồ sen làm trung tâm, một cây cầu cẩm thạch cong cong vắt ngang qua hồ,liên tiếp hai đầu, nhà thủy tạ, đình các với hoa văn trang trí hoa lệrải ở bốn phía hồ sen, một vài đóa hoa xuân nở xinh đẹp rực rỡ, tô điểmthêm cảnh sắc tươi đẹp cho hoa viên.

Dung Tri Hạ đi lên cầu, mắt nhìn đàn cá chép đang thảnh thơi nghịch nước trong hồ, nhớ tới trước đókhông lâu, ở trong phòng khách Mặc Lan đánh Ngọc Hà trước mặt mọi người, nàng quay đầu hỏi hai nha hoàn đằng sau – “Các ngươi cảm thấy lúc nãyvì sao Thế tử phải đánh Ngọc di nương trước mặt mọi người?”

HiểuTrúc đáp – “Tất nhiên là bởi vì nàng bất kính với tiểu thư, Thế tử mớitrừng phạt nàng.” – Nàng có gương mặt tròn, trên mặt lốm đốm vết tànnhang, trông thành thật phúc hậu.

Cúc Nhi lại nghĩ ngợi nói – “Nô tỳ nghe nói Thế tử cực kỳ sủng ái Ngọc di nương, coi nàng như châu báubảo bối, theo lý, thì không có khả năng chỉ vì Ngọc di nương bất kínhvới tiểu thư mà ra tay đánh nàng.” – Nàng có đôi mắt nhỏ, lông mày nhỏ,khuôn mặt thanh tú, tâm tư tinh tế, biết cách nhìn mặt mà nói chuyện.

Hiểu Trúc lại không cho là đúng – “Dù thế nào thì tiểu thư cũng là Thế tửphi, Ngọc di nương chẳng qua chỉ là tiểu thiếp, nàng ta bất kính vớitiểu thư, Thế tử ra tay trừng trị cũng đâu có gì là không đúng.”

Dung Tri Hạ chống má nói –“Hắn quả thật là không đúng lắm.”

Ngọc Hà thì vẫn là Ngọc Hà đó, Phụng Vương cùng Vương phi cũng không thayđổi. Sau khi nàng trọng sinh, người duy nhất khác chỉ có Mặc Lan, nàngnhíu mi vắt óc suy nghĩ, vẫn nghĩ không ra rốt cuộc là như thế nào.

Cúc Nhi ngẫm nghĩ nói – “Tiểu thư đừng lo lắng, ít nhất trước mắt, xem raThế tử rất bảo vệ tiểu thư” – Nàng cảm thấy người bất thường không chỉcó Thế tử, tiểu thư nhà mình cũng thế.

Hai năm trước, kể từ saukhi tiểu thư bị thương, luôn sợ hãi cúi mặt, không muốn người nào thấyvết sẹo trên mặt nàng, nhưng hiện nay nàng không hề tự ti hối tiếc vìvết sẹo trên mặt, có thể thản nhiên nghênh đón ánh mắt người ngoài. Thậm chí lúc nãy trong phòng khách, đối mặt với sự châm chọc của Vương phi,còn có thể trưng ra vẻ mặt uất ức đáng thương mà phản bác Vương phi.

Nàng luôn luôn cẩn thận, lại hầu hạ tiểu thư nhiều năm, sẽ không thể khôngnhìn ra kia đều là chủ tử nhà mình giả bộ. Nàng mặc dù không rõ nguyênnhân gì khiến tiểu thư thay đổi như vậy, nhưng so với lúc chủ tử trầmmặc tự ti trước kia, nàng càng thích sự thay đổi như vậy.

DungTri Hạ thầm nghĩ, hắn tốt với nàng, nàng mới cảm thấy không bình thường. Kiếp trước Mặc Lan chưa bao giờ đối xử tử tế với nàng, chứ đừng nói làvì nàng mà trừng phạt Ngọc di nương.

