Thế Tử Xấu Xa

Chương 17: Chương 9.1



Ngay đêm đó, Mặc Lanđúng hẹn một thân một mình đi tới chùa Phổ Đà, trong chùa tối đen nhưmực, không nhìn thấy nửa bóng người, lqđ chiếc đèn lồng hồng sa mà hắnxách theo là ánh sáng duy nhất xung quanh người.

Trong đêm tối, chùa Phổ Đà dường như có một con ác quỷ đang ẩn núp và có thể lao ra cắn người bất cứ lúc nào.

Chờ một lát vẫn không thấy có động tĩnh gì, Mặc Lan liền lên tiếng gọi –“Mặc Lan đã một mình đến đây như ước hẹn, các hạ vẫn không hiện thân gặp mặt sao?”

Lát sau, phụ nhân mập mạp đi ra từ phía sau cây trụ xà nhà,salemsmalldđlqđ Mặc Lan nhìn bà ta cảm thấy hơi quen, sau khi ngẫmnghĩ cuối cùng cũng nhận ra thân phận của đối phương – “Ngươi là bà vúđã từng chăm sóc đại ca năm đó?”

Năm đó, mẫu thân Mặc Dục bị Trần thị đưa ra khỏi Vương phủ, Tú đại nương cũng đi theo. Trông bà vẫn mậpmạp trung hậu giống như khi ấy, không thay đổi nhiều lắm.

“Không ngờ Thế tử vẫn nhớ rõ nô tỳ.” – Tú đại nương ha hả cười.

“Thế tử phi đâu?” – Thấy bà ta chỉ ra ngoài một mình, Mặc Lan trầm giọng chất vấn.

Trong lòng hắn chợt suy nghĩ, Tú đại nương bắt cóc Dung Tri Hạ,lqđ chắc là vì chuyện hắn giam lỏng huynh trưởng, có lẽ bà ta muốn lấy Dung Tri Hạ rađể uy hiếp hắn thả huynh trưởng.

Tú đại nương lấy ra một cái dâythừng – “Nếu Thế tử muốn gặp Thế tử phi, thỉnh bó tay chịu trói, nô tỳsẽ đưa Thế tử đi gặp Thế tử phi.”

“Vì Mặc Dục mà ngươi bắt cócThế tử phi sao? Ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi thả nàng, ta cũng sẽthả đại ca.” – Mặc Lan bàn luận điều kiện với bà ta.

Tú đại nương lắc đầu cảnh cáo – “Nếu Thế tử không bó tay chịu trói, sau này sẽ không còn được gặp lại Thế tử phi nữa. Nhưng mà,salemsmalldđlqđ nếu Thế tử sợ chết, không để ý đến an nguy của Thế tử phi, có thể quay đầu rời đi."

Sắc mặt Mặc Lan trầm xuống, cân nhắc xem có nên trực tiếp bắt giữ Tú đại nương, ép hỏi bà ta tung tích Dung Tri Hạ.

Dường như biết được suy nghĩ trong lòng hắn, ngay sau đó, Tú đại nương nói –“Thế tử cũng có thể bắt giữ nô tỳ, nhưng nếu lqđ ngài thật sự làm thế,chắc chắn Thế tử phi sẽ mất mạng, bởi vì tiện mạng này của nô tỳ khôngthể nào bù lại được mạng của Thế tử phi, mong rằng Thế tử sẽ suy nghĩcho kỹ.”

“Ngươi có kẻ đồng lõa đúng không, vì sao không thấy ramặt?” – Hắn tin chắc rằng chuyện này không thể nào do một mình Tú đạinương gây nên. Hắn muốn biết đến tột cùng là kẻ nào đứng phía sau làmchủ.

Tú đại nương cũng không trả lời, chỉ nhắc lại một lần nữa –“Thế tử không cần gấp gáp, chỉ cần Thế tử đồng ý nghe theo, nô tỳ sẽ đưa Thế tử đến gặp người cần gặp. Nhưng nếu Thế tử không muốn, vậy xin mờitrở về, nô tỳ nhất định sẽ không ngăn cản.”

