Thê Nô

Chương 48: Hoang mang



Đào Tư Di không biết nên hình dung thế nào về cuộc sống bây giờ của cô. Nói cô hạnh phúc, nhưng cô vẫn cảm thấy ở cùng Diệp Lan còn thiếu một chút gì đấy. Nói cô không hạnh phúc, nhưng Diệp Lan Trăn lại coi cô như trân bảo nâng trong lòng bàn tay.

“Haiz.” Đào Tư Di thở dài khuấy cà phê trước mặt, hai người trong lúc này rốt cuộc là sai ở đâu?

Cô nhìn thời gian, Trương Lệ Viện cũng nên đến đây, chị gái này cùng Chu Chính Đạo đi Bắc Kinh kết hôn, ngày hôm qua mới trở về. Chị gái đó sững sờ nói nơi đó không phải nơi người ở, xem ra là muốn ở trên thân cô tìm kiếm một chút an ủi mà.

Khóe miệng Đào Tư DI hơi nhếch, đoán rằng với tính cách của Trương Lệ Viện, Chu Chính Đạo có lẽ bị lăn qua lăn lại nhiều lần. Ban đầu là lý do không buông tha người, giờ lại thêm tiểu thái tử trong bụng, Chu Chính Đạo không thể làm gì khác ngoài phục tùng. Cô thật sự rất tò mò, người kém mười mấy tuổi còn có thể cãi nhau, chính là tại sao. Cô cùng Diệp Lan Trăn lại không thể, rất nhiều lần cô đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tiêu diệt tên yêu nghiệt kia.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Đào Tư Di đang nghĩ ngợi, liền trông thấy Trương Lệ Viện vẻ mặt oán giận hiên ngang đi nhanh, không có nửa điểm bộ dáng phụ nữ có thai, phía sau là vẻ mặt lấy lòng của Chu Chính Đạo Tiểu Liên Tử chiếu cố thái hậu.

Tương phản này cũng quá lớn, Đào Tư Di không biết có nên giương mắt nhìn hai người trước mặt hay không. Cô thật lo lắng Chu Chính Đạo sẽ vì bảo vệ hình tượng của mình mà tìm người giết cô bịt miệng.

“Đợi lâu chưa.” Trương Lệ Viện vừa lên tới nơi đã uống hết cốc nước chanh người phục vụ vừa mang tới.

“Nửa giờ rồi.” Đào Tư Di nói thật.

“Đều là tại anh, cứ đòi theo em tới đây, còn vội vàng làm xong công việc.” Trương Lệ Viện trừng mắt nhìn Chu Chính Đạo, ngồi mạnh xuống. Chu Chính Đạo sợ tới mới vội vàng đỡ ghế.

“Được rồi, đều là lỗi của anh. ”

Nhìn vẻ mặt cưng chiều của người đàn ông trước mắt, Đào Tư Di có phần xấu hổ uống một ngụm cà phê, che dấu ngạc nhiên. Xem ra Trương Lệ Viện thật sự đã tìm được một người chồng tốt! Nghĩ vậy, cô lại nhịn không được nhíu mày. Giữa hai người bọn họ có sự cưng chiều cùng làm nũng tự nhiên như thế, còn mình lại không cách nào cư xử như vậy với Diệp Lan Trăn?

Cô dường như cảm thấy được vẻ ngoài Diệp Lan Trăn ôn hòa, nhưng lại ẩn núp mãnh thú bên trong khiến cô không dám hoàn toàn phóng túng ỷ lại anh. Cái loại cảm giác xa lạ như có như không này, cứ thế vắt ngang giữa hai người, nghĩ muốn đánh vỡ mà lại không thể nào xuống tay.

“Tư Di, em đang nghĩ gì thế?” Trương Lệ Viện xua xua tay trước mặt Đào Tư Di. “Nhớ chồng đẹp trai của em à?”

“A…” Đào Tư Di cười cười, trên mặt tràn đầy xấu hổ vì bị đoán trúng.

