The Smile!

Chương 35



“ Pằng!!!”

Trong không gian vang lên một tiếng súng.

Lee Woon Kyo mặc một bộ quần áo thể thao, đeo tai nghe chuyên dụng, tay cầm khẩu súng ngắn màu đen. Đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm viên đạn gim vào hồng tâm trên tấm bia phía trước.

“ Pằng!!”

Anh ta hơi nheo mắt lại, tay cầm súng bóp cò. Một tiếng súng nữa lại vang lên, viên đạn từ trong khẩu súng xé gió lao đi cắm thẳng vào hồng tâm.

“ Bốp! Bốp! Bốp!”

Một tràng vỗ tay từ phía sau vang lên.

“ Kyo! Lâu không gặp! Trình độ bắn súng của cậu vẫn như ngày nào.”

Lee Woon Kyo khẽ tháo tai nghe ra, khẽ quay đầu ra đằng sau, đôi mắt không lộ gì vẻ ngạc nhiên, giọng nói cực kỳ bình thản nói:

“ Lâm Khang?”

“ Tôi ít nhất cũng lớn hơn cậu đến vài tuổi đấy.” Người tên Lâm Khang kia ngồi trên chiếc ghế tựa màu nâu, khẽ cười nhẹ. Anh ta có một khuôn mặt anh tuấn, cả người đều toát ra ngạo khí, cánh tay trái đặt trên tay ghế có săm hình một con hổ lớn. Anh ta, tên chỉ có hai chữ Lâm Khang – chủ của một công ty xây dựng khá lớn. Nhưng thân thế thật sự ẩn sau con người đó thì không phải là ai cũng biết.

“ Không phải anh nói là bạn bè sao? Giờ lại đi khách khí với tôi.” Woon Kyo vứt súng sang một bên, ngồi xuống chiếc ghế đối diện người kia.

“ Bỏ đi. Nghe nói cậu vừa ra. Thế nào, trong đó sống có tốt không?” Lâm Khang cầm lên cốc rược trên bàn, uống một ngụm.

“ Không tệ.” Lee Woon Kyo nhàn nhạt trả lời, không thể đoán được ý tứ gì trong mắt anh ta. “ Hồi trước chỉ tại vụ đó thu hút nhiều giới báo chí, thế nên mới đành vào đó ngồi vài tháng. Công ty cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Chỉ là kết luận ngộ sát, đút ít tiền vài tháng liền được thả.”

“ Dù gì có tiền án sau này cũng không tốt.”

“ Những con người như chúng ta bản án có đen một chút cũng đâu có sao.” Woon Kyo khẽ cười, châm một điến thuốc đưa lên bên miệng hút.

“ Cũng phải. Xem ra mấy tháng mà cậu vẫn không thay đổi. Cả trình độ bắn súng cũng càng ngày càng giỏi.” Lâm Khang khẽ tặc lưỡi một cái.

“ Dù gì thì cũng đã từng giết người. Vậy nên khi giết người, nhất định phải bắn vào đây.” Lee Woon Kyo khẽ cười, nhả ra một đám khói màu trắng đục, ngón trỏ chỉ vào lồng ngực mình, ngay chỗ trái tim, ánh mắt lại thập phần nguy hiểm.

“ Tôi thì lại khác. Cái chết từ từ không phải đau khổ hơn sao?”

“ Có thể. Cảm giác nhìn con mồi dãy dụa cho đến chết cũng không tệ.” Lee Woon Kyo dụi đầu thuốc lá vào trong gạt tàn, cười nhạt một tiếng.

“ Còn nữa, hôm nay anh đến đây là muốn cậu giúp một việc.”

“ Vậy sao?” Woon Kyo khẽ nhướn mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ thích thú.

“ Anh muốn mượn người của cậu.”

“ Để làm gì?”

“ Anh cần giải quyết một số việc riêng.”

“ Người của anh không đủ sao?”

