Thê Nô

Chương 43: Gọi ông xã



Giờ phút này Đào Tư Di đang theo Trương Lệ Viện đi dạo trong trung tâm thương mại, nói cũng khéo, trong khoảng thời gian Đào Tư Di nằm viện, Trương Lệ Viện bị Chu Chính Đạo tóm được không biết đã thả trên hòn đảo nào chim không bay qua, tiến hành kế hoạch tạo người tàn khốc, mấy ngày hôm trước mới được thả ra.

Trương Lệ Viên vừa xuống máy bay liền đi thẳng đến chỗ Đào Tư Di, muốn cùng cô tâm sự về sự hành hạ của Chu Chính Đạo-người không như tên. Trong lúc Trương Lệ Viện biến mất, Đào Tư Di trải qua sự kiện đâm xe li kỳ cổ quái, khiến Trương Lệ Viện thật muốn ngửa mặt lên trời gào to, đây quả thực như đang đóng phim mà, xem ra nghệ thuật quả thật bắt nguồn từ cuộc sống.

“Diệp Lan Trăn khi nào trở về?”Trương Lệ Viện gỡ chiếc váy đầm từ trên giá rồi thử lên thân mình. Cô thoáng máy nhíu mày nhìn eo váy thắt chặt. “Qua hai tháng đảm bảo không thể mặc được rồi.” Nói xong cô liền đem váy treo trở lại trên giá.

“Em không có hỏi, ngày hôm qua anh đi, đoán chừng 2 hay 3 ngày nữa mới về.” Đào Tư Di thoáng suy tư một phen, trên mặt hiện khó xử.

“Ừ, nói thật với chị, anh cứ như vậy trở về cùng em đi đăng ký, không phải là em có đấy chứ? Lo lắng mấy tháng nữa bé con ra đời lại không có tên trên hộ khẩu à?” Trương Lệ Viện dùng cánh tay khẽ chạm Đào Tư Di, trên mặt mang theo trêu đùa.

Vừa lòng nhìn vẻ bối rối trên mặt Đào Tư Di. Trương Lệ Viện nói tiếp: “Vừa lúc chị mang thai lại nhàm chán, có em làm bạn, đi làm các loại kiểm tra liền không cô đơn rồi. ”

“Đừng nói bậy, dì cả của em vừa mới hết.” Đào Tư Di đặt đôi giày cao gót vốn ưa thích về chỗ cũ, cô lấy tay vỗ nhẹ bụng dưới, nhớ lại nếu nơi này có thể thai nghén một tiểu sinh mệnh, sẽ có bao nhiêu hạnh phúc. Bé cưng sẽ giống ai, nếu bộ dáng có thể giống Diệp Lan Trăn thì tốt rồi.

Đi dạo một hồi, rốt cục Trương Lệ Viện cũng chọn được một chiếc váy ưng ý, tuy không phải váy bầu nhưng eo rộng thùng thình, chất liệu vải vô cùng tốt. Cho dù bụng lớn thêm một chút, đoán chừng không nhìn ra bụng bầu.

Mua sắm xong, hai người đi tới một quán cà phê cạnh trung tâm thương mại, gọi một bình trà cùng một đĩa quả khô, chờ Chu Chính Đạo phái xe tới đón cô vợ nhỏ của anh.

“Mười ngày sau chị làm lễ cười.” Trương Lệ Viện từ trong ví lấy thiệp mời đưa tới trước mặt Đào Tư Di, cô tinh tế chăm chú nhìn Đào Tư Di trừ kinh hỉ ra thì không có biểu tình gì khác, mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Có điều, cô vẫn nhịn không được hỏi. “Diệp Lan Trăn làm như vậy, em không cảm thấy tựa hồ có chút vấn đề sao?”

“Em hiểu anh ấy.” Đào Tư Di cười cười, trên mặt không chút mảy may không cam lòng cùng buồn phiền.

Đào Tư Di biết ý của Trương Lệ Viện, cho dù không có được chúc phúc của Nhà họ Diệp, hiện tại cô cũng chỉ muốn lựa chọn tin tưởng Diệp Lan Trăn, nhưng hình thức này đối với cô mà nói, không có nhiều quan trọng.