“Anh ta đối xử với em thế nào?” Trương Lệ Viện nhìn mặt Đào Tư Di hơi đỏ ửng, có chút lo lắng hỏi tình hình gần đây của cô. Những tin đồn kia nếu thật sự là Diệp Lan Trăn làm, vậy anh ta thật sự quá khủng bố rồi. Đào Tư Di cùng anh ở chung một chỗ cũng không biết nên ra chuyện gì mới tốt.

“Rất tốt.” Đào Tư Di cười cười, cô phát hiện mình chỉ có thể dùng hai chữ này để hình dung về quan hệ của hai người. Trừ bỏ anh đối tốt với cô, anh thật đúng là không có khuyết điểm gì.

Nhưng như thế lại khiến cô thấp thỏm lo âu, cô vốn cho rằng vợ chồng cho dù tương kính như tân, cũng có thể ngẫu nhiên có chút khắc khẩu nho nhỏ. Nhưng cô với Diệp Lan Trăn, ngoại trừ tranh chấp vì vấn đề trên giường, những thứ khác quả thật quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức không khoảng cách.

“Em có nghe được chút gì về chuyện của anh ta không?”

Trương Lệ Viện không khỏi lo lắng hỏi. Dựa theo hiểu biết của cô về Đào Tư Di, chuyện đó không có vấn đề gì với cô ấy. Nhưng hành động của người đàn ông kia lại khiến Trương Lệ Viện có chút bối rối, không biết có nên nói với Đào Tư Di hay không.

Nói cho cô ấy, cô lo lắng sẽ từ đấy phá hủy gia đình của Đào Tư Di, không nói, cô lại lo lắng Đào Tư Di vạn nhất ngày nào đó không cẩn thận trêu chọc Diệp Lan Trăn tức giận, lại khiến Đào Tư Di thê thảm.

Nghĩ vậy, Trương Lệ Viện lạnh run, người đàn ông kia thật sự quá khủng bố.

“Anh ấy rất khi cùng em nói chuyện công việc. ”

“A…” Sắc mặt Trương Lệ Viện tựa hồ trầm xuống, kêu một tiếng ứng phó.

Đào Tư Di cầm cốc cà phê uống một ngụm, trong mắt cô đơn, trong lòng oán thầm, Diệp Lan Trăn chưa từng cùng cô nói qua chuyện công việc hay những chuyện khác.

Thời điểm hai người cùng một chỗ, trừ những lúc say mê ngọt ngào, hoặc là kịch liệt khai khẩn, liền không trao đổi thêm chuyện khác. Tựa như giữa bọn họ, chính là anh sủng cô, mà cô chỉ cần tiếp nhận là được rồi. Những thứ khác đều không cần suy xét, cũng không cần lo lắng.

Nếu đổi thành cô gái khác, hẳn sẽ phải cao hứng đi! Đào Tư Di tự nhận mình không phải là người thích lo chuyện vặt vãnh, nhưng cô vẫn hy vọng có thể tiến thêm một bước hiểu biết Diệp Lan Trăn. Bằng không đợi đến khi tình yêu mãnh liệt tan dần, cô thật không biết nên lấy cái gì để duy trì cuộc hôn nhân của hai người.

Nghĩ tới đây, chua xót tuôn ra trong tâm cô. Nhận ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Trương Lệ Viện, Đào Tư Di vội vàng phấn chấn tinh thần, lộ khuôn mặt tươi cười, chuyển đề tài qua hôn lễ của Trương Lệ Viện ở Bắc Kinh.

Nói đến hôn lễ, Trương Lệ Viên kích động khoa tay múa chân. Chu Chính Đạo cẩn thận che chở cơ hồ như muốn lột xác thành dây bám.

