The Smile!

Chương 8



Việc đại thiếu gia nhà họ Hoàng về nước đã là một tin không nhỏ. Việc cậu ta vào học ở trường nào lại càng là một chuyện lớn hơn. Và chuyện đám nữ sinh phát cuồng thì lại là một chuyện vô cùng bình thường.

Hiện tại, đại thiếu gia tay cầm kẹo mút đưa qua đưa lại, một tay chống cằm, hồn để ở chín tầng mây không biết đến khi nào thì rớt xuống. Xung quanh cậu ta, có rất nhiều nữ sinh, mắt hiện hình trái tim to đùng, tim hồng bắn tứ tóe đập bôm bốp vào mặt.

Ngay cả ngoài hành lang, người vây dày đặc, khối 11 hôm nay quả thật là náo nhiệt.

Còn nhân vật chính thì đầu cứ ù ù cạc cạc, cậu ta thật sự cảm thấy là tai có điểm ù ù nha, thật đúng là ồn ào quá mức. Đám con gái từ giờ nghỉ trưa đến giờ, vây bàn cậu y như là đóng quân tại chỗ không nhích dù chỉ một bước. Người này hỏi, người kia nói, quả thật rất có khiếu làm phóng viên a.

Ba đứa bạn kia của cậu từ sáng đến giờ không thất mặt mũi đâu, có lẽ là cúp tiết đi chơi rồi. Hại bản thiếu gia một mình ngồi đây để bị tra tấn lỗ tai.

Thiên Vũ ngậm cái kẹo, lông mày hơi nhíu, ánh mắt lướt một vòng quanh lớp học. Còn nữa, không phải nói cô gái kia là học cùng lớp sao? Vì cái gì mà lại không thấy?

" Xin lỗi, cho hỏi một chút." Cậu ta bỏ cái kẹo ra khỏi miệng, cười có chút hồn nhiên, lên tiếng.

Không khí trong phòng học có chút im lặng, đám nữ sinh mắt long lanh cười đến sáng lạng.

" Các cậu, có biết Vũ Linh Nhi không?"

Câu hỏi vừa dứt, nụ cười sáng lạng kia lập tức đông cứng, không khí cơ hồ có chút kỳ lạ. Cả căn phòng đột nhiên lặng như tờ. Chỉ có một con người ngu ngốc duy nhất cũng không biết tại sao tột cùng là cảm thấy khó hiểu.

" Xin lỗi, tôi ra ngoài có chút việc." Cậu ta bỗng chốc đứng dậy, đi thẳng ra ngoài. Ngồi trong đấy thật sự rất chán, thà ra ngoài còn vui hơn.

Đến cùng cậu vẫn thắc mắc, Vũ Linh Nhi - cô gái đó rốt cuộc là như thế nào?

Trong phòng học nổi lên tiếng ồn ào...

***

Căn phòng màu trắng tràn ngật trong ánh sáng. Mặc dù đã sắp vào đông nhưng ánh sáng ấm áp vẫn còn phảng phất đâu đây. Toàn bộ không gian im lặng như không một tiếng động. Tấm rèm dày màu trắng khẽ đung đưa.

Trên giá tranh phát ra tiếng sột soạt, đôi tay nhỏ nhắn có chút xanh xao cầm cây chì vẽ qua vẽ lại. Đôi mắt đen dưới đầu bút chì hiện ra một cách vô hồn, như một phần tối trên tờ giấy trắng có vài điểm sáng.

Cô gái có mái tóc thật dài, ngồi trên chiếc ghế tựa, đôi mắt nâu khói vô hồn nhìn vào bức tranh đang vẽ dở trước mặt, không cảm xúc.

" Xoạt!"

Một vệt chì đen đậm chạy dài trên tờ giấy thành một đường. Để lại một màng đen hỗn độn.

Đôi tay nhỏ nhắn vo tròn lấy tờ giấy, vứt xuống đất. Dưới sàn, hàng loạt giấy bỏ đi vứt lung tung khắp nơi.

