Thế Thân - Lilynguyen

Chương 45: Mệt mỏi



Hôm nay Gia Ngọc lại đứng lấp ló phía trước cổng tòa nhà công ty kia, mặc dù đã cố gắng che dấu gương mặt nhưng cô vẫn lo sợ có người thấy cô.

Vừa thấy Gia Gia bước ra khỏi tòa nhà, cô cũng từ từ bước tới.

-Cô Gia Gia.- Gia Ngọc cất tiếng gọi trước.

Gia Gia sững lại một chút, quan sát cô.

-Tôi là Ngọc đây.

-Là cô sao? Sao cô lại ăn mặc như thế này?- Làm cho cô ta không thể nhận ra.

-Tôi sợ mọi người nhận nhầm.- Cô nói nhỏ.

-À, ra vậy.- Đương nhiên rồi, gương mặt giống nhau đến thế cơ mà.

-Chúng ta tìm chỗ nói chuyện được không?

-Bây giờ sao?- Gia Gia hơi nhíu mày.

-Cô bận à?- Gia Ngọc hỏi.

-À… không sao, chúng ta nói chuyện một chút cũng được.- Cô ta đồng ý.

-Vậy thì… chúng ta đến quán nước phía trước nhé.

-Không nên đâu.- Cô ta lắc đầu.

-Tại sao?

-Tôi không muốn đồng nghiệp nhìn thấy chúng ta.

Cũng đúng, chỗ này gần chỗ làm của cô ta, đương nhiên cũng sẽ có vài đồng nghiệp vô tình bắt gặp, Gia Ngọc cũng không muốn làm cho cô ta phải khó xử.

-Vậy…- Gia Ngọc cũng không rành lắm về chỗ này.

-Để tôi đưa cô đi.- Gia Gia hơi mỉm cười.

-Vậy cũng được, phiền cô rồi.

-Không sao, chúng ta giống nhau đến thế xem như cũng có duyên.

Đúng, có duyên, rất có duyên, thế nhưng không biết là duyên tốt hay là xấu đây.

Nhìn thấy cách Gia Gia chọn nơi để nói chuyện cũng có thể thấy cô ta là một người khá sành điệu và thời thượng. Đôi khi cô cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng công việc ghi trên thẻ nhân viên của cô ta cũng chỉ là nhân viên bán hàng thôi, nhưng tại sao mỗi khi gặp cô ta, cô luôn thấy cô ta mặc đồ hàng hiệu. Cả người đều toát lên một vẻ sang trọng nhưng có gì đó giả dối.

-Cô muốn nói chuyện gì với tôi sao?- Gia Gia lắc lắc ly rượu trên tay, khẽ nhấp một ngụm.

-À, có một chút chuyện.- Gia Ngọc bối rối.

-Cô nói đi.

-Chuyện… chuyện lần trước cô nói là sự thật chứ?- Tuy cô đã tin đến 8, 9 phần nhưng vẫn muốn hỏi lại.

-Nếu cô dã không in lời tôi nói thì cô còn đến tìm tôi làm gì?

-Tôi… tôi không có ý đó, chỉ là… chỉ là….- Chỉ là cô vẫn không có cách nào chấp nhận được sự thật này.

-Tôi nghĩ chuyện này, cô cũng có thể cảm nhận được qua những việc mà anh ấy đã làm..

Chỉ dựa vào việc cô ta nhìn thấy gương mặt của cô gái đang ngồi trước mặt mình cô cũng đã đủ khẳng định điều đó rồi. thế nhưng trong lòng vẫn có sự tức tối.

Bến Thanh Khanh đáng lẽ ra phải là cô ta, chỉ dựa vào khuôn mặt giống như đúc thì có thể ở bên cậu thay thế cô ta sao? Không thể nào, cô ta sẽ không để cho cô được như ý. Bắn mọi cách, cô ta sẽ trở về bên Thanh Khanh một lần nữa, giành lấy những thứ thuộc về cô ta.

-Không phải tôi không tin cô, chỉ là cảm thấy có chút không chân thật.

-Tôi hiểu, nếu cô không thể chấp nhận thì hãy quên nó đi.- Gia Gia thấp giọng an ủi.

-Quên?

-Đúng vậy, quên mọi chuyện đi, vẫn tiếp tục ở bên anh ấy như cô muốn.

-Nhưng trong lòng anh ấy thì tôi là cô.

-Thế thì sao?- Gia Gia cười khổ.- Chẳng phải bên cạnh anh ấy bây giờ là cô sao?

-Tôi… tôi….

-Anh ấy là một người trọng tính nghĩa, đã yêu ai thì sẽ yêu người ấy lâu dài.

Đúng vậy, nếu không sao Thanh Khanh có thể biến một người xa lạ thành giống cô mà giữ lại bên cạnh mình. Nghĩ đến đó, trái tim Gia Ngọc lại càng thêm đau đớn.

Mọi điều cậu làm, mọi lời cậu nói, tình cảm của cậu, vốn chỉ dành cho cô gái trước mặt, thế nhưng, một người xa lạ là cô lại xen ngang vào.

-Nếu tôi có thể ở bên anh ấy một lần nữa, chắc chắn sẽ làm cho anh ấy vui, đáp lại tình cảm mà anh ấy luôn dành cho tôi.

Nhìn vẻ mặt Gia Ngọc trắng bệch khi nghe những lời nói của cô ta, trong lòng Gia Gia lại càng đắc ý.

-À, không phải tôi nói…- Gia Gia che miệng, ngượng ngùng nói.

-Không… cô nói đúng.- Gia Ngọc lẩm bẩm.

-Cũng không còn sớm nữa, tôi phải đi.

-Đã làm phiền cô rồi, xin lỗi.

-Không sao,có thể giúp được cô tôi rất vui.- Gia Gia mỉm cười.

-Cảm ơn cô.- Gia Ngọc cũng đứng lên, gương mặt đã tái nhợt.

-Trông cô không được khỏe?

-Tôi không sao.- Gia Ngọc gượng cười.

-Vậy tôi đi trước, cô giữ gìn sức khỏe.- Để nhìn thấy cô ta lấy mọi thứ về mình.

Cô ta đi rồi, tâm hồn Gia Ngọc vẫn còn đang lơ lửng ở đâu.

Sự thật này đến dồn dập, nhanh chóng làm cô không thể nào tiếp nhận hết được.

Bước chân cô vô định, bây giờ, cô có nên trở về đó hay không? Nơi đó vốn đâu thuộc về cô,vốn dĩ cô đang sống cuộc sống của người khác, đâu phải cuộc sống của cô.

Rốt cuộc,cuộc sống thật sự của cô đang ở đâu, kí ức của cô, gia đình của cô? Những thứ đó ở đâu. Nơi đâu mới là dành cho cô?

“Bíp… bíp… bíp”

Tiếng còi xe cứ vang lên ngày một gần, đèn đã chuyển sang xanh nhưng gia Ngọc vẫn không để ý, bước chân vẫn cứ bước đi.

Có một lực nào đó xô mạnh vào cô, cô nhìn thấy chiếc xe đó ngay bên phải, cả người cô bị văng ra xa.

Tiếng ồn ào vang lên xung quanh, hình như cô còn thấy ai đó đang chạy tới, người đó đang gọi cô.

Thế nhưng cô rất mệt, cô muốn ngủ, đôi mắt đã nặng lắm rồi,cô cũng không muốn suy nghĩ thêm gì nữa.