Vì để cứu Dung Tri Hạ được thuận lợi, Mặc Lan không thể không thỏa hiệp – “Ném dây thừng lại đây.”

Đợi sau khi hắn lấy dây thừng tự trói mấy vòng trên người,salemsmalldđlqđTú đại nương mới đi tới, cầm dây trói chặt lại, ngay sau đó bất ngờ lấykhăn tay che miệng và mũi hắn, khiến hắn hôn mê.

“Mặc Lan, Mặc Lan…..”

Mơ hồ nghe thấy dường như có người gọi tên mình, Mặc Lan chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê.

“Thật tốt quá, cuối cùng chàng cũng tỉnh.” – Thấy hắn tỉnh lại, Dung Tri Hạ nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hắn men theo thanh âm nhìn về phía bên trái, lqđ vừa thấy nàng, sắc mặt vui mừng – “Tri Hạ, nàng không sao chứ.”

“À, coi như tạm thời không sao.” – Nàng cười khổ nói – “Đúng rồi, sao chàng cũng bị bắt tới đây?”

Thấy nàng khỏe mạnh, Mặc Lan thoáng an tâm, nghe thấy nàng hỏi, mới nhớ tớitình huống lúc trước, ngước mắt nhìn lên, lúc này mới phát giác tìnhcảnh hiện giờ của bọn họ thật sự không được tốt lắm.salemsmalldđlqđ Bọnhọ bị giam trong một thạch thất, bị trói riêng ở một cây cột gỗ, khôngthể động đậy.

“Tú đại nương bắt nàng để uy hiếp ta.” – Hắn nói.

“Tú đại nương là ai?” – Dung Tri Hạ thắc mắc.

“Đó là bà vú trước kia đã chăm sóc đại ca.”

“Bà ấy bắt ta để uy hiếp chàng, vậy mà chàng cũng bó tay chịu trói như vậysao?” – Chẳng lẽ hắn không nhận ra đây là một cái bẫy?

“Nếu ta không bó tay chịu trói, bọn họ sẽ giết nàng.”

Dung Tri Hạ kinh ngạc nhìn hắn rất lâu mà không nói nên lời. Nàng không ngờhắn sẽ vì nàng mà hoàn toàn không để ý đến an lqđ nguy của bản thân, tựmình lao vào nguy hiểm, bỗng nhiên trái tim nàng cảm thấy ấm áp.

Hắn ôn nhu trấn an – “Nàng đừng lo lắng, trước khi ta tới chùa Phổ Đà đã an bài, bí mật sai một nhóm thủ hạ canh giữ ở bên ngoài hai mươi dặm. Nếusau một lúc lâu mà không thấy ta trở về, bọn họ sẽ vào trong chùa Phổ Đà tìm ta. Ta tin chắc không lâu nữa bọn họ sẽ tìm được manh mối, cứuchúng ta ra ngoài.” –salemsmalldđlqđ Hắn âm thầm đào tạo một nhóm thủ hạ tâm phúc, chỉ nghe sự điều khiển của một mình hắn, không chịu sự quảnlý của Phụng Vương phủ, vì vậy cũng sẽ không kinh động đến người trongVương phủ.

Dung Tri Hạ nén xuống sự cảm động trong lòng, ngẫmnghĩ rồi nói – “Tú đại nương là bà vú của đại ca, chẳng lẽ bà ta muốndựa vào chuyện này để yêu cầu chàng thả đại ca?”

“Vốn dĩ ta cũngnghĩ như vậy, nhưng nếu thật sự lqđ bà ta chỉ muốn ta thả người, cũng sẽ không trói cả hai chúng ta ở chỗ này, rõ ràng là có mục đích khác.”

“Không hổ là Thế tử, quả thật là thông minh.” – Đột nhiên cửa thạch thất được mở ra, một phụ nhân đi vào.

“Nhưng mà sợ rằng Thế tử phải uổng phí tâm cơ rồi, những thủ hạ kia sẽ khôngtới cứu ngươi được đâu,salemsmalldđlqđ bởi vì bọn họ tra được đầu mốiđưa bọn họ tới một nơi cách nơi này rất xa, là chỗ của Trần Vân.” – Trần Vân là khuê danh của Vương phi Trần thị.