Trên giá tranh có một tờ giấy trắng, như rằng chưa từng xuất hiện những thứ đã bị vứt bỏ. Vậy sao vẫn thấy một vệt dài in lại. Như vết sẹo... mãi mãi không thể xóa nhào theo thời gian...

Để lại một con người đầy thương đau...

" Xoạt!"

Tờ giấy trắng bị xé xuống, theo hướng đôi bàn tay, vô lực rơi xuống đất...

***

" Kiến trúc của trường này cũng không tệ." Thiên Vũ hai tay đút túi quần, vừa đi vừa ngó đông ngó tây. Trường này cũng khá là rộng nhưng so với trường ở Mĩ mà trước đây cậu từng học thì đúng là vẫn chưa bằng.

Một bóng người khẽ lượt ngang qua...

" Bộp!"

Cậu có cảm giác như va vào ai đó, cả người bị đẩy mạnh ra đằng sau.

Trần Hà Duy đang đi bỗng chốc dừng lại, khẽ ngoái đầu ra đằng sau xem ai to gan dám động đến bổn thiếu gia. Hắn ta liếc đôi mắt nhìn con người trước mặt, đột nhiên cảm thấy quen quen nhưng là nhất thời không nhận ra.

Thiên Vũ xoa xoa cái đầu, ngước lên nhìn người đối diện, đôi lông mày khẽ nhíu. Người con trai trước mặt có mái tóc màu vàng, khuôn mặt lạnh tanh không mang theo tia cảm xúc nào là vui vẻ, trái lại còn như đang tức giận.

Hắn ta hừ nhẹ một cái, cũng không thèm để ý đến cậu, quay đầu một mach đi thẳng. Tính khí hắn hôm nay rất chi là không tốt một chút nào.

Thiên Vũ đầu óc cũng không suy nghĩ gì nhiều, khẽ lắc đầu, sờ sờ cái bụng xẹp lép đang bắt đầu đánh trống. Cậu đói rồi, phải đi lấp đầy cái bụng đã. Cậu ta nghĩ thầm, quay đầu hướng căng tin mà đi tới.

Hai con người đi ngược chiều nhau, vô hình tạo ra giải phân cách khác biệt...

***

" Cộc! Cộc! Cộc!"

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Người đàn ông mặc trên người bộ vest màu đen, trên tay cầm theo khay thức ăn đẩy cửa bước vào.

Bên trong căn phòng màu trắng vốn có chút bừa bộn, những tờ giấy trải đầy phòng. Người đàn ông nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống chiếc bàn tròn nhỏ, hướng cô gái ngồi ở giữa phòng lên tiếng.

" Tiểu thư, cô đang ốm nên ăn chút gì đi."

Vũ Linh Nhi mắt không đổi hướng, nhìn chăm chăm vào tờ giấy trắng trên giá, không có dấu hiệu gì là trả lời ông.

Kim quản gia khẽ thở dài, ông biết tiểu thư mỗi khi không vui là lại vẽ tranh. Mà bình thường, có khi nào cô gái này vui vẻ đâu. Có lẽ đêm qua lại gặp ác mộng.

Sáng nay ông thấy cô chủ mặt xanh xao, cả người nóng hầm hập đến phát sốt thì sợ gần chết. Cũng may là chỉ bị cảm nhẹ nếu không là nguy to rồi. Cô bé này, luôn làm người ta cảm thấy xót.

" Tôi để thức ăn ở đây, cô chủ thấy đói thì ăn nhé. Nếu cô thấy không khỏe thì nhớ nói với tôi." Lão quản gia nói xong liền ra khỏi phòng. Ông ở lại đây có lẽ cũng chẳng có tác dụng gì.

" Cạch!"

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, căn phòng trở lại sự im ắng vốn có của nó.

Cô gái đó khẽ dời mắt, nhìn vào cốc sữa nóng đặt trên bàn, khuôn mặt lộ rõ sự mệt mỏi.

Đôi mắt nâu khói vô hồn từ từ nhắm lại...

(hết chap 8)