Hôn lễ có được lời chúc phúc của bạn bè thì thế nào, chẳng phải vẫn thất bại cùng phản bội mà chấm dứt sao. Hiện tại cô chỉ muốn một tình yêu trung trinh, thậm chí cô đã từng nghĩ tới, cho dù cả đời

không cách nào công khai chuyện hôn nhân của cô cùng Diệp Lan Trăn cũng không sao cả. Chỉ cần người đàn ông kia trung trinh, đời này đã đủ rồi.

Nhận ra điện thoại rung động, trên mặt Đào Tư Di lộ vẻ tươi cười rõ ràng.

“Anh đã trở lại rồi ư? Vâng… Được…, em ở chỗ này chờ anh?”

“Diệp Lan Trăn.” Trương Lệ Viện cầm chén trà uống một ngụm.

“Vâng.” Đào Tư Di gật đầu.

Hai cô gái tiếp tục tán gẫu trong quán cà phê, ước chừng hơn nửa giờ sau, Đào Tư Di liền trông thấy Chu Chính Đạo chậm rãi tiêu sái tiến vào. Chu Chính Đào hướng Đào Tư Di nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi, tay ôm cô vợ nhỏ, bàn tay lớn vỗ về bụng dưới Trương Lệ Viện, hỏi han ân cần, sợ có sai sót gì.

Đào Tư Di tâm tình hạnh phúc nhìn cặp đôi trước mắt, vào thời khắc này, Diệp Lan Trăn phong trần mệt mỏi cũng tiêu sái tiến vào.

Hai người đàn ông nhìn thấy đối phương thì sửng sốt một phen, lập tức bắt tay nhau. Nói vài câu khách sáo khen tặng đối phương, rồi mang cô gái của mình rời đi.

Hai người vừa lên xe, Diệp Lan Trăn nhanh chóng ôm Đào Tư Di vào trong ngực, nhiệt liệt hôn. Hai ngày không thấy, anh thật muốn cô, cảm giác nóng ruột nóng gan này khiến anh vừa xa lạ lại vừa thoải mái. Thật giống như trong lòng được lấp đầy. Nóng hổi, bừng bừng, tràn ngập lo lắng.

Nhận ra thân thể có phản ứng, Diệp Lan Trăn ôm chặt Đào Tư Di, cố gắng kiềm chế kích động. Anh âm thầm nhắc nhở bản thân nhất định phải nhẫn nại, nhẫn nại.

“Kỳ thật, em đã hỏi qua bác sĩ, ông ấy nói là có thể?” Sắc mặt Đào Tư Di đỏ ửng, nhẹ tay khẽ vuốt trên vai Diệp Lan Trăn, thấp giọng ghé vào lỗ tai anh thì thầm.

“A… Anh làm gì thế?” Đào Tư Di ngạc nhiên, phát hiện Diệp Lan Trăn trực tiếp leo lên trên người cô.

“Bảo bối, anh không nhịn được, trước giúp anh sờ sờ, ngoan.” Diệp Lan Trăn cúi đầu gặm cắn cổ Đào Tư Di, nụ hôn nhẹ ướt át trên người cô mang tới từng trận tê dại.

“Anh, đừng mà, nơi này là bãi đỗ xe. ”

“Không sao, anh không cần, em xem, anh đã che kín thân thể em rồi, không ai biết chúng ta đang làm cái gì đâu. ”

Diệp Lan Trăn vô sỉ làm nũng, anh nheo mắt, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai bởi vì hưng phấn mà trở nên hồng nhạt. Anh giữ chặt bàn tay Đào Tư Di tiến vào bên trong quần đã bị anh lẳng lặng kéo khóa.

“Ngoan, sờ sờ.” Anh giữ chặt Đào Tư Di đặt lên vật khỏe mạnh, không chút nào che dấu hưng phấn.

Tay anh cũng nhân cơ hội thăm dò vào váy cô, nhẹ nhàng vỗ về lên nơi mềm mại qua quần lót.

“Nơi này có muốn anh không.” Diệp Lan Trăn nhẹ giọng nỉ non, anh khẽ cắn vành tai cô.

“Diệp Lan Trăn, đừng ở chỗ này, em không muốn ở trong này.” Đào Tư Di có chút hối hận, tại sao cô lại quên mất da mặt tên đàn ông này còn vượt qua cả đỉnh Everest chứ.