Vừa trông thấy ngườiđến, Mặc Lan lập tức nhíu mày lqđ – “Phong di nương.” – Suy nghĩ chợtlóe, bỗng chốc hắn đã hiểu ra kẻ đứng phía sau làm chủ chắc chắn là bàta.

Dung Tri Hạ nhìn thấy bà, cũng kinh ngạc không thua gì MặcLan, những hình ảnh trước khi hôn mê hiện lên trong đầu, nhất thời trởnên rõ nét.

“Đã lâu không gặp.” – Phong di nương nhìn hắn, hơi mất tự nhiên cười.

Bà đã sớm qua Ngọc Hà mà biết được,salemsmalldđlqđ Mặc Lan là một người có ân tất báo, hơn nữa càng ngày càng cưng chiều yêu thương Dung Tri Hạ,nên bà mới bắt Dung Tri Hạ để uy hiếp hắn. Quả nhiên đúng như bà dựđoán, hắn đã đích thân đến.

“Thì ra bà và đại ca nội ứng ngoạihợp, lqđ âm thầm bày mưu tất cả mọi chuyện.” – Trong lòng Mặc Lan thấtkinh, bà muốn dùng việc này để bỏ đi mầm tai họa, giá họa cho Trần thị,nếu thật sự là như thế, chỉ e rằng tính mạng của hắn và Dung Tri Hạ khóđược bảo toàn.

Phong di nương xua tay nói – “Không, ngươi nghĩ oan cho Dục nhi rồi, tất cả những chuyện ta làm nó đều không biết.”

“Vậy bà phí hết tâm tư an bài Ngọc Hà tiếp cận ta,salemsmalldđlqđ muốn mượncơ hội để diệt trừ ta, không phải là để giúp Mặc Dục đoạt hết tất cả của ta hay sao?” – Hắn chất vấn.

“Không sai, ta làm tất cả nhữngchuyện này đều là vì Dục nhi, nhưng mà nó không biết gì hết. Nó chưa bao giờ muốn tranh đoạt thứ gì với ngươi.” – Nói đến đây, sắc mặt Phong dinương đột biến, vẻ mặt oán hận – “Trong thiên hạ có người làm mẹ nàokhông muốn mang những điều tốt nhất đến cho con mình? Nhưng chỉ vì nó là con của vợ lẽ, hơn nữa từ nhỏ thân thể yếu đuối nhiều bệnh, mà khắp nơi đều bị người khác coi thường, ngay cả phụ vương nó cũng không xem trọng nó. Ngươi có biết người làm mẹ như ta nhìn thấy mà đau lòng biết baonhiều không? Nó là tâm can bảo bối của ta, ta không cho phép có bất cứkẻ nào khinh thường ngạo mạn với nó. Đáng hận hơn, con tiện nhân TrầnVân kia, sau khi được nâng lên làm Vương phi,salemsmalldđlqđ đã đuổi tara khỏi Vương phủ, bắt ta vào trong chùa ở, khiến ta bất đắc dĩ phải rời xa nhi tử.”

“Một khi đã như vậy, người bà nên báo lqđ thù làVương phi, chứ không phải ta.” – Bà ta đã hoàn toàn tìm sai đối tượng để báo thù.

“Ta hận nàng, cũng hận ngươi, chỉ vì ngươi là con traitrưởng mà đương nhiên trở thành Thế tử. Bàn về tài hoa, Dục nhi của tatuyệt đối không thua kém gì ngươi. Nó đầy một bụng kinh luân, nhưng lạibị vùi dập.”

Đến lúc này, Mặc Lan đã hoàn toàn sáng tỏ, kiếptrước sở dĩ hắn phải nhận kết cục như vậy, tất cả đều là do bà ta đứngphía sau làm chủ. Thậm chí hắn cũng đã tưởng tượng được, sau khi hắn bịNgọc Hà giết chết, nàng ta chắc chắn đã đổ việc này lên đầu mẹ con MặcThụy, khiến mẹ con Mặc Thụy có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa,cuối cùng lòng phụ vương nguội lạnh,salemsmalldđlqđ bất đắc dĩ chỉ cóthể truyền vương vị cho thứ xuất là Mặc Dục.