Ai nói tính cách con người không thể thay đổi, người trước mắt này không phải ví dụ liên tiếp sao. Một lòng kiên cường cùng dũng cảm chẳng qua là màu sắc khờ dại của tự vệ mà thôi. Khi gặp được người có thể ỷ lại cả đời, kiên cường sẽ thành yếu đuối, mà dũng mãnh cũng trở nên dịu dàng.

Vẻ mặt Đào Tư Di hâm mộ nhìn Trương Lệ Viên kể lại hôn lễ tráng lệ với khuôn mặt kiêu ngạo và tự hào. Có một người Chu Chính Đào mạnh mẽ bảo vệ cô ấy, Trương Lệ Viện nhất định sẽ hạnh phúc thật sự! Cũng không biết hôn lễ của mình và Diệp Lan Trăn sẽ như thế nào?

Mày nha, thật sự không biết đủ, Đào Tư Di thầm mắng bản thân.

Diệp Lan Trăn đối tốt với cô như vậy, làm sao vẫn còn kén cá chọn canh muốn thêm. Chính cô từ khi nào thì biến thành người đào gốc bới rễ rồi. Khác với chuyện cô xem thường trước kia, ngay cả khi sống cùng Lý Mộ Tiêu hai năm, cũng chưa từng có loại cảm giác không biết đủ này.

Đều nói phụ nữ sau khi trải qua chuyện tình cảm khắc cốt ghi tâm, sẽ trở nên thoải mái, còn bản thân cô ngược lại, càng ngày càng triền miên.

“Tư Di, em lại bay đi đâu mất rồi.” Trương Lệ Viện bất mãn nhìn Đào Tư Di trước mắt không biết đã đi vào cõi thân tiên nào, liền trách cứ.

“Em xin lỗi, ha ha. ”

“Chị nói em nghe, dáng người Vương Lập Dũng thật sự to lớn nha, ngày đó nếu chị không mang thai, chị thật hận không thể hạ gục anh ta. ”

Đào Tư Di chăm chú nhìn sắc mặt Chu Chính Đạo đen dần, bất đắc dĩ cười gượng hai tiếng, cầm cốc cà phê uống một ngụm, vị chát tinh khiết chảy theo dòng giữa môi và răng cô.

Trương Lệ Viên không hổ là Trương Lệ Viện, chị đúng là có bản lĩnh chọc người, đoán chừng một lát nữa sẽ bị thu thập. Bất quá nhìn vẻ cưng chiều cùng bất đắc dĩ trên mặt Chu Chính Đạo, Đào Tư Di đoán chừng một hồi thu thập cũng là một hồi ngọt ngào.

Thời gian gặp bạn bè luôn luôn ngắn ngủi, Trương Lệ Viện kể lể, Đào Tư Di thường thường đáp lại một hai tiếng, Chu Chính Đạo trừ vài lần gọi người phục vụ thêm một số đồ ăn, liền cơ hồ không nói thêm. Chỉ dùng vẻ mặt cưng chiều nhìn người phụ nữ của anh.

“Đúng rồi Tư Di, không biết lần trước em có nhìn thấy một minh tinh trong hôn lễ của chị không.” Trương Lệ Viện như muốn kể hết, tựa như muốn đem tất cả câu chuyện cả tháng này nói ra, thừa dịp hôm nay có người chia sẻ cùng cô.

Nói trắng ra là, Trương Lệ Viện có khi giống như một bà chị ngốc nghếch. Thích nghe chuyện, cũng thích tám chuyện, cô đem chuyện tư mật không muốn người biết của vài người khác mà chuyện mình nghe ngóng được vài ngày gần đây ở Bắc Kinh, nói ra hết một lần. Càng nói càng hưng phấn, thế nên, cô cơ hồ đã quên mất lo lắng ban đầu của mình.

“Minh tinh nào?” Đào Tư Di nhớ lại, cô thật sự không nghĩ ra người nào đặc biệt làm người ta ấn tượng sâu. Trừ hai người kia….

