Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 27: Chỉ muốn biết ngươi là ai



Edit: Phong Nguyệt

Như Nguyệt đi vào, liếc nhìn Hổ Phách cùng Mộ Thiên Vấn, đứng ở sau lưng Nam Cung Tự, lại gần bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Vương phi, có vị công tử đưa tờ giấy muốn nô tỳ đưa cho ngài, nói là người xem tự sẽ hiểu."

Đuôi lông mày của Nam Cung Tự nhăn nhẹ, ánh mắt nhìn vào tờ giấy mà Như Nguyệt đưa tới, nàng cầm tờ giấy lên, chỉ thấy trên tờ giấy viết sáu chữ phụ đề(chữ thuyết minh ó bạn) nhức mắt, ‘ Bệnh tình sư phụ nguy kịch ’.

Lông mày rậm mảnh khẽ phát run, lòng của nàng như bị cái gì đó ghìm chặt hít thở không thông.

Nàng không nói hai lời trở người đứng dậy, cầm áo choàng giắt trên bình phong lên, hướng về phía Hổ Phách trầm ngâm nói: "Lập tức chuẩn bị xe ngựa, Bổn cung phải đi xa nhà một chuyến."

Mộ Thiên Vấn không khỏi cau mày, làm bộ mặt, tiến lên đưa tay ngăn cản đường đi của nàng: "Vương Gia có lệnh, không có sự cho phép của Vương gia, trừ Vương phủ ra Vương phi nơi nào cũng không thể đi, xin Vương phi không nên làm khó thuộc hạ."

"Càn rỡ!" Ánh mắt của Nam Cung Tự trợn lên, liếc mắt về phía Mộ Thiên Vấn, "Bổn cung không muốn làm khó ngươi, cũng xin ngươi đừng làm khó Bổn cung, tránh ra!"

"Vương Gia có lệnh, không có sự cho phép của Vương gia, trừ Vương phủ ra Vương phi nơi nào cũng không thể đi." Mộ Thiên Vấn mặt không đổi sắc lặp lại, nhìn như rất bình tĩnh, nhưng con mắt của hắn không dám nhìn thẳng đôi mắt của nàng, chỉ nhìn thẳng vào vách tường.

Xem ra hắn muốn ăn quả cân chứ nhất quyết không nhường đường, Nam Cung Tự nhíu mày nói: "Chủ nhân của Vương phủ là ai?" diendanlequydon

"Vương Gia!"

"Nữ chủ nhân của Vương phủ là ai?" Nam Cung Tự lại nói.

"Vương phi!" Mộ Thiên Vấn theo bản năng trả lời.

Nam Cung Tự hướng hắn liếc mắt, "Vậy là được rồi, Vương Gia không có ở đây, Bổn cung định đoạt."

Mộ Thiên Vấn suy nghĩ một chút, dường như lời nói này của nàng cũng có chút ít đạo lý, nhưng hắn để Vương phi ra khỏi Vương phủ, nhớ tới trước khi đi Vương Gia ngàn căn vạn dặn, còn có con mãng xà kia nhìn chằm chằm theo dõi hắn, hắn không khỏi rùng mình một cái, trên mặt lộ ra vẻ do dự, "Nhưng......"

"Ngươi dám can đảm nói một câu nói nhảm, có tin Bổn cung trước thiến ngươi sau mới bẩm báo, thiến ngươi, đưa ngươi tiến cung làm thái giám?" Ánh mắt của Nam Cung Tự lạnh hẳn đi, hung ác nói.

Mộ Thiên Vấn sợ run cả người, theo bản năng dùng đôi tay bảo vệ sinh mạng phía dưới, không tiền đồ yếu thế lắc đầu một cái, hắn là con một, chín đời Mộ gia phải có người nối dõi, tuy nói lệnh của Vương Gia như núi, nhưng trước mắt là bảo vệ sinh mạng mới là đều quan trọng nhất.

Trong miệng Nam Cung Tự phát ra giọng nói dễ nghe giống như  tiếng suối chảy trong trẻo như chuông bạc, vỗ nhẹ bả vai của Mộ Thiên Vấn, ánh mắt như có ý nhìn Hổ Phách một cái, lại gần bên lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: "Chỉ cần ngươi chịu nghe lời Bổn cung, Bổn cung tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi." Dứt lời, đón gió hất vào mặt đi ra khỏi phòng.