“Bà bắt cóc ta vàThế tử phi, rốt cuộc là muốn làm gì?” – Mặc Lan không muốn nói lời vônghĩa với bà ta nữa, hỏi một cách gọn gàng dứt khoát.

“Ta muốn ngươi tự tay viết một bức thư, lệnh cho tất cả những kẻ đang trông chừng Mặc Dục rời đi.”

“Còn gì nữa không?”

“Tạm thời chỉ như thế đã.” – Những việc khác, đợi sau khi nhi tử thoát rangoài, bà sẽ an bài sau, sau này tất cả những thứ của Phụng Vương phủ sẽ là của bà và nhi tử.

Ngẫm nghĩ một lúc, Mặc Lan quyết định đápứng – “Được, bà thả ta ra, ta sẽ viết.” – Hắn biết, bà ta tạm thời sẽkhông giết hắn,salemsmalldđlqđ trước mắt phải giữ được tính mạng củaDung Tri Hạ và hắn, mới có thể tùy thời tìm cách thoát thân.

Túđại nương dẫn đến hai gã tùy tùng thả Mặc Lan ra, nhưng vẫn trói chặthắn, chỉ thả tay phải của hắn, để hắn có thể cầm bút viết chữ.

Hắn viết nội dung gì đều do Phong di nương đọc, đợi sau khi viết xong, Mặc Lan lại bị trói chặt vào cột gỗ.

Phong di nương cầm lên bức thư hắn tự tay viết, lqđ xác nhận một chữ cũngkhông thiếu, hài lòng gật đầu, cất thư vào trong tay áo.

Trước khi bà ta chuẩn bị rời đi, Mặc Lan đột nhiên hỏi – “Năm đó, chẳng lẽ cũng chính bà đã dụ ta vào hầm băng sao?”

Phong di nương lắc đầu – “Không phải ta, là do Trần Vân âm thầm sai ngườilàm, vì nàng muốn để cho con trai nàng trở thành Thế tử, đương nhiên làtrăm phương ngàn kế muốn diệt trừ ngươi.”

Lần đó, người đi theohầu Mặc Lan tới nhà ngoại tổ phụ của hắn,salemsmalldđlqđ chính là tâmphúc mà bà tín nhiệm nhất, nên bà mới có thể biết được chuyện này.

Trả lời xong, Phong di nương cũng không ở lại lâu hơn, xoay người rời đi,Tú đại nương cũng thu hồi giấy bút, rồi ra khỏi thạch thất cùng hai gãtùy tùng, cửa đá lại một lần nữa bị đóng lại.

Đợi sau khi bọn họđi, Dung Tri Hạ mới từ trong ký ức của kiếp trước mà hoảng hốt phục hồilại tinh thần – “Ta nghĩ ta đã nhớ ra lqđ kiếp trước mình chết như thếnào.”

Mặc Lan có chút kinh ngạc vì nàng sẽ nhớ ra chuyện đó vào lúc này, nên vội vàng hỏi – “Là kẻ nào đã giết nàng?”

“Khi ấy, trong lúc vô tình,salemsmalldđlqđ ta bắt gặp Hiểu Trúc đang lén lút nói chuyện với Tú đại nương, Tú đại nương muốn Hiểu Trúc tìm cơ hội đểgiết ta.”

Lúc đó, trong vườn hoa đào ở hậu viện tĩnh lặng của Vương phủ, Tú đại nương đã uy hiếp Hiểu Trúc như vậy---- -----

“Năm đó ngươi đã có lá gan lén lút động tay động chân với ngựa của nàng, hại nàng bị ngã, lần này còn sợ cái gì? Ngươi trộn thuốc độc lqđ này vàotrong thức ăn của nàng, ta bảo đảm trước khi chết nàng sẽ không quá mứcthống khổ.”

“Không, ta đã hại tiểu thư một lần, không thể hạinàng lần thứ hai,salemsmalldđlqđ giờ tiểu thư đã thành ra như vậy, cầuxin ngươi hãy tha cho nàng ấy một mạng.”