Khi mấy người đang nóichuyện, một người chậm rãi đi tới từ đầu kia của cây cầu. Thân hình hắnhơi gầy, khuôn mặt tuấn nhã có chút tái nhợt. Nhìn thấy Dung Tri Hạ ,hắn mỉm cười gật đầu, lễ độ hỏi thăm – “Muội có phải là Thế tử phi màLan đệ mới cưới không?”

Trong kinh thành mọi người đều biết, congái của Vệ quốc Đại tướng quân ngoài ý muốn bị thương, dẫn đến bị hủydung, hơn nữa vết sẹo của nàng thực bắt mắt, không khó đoán ra thân phận của nàng.

“Đúng vậy” – Dung Tri Hạ biết hắn là Mặc Dục, huynhtrưởng khác mẹ của Mặc Lan, bởi vì thân thể hư yếu, ít khi rời khỏiVương phủ, người ngoài đã từng gặp hắn cũng không nhiều. Hắn đứng cáchnàng không xa, nhìn hình ảnh phản chiếu của sắc trời bóng mây trongnước, dịu dàng nói – “Đến mùa xuân trăm hoa đua nở thì hoa viên này làđẹp nhất, đáng tiếc, người có thể tĩnh tâm thưởng thức cảnh đẹp cũngkhông nhiều.”

Kiếp trước, nàng chỉ gặp hắn vài lần, không thânquen với hắn cho lắm. Lúc này nghe lời nói của hắn như là có ám chỉ gìđó, đang muốn mở miệng hỏi thì có một giọng nói trầm thấp từ phía sautruyền đến – “Đại khái chỉ có người không tranh sự đời như đại ca, mớicó thể có nhã hứng thưởng thức cảnh đẹp ở hoa viên này.”

Dung Tri Hạ quay đầu lại, chỉ thấy Mặc Lan đi đến phía mình, dừng lại bên cạnh nàng.

Trên gương mặt tuấn nhã của Mặc Dục lộ ra nụ cười bất đắc dĩ – “Vi huynhkhông tranh sự đời cũng là do bất đắc dĩ, ta đây thân thể suy nhược từnhỏ, chỉ có thể yên lặng tĩnh dưỡng, mong được sống lâu vài năm.”

“Thân thể đại ca không phải là đang từ từ tốt lên sao? Đệ tin tưởng nhất định có thể sống lâu trăm tuổi” – Đối mặt với huynh trưởng, mặt mày Mặc Lancũng toát ra vài phần ôn hòa.

“Bản thân ta không cầu sống lâutrăm tuổi, chỉ mong có thể ở cùng với các ngươi vài năm là tốt rồi” –Mặc Dục nhìn hai người một chút, tiếp theo cười nói – “Ban đầu vi huynhcòn có chút lo lắng, nhưng mà bây giờ xem ra ngươi cùng đệ muội sốngchung rất tốt, ta cũng an tâm.”

Mặc Dục chưa nói rõ ràng, nhưngtrong lòng Mặc Lan lại hiểu rõ. Lúc trước nhận được thánh chỉ tứ hôn,hắn tức giận, toàn bộ Vương phủ đều biết, tất nhiên Mặc Dục cũng biếtviệc này, còn khuyên giải hắn vài câu.

Mẫu thân mất sớm, kế mẫuTrần thị không dám làm khó hắn công khai, nhưng ngấm ngầm ở đằng saungáng chân hắn cũng không ít, ước gì hắn yêu sớm (?) nguyên văn là ướcgì hắn tảo yêu ), để con trai dễ dạy bảo của nàng có thể thay thế được vị trí Thế tửcủa hắn. May mắn vị huynh trưởng lớn hơn hắn ba tuổi này luôn luôn quantâm chiếu cố hết sức đến hắn, bởi vậy tình cảm của hai người rất thânthiết.