“Là cái cô ngọc nữ Điền Na ngây thơ đấy.” Trương Lệ Viện uống một ngụm nước, yết hầu trơn mát liền cúi đầu nói nhỏ với Đào Tư Di, “Bị người ta cưỡng bức, dư luận xôn xao. Tất cả mọi người đều nói cô ta muốn đến điên rồi, phụ nữ thời nay nha, muốn lên cao, cái gì cũng đều có thể làm được. ”

“Vợ có đói bụng không, nếu không, chúng ta đổi nơi ăn cơm nhé?” Chu Chính Đạo nhận thấy không khí thay đổi, vội vàng nói sang chuyện khác.

“Đợi em nói xong chuyện này.” Trương Lệ Viện ý vẫn chưa hết, ” Tư Di, chị đoán cô gái này muốn nổi tiếng nhanh nên tính toán đi đường tắt nha. Vốn là hình ảnh thanh thuần, chẳng lẽ định theo phong cách AV Nhật Bản? Có điều, nghe nói cô ta vốn cũng chẳng loại ngây thơ gì, cùng rất nhiều công tử đều có một chân, chỉ là không nghĩ tới lần này cô ta khoa trương như vậy. Bất quá cũng có người nói, là vì cô

ta đắc tội với ai đó nên có người chỉnh cô ta, tất cả những phu nhân, bạn gái của mấy người đàn ông dính tới cô ả đều cùng nhận được ảnh yêu đương vụng trộm. Quả thực là huyên náo phấn chấn toàn bộ quần chúng Bắc Kinh nha. ”

“Vợ, Đào tiểu thư đói bụng.” Chu Chính Đạo nhìn người anh yêu sau khi mang thai liền trở nên nói nhiều, bất đắc dĩ đá chân cô. Mang thai thật có thể làm người ta ngốc như vậy, xem ra sau này vẫn phải trông coi thật tốt nàng dâu nhỏ của anh, đừng để chọc vào cọng lông của người nào đó.

“Ừm.” Trương Lệ Viện rốt cuộc cũng phản ứng, sửng sốt, có chút hối hận miệng mình vừa rồi không có chừng mực. Cô lén nhìn Đào Tư Di không quá nhiều phản ứng. Nên chắc là không sao đi!

“Bất tri bất giác đã qua thời gian lâu như vậy, thật đúng là hơi đói rồi.” Trương Lệ Viện cười khan vài tiếng, có phần nén giận nhìn Chu Chính Đạo, người này như thế nào lại không đi cắt ngang chuyện cô nói chứ.

Chu Chính Đạo bất đắc dĩ thở dài trong lòng, chỉ cần vợ cho rằng anh sai, anh liền sai, phụ nữ có thai là lớn nhất. Anh dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Trương Lệ Viện.

Sau khi dùng xong cơm chiều, Chu Chính Đạo an bài lái xe đưa Đào Tư Di về.

Nhìn ô tô khuất dần, Trương Lệ Viện chăm chú nhìn người đàn ông bên cạnh. Còn có chút lo lắng hỏi: “Hẳn là không sao đi?”

Chu Chính Đạo an ủi vuốt nhẹ tóc cô, vẻ mặt cưng chiều tươi cươi. “Sẽ không, yên tâm. ”

“Em mệt, lên xe trước, em muốn nằm ở ghế sau.” Trương Lệ Viên ngáp rồi chui vào trong xe.

Chu Chính Đạo ngẩng đầu nhìn trời, thật là anh quá chiều cô dâu nhỏ rồi. Lập tức bất đắc dĩ cười khổ một cái, là anh nguyện ý nha, một lòng cưng chiều ngay từ ban đầu, thật đúng là trách nhiệm ngọt ngào.

Câu chuyện Trương Lệ Viện kể vẫn vờn quanh bên tai Đào Tư Di, cô hoang mang ngồi trên xe. Con đường từ nội thành đến biệt thự Nhà họ Diệp rất yên tĩnh, đèn vàng chiếu sáng hai bên đường, ánh lên mông lung giữa màn đêm.