Hổ Phách đầu tiên là ngẩn người, Vương phi mới vừa dùng ánh mắt ấy nhìn nàng làm cái gì? Cuối cùng dùng ánh mắt khinh bỉ trừng mắt nhìn Mộ Thiên Vấn, "Phế vật!" Hừ một tiếng, nắm bảo kiếm đi ra ngoài.diendanlequydon

Như Nguyệt nhìn bóng lưng của  Hổ Phách rời đi, đến gần mặt âm trầm của Mộ Thiên Vấn, cau mày quan tâm nói: "Mộ gia, ngươi không cần quan trọng hóa vấn đề? Hổ Phách tỷ cũng thiệt là, biết rõ trong lòng ngài có tỷ, vẫn như thế đối với ngài, không có việc gì! Cô nương tốt nhiều vô số, hà tất treo cổ trên một thân cây đây?"

Mộ Thiên Vấn nâng mí mắt chán ghét trừng mắt nhìn Như Nguyệt, đáy mắt lộ ra khinh thường, tức giận nói: "Phiên bà(tức là bà già), chớ ở trước mặt ta giả mù sa mưa*, gia ta khinh thường!"

*Giả mù sa mưa: là lời nói nói ra không thật,giả dối,vờ vĩnh

"Ngươi được đấy Mộ Thiên Vấn, nói người nào là phiên bà hả? Tốt bụng an ủi ngươi...ngươi không cảm kích thì cũng thôi đi, cần gì xuất khẩu(mở miệng) đả thương người?" Như Nguyệt bị hắn chọc tức mặt đỏ lên, " Chả trách Hổ Phách tỷ không thèm để mắt tới ngươi, đồ lòng lang dạ sói!" Hừ một tiếng, tiểu cô nương một cước hung hăng giẫm trên chân của hắn, nghiêng đầu bỉu môi đi ra ngoài.

Mộ Thiên Vấn ôm đùi nhảy ba cái, nhìn bóng dáng của Như Nguyệt rời đi, không khỏi ai oán nói: "Ta đây là trêu ghẹo ai rồi?"

Bên ngoài Vương phủ

Hổ Phách người mặc y phục bó sát người váy ngắn, thân áo treo một thanh bảo kiếm, dắt một chiếc xe ngựa đi tới, hướng về phía Nam Cung Tự nói: "Vương phi, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, có thể lên đường."

Nam Cung Tự người mặc y phục lụa mỏng thêu hình hoa mai, trên cổ thon dài trắng nõn có quàng khăn, tóc đen thui búi tóc hình hoa bách hợp, trên trán có đồ trang sức treo một khối xuyết có màu vàng kim Lưu Tô, trên mặt che khăn mỏng, khăn bên má phải thêu đóa hoa mẫu đơn, trên eo nhỏ thon dài treo lủng lẳng một chuỗi  lục lạc, khi đi đều phát  ra tiếng chuông thanh thúy dễ nghe.

Ở chỗ Hổ Phách, có khoảng hai người nâng đỡ  nàng lên xe, xe ngựa chạy chậm rì trên đường phố, chậm rãi hướng cửa thành Lạc Dương mà đi.

Nam Cung Tự ngồi ngay ngắn ở bên trong xe ngựa, hai tay gần như đóng băng đưa trước lò sưởi, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh sư phụ bị bệnh nguy kịch, vừa mất tập trung lỡ tay làm lò sưởi  rơi trên mặt đất, tấm thảm bị đốt cháy, phát ra một mùi  khó ngửi

Như Nguyệt thấy thế, liền vội vàng tiến lên dập tắt lửa, thấy Vương phi cầm tờ giấy, suốt dọc  đường  tâm tình của Vuơng phi có chút không tập trung, không khỏi quan tâm nói: "Vương phi, ngài không sao chứ?"diendanlequydon

Sư phụ bị bệnh nguy kịch, thân là đệ tử mà sư phụ sủng ái nhất, lại không thể ở bên cạnh hiếu kính khi sư phụ bệnh, có thể không quan trọng hơn sao? Khóe miệng Nam Cung Tự  nở nụ cười chua xót, im lặng không lên tiếng nhấc rèm cửa sổ lên, trước mắt không ngừng xẹt qua cảnh sắc quen thuộc, lòng của nàng lại chìm như biển rộng như loại đè nén.

