Thê Nô

Chương 35: Ngẫu nhiên?



Một đêm này thật như lời Diệp Lan Trăn nói, hai người đắp chăn bông nói chuyện phiếm. Đào Tư Di nổi giận nhiều lần, không phải vì Diệp Lan Trăn xấu tính xấu nết động tay chân, mà là vấn đề anh hỏi đi hỏi lại nhiều lần, đơn giản như cô gặp Lý Mộ Tiêu có hoài niệm hay không, có tức giận hay không, có thương tâm hay không…

Mấy vấn đề này cho dù Đào Tư Di luôn trả lời là không có, Diệp Lan Trăn vẫn luôn hỏi mãi. Đến tận khi cô nói người cô không thoải mái, đau đầu, anh mới buông tha truy hỏi tình huống phát sinh trong bữa tối. Về sau, anh chỉ gắt gao ôm chặt Đào Tư Di vào trong lòng, để nhiệt độ cùng mùi cơ thể của anh vờn quanh gắn chặt trên người cô.

Vốn là giữa hè, Đào Tư Di kêu trời nóng, Diệp Lan Trăn liền mở điều hòa. Đào Tư Di kêu lạnh, Diệp Lan Trăn vẫn mở điều hòa, cho dù thế nào, anh vẫn kiên trì ôm cô trong ngực không buông. Từ từ cô cũng thành thói quen, ngược lại đêm nay ngủ vô cùng an ổn, vừa đến bình minh, Diệp Lan Trăn đã đi, chỉ để lại một tờ giấy nhỏ ở trên tủ đầu giường, chữ viết sâu sắc có lực.

‘Bảo bối, nhớ uống thuốc, nếu không anh xuống tay đó’

Mặt Đào Tư Di đỏ bừng, người đàn ông này không thể đứng đắn một chút được sao. Cô định đem tờ giấy ném đến bên trong thùng rác nhưng lại không biết vì cái gì, ma xui quỷ khiến gấp tờ giấy chỉnh tề rồi thả trong ví tiền của mình. Hành động đêm qua của Diệp Lan Trăn mang đến cho cô lo lắng khó hiểu, kỳ thật người này cũng thật biết săn sóc.

“Reng…”

Tiếng điện thoại vang lên trong phòng, Đào Tư Di nhìn thời gian, đoán chừng cha mình cũng đã dậy, muốn cô cùng ăn điểm tâm, giác quan thứ sáu của cô thật chuẩn.

Mới vừa cầm điện thoại lên liền nghe tiếng cha Đào từ bên trong truyền ra.

“Tiểu Di, Mộ Tiêu đến đây, nói muốn cùng đi ăn cháo. ”

Trải qua một đêm suy nghĩ tường tận, cha Đào đối với việc hợp lại của hai đứa, cũng không cần cưỡng cầu. Nhìn thái độ tối hôm qua, con gái đối với Lý Mộ Tiêu không nói hận tận xương nhưng tuyệt đối có thể gọi là cực kỳ phẫn nộ. Ông lo lắng chậm trễ chuyện cả đời của Đào Tư Di, đó phải là không chán ghét, tốt nhất vẫn là dựa trên tình ý, loại cố chấp ép buộc này không có ý nghĩa.

“Là tự cậu ta tới đây.” Cha Đào thấy con gái không nói lời nào, vội vàng thêm một câu, chứng minh mình trong sạch.

“Cha và dì đi thôi, con còn chưa nghỉ ngơi đầy đủ, chờ anh đi khỏi, con cùng cha và dì Lưu ra ngoài đi dạo. ”

Cùng cha Đào nói dứt lời, Đào Tư Di phiền chán cúp điện thoại, tại sao cô lại cảm thấy Lý Mộ Tiêu như thuốc keo bôi da chó vậy, quăng đi nhiều lần vẫn không xong. Cô có chút buồn bực, từ khi nào cô bắt đầu thấy anh ta phiền phức?

Đào Tư Di nằm trên giường, nhắm mắt, trong đầu nhớ lại mọi chuyện sau khi ly hôn. Từ khi phát hiện anh phản bội, đến quyết định ly hôn, rời đến nhà họ Diệp, đến xong xuôi thủ tục, từ lúc ở bãi bắn bia, đến phát sinh quan hệ với Diệp Lan Trăn. Một màn này tựa như đoạn phim từng chút hiện lên trong đầu cô. Dường như mới bắt đầu Diệp Lan Trăn còn chưa tham dự vào, từng thời khắc về sau đều có bóng dáng của anh.