“Không sao…” Vẻ mặt Diệp Lan Trăn đầy ủy khuất, như sắp rơi nước mắt.

“Tư Di, anh muốn, chúng ta chưa xong mà. Anh nhẹ nhàng cọ xát nơi đó vài cái, còn lại khuya chúng ta về nhà làm tiếp được không. Em xem đi, nó sắp nổ tung rồi. ”

Diệp Lan Trăn vươn tay ấn phím bên cạnh ghế ngồi của Đào Tư Di, đem ghế dựa của cô chuyển sang nằm ngang. Thân thể anh cường tráng đặt cả người cô dưới thân. Môi anh theo cần cổ đi tới xương quai xanh của cô, tinh tế mút mát, lưu lại dấu răng hồng trên da.

“Ưm a…” Đào Tư Di thét kinh hãi, ngón tay Diệp Lan Trăn đã theo tới bên cạnh quần lót cô, thăm dò vào bên trong mật cốc, phướt nhẹ phía trong mềm mại khít khao của cô.

“Diệp Lan Trăn, đừng ở chỗ này.” Đào Tư Di xấu hổ không dám nhìn ánh mắt anh, nhắm mắt chống cự lại tê dại đang từ từ dâng lên. Theo động tác ngón tay của anh, tê dại pha lẫn chút đau đớn, bức cô cắn môi, kìm nén không thốt ra tiếng kêu ngượng ngịu.

Có thể cô không biết, nét mặt ẩn nhẫn này của cô, ngược lại càng kích thích dục vọng chinh phục của đàn ông. Diệp Lan Trăn bức thiết muốn từ trong miệng cô kêu lên tiếng khiến máu nóng trong người sục sôi.

“Được thôi…” Diệp Lan Trăn ngoài miệng đáp ứng, ngón tay lại thăm dò bên trong, ý xấu dùng lực nhấn xuống. Mạnh mẽ kích thích lên điểm mẫn cảm của cô. “Không cần sao?”

“Ưm…” Đào Tư Di lắc đầu, cố gắng không cho bản thân phát ra tiếng xấu hổ.

“Thế còn cái này?” Diệp Lan Trăn một tay đè trên bụng dưới cô, một tay ở trong cơ thể cô nhào nặn, hai bên kích thích khiến Đào Tư Di nhịn không được phát ra tiếng.

“Đừng, là em lừa anh, bác sĩ nói không thể làm. ”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nanh ẩm ướt của cô. Diệp Lan Trăn buồn cười cúi đầu nhìn ướt át trong tay. Cô gái nhỏ đến bây giờ còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, ngay cả nói dối cũng học xong!

“Bác sĩ Khương, tôi là Diệp Lan Trăn, cho tôi hỏi hiện tại Đào Tư Di đã có thể sinh hoạt vợ chồng hay chưa.” Diệp Lan Trăn không thả lỏng động tác bới móc kìm chặt trong cơ thể cô, ngón cái của anh ngược lại càng nghiêm trọng ấn mạnh lên điểm nhỏ trong mật cốc.

Đào Tư Di cầm chặt tay ghế, khắc chế bản thân rên rỉ.

“Ừ, được rồi, tôi hiểu.” Diệp Lan Trăn vừa lòng cúp điện thoại. “Nói đi, anh phải trừng phạt em thế nào đây, còn dám gạt anh?”

Giờ phút này ôn nhu của anh tan biến, lấy được đảm bảo từ bác sĩ, anh càng càn rỡ. Ngón tay anh trong cơ thể cô va chạm tàn sát bừa bãi, khiến cô nhịn không được thầm kêu rên.

Diệp Lan Trăn cởi dây lưng, vật khỏe mạnh lộ ra ngoài, tím đen gân xanh tráng kiện bao quanh, anh đem vật tím đen nhẹ nhàng ma xát nơi cửa cốc của cô, để phía mặt trên dính đầy chất lòng nhẵn mịn.

Xì… cùng với tiếng nước sách sách, Diệp Lan Trăn Trăn mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể Đào Tư Di, đem cô hung hăng lấp đầy. Anh vui vẻ nheo mắt, thịt non khít khao vây quanh anh.