“Đại ca yên tâm đi, có thể lấy được nàng là phúc của đệ,đệ sẽ đối xử với nàng thật tốt.” - Mặc Lan nhìn sang Dung Tri Hạ, trongmắt lộ vẻ nhu hòa.

Mặc Dục không xem nhẹ ánh mắt hắn nhìn DungTri Hạ, mỉm cười mời nói – “Nơi này cách viện của ta không xa, chi bằngtới chỗ ta uống ly trà đi.”

Mặc Lan nhìn về phía Dung Tri Hạ,trưng cầu ý của nàng – “Tri Hạ, viện của đại ca hết sức thanh u lịch sựtao nhã, chúng ta tới ngồi một chút được không?”

Nàng liếc mắt nhìn hắn, lại liếc về phía Mặc Dục đang mỉm cười nhìn nàng, hơi do dự mới gật đầu – “Vâng.”

Mặc Dục ở viện cách hoa viên không xa, mấy người rất nhanh đã tới nơi, vườn hoa xuân nở rộ trước phòng, rực rỡ như gấm.

Mặc Dục thấy nàng dừng chân thưởng thức vườn hoa xuân, cười nói – “Ta bình thường không có việc gì làm sẽ trồng hoa làm cỏ.”

“Những cây hoa này đều là ở viện của đại ca sao?” – Dung Tri Hạ hỏi.

Chẳng biết tại sao từ lúc gặp hắn ở cây cầu, nàng luôn luôn có cảm giác không thể hiểu được, nàng không thể hình dung cụ thể đó là cảm giác gì, chỉmơ hồ cảm thấy hình như mình đã quên đi chuyện gì đó.

Hắn mỉm cười gật đầu, dẫn bọn họ đi vào trong phòng, phân phó tỳ nữ pha trà. Không lâu sau, tỳ nữ dâng lên trà nóng.

Mặc Dục ân cần tiếp đón hai người – “Tới đây nếm thử, đây là trà vân thủy,thanh mát ngọt lành, có hương cam, Lan đệ rất thích loại trà này.”

Dung Tri Hạ uống một ngụm, trà thấm hương cam, mùi vị cực kỳ thơm mát tinh khiết, nàng gật đầu khen – “Quả nhiên là trà ngon.”

Mặc Lan cười nói – “Nếu nàng thích, để ta sai người mang cho nàng một ít.”

Mặc Dục mỉm cười tiếp lời –“Trà của ta ở chỗ này đều là Lan đệ sai ngườiđưa tới, nếu không có Lan đệ săn sóc, những ngày ta ở trong Vương phủ,không thể nào nhàn nhã thư thái như vậy.”

Nghe vậy, Dung Tri Hạhơi sửng sốt, tiếp đó nhớ tới Mặc Dục tuy là con trưởng nhưng cũng làthứ xuất, nghe nói sau khi Trần thị lên làm Vương phi, không buông thacho mẹ hắn, lấy cớ đưa nàng vào chùa, từ đó đến nay cũng không quan tâmhỏi han đến Mặc Dục.

Mười mấy năm trước, kể từ sau khi Phụngvương gặp chuyện bị thương, rất ít khi xen vào việc của Vương phủ, việclớn nhỏ trong phủ có quá nửa là do Trần thị làm chủ, chỉ cần không gâyra việc gì to tát, ông cũng sẽ không can thiệp vào những việc mà Trầnthị làm. Đối với đứa con trưởng thân thể hư yếu này, ông cũng không coitrọng.

Có thể thấy được, những ngày tháng trước kia của Mặc Dục ở Vương phủ không dễ chịu, tình huống này vẫn kéo dài đến tận bốn nămtrước, khi Mặc Lan được tân hoàng đế vừa mới đăng cơ không lâu coitrọng, đề bạt hắn làm Ngự Sử đại nhân.Sau khi lời nói của hắn ở trongVương phủ có trọng lượng, hắn mới bắt đầu chiếu cố nhiều đến vị thứ xuất huynh trưởng này.