Cô cùng Lý Mộ Tiêu lần gặp mặt sau cùng là ở trường bắn, lúc ấy nhớ rõ cô còn có chút khổ sở, Tô Mạn Ca tham gia, Diệp Lan Trăn can thiệp lại khiến khổ sở của cô tan thành mây khói, còn lại tựa hồ chỉ có phiền chán đối với Lý Mộ Tiêu. Diệp Lan Trăn quang minh chính đại vô lại, càng làm nổi bật sự dối trá trên người Lý Mộ Tiêu. Tâm tình cô thay đổi theo, tự nhủ chuyện đã qua thì đã qua rồi.

Đào Tư Di sững sờ ngồi trong phòng, trong đầu không ngừng lặp lại ký ức của Lý Mộ Tiêu cùng Diệp Lan Trăn.

“A…” Cô ôm đầu, khóc thét một tiếng, trong đầu cô tại sao đều có bóng dáng của tên Diệp Lan Trăn kia, còn có vẻ tươi cười vô lại của anh, hành động càn rỡ ở trên giường, cái ôm ấp mạnh mẽ đêm qua, từng chi tiết, cô đều nhớ rõ ràng.

“Đào Tư Di, mày háo sắc vừa thôi, sao lại không có tiền đồ như vậy chứ.” Cô thì thầm nhỏ giọng mắng mình. “Mới ly hôn bao lâu, chẳng lẽ mày liền thích người đàn ông khác, quá lăng nhăng rồi đấy!”

Cô cảm thấy bản thân mình hiện tại cực kỳ mâu thuẫn, mặc kệ có hay không chán ghét Lý Mộ Tiêu, cô cũng không nên nhanh như vậy cả đầu đều đầy hình ảnh của Diệp Lan Trăn.

“Reng…” Điện thoại phòng lại vang lên, lần này là tiếng Diệp Lan Trăn truyền ra.

“Thức dậy đã uống thuốc chưa?”

Đào Tư Di nhìn bọc giấy đặt ở tủ đầu giường, không lên tiếng.

“Lại không ngoan, ngoan uống thuốc đi, buổi tối cho em một ngạc nhiên.” Giọng nói Diệp Lan Trăn mang theo vài phần sủng nịnh dỗ dành.

Hành vi của anh làm Đào Tư Di nhớ về những năm cô cùng cha hai người sống nương tựa vào nhau, cô bé quật cường, miệng ngậm chặt không mở. Về sau cha dưới trời mưa to ra ngoài mua kẹo đường cho cô, bởi vì không cẩn thận nên vấp ngã, rơi vào vũng bùn, sau khi về đến nhà, trừ kẹo đường là sạch sẽ, trên người cha đều ướt đẫm. Đào Tư Di đột nhiên thấy mắt mình nóng lên, dường như từ đó về sau, cô mới trở nên nhu thuận nghe lời.

“Em khóc à?” Diệp Lan Trăn nghe thấy yên tĩnh từ loa bên kia, trực giác anh cho biết cảm xúc của cô có gì đó không đúng. “Ngoan, nói cho anh, là đứa nào bắt nạt em. Anh có tiền, có quyền, có thế, em muốn trừng phạt anh ta thế nào, đây chính là bổn phận của người đàn ông của em…”

“Phì…” Diệp Lan Trăn nói khiến Đào Tư Di nín khóc, rồi cười. Tay cô lau nước mắt, tự dưng lại đa sầu đa cảm như vậy? Không bệnh không tai nạn, cô còn ở đây khóc cái gì?

“Không ai bắt nạt em hết.” Đào Tư Di nhẹ nhàng trả lời, chính cô cũng chưa phát hiện ra, trong giọng điệu của cô mang theo một chút hờn dỗi của con gái.

“Không ai bắt nạt em, mà em lại khóc, có phải tên chết tiệt Lý Mộ Tiêu kia lại làm phiền em không?”

“Không phải. ”

“Ngoan, nghe lời, nói anh biết là người nào bắt nạt em. ”

“Thật sự không ai bắt nạt em mà. ”

“Vậy vì sao em khóc?” Diệp Lan Trăn muốn xác định chắc canh kết quả.