“Nếu như ngươi không hạ thủ, những chuyện năm đó mà ngươi làm sẽ bị vạch trần, thì ngươi hãy tự lo liệu đi.”

“Không được, chuyện này không thể để cho tiểu thư biết.”

“Vậy ngươi làm hay không làm?” – Tú đại nương cầm gói thuốc lqđ độc trên tay, chờ nàng ta lựa chọn.

Đấu tranh giây lát, tay Hiểu Trúc run run nhận lấy gói thuốc độc kia.

“Vậy mới tốt nha.” – Trên gương mặt mập mạp của Tú đại nương lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Lúc ấy, nghe nàng ta nói, Dung Tri Hạ kinh sợ đến mức lùi lại một bướcchân, không cẩn thận đạp trúng lá khô trên mặt đất, phát ra tiếngđộng,salemsmalldđlqđ làm kinh động đến hai người kia.

“Là kẻnào?” – Tú đại nương bước nhanh tới, Dung Tri Hạ cũng không kịp chạytrốn, đã bị bà ta kéo ra khỏi phía sau gốc cây – “Thì ra là ngươi.”

“Tiểu thư.” – Hiểu Trúc cự kỳ hoảng sợ - “Sao người lại ở đây?”

“Hiểu Trúc, ta luôn đối xử tốt với ngươi, tại sao ngươi lại muốn hại ta?” – Dung Tri Hạ tức giận chất vấn.

“Nàng đã nghe được câu chuyện vừa rồi của chúng ta,lqđ lần này dù ngươi không muốn cũng phải động thủ.” – Tú đại nương nháy mắt ra hiệu cho HiểuTrúc, lệnh cho nàng ta giết nàng.

“Ta, ta…….Ta không xuống tay được.” – Hiểu Trúc thống khổ lắc đầu.

Đúng lúc này, một giọng nam hơi khàn đục vang lên sau lưng Dung Tri Hạ --- ----

“Đừng nói nhiều nữa, nếu nàng đã phát hiện ra, thì phải diệt trừ nàng sớm một chút, để tránh gây ra phiền toái.”

Nghe vậy, Dung Tri Hạ quay đầu,salemsmalldđlqđ trông thấy một người đàn ôngchừng hơn bốn mươi tuổi, và một phụ nhân vẫn còn bộ dáng thùy mị thướttha, chính là mẫu thân Mặc Dục – Phong di nương.

Bộ dáng của MặcDục giống Phong di nương tới năm, sáu phần, vì vậy mà sau khi nàng sốnglại gặp mặt Mặc Dục lần đầu, mới có thể theo lqđ bản năng mơ hồ cảm thấy chính mình đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.

Nam tử vừalên tiếng đứng bên cạnh Phong di nương, đúng lúc Phong di nương che đikhuôn mặt hắn, nàng còn chưa nhìn rõ gương mặt hắn, sau gáy đã cảm thấyđau nhức, ngay sau đó mất đi ý thức.

Bây giờ nhớ lại, người ratay sát hại nàng cũng chính là tên nam tử kia,salemsmalldđlqđ hơn nữa,Dung Tri Hạ cảm thấy hình như nàng đã nghe qua giọng nói của tên nam tửđó.

Nghe nàng kể xong những chuyện đã xảy ra, sắc mặt Mặc Lan lộvẻ giận dữ - “Hóa ra là Hiểu Trúc đã bán đứng nàng, như vậy lqđ nàng bịbắt cóc tới đây, cũng là do nàng ta gây nên? Làm xong chuyện như vậy, mà nàng ta vẫn còn dám ra vẻ vô tội trở về Vương phủ báo tin cho ta!”

Nghĩ đến vết thương trên mặt nàng, còn có tình cảnh của bọn họ lúc này, tấtcả đều là do Hiểu Trúc làm hại, hắn vừa đau lòng vì nàng, vừa cảm thấycăm phẫn Hiểu Trúc.

Dung Tri Hạ áy náy nói – “Thật xin lỗi, tạita tin lầm Hiểu Trúc mà khiến chàng bị liên lụy.” - Nếu không phải vìnàng, hắn cũng sẽ không bị bắt tới đây.