Mỗi lần anh dùng lực đẩy mạnh, khít khao kia như muốn đẩy anh ra. Mỗi lần anh nhẹ nhàng rút ra, khít khao kia lại giống như muốn đưa anh hút vào trong đó. Giày vò này đưa đẩy hấp dẫn, sắp bức anh phát điên.

“Ưm… Nhẹ chút… Diệp Lan Trăn…”

Đào Tư Di không cách nào chống lại sự xâm nhập của anh, chỉ có thể hoàn toàn tiếp nhận anh va chạm. Mỗi một lần anh đi vào như đem cô xuyên qua, ướt át của hai người chảy xuống chiếc ghế dưới thân Đào Tư Di. Thân thể anh theo động tác của anh, ở mặt trên nhẹ nhàng trượt qua trượt lại.

Sự chuyển động nhỏ này hiển nhiên giảm bớt độ mạnh yếu của Diệp Lan Trăn, anh bất mãn đè bả vai Đào Tư Di, cùng với sự tấn công tiến vào, anh đem thân thể của anh ấn xuống.

“Diệp Lan Trăn…” Đào Tư Di cảm nhận được ý xấu của anh, thân thể anh đồng thời cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của chính minh.

“Ừm.” Diệp Lan Trăn nheo mắt, hung hăng vận động. “Gọi anh gì thế?”

“Diệp Lan Trăn…”

“Thoải mái không?”

Anh nhẹ nhàng nâng người rồi hung tợn đụng đi vào. Anh mê muội nhìn khuôn mặt thấm mồ hôi của Đào Tư Di. Tóc rối kề sát khuôn mặt non mịn của cô. Vài sợi tóc bị cô vô ý thức cắn bên miệng, vết cắn trên xương quai xanh phấn nộn được giấu dưới lớp mồ hôi mỏng.

Loại khoái cảm mạnh mẽ này khiến Diệp Lan Trăn càng hưng phấn. Anh đem một chân của cô đặt trên bả vai mình, cúi đầu mút môi cô, dùng đầu lưỡi dày rộng chơi đùa trong miệng cô.

Đào Tư Di chỉ cảm thấy trên dưới mình đều bị anh lấp đầy. Vật thô to khỏe mạnh của anh không ngừng đấu đá lung tung trong cơ thể cô, khiến cô khao khát.

Bụng dưới cô bủn rủn, bị tráng kiện của anh gây trướng. Cô cảm thấy ánh sáng rực rỡ, dưới tiếng rên rỉ hỗn loạn của anh, đẹp đẽ chói mắt ngay trên đầu cô.

“Thế nào? Cái này không được sao?” DIệp Lan Trăn đột nhiêm cảm thấy một sự tăng vọt hướng vật khỏe mạnh của anh đánh úp lại, làm anh tự nhiên dạo chơi trong cơ thể cô.

Đào Tư Di híp mắt, hiện tại cô chỉ có thể thì thầm tiếng nức nở, sóng triều vừa rồi làm cô hao hết khí lực. Người đàn ông phía trên tựa hồ không nghĩ muốn buông tha cô, vẫn không ngừng lấp đầy bên trong cô.

“Gọi ông xã…” Diệp Lan Trăn hung hăng húc vào người cô, tay anh đè lên bụng dưới của cô, để cô nhịn không được kêu nhẹ.

“Nhanh… Gọi ông xã. ”

Hiện tại ý thức Đào Tư Di đều hỗn loạn vì sự va chạm của Diệp Lan Trăn, chỉ có thể thuận theo nói nhỏ. “Ông xã…”

Một sự vui sướng to lớn nhất thời tràn ngập cơ thể Diệp Lan Trăn.

Nhiệt dịch nóng bỏng toàn bộ rót vào cốc hoa của cô, khiến cô run rẩy nức nở.

Tôn Mạnh nhìn Điền Na bên người, tay thăm dò vào đũng váy cô, vuốt ve đùi cô.

“Như thế nào? Hết hy vọng rồi à… Muốn suy xét ở trong này làm không?”

“Em muốn biết tư liệu về cô gái này, anh giúp em…”

“Được rồi, em biết anh muốn gì đấy.” Nói xong Tôn Mạnh liền xoay người đè trên người Điền Na, đòi lấy thù lao của anh.