Nhớ năm đó nàng bảy tuổi Ngoại tổ mẫu(bà ngoại) bị nhiễm phong hàn, đến trong nhà không có cơm để ăn, làm gì có tiền mời đại phu cho Ngoại tổ mẫu? Nàng tình cờ nghe Ngưu Đại thẩm cách vách nhà  nói trên núi có thảo dược trị bệnh phong hàn, chỉ là nơi này xuất hiện sói ăn thịt người, không ai dám lên núi.

Mắt nhìn thấy Ngoại tổ mẫu bệnh ngày càng nặng, ở trong ký ức của nàng, trừ Ngoại tổ mẫu ra nàng không còn người thân nào khác, nàng không thể mất đi Ngoại tổ mẫu.

Chính là ý chí như vậy cho nàng dũng khí, thân thể nho nhỏ cõng lồng trúc, cầm dao găm lên núi hái thuốc.

Vất vả lắm nàng mới tìm được  thảo dược thì đột nhiên từ  trong rừng rậm chỗ sâu nhào tới  vài con sói xám hung thần ác sát, nàng bị dọa sợ đến ngã sõng xoài trên mặt đất không thể động đậy, khi nàng cho là mình cái chết cận kề thì kỳ tích xuất hiện.

Một đạo kiếm quang chóa mắt trong khoảnh khắc đó chém đầu sói xám thành hai khúc, máu tươi văng trên mặt nàng, khuôn mặt hiền lành tươi cười chiếu vào tầm mắt, là một đạo sĩ, hắn ngồi xổm xuống, giơ tay lấy khăn nhẹ nhàng lau vết máu trên khuôn mặt của nàng.

Hắn đối với nàng hỏi "Đứa bé, làm sao ngươi một mình chạy lên trên núi chơi vậy? Nơi này rất nguy hiểm."

Nam Cung Tự cong môi đỏ mọng lên uất ức nói: "Ta không có chơi, Ngoại tổ mẫu  bị bệnh, ta lên trên núi hái thuốc."

Đạo sĩ kia đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó sờ sờ chòm râu trên gương mặt của mình, trong mắt toát ra vẻ tán thưởng, "Khó có được  một tiểu nha đầu hiểu chuyện như vậy, nể tình ngươi có lòng hiếu thuận, bản  thân liền ngoại lệ thu ngươi làm đồ đệ, sẽ cứu  Ngoại tổ mẫu ngươi một mạng."

Từ đó về sau, nàng liền bị  Thái Ất chân nhân thu làm đồ đệ, học một thân bản lĩnh, rất được bốn vị trưỡng lão trong Võ Đang coi trọng.

Sau đó nàng bị phụ thân, phụ mẫu không có tim không có phổi lừa gạt xuống núi, bị buộc gả cho Tà U Vương làm Vương phi, sau này nàng liền sẽ không còn thấy sư phụ......

Cũng oán cái tên Hiên Viên Dật mang bình dấm chua này, chỉ sợ nàng đi ra ngoài sẽ trêu chọc nam nhân, cả ngày nhìn nàng giống như nhìn một phạm nhân, nếu không nàng đã sớm trở về Võ Đang thăm sư phụ.

Nam Cung Tự thu ánh mắt, đầu nhẹ nhàng nghiêng dựa vào bên cửa sổ, cũng hít một hơi không khí lạnh, sư phụ thân thể luôn luôn rất cường tráng, tại sao đột nhiên bệnh tình nguy kịch? Chuyện đột nhiên xảy ra, dọc con đường  để cho nàng mang theo tràn đầy áy náy cùng lo lắng.

Xe ngựa đột nhiên lay động mãnh liệt, "Thở phì ——" Bên ngoài xe ngựa truyền đến Hổ Phách kéo chặt dây cương.

Nam Cung Tự từ từ mở mắt ra, hướng về phía Như Nguyệt nói: "Đi xem một chút đã xảy ra chuyện gì."

"Dạ!" Như Nguyệt vén rèm xe lên đi ra, không bao lâu lại vội vã trở về, "Vương phi, là Nhị hoàng tử."

Ấn đường(điểm giữa hai đầu lông mày)của Nam Cung Tự hơi nhíu, đáy mắt hiện lên một vệt sáng, đã đuổi kịp tới nơi này, xem ra là phải gặp qua Nhị hoàng tử rồi.