Hắn lắc đầu không ngừng,nói – “Không phải lỗi do nàng,salemsmalldđlqđ Phong di nương bắt cócnàng, thậm chí năm đó mua chuộc Hiểu Trúc hãm hại nàng, toàn bộ là bởivì ta, là ta đã liên lụy nàng mới đúng.”

Nàng cười khổ nói – “Chúng ta cũng đừng tự trách nữa,lqđ trước tiên quan trọng là phải nghĩ biện pháp thoát khỏi đây”

“Đúng vậy.” – Nếu đúng như những gì Phong di nương nói, thủ hạ của hắn bị dụđến nơi ở của Trần thị, thì bọn họ phải tự nghĩ biện pháp chạy thoát.

Mặc Lan giãy giụa một lúc lâu, nhưng dây thừng trói trên người hắn rấtchắc, hắn không thể nào vùng ra được. Hắn ngước mắt quan sát thạch thấtnày, ngoại trừ trên kỷ án lúc nãy hắn viết thư có một ngọn đèn dầu,những nơi khác đều không có vật phẩm dư thừa.salemsmalldđlqđ Đột nhiênDung Tri Hạ kêu lên – “Ta nhớ ra rồi.”

“Nàng nghĩ được gì?” Hắn không hiểu nhìn nàng.

“Thanh âm của nam tử kia, hắn chính là Trương tổng quản của Vương phủ.”

“Trương Tùng? Hóa ra hắn là người của Phong di nương?” – Mặc Lan vừa nghe khónén được giật mình, sau khi nghĩ thông suốt cũng không cảm lqđ thấy kinh ngạc nữa, dù sao Trương Tùng chính là người quen thuộc những chuyện lớn nhỏ trong Vương phủ nhất, có hắn để dựa vào, khó trách Phong di nươngdám cả gan làm loạn như vậy.

Hơn nữa, bà ta muốn hắn tự tay viếtthư là bởi vì những kẻ đang trông chừng Mặc Dục đều là thủ hạ của hắn,không có mệnh lệnh của hắn,salemsmalldđlqđ bọn họ sẽ không để cho MặcDục rời khỏi viện một bước.

Đến lúc đó, bà chỉ cần âm thầm saingười, đưa bức thư hắn tự mình viết cho thủ hạ của hắn đọc, bọn họ sẽlàm theo mệnh lệnh đã viết trong thư mà rút lui.

Chuyện hắn giamlỏng Mặc Dục vẫn chưa đề cập với phụ vương, mặc dù Trương Tùng không hỏi nhiều, nhưng chắc chắn cũng đã biết chuyện,lqđ vả lại vì hắn muốn Phong di nương tránh khỏi bị nghi ngờ, nhất định sẽ không bẩm báo với phụvương, vì vậy cũng sẽ không có người tra hỏi. Cuối cùng tất cả đầu mốisẽ dẫn đến Trần thị, không ai hoài nghi Phong di nương.

Tung tích của hắn không rõ, Mặc Thụy lại bị liệt, cuối cùng cả Vương phủ chỉ cònlại mình Mặc Dục, hắn(MD) có thể tiếp quản Vương phủ dễ như trở bàn tay.

Mặc dù trước đó Phong di nương đã nói từ trước tới giờ Mặc Dục không hềmuốn tranh giành cái gì với hắn, nhưng mẫu thân hắn(MD) lại tìm mọi cách bày mưu tính kế tất cả mọi chuyện giúp hắn(MD). Chuyện đến nướcnày,salemsmalldđlqđ Mặc Lan cũng không biết có nên oán trách vị huynhtrưởng này hay không.

Sau khi suy nghĩ một lúc, vẻ mặt Mặc Lanngưng trọng nói – “Chúng ta phải tìm cách chạy khỏi đây nhanh một chút,nếu không chỉ sợ……..”

Mặc dù hắn không nói hết câu, nhưng DungTri Hạ cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu bọn họ khôngnhanh chóng chạy đi,lqđ chỉ sợ rằng sẽ thật sự cùng nhau chết ở nơi này.

Nhưng hai người cố gắng thật lâu, cũng không thể nào cởi được dây thừng buộc chặt trên người.