Đào Tư Di thầm an ủi mình, sẽ không, sự tình kia sẽ không khéo như vậy, khẳng định anh không có liên quan. Thời gian này anh vẫn ở cùng cô, hơn nữa tính anh vô lại, tựa như một đứa nhỏ nghịch ngợm. Khẳng định anh sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Đường đến biệt thự rất dài, Đào Tư Di cảm thấy lái xe chạy với tốc độ rất nhanh, nhanh đến nỗi cô không biết mình rõ ràng nghĩ gì, với mục đích gì.

Vội vàng cảm ơn lái xe, Đào Tư Di đi về biệt thự, thời điểm cầm tay vịn cửa, cô đột nhiên sửng sốt, giống như bên trong có mãnh thú, một khi cô mở cửa liền đánh úp về phía cô.

“Đào tiểu thư trở lại, sao cô không đi vào?” Người giúp việc đang định đi đổ rác hoảng sợ, tay thoáng run lên, hạ rau quả trong tay, liền vội vàng xoay người lại, vẫn không quên nói: “Cậu cả chờ cô hồi lâu, gọi điện thoại cô tắt máy, về sau nghe nói cô hẹn với Trương tiểu thư, nên cũng yên tâm.” Trong giọng nói người giúp việc tựa hồ có chút nén giận Đào Tư Di không biết quan tâm.

“A…, anh ấy đang ở đâu?”

“Cậu cả lên lầu tắm rửa, văn kiện còn đang ở dưới lầu, có lẽ định vừa làm việc vừa chờ cô.” Giọng điệu người giúp việc có chút hâm mộ.

Đào Tư Di lên tiếng, chậm chạp đi về phía phòng ngủ của hai người.

Đẩy cửa vào, phòng trống không khiến Đào Tư Di không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Cảm giác thả lỏng khó hiểu này khiến cô khó chút hoang mang.

Trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào làm cô thấy hồi hộp đợi người đàn ông đang tắm.

Thường ngày vào lúc này, bọn họ lại khẩn trương rồi xấu hổ cuộn mình trong chăn, triền miên.

Nhưng hôm nay, Đào Tư Di lại trở nên hoang mang, cô hoang mang phát hiện người đàn ông này máu lạnh vô tĩnh. Lý trí cô một mực khuyên giải, toàn bộ đó đều là trùng hợp. Nhưng cô lại phát hiện, trong tiềm thức của cô đã xuất hiện kháng cự nhỏ đối với anh.

Không phải anh, khẳng định không phải. Đào Tư Di tự thôi miên bản thân.

“Reng…” Tiếng chuông điện thoại cắt ngang cô thẫn thờ. Theo tiếng nhìn lại, một chiếc điện thoại di động bị ném tùy ý trên giường, màn hình sáng lên cùng với tiếng chuông, cố gắng phát huy chức năng nhắc nhở của nó.

“Vợ…” Giọng nói Diệp Lan Trăn từ trong phòng tắm truyền đến, tiếng nước vẫn chảy nhưng đỡ không được tiếng gọi ngọt ngào của anh. “Giúp anh nhìn xem là ai, nói cho anh biết tên. ”

“A…” Đào Tư Di lên tiếng, tay cầm lên chiếc điện thoại đã hoàn thành trách nhiệm kia, cô khẽ vuốt màn hình, nó liền trở nên an tĩnh.

“Một người tên là Lôi Vân Khải, anh có muốn nhận điện hay không?”

“Không cần, để anh ta tự động ngắt.” Tiếng Diệp Lan Trăn lười biếng truyền từ phòng tắm.

“Vâng.” Đào Tư Di lên tiếng, ánh mắt cô không rời nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, hoang mang muốn chứng thực làm cô như sắp tan vỡ.

Thở sâu một hơi, Đào Tư Di rốt cuộc cũng nhập mật mã 4 con số, đây là thời gian hai người gặp mặt, cũng là thời gian cô chuyển đến Nhà họ Diệp…