“ Bọn đó, toàn là lũ vô dụng.” Lâm Khang khẽ nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn lại lộ ra vài tia tức giận.

“ Ok! Được thôi! Nhưng… tại sao tôi lại phải đồng ý?” Lee Woon Kyo khẽ nhếch môi cười.

“ Cậu nhất định sẽ đồng ý.” Người kia lại không tỏ vẻ gì là do dự hay lung túng, biểu hiên vô cùng chắc chắn với lời nói của mình.

“ Lâm Khang. Anh vẫn luôn hiểu tôi.” Lee Woon Kyo nhẹ nhàng cười nói. “ Được thôi, vụ này cứ để đấy.”

“ Cảm ơn cậu.” Lâm Khang cầm cốc rượu cứ lắc qua lắc lại nhưng cũng không uống. Anh hiểu rõ con người này. Đặc biệt những người trong giới ngầm này, uy tín luôn luôn đặc đặt lên hàng đầu, một lần bất tín vạn lần bất tin. Hơn hết anh luôn tin tưởng Kyo, cậu ta đối với anh em luôn xem như người nhà.

“ Đã nói là anh em sao? Vẫn khách khí với tôi.”

“ Không đùa với cậu nữa. Tôi có việc phải đi trước.” Lâm Khang vỗ vai người đối diện mấy cái liền nhanh chóng đi ra ngoài.

“ Khang? Anh cũng ở đây sao?”

***

Chan Jung Gyu nhìn người trước mặt, có hơi ngạc nhiên. Cậu ta vừa mới bước vào cửa đã gặp ngay Lâm Khang đang đi ra.

“ Khang? Anh cũng ở đây sao?”

“ Jung Gyu, tôi đang có việc khi nào gặp sẽ nói chuyện sau.” Lâm Khang khẽ cười một cái, lách người qua Lung Gyu đi ra ngoài.

“ Anh ấy đến đây làm gì vậy?” Chan Jung Gyu vừa vào trong liền tò mò hỏi.

“ Mượn người. Có lẽ là giải quyết tên xấu số nào đó.” Lee Woon Kyo không có thói quen nhúng tay nhúng chân vào việc của người khác, chỉ là tùy ý đoán bừa. “ Việc này cậu xử lý đi.”

“ Nghe nói anh ấy dạo gần đây gặp không ít chuyện phiền phức.”

“ Thật sự không nhìn ra là có phiền phức gì.” Woon Kyo khẽ cười nhạt nói.

“ Em cũng không rõ.”

“ Còn nữa… chuyện của cậu dạo này sao rồi?” Lee Woon Kyo khẽ nhướn mày, ánh nhìn hướng sang phía Chan Jung Gyu.

“ Sao là sao chứ?” Chan Jung Gyu cười có chút gượng gạo, quay mặt đi chỗ khác như đang tránh ánh mắt của người kia.

“ Nhóc con, anh còn không biết rõ cậu sao? Đừng có đánh trống lảng.” Lee Woon Kyo sao lại không hiểu cậu em này.

“ Vẫn chẳng đi đến đâu cả.”

“ Cậu đấy. Nếu không nhanh chóng sẽ mất cơ hội đó.” Lee Woon Kyo khẽ thở dài nói. “ Cô nhóc con đó nếu đã vướng vào lưới tình thì thật sự là sẽ hết thuốc chữa.”

“ Anh biết tình yêu là gì sao?” Chan Jung Gyu nhìn Woon Kyo, cười nói.

“ Không biết.” Lee Woon Kyo lắc đầu, ánh măt lại trông vè hướng nào đó không rõ, nhàn nhạt lên tiếng. “Bởi vì tôi chưa từng yêu ai cả. Sau này cũng không biết có thể sẽ yêu ai hay không. Cũng chẳng thể biết được cảm giác đó là như thế nào. Hơn nữa, người như tôi có thể sẽ yêu sao?”