“Anh dặn dò em uống thuốc, làm em nhớ đến cha em.” Đào Tư Di cuối cùng vẫn nói ra nguyên nhân, nếu không dựa vào tính cách quấn người của Diệp Lan Trăn, còn không biết anh cằn nhằn tới khi nào.

“Cha em…” Diệp Lan Trăn nhớ lại dáng người cha Đào giống như ông cụ trong KFC, đầu đã không còn mấy cọng tóc. Anh nhịn không được vội đứng lên, đi đến phòng nghỉ trong văn phòng, soi gương. Dáng người cao ngất, bắp thịt rắn chắc, tóc đen mượt phản xạ trong gương.

“Đào Tư Di…” Diệp Lan Trăn nhìn mình trong gương, nhíu mày, gọi cô.

“Vâng?”

“Không cho phép uống thuốc nữa, đầu óc em uống đến hồ đồ rồi, một lát nữa anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra, xem bác sĩ có phải kê sai thuốc cho em hay không. ”

“Không phải…”

“Không cho phép nói nữa, nếu em không muốn thì hiện giờ anh sẽ chạy đến khách sạn trừng phạt em. ”

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Lan Trăn đột nhiên phát hiện trên đầu anh có một sợi tóc bạc.

“A…” Tay anh giựt nó ra, lại nhịn không được soi gương, chẳng lẽ anh thật sự đã già rồi?

Đào Tư Di nhào lên giường, vùi mặt vào gối cười ha ha. Không cần nhìn cô cũng biết nét mặt đó của Diệp Lan Trăn.

Diệp Nam Tê nghe nói điểm tâm có Lý Mộ Tiêu, anh cũng không đi. Bữa sáng chỉ còn lại ba người. Kỳ thật cha Đào cũng muốn từ chối. Khách sạn năm sao, bữa sáng vô cùng phong phú, tuy không nhiều nhưng cái gì cần đều có. Nhưng vì Lý Mộ Tiêu là con rể hiếu thuận, ông cũng không thể khước từ.

Sau khi ăn xong cháo, Lý Mộ Tiêu đưa cha Đào và Lưu Diễm Lệ về phòng, ngồi trong phòng, vẻ mặt ấm áp hỏi tình hình cuộc sống của bọn họ ở nước ngoài.

Cha Đào nhìn ra anh muốn đợi Đào Tư Di xuất hiện, vừa rồi gọi điện, ông đã xác định rõ con gái không muốn gặp cậu ta, lại suy xét chuyện tối qua. Mắt thấy thời gian đã điểm mười giờ sáng, còn ngồi nữa đoán chừng đến giữa trưa liền ở lại dùng cơm trưa.

“Mộ Tiêu, công ty cậu còn nhiều việc, hay là về trước làm việc đi. Đứa nhỏ Tư Di này đoán chừng không cách nào hồi tâm chuyển ý được đâu.” Cha Đào vẻ mặt khó xử, lời vừa nói ra, sắc mặt Lý Mộ Tiêu thay đổi, anh ta cười chua xót.

“Cha…Con chỉ muốn để cha biết một chuyện, cho dù Tư Di làm gì, chỉ cần cô ấy nguyện ý, con vẫn có thể đợi cô ấy, cha là người từng trải, biết có vài người có lẽ không thích hợp với cô ấy. Con đi trước, không quấy rầy hai người. ”

Sau khi Lý Mộ Tiêu từ biệt, cha Đào nhìn Lưu Diễm Lệ.

“Người cậu ta nói là Diệp Lan Trăn đúng không?”

“Không nói rõ được, nhưng hai người đó…” Lưu Diễm Lệ không biết nói gì, chuyện này thật phức tạp, ly hôn rồi tìm người mới không đáng trách, nhưng thời gian quá ngắn, người thứ hai không đáng tin, bà không biết bình luận thế nào cho phải.

“Đứa nhỏ này, thật không để người bớt lo. ”

“Con cháu có phúc của con cháu, đừng nghĩ nhiều như vậy, vào bệnh cao huyết áp của ông vẫn còn, tiểu Di luôn có chủ kiến. ”

Lưu Diễm Lệ an ủi cha Đào, làm mẹ kế thật sự nói không được, càng không thể mắng.