Ba huynh đệ Mặc gia, Mặc Lan cùng Mặc Dục vôcùng thân thiết, nhưng lại có hiềm khích với đệ đệ Mặc Thụy, âm thầm lục đục với nhau rất nhiều chuyện, thậm chí có người ngầm truyền đạt, MặcThụy vẫn muốn trừ bỏ Mặc Lan. Bởi vì chỉ cần Mặc Lan vừa chết, con traitrưởng sẽ chỉ còn lại mình hắn, vị trí Thế tử trừ hắn ra không còn cóthể của ai khác.

“Có đệ ở đây, không ai có thể bức bách đại cađược, nếu đại ca muốn đón Phong di nương về, đệ cũng có thể làm chủ.” –Mặc Lan nói.

Khi còn nhỏ, sau khi mẹ hắn mất, may mắn có đại cathường xuyên quan tâm đến hắn, hắn mới có thể vượt qua những ngày thángbất lực không nơi nương tựa. Hiện nay, hắn đã có năng lực, ở trong phủcũng bồi dưỡng một đám thủ hạ tâm phúc làm việc cho mình, hiển nhiên cóthể chống lại Trần thị.

“Lần trước ta đi thăm nương, nàng đã quen với những ngày tháng thanh tịnh ở chùa chiền, không định quay về, nhưng mà vẫn đa tạ tâm ý của Lan đệ.” – Mặc Dục mỉm cười, cảm kích nói.

“Đại ca không cần khách khí như thế, sau này có chuyện gì cứ việc nói vớiđệ.” – Nói xong Mặc Lan nhìn về phía Dung Tri Hạ - “Đại ca thân thểkhông khỏe, chúng ta không nên quấy rầy huynh ấy lâu, nàng vừa gả vàođây, chi bằng ta mang nàng đi dạo chung quanh một chút, để sớm quenthuộc Vương phủ.”

Thấy hắn có ý tốt, Dung Tri Hạ không suy nghĩlâu lắm liền gật đầu đáp ứng, nàng muốn thừa dịp này biết rõ ràng, hắntiếp cận nàng đến tột cùng là có mục đích gì.

Dọc theo đường đi,Mặc Lan vô cùng ân cần giới thiệu cho nàng phong cảnh cùng các việntrong vương phủ, những thứ khác cũng không nhiều lời.

Đêm đó, hắn vẫn ngủ trong hỉ phòng, vốn là hắn định cùng nàng nói chuyện một lát,nhưng lại bị một câu nói mệt nhọc của nàng xua đuổi.

Dung Tri Hạquấn chặt chăn, lui ở góc giường, không muốn lại gần hắn, nàng lấy lý do sợ lạnh, sai người mang tới nhiều chăn đệm hơn, bởi vậy mà mỗi ngườiđắp một cái chăn gấm

Nàng đưa lưng về phía hắn, tâm tư cuồn cuộn, khó có thể ngủ ngon.

Kiếp trước khi nàng bị Hoàng thượng tứ hôn cho hắn, nàng mang nỗi lo sợ bấtan gả đến Phụng vương phủ, mặc dù tự ti với dung mạo bị hủy, nhưng vẫnôm một tia mong đợi với trượng phu mới cưới của mình, hy vọng có thểđược hắn yêu thương. Nhưng những gì nàng nhận được cũng chỉ là sự thờ ơ, coi thường của hắn, và mặc kệ nàng bị người ta nhục nhã.

Tựa như khi Vương phủ tế tổ, hắn biết rõ Ngọc Hà cố ý không cho người báo vớinàng thời gian tế tổ, hại nàng vắng mặt, bởi vậy mà bị phạt quỳ gối tựkiểm điểm trong từ đường một ngày đêm, nhưng một câu hắn cũng không hỏihan. Nàng bị đói suốt một ngày một đêm, quỳ đến mức đầu gối sưng đỏ.