“ Biết đâu được, có thể là một ngày nào đó.” Chan Jung Gyu, cậu trước đây cũng chưa từng nghĩ mình sẽ yêu ai. Nhưng… khi lần đầu tiên nhìn thấy người đó có lẽ cậu đã động tâm rồi. Ngày càng lún sâu vào thứ tình yêu đó, vừa ngọt lại vừa đắng, khi cậu đắm chìm mãi không thể thoát ra.

“ Cũng có thể, một ngày nào đó, khi nhìn thấy người nào đó. Trái tim sẽ đập nhanh một chút chăng?” Lee Woon Kyo cười, lời nói như nửa đùa nửa thật.

Anh không biết, ngày đó thật sự sẽ đến… rất gần…

***

“ Leng keng! Leng keng!!”

Chiếc chuông gió trước cửa quán lại vang lên vài tiếng lanh lảnh. Hoàng Thiên Vũ, Hà Vi Băng cùng Lưu Anh Phương ba người song song bước vào.

“ Nơi này hình như đều không thay đổi.” Hoàng Thiên Vũ nhìn một lượt quanh quán, mọi thứ vẫn như thế kể từ 9 năm trước khi cậu tới đây chơi.

“ Tiểu Vũ! Thật lâu rồi không gặp.” Một giọng nam vang lên.

Lưu An Vũ đứng trước mặt ba người bọn họ khẽ nở môt nụ cười thân thiện, đằng sau anh còn có một cô gái khác. Một cô gái có mái tóc ngắn màu nâu nhạt, đôi mắt lại có chút đặc biệt.

“ Anh hai.” Lưu Anh Phương ôm lấy cánh tay Lưu An Vũ khẽ lắc mấy cái.

“ Lớn rồi mà còn làm nũng.” Lưu An Vũ gỡ cái tay kia ra, xoa đầu co em gái một cách cưng chiều.

Lưu Anh Phương sờ cái đầu bị xoa tới rối tung, đôi mắt lườm lườm , đôi mắt lại nhìn ra đằng sau. Sắc mặt lập tức trở nên khó coi đi vài phần.

Cô gái có mái tóc ngắn kia nhìn thấy Lưu Anh Phương, ánh mặt lại lộ rõ vẻ khiêu khích. Hai người đó cứ như thế lườm qua lườm lại trông hệt như hai đứa trẻ con.

Lưu An Vũ cũng không thèm để ý đến hai cô nhóc tính khí trẻ con kia.

“ Tiểu Vũ lớn hơn trước nhiều rồi nha.” Lưu An Vũ nhìn cậu ta một lượt từ trên xuống dưới khẽ cười nói. Anh còn nhớ 9 năm trước cậu nhóc này mới chỉ bé xíu giờ đã cao bằng anh rồi.

“ Anh Vũ.” Hoàng Thiên Vũ cười lại, đối với cậu con người này cũng chính như là anh trai, vô cùng thân thiết. “ Còn nữa, chị gái kia là ai vậy?” Cậu ta nhìn vào cô gái đứng đằng sau, tò mò hỏi.

Cô gái kia khẽ hướng ánh mắt tới chỗ cậu, cười một cái. Nhờ vậy mà chiến tranh ngầm giữa hai người kia mới chấm dứt.

“ Vợ sắp cưới của anh. Lâm Nhã Nhã.” Lưu An Vũ kéo cô gái đó đến trước Hoàng Thiên Vũ giới thiệu.

“ Ah!...”

“ Em không thích chị ta làm chị dâu em.” Hoàng còn chưa nói hết câu đã bị Lưu Anh Phương chen vào, tay còn thuận tiện kéo cậu vào bàn nào đó ngồi, không thèm để ý đến cô gái tên Nhã Nhã kia.

“ Lại thế nữa rồi.” Hà Vi Băng khẽ tặc lưỡi một cái, liền tiến đến bàn đó ngồi xuống.

Người duy nhất từ đầu đến giờ không hiểu gì, có lẽ chỉ có Hoàng Thiên Vũ cậu ta.