Giữa trưa bốn người đơn giản ăn cơm xong, Đào Tư Di, Diệp Nam Tê cùng đôi vợ chồng già đi dạo. Kỳ thật lần này trở về bọn họ không có chuyện gì, chỉ là thời gian dài không về nước, nghĩ muốn trở về nhìn xem. Nhưng lần này thật sự trùng hợp lại gặp Diệp Nam Tê, phát hiện Đào Tư Di ly hôn, vui buồn mỗi nửa.

Trên đường, trừ Diệp Nam Tê trầm mặc, nhưng thứ khác đều thuận lợi. Vô hình đã đến buổi tối, bốn người trở lại khách sạn. Đột nhiên thấy bóng dáng phụ nữ khiến Đào Tư Di ngây ra một lúc, cô gái đó giống như cô đã từng gặp ở đâu. Nếu cô không nhầm, cô ta đến đây làm gì?

“Hai bác đã trở lại.” Tiếng Diệp Lan Trăn kéo lại lực chú ý của cô, Đào Tư Di nhìn cha, lại nhìn Diệp Lan Trăn, nhớ cuộc trò chuyện buổi sáng với anh, trên mặt hiện nét cười.

“Bác trai, tối hôm nay đi ăn một chút đặc sắc của Côn Thành, được không ạ?” Diệp Lan Trăn làm bộ không phát hiện cô cười, vẻ mặt nghiêm túc trưng cầu ý kiến cha Đào.

Cha Đào không khỏi cảm thán, người của gia tộc lớn khác hẳn với Lý Mộ Tiêu xuất thân từ thương nhân, ít nhất bớt đi thân con buôn, nhiều hơn một phần văn nhã. Càng như vậy, ông lại càng thấy Diệp Lan Trăn và Đào Tư Di chênh lệch quá lớn.

“Không dám quấy rầy cậu, chúng tôi thế nào cũng được. ”

“Bác trai nói lời khách khí rồi, con là anh trai Diệp Nam Tê, tính ra chúng ta đều là một người một nhà.” Diệp Lan Trăn mập mờ nói không minh bạch, làm người ta tìm không ra chỗ khuyết, đồng thời cũng không thể chối từ.

Lúc này Diệp Lan Trăn tự mình lái xe, đưa bọn họ tới bờ sông Côn Giang.

Mấy chiếc thuyền hoa nổi lơ lửng trên sông. Không biết du khách hay là thương nhân, ở trên sông Côn Giang thả không ít hoa đăng, trên bầu trời mấy chiếc đèn Khổng Minh bồng bềnh trôi, sắc thái rực rỡ làm nổi bật cả dòng sông, tuyệt mỹ vô cùng.

Diệp Lan Trăn đưa bọn họ vào trong thuyền, cô gái mặc sườn xám đã chuẩn bị tốt bánh cùng nước trà xanh.

“Có bạn từ phương xa tới, mời nếm thử trước điểm tâm thuyền tự chế, dự tính 30 phút sau, đồ ăn sẽ được đưa lên.” Cô gái lễ phép giới thiệu, rồi xoay người đi tới phía sau mành.

Sau khi ăn xong, Diệp Lan Trăn an bài vợ chồng già thả đèn hoa đăng cùng đèn Khổng Minh, làm bọn họ cao hứng vô cùng.

Bất tri bất giác đoàn người vui chơi đã hơn 10 giờ tối. Diệp Lan Trăn lúc này mới lái xe từ từ về khách sạn.

Đào Tư Di thỉnh thoảng nhìn anh, trong lòng khó hiểu. Diệp Lan Trăn làm việc rất tận tâm, bất quá mọi chuyện anh làm đều có lý do riêng của anh, cô cũng không nghĩ quá nhiều, mãi đến khi vào khách sạn, lại thấy bóng dáng Lý Mộ Tiêu cùng Tô Mạn Ca cùng nhau ra cửa, cô mới biết được, Diệp Lan Trăn đã sắp đặt một trò hay.

“Tổng giám đốc Ly, Tô tiểu thư, thật khéo, trễ như vậy còn có thể gặp hai người?” Diệp Lan Trăn khách khí chào hỏi, thật giống như giờ phút này tất cả đều là ngẫu nhiên.