Nàng vung  màn xe lên đi ra ngoài, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía người nam nhân ngồi trên lưng ngựa ngăn cản ở trước xe ngựa, "Đây không phải là Nhị hoàng tử Đường Uyên Tự sao? Ngăn cản xe ngựa của Bổn cung, có chuyện gì sao?"diendanequydon

Đường Uyên Tự mặc một y phục màu đen gấm thường, đầu bó chuỗi ngọc quan, đôi mắt hẹp thon dài hiện ra vẻ kì lạ, vẻ mặt đạm bạc mà an tĩnh, ánh mắt tự nhiên thanh thản nhìn về hướng Nam Cung Tự nói: "Ngọc nhi, vì sao phải trốn tránh ta?"

Ngọc nhi? Lông mày của Nam Cung Tự cong lên, xem ra Nhị hoàng tử cùng Nam Cung Ngọc có quan hệ thật đúng là không cạn, trên khuôn mặt tràn ra nụ cười nhàn nhạt, "Lý do rất đơn giản, bởi vì Vương Gia không thích Bổn cung gặp ngươi."

"Ngươi rất để ý hắn?" Đường Uyên Tự nhếch miệng lên nụ cười trào phúng, bốn tháng trước, nữ nhân này đối với hắn tình ý sâu đậm, trong nháy mắt hướng tới trong ngực của nam nhân khác, coi hắn như người xa lạ lạnh lùng xa cách.diendanlequydon

Nam Cung Tự không chút do dự nói: "Rất để ý!"

Trong mắt Đường Uyên Tự lạnh mấy phần, nhảy xuống lưng ngựa, đôi chân thon dài bước tới bên cạnh xe ngựa, đưa tay một phát bắt được cổ tay của Nam Cung Tự, Hổ Phách, Như Nguyệt thấy thế tiến lên muốn ngăn trở, bị hắn chưởng đả thương ngã trên mặt đất, cứ như vậy lôi nàng hướng trong rừng rậm đi tới.

Đáng chết! Nếu không phải là nàng giao nội đan cho Hiên Viên Dật, thân thể vẫn còn ở trạng thái điều dưỡng, bằng hắn dễ dàng mang nàng đi như vậy sao?

Hắn dừng lại bước chân, đặt Nam Cung Tự dưới bóng cây, đôi tay thon dài ôm eo mảnh khảnh thon nhỏ của nàng, khóe môi hiện lên nụ cười thật sâu, cúi đầu xuống......

Khi mái tóc trên trán của hắn  rơi vào trên trán của nàng trong nháy mắt đó, Nam Cung Tự tức giận, dám bóp bánh bao(eo ôi) của lão nương, chợt một quyền cứng rắn nện trên gương mặt tuấn mỹ của hắn, hung tợn đe dọa nói: "Đụng đến ta một lần nữa, có tin ta thiến ngươi hay không."

Khi một quyền rơi xuống, gương mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ mặt khó che giấu là  khiếp sợ, hắn nhíu nhíu mày, rất xác định nói: "Ngươi không phải là Ngọc nhi!" Ngọc nhi đối với nàng không nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy, nàng không đối với hắn đảm bảo ra quyền như vậy.diendanlequydon

Lông mày của Nam Cung Tự hơi cong lên, thản nhiên nói: "Muốn biết Ngọc nhi của ngươi ở đâu không?"

Ánh mắt thâm thúy của Đường Uyên Tự nhìn chằm chằm người trước mắt này đôi mắt bại lộ ra bên ngoài, mấp máy môi: "Chỉ muốn biết ngươi là ai!" Hắn không quan tâm chân chính Nam Cung Ngọc ở đâu, hắn chỉ quan tâm nữ nhân làm cho hắn động tâm là ai thôi.

"Ta không có cái nghĩa vụ nói cho ngươi biết, ngươi cũng không cần thiết biết ta là ai." Ánh mắt của Nam Cung Tự nhàn nhạt nhìn hắn, lấy tay giật ra khỏi cánh tay của hắn, hướng phương hướng lúc nãy mà đi.

Nhìn bóng hình xinh đẹp gầy gò của Nam Cung Tự, môi mỏng của Đường Uyên Tự hé mở, trong mắt lộ ra vẻ thú vị.