Thê Tử Bỏ Trốn

Chương 3: Bị Nhốt Vào Trận…



Chàng thanh niên trêncây khẽ lắc mình đã đến bên cạnh thiếu nữ kia, hắn thú vị nhìn vẻ mặttrợn to mắt, há to miệng, kinh ngạc của nàng. Nhìn vẻ kinh ngạc kia củanàng hắn thầm nghĩ , nàng hẳn không thể ngờ hắn cũng ở trong trận nênmới kinh ngạc đến vậy. Nhìn trang phục trên người nàng, hắn khẽ nhíu mày, nheo đôimắt phượng lại , mỉm cười nhìn nàng :

- Nàng là nha hoàn tướng quân phủ ? Nguyệt Phù nghe hắn hỏi mới giật mình hoảnghốt, thoát khỏi ngơ ngẩn nãy giờ,bởi dung nhan mĩ mạo kia đột nhiên tiến sát đến nàng. Nàng lùi lại sau vài bước, cố dời tầm mắt mình ra khỏi mĩ mạo kia của hắn lắp bắp trả lời.(akiaki : mê trai thấy ớn).

- Ta…ta…ta vì sao phải nói cho ngươi biết chứ. Nàng không phủ nhận, nhưng cũng không muốn trả lời câu hỏi kia của hắn.Trang phục trên người nàngthực sự là trang phục nha hoàn của tướng quân phủ. Trong vòng mười dặmquanh đây hầu như ai cũng có thể nhận ra. Họ nhận ra cũng không lấy làmgì lạ, bởi Trầm Thiên là một tướng quân được muôn dân kính nể. Nàng cũng vì nể phục ông mới mạo danh con gái ông vào phủ học lén trận pháp. Bảnthân nàng cũng không rõ vì sao không muốn dối gạt kẻ đang đứng trước mặt mình. Thật kỳ lạ, nàng từ khi nào lại chột dạ vì nói dối kia chứ. Cuộcsống hiện tại của nàng, chẳng phải chính là một giả dối lớn nhất đó sao ?

- Không muốn nói cho ta biết sao ? Tiểu cô nương, chúng ta cùng xui xẻonhư vậy bị nhốt vào trận, nói không chừng sẽ chết trong này…. Hắn vừacười vừa nói, trong giọng nói không mang theo sự nghiêm túc nào, cứ nhưhắn đang trêu đùa nàng. Nhưng Nguyệt Phù không chút tức giận, nàng chỉnghiêm túc nhìn sâu vào mắt hắn hỏi :

- Ngươi không sợ sao ? Nguyệt Phù muốn nhìn rõ biểu tình kia của hắn có tia run sợ nào hay chăng, run sợ trước cái chết.

- Sợ gì cơ ? Hắn lại nghiêng đầu nhìn nàng, trước nay hắn chưa từng sợ hãi qua.

- Chết ấy…Ngươi nói đến cái chết cứ như thể là việc của người khác ấy.

Là con người ai chẳng sợ chết kia chứ. Đến nàng, một kẻ luôn bắt bản thânphải bình tĩnh trước mọi tình huống, thế nhưng vẫn không tự chủ được run rẩy, sợ hãi trước cái chết.

- Làm người, ai mà không phải chết cơ chứ….? Vì sao phải sợ ? Mà dù sao, nếu có chết ởđây, ta cũng sẽ có nàng theo cùng, cũng không tính là lỗ vốn. Hắn lạitiếp tục vẻ mặt không chút nghiêm túc kia, vừa cười vừa nói. Khi thấynàng bày trận, hắn nén khí vào chiếc lá, đánh nhẹ một phiếm đá gần chânđang bước lùi lại của nàng, khởi động trận pháp kia, nhốt cả nàng vàotrận.

Vốn tưởng trận pháp nàng bày ra, nàng sẽdễ dàng phá bỏ. Nhưng qua nửa canh giờ nàng vẫn cứ lay loay, khiến hắnnhận ra, nàng chỉ biết bày trận mà không biết phá giải trận pháp. Banđầu, hắn không nhận ra, nàng không biết phá trận pháp này. Bởi vẻ mặtkiên định, biểu cảm tự tin, dù rằng đang làm bừa. Mọi cách thức nàngdùng để phá trận, chỉ làm trận pháp thêm phần biến hóa phức tạp hơn, khó phá giải hơn. Thế nhưng,vẻ mặt nàng vẫn hết sức trấn định, vậy mà thân mình nàng khẽ run rẩy. Lúc này, hắn mới dám chắc rằng, nàng không biếtphá trận.

- Ai sẽ chết cùng ngươi….ta sẽ ra khỏi trận pháp này…

Nguyệt Phù kiên định nói, nàng là kẻ tham sống….có thể hắn nói đúng, làmngười, ai mà không có lúc phải chết, thế nhưng dù cơ hội chỉ rất mỏngmanh, nàng vẫn muốn sống.

- Vậy nàng biết phátrận không ? Trận pháp, chẳng phải nếu phá bừa, sẽ càng dễ mất mạng hơnhay sao ? Hắn buồn cười vẻ kiên định kia của nàng, dù nàng đã làm chotrận pháp kia trở nên lung tung, lộn xộn. Cũng muốn nhắc nhở nàng, không biết thì chớ làm loạn.

- Vậy phải ngồi đây đợi đến khi chết hay sao ?Ngươi biết phá trận sao ? Hừm, hắn nói cứ như nắm rõ trận pháp lắm không bằng ấy….

- Ta biết….thế nhưng….

- Nhưng sao ? Nguyệt Phù vội vàng hỏi, thì ra hắn thực sự biết phá trận nha….vậy thì thật may mắn….

- Nhưng hiện giờ ta còn ngủ chưa đủ giấc, không có tâm trạng phátrận…..Hắn mệt mỏi ngáp dài,thực ra hắn đang định đi ngủ. Nhưng vừa tìmđược một tán cây vừa ý, địh đánh một giấc ngủ trưa. Vậy mà nàng từ đâuchạy đến, lại muốn nhốt hắn vào trận pháp. Dĩ nhiên bản thân gặp họa,phải kéo luôn kẻ khác xuống nước với mình. Nên hắn lẳng lặng khởi độngtrận pháp, kéo nàng cùng hắn vào trận.

-Này…Ngươi….Nguyệt Phù trợn to mắt, há to mồm tức giận đến nghẹn họng,nhìn kẻ kia quay trở lại tán cây mà lúc trước hắn xuất hiện kia, tiếptục nhàn hạ thảnh thơi thưởng thức giấc ngủ trưa.